“Thời gian tổ chức ‘Hội Lưu Ly’ cũng sắp đến rồi, Quỳ Thiên tất nhiên cũng sẽ không vắng mặt. Dù sao, đó cũng là một cơ hội tốt để kết
giao thế lực khắp nơi.” Tam Sát đề xuất.
Giờ thì Tô Y Thược không thể không hỏi lai lịch của Hội Lưu Ly. Tuy trong lòng cô đã loáng thoáng đoán được đáp án, dù rằng cô vẫn luôn muốn đối mặt ông ta
để hỏi một câu, hỏi ông ta xem đối với ông ta, Lưu Ly chỉ là một cái
tên, hay là… nhưng khi thực sự có cơ hội như vậy, cô lại chùn bước.
“Hẳn là ba ngày sau.” Tứ Sát tính toán ngày tháng rồi nghiêm túc trả lời.
Thiệp mời đã gửi đến nơi, mấy hôm nay Tô Y Thược luôn nằm trên giường
dưỡng bệnh nên chưa kịp báo với cô.
Lâm Mạc Tang vẫn quan sát phản ứng của Tô Y Thược.
“Ai tổ chức?” Giọng điệu của Tô Y Thược đột nhiên lạnh đi khiến mọi người đều ngạc nhiên.
Tuy bình thường Tô Y Thược ít cười ít nói, nhưng gần đây vì Lâm Mạc Tang
đến nên biểu cảm của cô sinh động hơn rất nhiều, thế nên, đột nhiên khí
tức lãnh đạm này lại xuất hiện khiến mọi người ở đây đều không hiểu vì
sao.
“Là Ôn thần.” Thất Sát vốn định ca tụng một chút về công lao to lớn của người đàn ông đó, nhưng liếc nhìn môn chủ Quyết
Tài môn, lại nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của thủ lĩnh, liền biết điều im lặng.
Quả nhiên, quả nhiên là ông ta! Trong mắt
Tô Y Thược có sự tổn thương khó nói rõ được thành lời, cuối cùng cũng
không tránh được!!! Lúc trước cô còn có thể lừa mình rằng không phải cô
không muốn tìm ông ta hỏi cho rõ ràng, mà vì không có cơ hội gặp ông ta
thôi. Nhưng giờ cô mới chợt nhận ra, mình căn bản chỉ là một kẻ hèn
nhát. Ông ta là “Ôn thần” danh tiếng lẫy lừng, làm sao lại đi để ý đến
một đứa oắt con như cô…
Tô Y Thược nở nụ cười xót xa, ánh mắt thoáng trống rỗng, nhưng nhanh đến mức người ta không nắm bắt được.
“Được rồi, báo địa điểm và thời gian cụ thể cho tôi.” Tô Y Thược lại nhìn ra
ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều đã biến mất, bầu trời tối đen.
Cả nhóm bảy người đều cảm nhận được sự khác thường của Tô Y Thược.
Nhất Sát lo lắng nhìn cô, đang định hỏi thì Lâm Mạc Tang lại ra hiệu cho hắn rời đi.
Sáu người khác đều khẽ gật đầu với Lâm Mạc Tang, đi ra ngoài cửa, bọn họ
biết mình có ở lại đây cũng chỉ làm phiền họ mà thôi, chỉ có mình Nhất
Sát vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt kiên định như nói lên suy nghĩ của hắn, dù biết như thế không đúng nhưng hắn vẫn không muốn rời đi.
“Nhất Sát, anh ra ngoài trước đi.” Nhất Sát không ngờ thủ lĩnh lại lên tiếng
đuổi hắn ra ngoài, vẻ mất mát lướt qua ánh mắt, nhưng vẫn cung kính lui
xuống, trước lúc ra khỏi phòng còn nhìn Lâm Mạc Tang một cái.
Việc Tô Y Thược lên tiếng hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Lâm Mạc Tang,
trong lòng hơi vui sướng. Nhất Sát là người đàn ông rất tốt, anh cũng
tin rằng hắn có thể chăm sóc tốt cho Y Thược, nhưng ai bảo cô gái này là người mà anh quan tâm chứ, như vậy, anh chỉ có thể ích kỷ giữ chặt cô
lại bên mình thôi.
