Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1953: Đó không phải là tôi (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dẫu vậy, có lẽ, cũng được thôi…
Tôi mềm lòng mà nghĩ như thế.
Phần lớn con người ta đều chỉ lầm lũi mà sống hết một đời, theo cái khuôn sẵn có mà học hành, đi làm, lập gia đình, chăm lo con cái, phụng dưỡng cha mẹ ông bà, cả cuộc đời cứ thế mà qua đi.
Cho dù tôi đã thấy được sự thật của thế giới, nhưng không thể thay đổi, không thể ngăn lại thì tính đến thời điểm này, bây giờ mà bỏ cuộc, vậy cũng không thể bảo là sai lầm được.
Tôi cảm thấy có khăn giấy lau qua khóe mắt mình.
“Anh vẫn ổn chứ?” Quách Ngọc Khiết dè dặt hỏi.
Tôi vẫn không tiếp lời, chỉ cảm1thấy toàn bộ tinh thần khí lực đều đã bị rút khỏi cơ thể.
Lấp vào đó là những đoạn kí ức bi thảm kia.
Tôi không ngừng hồi tưởng lại cái chết của họ, không thể khống chế được tâm trí mình, cảm xúc càng lúc càng chai sạn.
“Vừa rồi anh hỏi Thanh Diệp hả? Là căn hộ không tìm ra chủ đó à?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
Tôi khẽ đảo mắt, nhìn Quách Ngọc Khiết.
“À, Tiểu Khâu nói, trước khi hôn mê anh cũng nói phải đi tìm Thanh Diệp, hay Diệp Thanh gì đó…” Quách Ngọc Khiết ngẫm nghĩ, không bám lấy vấn đề này nữa, mà ngạc nhiên nhìn tôi: “Chỗ đó làm sao cơ? Anh phát hiện được gì8rồi à? Anh biết họ đang ở đâu ư?”
Lòng tôi liền trùng xuống.
Quả nhiên họ không hề biết đến sự tồn tại của Thanh Diệp nữa.
Thanh Diệp đối với họ chỉ là một căn hộ kì lạ nằm trong khu dân cư sắp giải tỏa mà vẫn chưa tìm ra chủ hộ.
Quá khứ đã thay đổi hoàn toàn.
Tồn tại của hồn ma được cả thế giới chấp nhận, còn Thanh Diệp từng liên quan mật thiết, có thể nói là gắn bó chặt chẽ với chúng tôi thì đã không còn tồn tại nữa.
Nếu vậy, hơn một năm nay, thậm chí là lâu hơn nữa, mọi chuyện xảy ra trong cuộc sống của tôi ở khoảng thời gian này chắc là2đều đã thay đổi.
Tôi không có những kí ức ấy.
Bây giờ tôi càng chắc chắn đang có một cái tôi khác tồn tại.
Không những “tôi” trong tương lai đã làm rất nhiều chuyện, mà “tôi” bắt đầu từ quá khứ cũng đã làm rất nhiều chuyện.
Tôi cảm thấy nhịp thở và nhịp tim của mình đều rối loạn.
“Sao anh lại nằm viện?” Khi tôi hỏi câu này, cũng lo lắng như khi tôi hỏi về Thanh Diệp.
“Sự cố, có thể xem như tai nạn giao thông. Tai nạn giao thông liên hoàn gây ra cháy lớn, anh đã nhìn thấy các vụ nổ, còn muốn đi cứu người. Một mình anh thì làm được gì chứ? Đi chết à?” Quách Ngọc4Khiết than trách: “Tụi em không dám nói cho cha mẹ anh biết. Em gái anh đang giấu chuyện giùm anh đấy. Đến lúc đó anh đừng có nói hớ đó.”
Tôi lại cảm thấy khó thở, nhịp tim cũng trở nên bất thường.
“Lần nào cũng vậy. Tuy anh có siêu năng lực, nhưng cũng phải có giới hạn đúng không?” Quách Ngọc Khiết tiếp tục than trách: “Hơn nữa lần nào cũng hành động một mình, có chuyện gì cũng không nói cho chúng em biết. Anh muốn làm hiệp sĩ cô độc à? Giải cứu thế giới à?”
Tôi có thể nghe ra, điều Quách Ngọc Khiết trách tôi nhiều nhất là cái sau. Cô ấy không hề hi vọng tôi làm hiệp sĩ cô độc.
Tôi thấy thái độ của Quách Ngọc Khiết đối với mình vẫn giống như trước, cảm thấy khó hiểu.
Cái tôi khác của tôi chắc chắn có ý đồ làm loạn. Hơn một năm nay, thậm chí trong khoảng thời gian lâu hơn thì hắn đã có không ít bố trí rồi nhỉ?
Nếu vậy, một người thẳng tính như Quách Ngọc Khiết, sao lại có thái độ như vậy với tôi?
Hai chúng tôi trong thời đại học vốn không được coi là thân nhau lắm. Trong trường tôi hoàn toàn không có chút tiếng tăm, chỉ là một sinh viên bình thường. Quách Ngọc Khiết thì do nhan sắc, vóc dáng, còn có sức khỏe kinh người và tính cách hướng ngoại, nên cũng khá nổi tiếng.
