Hoàng Kim Đồng

Chương 4: Ra Viện




Trang Duệ học ở đại học là chuyên ngành tài chính kế toán, trường này luôn luôn là âm thịnh dương suy,trong ban có 45 người, mà đã 40 người là nữ sinh,chỉ có 5 người là con trai. Tự nhiên 5 người bọn hắn đều được phân ở cùng một ký túc xá.

Tên của lão đại là Dương Vĩ, không biết có quan hệ gì với nhân nhật Dương Đỉnh Thiên trong trong tiểu thuyết của Kim Dung hay không, nhưng nhìn tên mà xem, thanh danh của lão đại còn to lớn vang dội hơn cà Dương Đỉnh Thiên, dễ hiểu dễ gọi, người khác dễ nhớ, theo ý nghĩa của tên mà nói, chính là mặt trời vĩ đại, tuy nhiên, mỗi khi nói chuyện cùng người khác, hắn đều được gọi là lão đại, vì thế "lão đại" đã trở thành tên chính thức của Vĩ ca trong trường học cũng như trong đám anh em của hắn, lớn nhỏ đều biết, già trẻ đều thông.

Cha mẹ Vĩ ca đều là công nhân bình thường, nhưng mẹ hắn lại có ánh mắt sắc sảo, can đảm cẩn trọng,thị trường chứng khoán thời kì đầu của Trung Hải là lúc thay đổi chế độ xã hội. Lúc đó là cuối những năm 80, người ta đối với cổ phiếu còn có chút lạ lẫm,luôn cảm giác để tiền ở ngân hàng hoặc là để ở trong két sắt. Hoàn toàn là không ai muốn mua, nếu mua thì đều là do bị cưỡng ép, và chỉ mua một lượng cực nhỏ trong công ty.

Mẹ hắn lúc ấy gặp sự phản đối kịch liệt từ trong nhà, đến nhà mẹ đẻ mượn 10 vạn đồng, theo đồng nghiệp cùng làm nhân viên tạp vụ dựa theo giá cổ phiếu lúc đầu thu mua không ít cổ phiếu của nhà xưởng. Sau đưa ra thị trường buôn bán có lời một số, càng về sau thị trường cổ phiếu càng nóng,mẹ của Vĩ lại mang theo mấy bao tải giấy căn cước của người quen xếp hàng mua không ít. Một loạt hành động này đã hoàn thành xong việc tính lũy tài chính ban đầu.

Sau đấy Dương Vỹ Gia liền rời khỏi thị trường chứng khoán, bắt đầu thành lập công ty riêng chuyên làm về mảng ngoại thương. Trước thời điểm Liên Xô giải thể, cũng đã từng thuê xe riêng chở hàng hóa qua Nga. Tuy rằng cha mẹ của Vĩ Ca trình độ văn hóa cũng không cao lắm, nhưng tại Thập Lý Dương cũng là thuộc loại nhân vật có máu mặt

Những năm 90 giàu có lên nhà hai bàn tay trắng, nhưng do cha mẹ Vĩ ca khổ cực do không có văn hóa, rút kinh nghiệm xương máu, cho nên mới tận lực nuôi con, đưa Vĩ ca vào trường đại học nổi tiếng, chuyên ngành tài vụ kế toán, cũng do hai vị lão nhân lúc buôn bán thường tính sai tiền cho nên không đưa cho người ta nhiều tiền hơn thì cũng lấy của họ ít hơn, chịu lỗ không ít a.

Bởi vì không muốn thua kém, làm mất mặt cha mẹ, cho nên ở trường Vĩ ca tiêu xài tương đối thoải mái, nhập học một thời gian liền mua điện thoại di động,đen sẫm như một cục gạch đồng lớn, thường xuyên mang theo lên các cầu thang dò tìm sóng.

Trang Duệ nhỏ tuổi nhất trong 5 huynh đệ, nhưng lại là người tính tình trầm nhất, lại trượng nghĩa, thường xuyên giúp mấy vị ca ca kia ghi chép bài, điểm danh hộ. giờ đây 4 năm trôi qua,vài người vẫn thân như huynh đệ ruột thịt. Trang Duệ có thể tìm công việc ở Điển Đương Hành vẫn là mẹ Vĩ ca lấy nhân tình mới xin được.

