“Anh thấy thế nào?”. Tô Y Thược rất tò mò về phản ứng của Lâm
Mạc Tang. Tất nhiên cô không tin chuyện này là do anh phái người làm,
nếu muốn giết cô thì lúc nào anh cũng có cơ hội không cần chờ đến lúc
này. Vì thế, người muốn chia rẽ ly gián này có một sơ hở duy nhất chính
là hai người họ lại biết nhau, chính sơ hở này khiến cho hậu quả sau
cùng chắc chắn sẽ là thua trắng tay.
“Em tin anh không?”. Lâm Mạc Tang hỏi lại.
Mọi người ngớ ra, không phải đang nói chuyện Quyết Tài môn sao? Chuyện đó có liên quan gì đến việc họ có tin nhau hay không?
“Thủ lĩnh, tôi đang nghĩ có nên tăng mạnh việc điều tra về tổ chức thần bí
này hay không? Dù là phương diện gì thì chúng ta cũng biết quá ít về
nó.” Tứ Sát vô cùng tò mò về tổ chức này, hắn và nhóm tình báo cực kỳ
tài giỏi của hắn cũng không có cách nào điều tra được đối phương khiến
hắn cảm thấy vô cùng thất bại.
“Cậu muốn biết điều gì?”. Không chờ Tô Y Thược trả lời, Lâm Mạc Tang quay sang hỏi Tứ Sát.
“Hả?”. Đầu bảy người kia lại quay về phía anh, lẽ nào người đàn ông này biết cả chuyện của Quyết Tài môn?
“Thủ lĩnh phu nhân ~~~ anh đừng chen chân vào nữa mà…”. Thất Sát nghĩ Lâm
Mạc Tang căn bản không thể hiểu được nội dung mà bọn họ đang muốn giải
quyết, cất lời nói hơi trào phúng.
Tô Y Thược chậm
rãi cầm một cốc trà do Lâm Mạc Tang đặc chế lên, Lâm Mạc Tang lập tức
ngăn bả vai đang định cử động của cô lại, tay kia đưa thẳng cốc trà đến
trước mặt cô.
Tô Y Thược thảnh thơi uống trà, có vẻ hơi thích thú xem màn kịch của Lâm Mạc Tang và bảy người này.
“Vậy các cậu muốn điều tra Quyết Tài môn như thế nào?”. Lâm Mạc Tang nhìn cô gái nhỏ vẫn đang im lặng không lên tiếng. Rõ ràng là cô ấy muốn thấy
mình bị cười nhạo, chẳng lẽ anh lại để cô được như ý sao?
“Chưa biết chừng môn chủ của bọn họ là một tên quỷ háo sắc ~ Chúng ta có thể
kiếm mấy em xinh đẹp dụ anh ta xuất hiện!”. Thất Sát đề nghị với vẻ mặt
rất thật lòng.
“Phì…”. Ngụm trà chưa kịp nuốt xuống
của Tô Y Thược phun ngay ra ngoài, “Mọi người cứ tiếp tục… tiếp tục…”.
Tô Y Thược nhận lấy khăn lau miệng mà Lâm Mạc Tang đưa sang, ngượng
ngùng nói, ánh mắt len lén liếc về phía Lâm Mạc Tang.
“Vậy lỡ là một ông già thì làm sao bây giờ nhỉ?” Thất Sát ra vẻ nghiền ngẫm nói.
Ông già à? Đối diện với sự suy đoán càng ngày càng quá đáng của hắn, khóe môi Lâm Mạc Tang run lên.
“Thất đệ, chú lại đoán mò rồi. Thật ra chúng ta đã gặp môn chủ Quyết Tài môn
rồi, tôi nhớ là người đàn ông kia năm nào cũng tổ chức ‘Hội Lưu Ly’, mời hết những người có danh tiếng đến tham dự mà.” Tứ Sát chậm rãi hồi
tưởng lại, nói.
Hội Lưu Ly? Lại là Lưu Ly… Tô Y Thược không có dũng khí để hỏi rốt cuộc sự tồn tại của “Hội Lưu Ly” này là thế nào.
“Ặc… Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ giống thủ lĩnh của chúng ta á?”. Thất Sát
hơi ngạc nhiên. Lần trước nhìn thấy Tô Y Thược đeo mặt nạ quỷ, hắn còn
hoảng sợ, nếu không phải cô là con gái thì hắn thật sự nghĩ rằng môn chủ Quyết Tài môn xuất hiện.
Cốc trà trong tay Tô Y
Thược hơi khựng lại một chút, ánh mắt đảo ra ngoài cửa sổ. Lâm Mạc Tang
cúi đầu ngắm nhìn gương mặt nghiêng trắng nõn của cô, trong mắt thoáng
có ý cười.