Giao tình của chúng tôi đều bắt đầu sau khi đi làm, nói đúng hơn, là sau khi phòng Di dời thành lập, chúng tôi được phân công vào chung một tổ, lúc đó mới bắt đầu thân nhau hơn. Mà loại thân nhau này, cùng lắm chỉ là thân thuộc. Tính cách Quách Ngọc Khiết hướng ngoại nên rất dễ kết thân, cho nên mối quan hệ nhìn vào rất thân thiết.
Sau những chuyện quái dị thì chúng tôi có chung bí mật, quan hệ cũng thân thiết hơn bước nữa, đó cũng chỉ là trên mức tình bạn chung trường và tình đồng nghiệp, có thêm tình bạn hoạn nạn có nhau.
Nếu bảo là bạn tâm giao, không còn khoảng cách thì chưa hề đến mức ấy.
Bây giờ tôi không thể xác định được, tình bạn giữa chúng tôi có được xây dựng lên theo từng bước như thế không?
Có lẽ đoạn quá khứ này cũng đã thay đổi.
“Anh làm sao vậy hả? Làm gì mà nhìn em chằm chằm thế? Phải rồi, muốn uống nước không? Anh bị phỏng không nặng, có điều trước đó đột nhiên bị ngất…” Quách Ngọc Khiết lo lắng nói, nhảy từ đề tài này sang đề tài khác.
“Người của Thanh Diệp, lâu nay chúng ta vẫn chưa tìm ra sao?” Tôi ngắt lời Quách Ngọc Khiết, kéo đề tại trở lại trên Thanh Diệp.
Trong đầu tôi vẫn hiện lên những kí ức khiến tôi đau khổ, nhưng tôi cố gồng lên, nhìn chăm chú Quách Ngọc Khiết.
Tôi đang đợi một câu trả lời.
Không những là câu trả lời của Quách Ngọc Khiết, mà còn đợi câu trả lời từ chính kí ức của tôi.
“Chưa.” Quách Ngọc Khiết tỏ vẻ ngạc nhiên: “Anh làm sao thế? Phỏng đến não luôn rồi hả?”
“Cổ Mạch, Nam Cung Diệu, Lưu Miểu, Ngô Linh và cả Diệp Thanh, em không biết họ sao?” Tôi hỏi sâu hơn.
“Ai cơ? Đó là người có quyền tài sản của Thanh Diệp à?” Quách Ngọc Khiết sau khi thoáng ngạc nhiên, liền tỏ vẻ hiểu ra: “Trước đó anh ngất xỉu, nên đã xuyên đến thời kỳ họ còn ở đấy à?”
Lòng tôi trùng xuống.
Quách Ngọc Khiết có suy đoán như vậy, cho nên kí ức của tôi không bị bóp méo?
“Có phải họ đã biến thành ma vương rồi không? Chuyện ở thôn Sáu Công Nông đều do họ làm đúng không?” Quách Ngọc Khiết tự mình suy đoán tiếp: “Năm người. Có phải năm người ấy đã gây chuyện, nên cuối cùng không hình thành được quy tắc thống nhất?”
Tôi vẫn im lặng.
Quách Ngọc Khiết tự suy diễn như thế, cũng dần dần nhận thấy sự khác thường của tôi, đưa ánh mắt đầy hoang mang nhìn thẳng tôi: “Sao thế? Rốt cuộc anh đã nhìn thấy gì? À… chuyện không tốt đẹp lắm à?”
Quách Ngọc Khiết tỏ vẻ áy náy: “Thực ra đều là chuyện của quá khứ rồi. Anh không ngăn cản thì không ngăn cản thôi. Họ không ảnh hưởng đến hiện tại là tốt rồi.” Nói xong, Quách Ngọc Khiết thở dài: “Anh đâu thể cứu hết từng người một đâu.”
Tôi thực sự không biết tiếp lời như thế nào.
Không còn Thanh Diệp, có lẽ tôi đã không còn nguồn động lực nữa. Cho dù sở hữu năng lực, khi chứng kiến cái chết của người khác, tôi sẽ muốn ra tay giúp đỡ, nhưng tôi tuyệt đối không làm chuyện này một cách tích cực.
Dù thất bại, sau đó tự trách, nhưng tâm trạng này càng khiến tôi thêm do dự không quyết, chứ không phải chủ động dùng năng lực, thử đi cứu người.
Tôi rất rõ, tôi chỉ là một người bình thường. Từ đi học cho đến đi làm, đều chưa từng làm ra chuyện gì khác thường, đương nhiên, cũng chưa gặt hái được thành công gì đặc biệt, càng chưa từng làm chuyện gì vĩ đại.
Tôi không phải là người như thế.
Tôi không đủ khả năng làm được chuyện như thế.
Như Quách Ngọc Khiết, nhìn thấy người bên cạnh mình gặp nguy hiểm, có thể sẽ vứt an nguy của bản thân ra sau lưng, tay nhanh hơn não, hành động lập tức.
Lúc tôi thiếu đi lực đẩy thì hoàn toàn không thể làm được chuyện như thế.
Quách Ngọc Khiết nói không nhiều lắm, nhưng tôi đã nghe ra một cái tôi không giống mình.
Tôi hoang mang, đột nhiên lại nhớ đến cái chết của bốn người Thanh Diệp.
Bất chợt trong tôi trào ra một dự cảm.
Tôi cũng sẽ chết.
Không phải chết theo cách linh hồn và thể xác cùng bị hủy diệt, mà bằng cách khác, bị xóa bỏ sự tồn tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.