" Hắc hắc, chú Đức cũng ở đây a, cha của ta mấy hôm trước có mua một bức họa đang nói mời ngài đến xem hộ. Chú nói xem, ba của cháu lại xem Đường Dần và Đường Bá Hổ là hai người, vì chuyện này mà cháu cãi nhau với ổng, thiếu chút nữa là ổng mang chổi đánh. Mấy bức thủy bình này giờ không nên chơi, một chút cũng nhìn không rõ.

Dương Vĩ cùng chú Đức cũng có quen biết, mới vừa thấy mặt đã bắt đầu nói đến cha mình.

" Tiểu tử thúi này nói cha mình như vậy à, bất quá lão Dương cũng kém, lần trước hắn có nói qua, chơi cái này cần phải nhìn nhiều nghe xem thê nào rồi mới ra tay. Phỏng chừng lần này lại bị người khác bịa chuyện xưa để lừa gạt, được, có thời gian chú đi xem."

Chú Đức cười mắng Dương Vĩ một câu,tiếp theo nói với Trang Duệ cùng mẹ hắn:" tiểu Trang, Chị dâu, mọi người không cần tiễn nữa, chờ tiểu Trang quay lại trung Hải, chị cũng ở lại đây ở đi, ở cùng một chỗ có thể làm cho tiểu Trang phụng hiếu, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Trang Duệ tiễn chú Đức ra ngoài, Dương Vĩ ở lại giúp hắn thu dọn đồ đạc, mấy ngày trước hắn đã giúp trang Duệ mua vé xe lửa, nếu không nói trước để đặt vé chỉ sợ năm nay không về được, buổi chiều chiều mới xuất phát, khoảng 11h đêm là có thể về đến Bành Thành.

" Lão ngũ, thương thế của chú không được ăn thức ăn mặn, Bác Trang lần trước lên Thượng Hải anh đã không thể chiêu đãi, để buổi trưa anh đưa mọi người đi ăn mấy món bình dân đặc sắc của Thượng Hải. Huynh đệ chúng ta còn khách khí làm gì. tiền viện phí có công ty của chú thanh toán, đồ đạc cũng dọn xong rồi, đi thôi…"

Phòng chăm sóc đặc biệt phần lớn đồ là do bệnh viện cung cấp miễn phí. Trang Duệ cũng không có nhiều đồ, thu thập xong cũng chỉ có một cái ba lô, Dương Vĩ xoay người đối diện Trang duệ nói.

Trang Duệ đang há mồm chưa kịp nói gì, thiếu nhân tình của lão đại đã nhiều ,muốn nói lời cảm tạ cũng không nói ra được, đành ghi ở trong lòng. Trang Duệ cảm thấy, 4 năm đại học, học được tri thức chỉ là một phương diện, có được bằng hữu thân thiết mới là của cải lớn nhất.

Ra khỏi bệnh viện, trang Duệ trong lòng có điểm tiêc nuối, bởi vì trước khi đi hắn lại không gặp Tống hộ sĩ, người đã luôn luôn chiếu cố hắn hơn mười ngày, vừa rồi hắn đặc biệt đi đến phòng Y tá trực ban muốn cảm ơn Tống hộ sĩ, thì mới biết tống hộ sĩ xin phép nghỉ. Nguồn tại http://Truyện FULL

Kỳ thật trong lòng Trang Duệ, nói cảm ơn là thứ yếu, hắn chủ yếu muốn xác định một màn trong buổi sáng kia, nếu là thật thì người đó nhất định là Tống hộ sĩ, bất quá không có cơ hội, Trung Hải lớn như vậy khó có khả năng gặp mặt, hơn nữa chính mình cũng không biết nàng a.

" hắc, Lão đại, anh lại đổi xe à, sao người khác đổi xe càng đổi càng tốt, sao của anh lại là phá một chiếc đổi một chiếc a"

Nhìn lão đại đem hành lý ném vào một chiếc guitar. Trang Duệ có chút ngạc nhiên, lão Đại đã nói ô tô chính là vợ cả của hắn, trước kia kém nhất cũng là santana a.

" tiểu Duệ, để cho Dương ca giải thích"

Trang thẩm ở phía sau nói, nàng thấy, bạn học của Trang Duệ đối đãi hắn là thật lòng, nửa tháng Trang Duệ bị thương hắn đã chạy trước chạy sau, mỗi ngày đều đưa đồ ăn đến, chính mình tự thân cũng khó khăn mới làm được."