“Ừm.” Tứ Sát đáp, người đàn ông đó không
hề đơn giản, khí phách toàn thân anh ta khiến hắn không thể tìm được một người thứ hai có thể sánh bằng, vì thế nên hắn mới cực kỳ hiếu kỳ về tổ chức Quyết Tài môn này.
“Hay là tôi hóa trang rồi
lẻn vào?”. Nhị Sát do dự đề nghị, nhưng điểm mấu chốt là bọn họ căn bản
không biết đối phương ở đâu thì lẻn vào kiểu gì?
Nhìn mọi người có vẻ thất vọng, Nhất Sát chợt nhớ tới một chuyện.
“Vì sao anh lại biết dấu hiệu này?”. Ánh mắt của hắn lạnh lùng dừng lại
trên người Lâm Mạc Tang, hắn phát hiện ra, ngoại trừ tên, còn bọn họ căn bản không hề biết gì về người đàn ông này. Nội dung mà Tứ Sát có thể
điều tra ra vẫn luôn khiến hắn nghi hoặc, trong tài liệu đó, chỉ nói đơn giản thân phận của Lâm Mạc Tang là tổng giám đốc ở thành phố A thôi.
Chẳng lẽ Lâm Mạc Tang sẽ nói cho hắn biết thứ này do anh thiết kế sao?
“Cửa thiên sứ bên trái, nhưng cửa thiên sứ trên dấu hiệu này lại ở bên
phải.” Tô Y Thược chợt phát hiện ra sơ hở của dấu hiệu trên tay, rõ ràng tên trọc đầu kia đã quá tự tin.
Nghĩa là sao? Mọi người lại cùng nhìn về phía Tô Y Thược khó hiểu.
Tô Y Thược chuyển tờ giấy trong tay đến trước mặt mọi người, chỉ vào hai
cánh cửa kia: “Cánh cửa này phải là mở, mà cánh bên này phải là đóng.”
Cô chỉ vào cánh cửa đóng trước, rồi chỉ sang bên cánh cửa mở.
Mọi người hiểu ngay, nhưng vì sao thủ lĩnh cũng biết dấu hiệu này?!
“Tôi chưa từng nhìn thấy dấu hiệu này.” Tô Y Thược mệt mỏi giải thích,
“Nhưng đã từng nhìn thấy cánh cửa này.” Tô Y Thược nhìn ra ánh nắng
chiều bên ngoài cửa sổ, một ngày nữa lại trôi qua, nhưng cuối cùng vẫn
không chờ được người đã hứa chắc sẽ quay trở về… Hình ảnh này không ngờ
lại là dấu hiệu của Quyết Tài môn, vậy có phải rằng có khả năng người
thiết kế dấu hiệu này chính là anh ấy không?
“Này, em mau vào đi ~”. Lâm Mạc Tang nhỏ đến “Alice” sớm hơn Tô Y Thược, nhìn cô bé Tô Y Thược đang đứng ngoài cửa. Hôm này là ngày ‘đón thiên sứ’ mỗi
năm một lần của Alice. Vào ngày này, họ chỉ mở một cánh cửa bên trái, ý
nói là thiên đường bên trái, địa ngục bên phải. Mà vào hôm nay, tất cả
mọi người đều được nhận sự chúc phúc.
Vì hôm đó có
tuyết rơi nên phía trước cánh cửa thiên sứ cũng bị phủ một mảng tuyết
rất dày, mà cũng chính vào ngày này, anh đã cõng Tô Y Thược vào trong
Alice, vì thế đối với cô mà nói, anh chính là thiên sứ của cô, chỉ là
anh cũng không hề biết bí mật này.
“Cô đã nhìn thấy cánh cửa này ngoài đời sao?”. Tứ Sát kinh ngạc hỏi.
“Ừ.”
“Ồ, sự tình càng lúc càng thú vị ~ Nếu có thể gặp được khuôn mặt thật của
môn chủ Quyết Tài môn một lần thì tốt biết mấy…”. Thất Sát hơi tiếc nuối nói.
Lâm Mạc Tang vẫn thờ ơ đứng bên cạnh như cũ.
“Xem ra chuyện này cũng không phải Quyết Tài môn phái người làm.” Nhất Sát
kết luận, “Muốn kích động chiến tranh giữa Quyết Tài môn và Liệt Diễm,
cuối cùng có thể làm hoàng tước sau lưng…”.
“Quỳ Thiên.” Tứ Sát nhíu mày đón lời.
“Quỳ Thiên à?”. Đây là lần đầu tiên Tô Y Thược nghe đến cái tên này.
“Quỳ Thiên, Liệt Diễm và Quyết Tài môn đều là ba tổ chức thần bí lớn, nhưng
nghe nói thủ lĩnh tổ chức này là một người Đức, tên là Koster.”
