“Anh cũng thấy thế.” Lâm Mạc Tang khe khẽ nói, cũng không biết
là nói cho Tô Y Thược nghe hay tự nói cho mình nghe, hai mắt tiếp tục
nhìn chằm chằm vào ngực Tô Y Thược.
Ặc… Tô Y Thược
không biết phải nói tiếp như thế nào, vì sao mấy lời nhàm chán như vậy
anh cũng trả lời, mà lại lờ đi câu cảm ơn của cô chứ?!
“Sao trên lưng em lại nhiều sẹo thế này?”. Lâm Mạc Tang thu ánh mắt lại, khẽ hỏi.
Câu hỏi bất ngờ của anh khiến Tô Y Thược ngẩn người: “Khi em 5 tuổi, không
biết vì sao, cô nhi viện bị cưỡng chế di dời đến một nơi khác. Trên
đường di chuyển, em bị gặp một đám buôn lậu.” Tô Y Thược nhẹ nhàng kể
lại, cô không ngại kể cho anh nghe những chuyện đã qua của mình, còn
khiến cô thoải mái hơn là cứ duy trì bầu không khí kỳ quái này.
“Sau đó, có người cứu em, giết mấy tên buôn lậu kia. Vì lúc ấy em bị đâm một đao nên ngất xỉu, anh ta liền đưa em đi cùng.” Nhớ lại chuyện cũ, Tô Y
Thược không vui không buồn cũng không oán hận, chỉ giống như đang kể
chuyện của một người khác vậy, “Người đó tên là Diệp Thiên Duyên. Sau
đó, vì muốn mạnh mẽ hơn, nên em nhờ anh ta đưa em đến nơi huấn luyện
hiệu quả nhất, những vết sẹo này có từ lúc đó.” Giọng điệu của Tô Y
Thược rất bình thản, dường như đã hoàn toàn quên những khổ sở khi đó,
nhưng Lâm Mạc Tang lại có thể cảm nhận được, những gian khổ cô phải chịu thời gian ấy chắc chắn không phải là những điều mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Tô Y Thược nghĩ mình vẫn còn thiếu người đàn ông kia một ân tình, cũng không biết bao giờ anh ta sẽ đến đòi mình…
“Anh xin lỗi…”.
Vì sao anh phải xin lỗi?! Tô Y Thược nhìn Lâm Mạc Tang không hiểu, đâu
phải vì anh nên cô mới bị thương?! Đầu óc người đàn ông này lại bất bình thường nữa rồi à?!
“Sau này, anh sẽ luôn ở bên em,
không ai có thể tổn thương em nữa!”. Lâm Mạc Tang kiên định nhìn Tô Y
Thược, giọng nói như có khí phách chống lại cả mệnh trời.
“A…”. Lâm Mạc Tang quyến rũ, lạnh lùng, hay trầm mặc, Tô Y Thược đều đã nhìn
thấy, nhưng một Lâm Mạc Tang chân thành thế này lại khiến Tô Y Thược
không kìm được muốn lại gần anh hơn. Có điều, hiện giờ cô chẳng qua chỉ
là một đứa con gái bị bỏ rơi, làm sao xứng được với thân phận của anh.
Cô không phải là một người tự ti, nhưng chỉ trên phương diện tình yêu
thì cô hoàn toàn là một người tự ti, hèn nhát.
“Em là vợ của anh, đời đời kiếp kiếp đều là như thế.” Lâm Mạc Tang nhìn thấu
sự bất an của cô, rút một tay ra đan năm ngón tay vào bàn tay cô.
“Ha ha…”. Tô Y Thược cụp mắt xuống trốn tránh chân tình của anh, cười gượng gạo, giấu đi sự bi thương không thể nói ra thành lời ở trong mắt mình.
Cô yêu anh, cô thực sự đã sớm biết rõ tình cảm của mình, nhưng vẫn không có dũng khí lớn như vậy.
Lâm Mạc Tang biết cô cười
cho qua chuyện, biết cô bất an, biết cô trốn tránh. Anh muốn nói cho cô
biết anh yêu cô, nhưng lại không muốn ép buộc cô. Anh sẽ dùng thực tế để chứng mình, chỉ có cô có thể xứng đôi với anh.
Sau tiếng cười gượng của Tô Y Thược, trong căn phòng rộng rãi không còn âm thanh nào nữa.