“Anh quay về Quyết Tài môn đi.” Tô Y Thược thở dài, giọng điệu bình thản khiến Lâm Mạc Tang không thể đoán được là cô thật sự mong anh rời đi hay có điều gì khó nói.
Tô Y Thược không muốn để người khác biết thủ lĩnh Liệt Diễm và môn chủ
Quyết Tài môn có quan hệ với nhau, như vậy sẽ mang đến phiền phức cho
anh, lỡ ngày đó cô có xảy ra chuyện gì, cô cũng không muốn liên lụy đến
anh.
“Em thực sự hy vọng anh quay về sao?!”. Cô giữ
một mình anh lại chỉ vì muốn nói câu này ư?! Lâm Mạc Tang hơi giận dữ,
từng chút từng chút cố gắng của anh luôn giống như những giọt nước, bị
miếng bọt biển là cô hút khô đến không còn một giọt nào. Chẳng lẽ cô
không hề biết anh để ý đến cái gì sao?! Anh hoàn toàn không thèm quan
tâm người khác bàn tán về anh thế nào!!! Rốt cuộc khi nào cô gái này mới hiểu chứ?!
“Ừm.” Tô Y Thược nhẹ nhàng nói, cô cảm thấy hơi mệt mỏi.
Lâm Mạc Tang đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống lẳng lặng nhìn cô.
Tô Y Thược trốn tránh đảo mắt đi chỗ khác.
Giỏi lắm!!! Lâm Mạc Tang thực sự phát hỏa, anh ở đây với cô một tháng, chẳng lẽ cô không cảm nhận được tình cảm thực lòng của anh sao mà còn bảo anh đi?!
Tô Y Thược nghe tiếng bước chân chợt vang lên,
mỗi bước như đạp vào lòng cô vậy. Cô rất muốn giữ anh lại, nhưng lại
không có sức mà lên tiếng… thời gian trôi qua dài như một thế kỷ…
“Rầm!”. Tiếng đóng cửa rất mạnh khiến Tô Y Thược không kìm được khẽ run lên,
chậm rãi ôm vai mình. Trời đã tối hẳn, đêm không có ánh trăng, lạnh lẽo
khiến cô hoảng sợ. Nước mắt lẳng lặng rơi xuống…
Ngoài cửa kia, đôi mắt đầy lo âu hiện lên vẻ kiên quyết rồi dứt khoát rời đi.
Anh không thể để cô tiếp tục trốn tránh được nữa!!!
***
“Thủ lĩnh ~”. Thất Sát cười hì hì chạy tới gặp Tô Y Thược đang ngồi ở phòng
đọc sách xem tài liệu về Liệt Diễm, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ vì
mình tự tiện xông vào.
Tô Y Thược cũng đã quen rồi,
người này căn bản không hề giống một người đàn ông đã 25 tuổi. Cô tiếp
tục cúi đầu nhìn số liệu dày đặc trước mặt.
“À… nghe nói thủ lĩnh phu nhân về rồi ạ?”. Thất Sát lén quan sát phản ứng của Tô Y Thược.
Tiếc là Tô Y Thược không cho hắn có cơ hội nhiều chuyện, chỉ ‘ừ’ một tiếng,
trả lời đơn giản câu hỏi của hắn, nhưng không ai nhìn thấy được sự đau
đớn trong mắt cô.
Nhị Sát, Tứ Sát, Ngũ Sát trốn ngoài cửa vội vàng ra hiệu cho Thất Sát, ý bảo hắn hỏi tiếp.
Thất Sát dùng khẩu hình đáp lại: Đừng có vội, chờ đó!
“À… Ở đây không phải đang rất ổn sao, sao đột nhiên lại quay về?”. Thất Sát nghi hoặc hỏi.
Lần này Tô Y Thược dừng tay lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thất Sát không nói lời nào.
“À…”. Thất Sát bị cô nhìn cũng hơi căng thẳng.
“Anh rảnh lắm à?”. Tô Y Thược nhíu mày nói, rồi lại cúi đầu xem tài liệu.