Vì người đàn ông này làm việc thực sự rất càn quấy, nên cũng coi như là tổ chức lộ diện nhiều nhất trong ba tổ chức trên.
“Có điều, thủ đoạn của tay này rất tàn độc, hơn nữa, không từ thủ đoạn để
đạt được mục đích!”. Tứ Sát có vẻ rất ghét tính cách này, căm tức nói.
“Vào hội Lưu Ly năm ngoái, một tay bồi bàn không cẩn thận đổ rượu vào người gã, mà mất mạng ngay tại chỗ.” Ngũ Sát tiếp lời.
Hội Lưu Ly, ánh mắt Tô Y Thược sa sầm xuống.
“Bên dưới có tin.” Tiếng thông báo đột ngột phá ngang cuộc nói chuyện của
mấy người. Nhất Sát nhận lấy thứ bên dưới đưa tới, giao cho Tô Y Thược.
“Ba nốt ruồi à?” Tô Y Thược nhìn người trên ảnh, là một người đàn ông rất
bình thường, nếu đặt vào giữa đám đông thì hầu như không chú ý tới,
nhưng khiến người ta có ấn tượng sâu sắc đó là bên cạnh môi hắn có ba
nốt ruồi.
“Koster.” Sắc mặt Lâm Mạc Tang trầm xuống nhìn bức ảnh. Quả nhiên là hắn, hắn cũng dám nổ súng làm cô bị thương sao?!!!
“Koster à?” Mọi người tò mò nhìn về phía bức ảnh trong tay Tô Y Thược, bảo sao
người đó muốn giết Cầm Nhi diệt khẩu, cô ấy đã nhìn rõ diện mạo hắn ta
mà!
Tô Y Thược truyền bức ảnh cho mọi người xem, mà
sau khi họ nhìn thấy, trừ Nhất Sát ra thì ai cũng kinh ngạc kêu lên
không thể tin được. Ai mà ngờ được Koter tàn bạo khiến người ta sợ hãi
lại có đặc điểm như thế chứ?!
“Rốt cuộc anh là ai?”
Nhất Sát không thể sơ suất để một người bọn họ căn bản không biết rõ
thân phận ở bên cạnh cô được. Anh ta biết quá nhiều chuyện chính họ cũng không biết, không phải rất kỳ quái sao? Một tổng giám đốc công ty bình
thường sẽ biết nhiều tin tức về giới xã hội đen như vậy à?
“Tôi là quỷ háo sắc và lão già.” Lâm Mạc Tang nhìn Thất Sát cười nói.
Tô Y Thược trợn trừng mắt, anh không sợ bị lộ thân phận nữa sao?! Đây là
tổng bộ Liệt Diễm, dù anh có lợi hại đến mấy cũng không thể an toàn ra
ngoài được! Người đàn ông này luôn làm những chuyện nằm ngoài dự kiến
của cô.
Cả phòng làm việc nhất thời không có tiếng động nào.
“Anh là môn chủ Quyết Tài môn?”. Nhất Sát có chút không dám chắc, hỏi lại.
Lâm Mạc Tang nhún vai không đáp.
Miệng Thất Sát biến thành hình chữ O, ngón tay chỉ thẳng vào Lâm Mạc Tang
đang thờ ơ đứng đó, nhưng không nói được lời nào. Môn chủ Quyết Tài môn
là chồng của thủ lĩnh Liệt Diễm bọn họ sao?! Tin tức này khiến hắn khó
có thể tiếp nhận nổi, thế này có gọi là đám cưới chính trị không…
Vẻ mặt Tứ Sát như bị thần kinh, bước đến bên Lâm Mạc Tang, dạo qua dạo lại một vòng, càng nhìn càng giống người đàn ông kia… vì sao lúc trước bọn
họ đều không phát hiện ra chứ?! Làm sao họ ngờ được rằng môn chủ Quyết
Tài môn danh tiếng lẫy lừng lại là người đàn ông vừa nhìn đã thấy y như
bà quản gia của thủ lĩnh nhà mình thế kìa… may mà anh ta không có ý định làm hại thủ lĩnh, nếu không thì bọn họ thực sự đã dẫn sói vào nhà.
Lâm Mạc Tang thực sự không chịu nổi ánh mắt săm soi của bảy người này.
Tô Y Thược im lặng suy nghĩ. Người kia chính là kẻ chủ mưu vụ bắt Lý Tư,
cô nhất định phải cho hắn biết kết cục của việc chọc vào cô.
“Làm sao để gặp được người này?”. Tô Y Thược không bận tâm đến sự hiếu kỳ
của họ dành cho Lâm Mạc Tang, sau khi biết rõ thân phận của anh, không
phải bọn họ hẳn là nên cô lập tập thể hay sao? Bọn họ thực sự không hề
có ý thức cô lập người ngoài một chút nào hết!!!