Với da mặt dày như của Dương Vĩ mà mặt cũng đỏ lên được: " không có việc gì, huynh đệ chúng cháu hay nói giỡn quen rồi, cháu lái xe bình thường, nhưng bác yên tâm, sẽ không gây tai nạn đâu, đổi xe là bởi vì chiếc xe kia bị cháu đâm vào tường."

Trang Duệ cười ha ha, mở cửa xe cho mẹ, cũng không có đả kích lão đại,hơn cái kỹ thuật lái xe thông thường,

Lần đó chuyển xe đều va va chạm chạm, đặc điểm lớn nhất là lạc đường, nếu không chạy hàng chục lần cũng đừng hy vọng là hắn có thể nhớ đường."

Từng có một làn Dương Vĩ hẹn nữ hài buổi tối lúc 6h ở khu Hoàng Phổ ăn cơm, ai biết cô gái đợi đến 7h mà hắn vẫn không xuất hiện, cô gái nói hắn mới biết, hắn 5 lần đều đi lên cầu vượt, lúc sau không biết đường xuongs, đi thế nào lại đi đến Liễu Đạo, sửng sốt chạy mất hơn 10km . cô gái gọi điện trách hắn,không cần hỏi,cơm không thành,ăn một đường bụi

Quả nhiên vẫn là Trang Duệ chỉ đường, đi được nửa canh giờ, thì đến một quán trên Hoàng Phổ Khu Hoàng Hà, quán này sinh ý rất tốt, mới 10h sáng mà đã đầy khách.

Nơi này Canh bao quả thật là danh bất hư truyền, canh bao bì mỏng mà không nát, gắp lên còn mơ hồ thấy bên trong có thịt cùng nước lắc lư trên đũa. cắn một miếng,nước canh lại nhiều ngon, thịt căng.

Trang Duệ ở thành phố này 6 năm cũng không còn nếm qua

Ăn cơm trưa xong, Dương Vĩ lái xe đưa mọi người vào nhà ga, vì đón tết nên sân nhà ga dùng rạp dựng lên. người đợi xe được phân từng khu, mỗi khu có 6 điểm kiểm vé, từng điểm có 3 nhân viên làm việc.

Trên quảng trường hành khách xếp một hàng dài chờ đợi.

ở khu bán vé bắt đầu mở cửa, một đám người đông nghìn nghịt chen chúc như nêm cối, mặc dù có nhiều cảnh sát duy trì trật tự, nhưng vẫn có chút hỗn loạn, có nhiều người đã xếp hàng từ sáng sớm, trên mặt đất có thể thấy một ýt vỏ trái cây và mảnh giấy.

Dương Vĩ đứng ở sau xe, cũng không thay đổi vị trí, đứng gọi điện thoại, mất vài phút có một nhân viên đường sắt vội vàng chạy lại.

" Tiểu Vĩ, sao bây giờ mới đến, còn 10 phút nữa là xuất phát, nhanh lên, theo tôi tiến lên." Người đó hướng mẹ con Trang Duệ gật gật đầu, rồi bất chấp khách khí xoay người đi trước dẫn đường.

Dương Vĩ thè lưỡi nói khẽ với Trang Duệ: " người này trước kia là hàng xóm của anh, hiện tại cũng thế, vừa lúc trông coi bán vé, nếu là người khác bây giờ thật không dễ dàng để mua vé"

Khác với sự hỗn loạn bên ngoài nhà ga, tiến vào đại sảnh đợi tàu, liền trở nên yên tĩnh. bất quá ở chỗ kiểm vé vẫn xếp một hàng dài. người trung niên cũng không đi qua cửa kiểm vé, mà theo thông đạo đưa mấy người tiến vào sân ga. bởi vì chuyến tàu sắp chuyển bánh. Khách từ Trung Hải đi Bành Thành cơ bản đều đã lên tàu, sân ga có chút vắng vẻ.

" lão ngũ, về nhà dưỡng thương cho tốt, lần sau chúng ta lại đi tìm Tống hộ sĩ" đưa Trang Duệ đến toa giường nằm xong, thừa dịp Trang mẫu không chú ý, Dương Vĩ nhỏ giọng nói bên tai Trang Duệ.

Tuy toa xe giường nằm có nhiệt độ chừng 27, 28 độ. Trang Duệ vẫn rùng mình một cái. Hắn không nghĩ đại ca của hắn đến giờ vẫn chưa bỏ được sắc tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.