Vì bị tấm rèm che đi, nên ánh mặt trời cũng chỉ có thể len lỏi chiếu mờ mờ vào trong phòng. Lâm Mạc Tang ôm Tô Y Thược vào lòng, tiếng tim anh đập va vào màng nhĩ của cô, mùi hương cỏ xanh xộc vào mũi khiến cô không
biết phải làm thế nào.
Ba phút sau.
“Chúng ta… nên rời giường thôi.” Tô Y Thược sợ mình sẽ chết vì không thở nổi
nên cố cứng đầu nói. Giọng nói của cô rất nhỏ, vì mặt cô áp rất sát vào
ngực anh, sát đến mức môi cô chỉ vừa cử động đã có thể chạm khẽ vào anh
rồi.
Hai phút sau, khi Tô Y Thược thầm cho rằng anh sẽ không trả lời, anh lại lên tiếng: “Em nghỉ thêm một lát đi.”
Lâm Mạc Tang nhẹ nhàng đổi tư thế của Tô Y Thược thành nằm sấp trên giường, đặt gối thấp hơn một chút để cô thoải mái hơn rồi lập tức xuống giường.
Rốt cuộc là ai đang tra tấn ai đây!!! Anh vốn định trêu chọc cô một chút,
nhưng hơi thở như có như không của cô lại dễ dàng khiêu khích với ý chí
của anh, anh hoàn toàn không dám nán lại thêm nữa, chỉ sợ chính mình sẽ
làm những chuyện khiến cô tổn thương.
Nghe tiếng nước ào ào truyền ra từ phòng tắm, Tô Y Thược chậm rãi nhắm mắt lại, ngủ tiếp.
***
Sau khi nằm tĩnh dưỡng trên giường một tháng trời, cuối cùng Tô Y Thược
cũng được cho phép xuống giường. Lâm Mạc Tang đã hoàn toàn coi nơi này
như nhà mình, anh hầu như chịu trách nhiệm hoàn toàn về những bữa ăn
hàng ngày của Tô Y Thược. Ban đầu cô còn hơi phản kháng, nhưng dưới sự
kiên quyết của anh, cô đành phải buông vũ khí đầu hàng. Một khi người
đàn ông này vô lại, thì cô căn bản không phải là đối thủ.
Thái độ của những người khác đối với Lâm Mạc Tang cũng rất cung kính, tuy
không ai biết thân phận của anh, nhưng lại hoàn toàn đối xử với anh như
là ‘thủ lĩnh phu nhân’, ví dụ như lúc này…
“Thủ lĩnh
phu nhân ~”. Mặt Lâm Mạc Tang xanh mét nhìn Thất Sát, tên nhóc này cố
tình chọc giận anh phải không? Anh đã cảnh cáo hắn rất nhiều lần rồi,
đừng có gọi anh như thế!
“Tam Sát nói có chút việc công cần nói với thủ lĩnh.” Thất Sát nhìn sắc mặt như táo bón của Lâm Mạc Tang, cười nói.
“Ừm, vậy thì đi đến phòng làm việc đi.” Trong tháng này, Lâm Mạc Tang ngăn
cản tất cả những người đến tìm Tô Y Thược ngoài cửa, để đỡ có người làm
phiền không gian riêng của bọn họ, à không phải, là làm phiền sự hồi
phục của cô.
Lâm Mạc Tang bê mâm ‘cơm dinh dưỡng’ đặc biệt chế biến của anh lên, đi về phía phòng Tô Y Thược.
“Tam Sát có việc muốn nói với em.” Lâm Mạc Tang múc một thìa cháo, nhẹ nhàng đưa lên môi thổi rồi đưa về phía miệng Tô Y Thược.
Tô Y Thược há miệng ăn cháo theo bản năng: “Ừm, vậy giờ đi thôi.” Nói xong cô lập tức đứng dậy định đi.
Lâm Mạc Tang khẽ nhíu mày, cô vội vàng thế làm gì?!
Tô Y Thược bị ‘nhốt’ suốt một tháng, ngày nào cũng ăn cơm dinh dưỡng do
Lâm Mạc Tang chế biến. Anh chăm sóc cô rất tốt, tháng này là những ngày
nhàn hạ nhất của cô, nhưng cô thật sự rất muốn ra ngoài hít thở một
chút, hôm nay khó khăn lắm mới được cho phép xuống giường, cô không vội
làm sao được.
“Ăn xong rồi đi.” Lâm Mạc Tang chặn cơ thể đang muốn bật dậy của Tô Y Thược lại, ánh mắt đầy vẻ độc đoán không cho phép từ chối.