“Cô… cô cứ làm việc đi, tôi… lui trước…”. Đùa đấy à, gần đây Tam ca phải đưa chị Cầm Nhi ra ngoài chơi, lỡ thủ lĩnh bắt hắn tiếp nhận công việc của
anh ấy, thì hắn mệt chết mất. Hắn sợ nhất là giao lưu với mấy con số kỳ
quái khó hiểu kia.
Ba người sau cửa đồng loạt ra vẻ ‘khinh bỉ’ Thất Sát, quá kém, mới vậy mà đã chịu thua rồi.
Thất Sát nhăn nhó đi ra ngoài.
Nghe tiếng cánh cửa khẽ đóng lại, Tô Y Thược đang vùi mặt trong đống tài
liệu mới ngẩng lên, đột nhiên không có tâm trạng đọc tài liệu nữa.
Anh đi rồi, đi thật rồi. Đêm qua cô mất ngủ. Trước khi Lâm Mạc Tang xuất
hiện, cô thường xuyên mất ngủ nên cũng thành quen. Nhưng anh lại khiến
thói quen của cô thành không quen nữa, không quen ngủ một mình trên
chiếc giường lạnh như băng, không quen buổi sáng thức dậy không có anh
bên cạnh, không quen ăn cơm một mình… Không có anh, tất cả những việc
này đều khiến cô cảm thấy cô độc. Có phải cô đã trúng độc của Lâm Mạc
Tang rồi không?
Tô Y Thược ngẩn người nhìn giá sách,
không biết anh đã quay về Quyết Tài môn chưa? Tối qua anh giận dữ như
vậy khiến cô rất bất an, đây là lần đầu tiên anh nổi giận với cô. Có lẽ
anh ấy đã chán ghét mình rồi nhỉ, chán ghét Tô Y Thược hèn nhát tự ti
này rồi nhỉ!!! Nước mắt lại lẳng lặng rơi xuống, nhỏ vào trang sách,
thấm xuống, làm ẩm ướt một khoảng nhỏ.
Hai ngày nữa
cô sẽ gặp người đàn ông được gọi là “Ôn thần” kia. Lần trước họ gặp
nhau, ông ta không nhận ra cô. Không biết lần này gặp lại, liệu ông ta
có thể nhớ ra trên thế gian này đã từng có một người phụ nữ rất yêu ông
ta không?!
Trong lòng Tô Y Thược có muôn vàn câu hỏi, có muôn vàn nỗi đau, đêm qua cô suy nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng chỉ
phát hiện ra rằng, sự tồn tại của cô còn chẳng hề có ý nghĩa gì cả. Trừ
người mẹ đã qua đời của cô ra, thì căn bản không hề có ai biết cô đã đi
tới thế giới này nữa!
Cô chậm rãi đưa tay lên lau nước mắt ở khóe mi, có một số việc nhất định phải làm, dù có đau, nhưng cũng tốt cho cả anh và cô…
***
Lăng và Phong hơi ngạc nhiên nhìn vị môn chủ đã mất tích một tháng đột ngột
xuất hiện lại ở tổng bộ Quyết Tài môn, nhưng từ khi anh quay về thì
không hề nói một câu gì cả, cũng không cử động, chỉ lẳng lặng đứng bên
cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.
Anh đã đứng ở đây cả đêm, nhưng không ai biết anh đang nghĩ gì.
“Môn chủ, thiệp mời của Ôn thần đã gửi tới.” Phong nhìn sắc mặt khó dò của Lâm Mạc Tang, đưa thiệp mời ra.
Lâm Mạc Tang nhìn thiệp mời trong tay, rất lâu sau cũng không nói gì.
Mồ hôi lạnh toát ra sau lưng Lăng, cô ta chưa từng thấy môn chủ như thế
nào giờ, im lặng đến mức khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
“Lui xuống đi.” Giọng nói của Lâm Mạc Tang thoáng có vẻ mệt mỏi.
“Vâng.” Lăng và Phong cung kính đáp.
Y Thược, đừng để anh phải thất vọng. Lâm Mạc Tang nỉ non, vuốt ve tấm
thiệp mời trong tay, bóng người thon dài hắt bóng lên bức tường phẳng
phiu…