Tô Y Thược không biết làm sao, đành phải nằm xuống tiếp tục ‘tâm không
cam, tình không nguyện’ hưởng thụ sự phục vụ của Lâm Mạc Tang.
Vất vả lắm mới ăn hết được những thứ anh chuẩn bị, Tô Y Thược giận dữ nói:
“Giờ em đi được chưa?”. Cô không tin người đàn ông này còn có yêu cầu gì nữa.
“Ừm.” Lâm Mạc Tang đặt hộp cơm sang bên cạnh,
cẩn thận đỡ vai Tô Y Thược để tránh cho động tác của cô quá mạnh lại
động đến vết thương.
Tô Y Thược để mặc Lâm Mạc Tang
sắp xếp, thật ra vết thương của cô đã gần như hồi phục hoàn toàn rồi,
nhưng người đàn ông này lại luôn làm như cô vừa bị thương vậy. Cô cũng
đâu phải búp bê vừa động một cái đã vỡ chứ, hơn nữa, trước kia cô còn bị nhiều vết thương nặng hơn thế này nhiều.
Chờ đến khi Lâm Mạc Tang đỡ Tô Y Thược xuất hiện ở phòng làm việc thì đã là chuyện của một tiếng sau.
Lâm Mạc Tang đặt Tô Y Thược xuống ghế sau đó đứng sang một bên.
Bảy người trong phòng làm việc tò mò nhìn Lâm Mạc Tang và Tô Y Thược. Bọn
họ nghe tiếng thủ lĩnh phu nhân có đức có hạnh này đã lâu, tiếc là không mấy khi có cơ hội gặp gỡ, giờ được gặp quả đúng là cơ hội để thỏa mãn
sự hiếu kỳ của mình.
“Khụ khụ.” Thấy nhóm bảy người nhìn chằm chằm Lâm Mạc Tang không rời mắt, Tô Y Thược đành phải lên tiếng phá vỡ sự chú ý của họ.
“À…”. Bảy cái đầu đồng loạt quay về phía Tô Y Thược.
“Tam Sát, có phải chuyện lần trước có phát hiện gì không?”. Tô Y Thược thầm có phán đoán, e là sự tình không đơn giản.
“Vâng, Cầm Nhi nói cho tôi biết lúc trước có người tìm đến tay đầu trọc bắt
cóc cô ấy, hình như bàn bạc chuyện gì đó. Cầm Nhi nhớ rõ diện mạo gã đàn ông kia, chúng tôi nghi ngờ người lúc trước trốn ở nơi bí mật nổ súng
cũng là người đàn ông này. Chúng tôi còn phát hiện một dấu hiệu trên
người gã đầu trọc kia.” Vừa nói Tam Sát vừa rút một tờ giấy từ trong
ngực áo ra.
Lâm Mạc Tang bước tới đón lấy, trong mắt chợt ánh lên vẻ rất kỳ quái.
“Đây là?”. Nhìn tờ giấy trong tay, hình vẽ bên trên loáng thoáng có vẻ giống một cánh cửa mở một nửa, hơn nữa lại là một cánh cửa mà Tô Y Thược rất
quen thuộc, đây không phải là cánh cửa thiên sứ ở cô nhi viện Alice sao?
Alice là cô nhi viện cô đã từng ở, mà cánh cửa thiên sứ chính là cổng chính của nó, nhưng đây là dấu hiệu gì?!
“Đây là dấu hiệu của Quyết Tài môn.” Giọng nói trầm thấp của Lâm Mạc Tang vang lên trên đỉnh đầu Tô Y Thược.
“Quyết Tài Môn?! Tổ chức trong truyền thuyết cũng thần bí giống Liệt Diễm
sao?” Thất Sát tò mò hỏi, trước kia hắn đã từng nghe đến tên tổ chức này nhưng chưa có cơ hội tiếp xúc. Hệ thống giữ bí mật của tổ chức đó thật
sự khiến người ta kính nể. Mà chính hắn lại quên mất rằng, chính Liệt
Diễm này cũng khiến người ta hoàn toàn mờ mịt.
“Vậy
người cầm đầu đứng sau chuyện này không phải là người của Quyết Tài môn
sao? Nhưng làm thế này không phải là quá rõ ràng à?!” Nhất Sát không quá ngạc nhiên, chỉ bình tĩnh phân tích.