Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1954: Đó không phải là tôi (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thể xác bị hồn ma chiếm mất, càng lúc càng xa rời người thân và bạn bè, đánh mất chính mình mà không hay không biết.
Chuyện như vậy chắc sẽ không xảy ra với tôi đâu.
Nếu chuyện hắn muốn làm là khiến cho tôi suy sụp, là giết chết linh hồn tôi, chứ không phải cô lập tôi, khiến tôi rơi vào tình cảnh bạn bè xa lánh, người thân quay lưng.
Ít nhất, xét tình hình hiện tại thì hắn chưa chọn cách làm ấy.
Chuyện này cũng dễ hiểu.
Hắn là một cái tôi khác, không chừng đấy là tâm thần phân liệt, không chừng là tôi trong tương lai trở về chiếm lấy thể xác.
Những bộ phim kiểu này không phải1vẫn thường có những tình tiết như thế sao?
Về bản chất, linh hồn ấy vẫn là tôi, kẻ thù của hắn, đối tượng hắn muốn tiêu diệt cũng chỉ là tôi.
Người thân, bạn bè của tôi cũng là người thân, bạn bè của hắn.
Tôi muốn bảo vệ họ, hắn nhất định cũng muốn thế.
Xung đột duy nhất giữa chúng tôi là xung đột trên quan niệm. Mà nguồn gốc của xung đột này, thực ra cũng là do người của Thanh Diệp tạo ra.
Suy nghĩ kĩ lại, nếu Thanh Diệp không xuất hiện, tự mình tôi đối mặt với thế giới này, tiếp xúc với chuyện quái dị, nhìn thế giới dần sụp đổ, rơi vào ách thống trị của ma8vương, vậy con đường tôi chọn chắc chính là thích ứng với sự sụp đổ ấy.
Tôi sẽ thích ứng với thế giới này, chứ không giống Diệp Thanh, chọn cách đi ngược số mệnh, thay đổi thế giới.
Thế thì, tự chọn biến thành ma vương, hình như là chọn lựa tất nhiên của tôi.
“Lâm Kỳ, anh đang nghĩ gì thế?” Quách Ngọc Khiết gọi tôi mấy tiếng.
Tôi và cô ấy nhìn nhau một lát, cơn đau ở ngực và kí ức cứ đeo bám tôi, vẫn đang nhắc nhở tôi về cái chết của bốn người trong Thanh Diệp.
“Trong mắt em thì anh như thế nào?” Tôi hỏi.
Nếu trong quá khứ đã bị thay đổi, luôn có một cái “tôi” khác2sống thay tôi và Quách Ngọc Khiết đã tiếp xúc với cái “tôi” ấy, có lẽ tôi có thể xác định được phán đoán của chính tôi trước đó thông qua miêu tả của Quách Ngọc Khiết.
“Hả? Anh?” Quách Ngọc Khiết rất ngạc nhiên hỏi lại, nhưng cô ấy không tinh tế và nhạy bén như Trần Hiểu Khâu, cũng không quen thuộc tôi như Tí Còi và Gã Béo, sau khi thoáng ngạc nhiên, Quách Ngọc Khiết liền thẳng thắn đáp: “Thì hay lo chuyện bao đồng. Nói dễ nghe hơn là vui khi giúp người. Nhưng mà, anh cũng quá cô độc. Hơn nữa, anh hoàn toàn không quan tâm người khác nghĩ gì. Quá độc tài.” Cô ấy4liếc nhìn tôi một cái: “Và cũng quá lạnh lùng.”
Tôi im lặng.
Đó chính là một cái “tôi” khác, là “tôi” trong tương lai?
Tôi nhớ lại tương lai mà Thu Tử Dương đã cho tôi thấy, nhưng vẫn lờ mờ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Một người như thế quá khiến tôi thấy lạ lẫm.
Dù tính tình của tôi trong tương lai sẽ thay đổi hẳn thì sau khi quay lại quá khứ hắn vẫn muốn thử ra tay sớm, xem có ngăn được sự ác hóa của thế giới và cái chết của một số người hay không chứ…
Như thế không phải đã trái ngược với âm mưu của các ma vương hay sao?
Tôi vốn dĩ chưa từng là người thông minh, có tầm nhìn.
Qua mặt đám ma vương, sai khiến chúng làm việc cho mình và cùng lúc ấy, giấu kín mục đích thật sự của mình là thay đổi quá khứ và cả thế giới… làm sao có thể chứ?
Chỉ dựa vào sức mạnh để sai khiến ma vương thì còn có thể, từ tương lai đánh ngược về quá khứ cũng có thể, nhưng nếu bảo vạch ra và thực hiện một kế hoạch phức tạp hơn, diễn kịch trước mặt mọi ma vương thì tôi không nghĩ mình có khả năng này.
“Anh đã cứu được rất nhiều người ư?” Tôi hỏi.
“Cái này thì không.” Quách Ngọc Khiết thẳng thắn đáp: “Cũng cứu được một hai người. Nhưng anh biết mà, ma vương quá nhiều. Anh cứu được họ một hai lần, chứ đâu thể lần nào cũng cứu được. Anh không nên cõng trên vai áp lực lớn như thế.” Ánh mắt cô ấy nhìn tôi vừa có sự bất lực, vừa có sự khâm phục.
Tôi càng nghe càng thấy lạ.
Cửa phòng bệnh lúc này được mở ra, Trần Hiểu Khâu, Tí Còi và Gã Béo đi vào.
“Mọi người đến rồi à.”
“Mang cơm trưa đến cho em nè.”
“Anh Kỳ, anh tỉnh rồi à!”
“Tốt quá!”
Họ mỗi người một câu, cuối cùng đều chuyển qua giọng điệu vui mừng.
“Thật tình, anh làm gì mà cứ một mình lao tới trước thế.” Nói một hồi, Tí Còi cũng bắt đầu trách móc giống như Quách Ngọc Khiết: “Bọn tôi cũng đâu phải hạng gà mờ đâu. Trước đây cũng có lúc đã phối hợp rất tốt mà?”
“Lần nào có chuyện lớn, anh cũng vứt bọn tôi qua một bên.” Gã Béo cũng hùa theo oán trách.
Tôi im lặng nhìn chăm chú hai người họ.
Tôi nhận ra Trần Hiểu Khâu cũng đã nhìn tôi chăm chú.
“Lần này phải kiểm điểm lại bản thân cho đàng hoàng đấy, viết bản kiểm điểm đi!” Tí Còi làm ra vẻ đầy nghiêm túc.
Quách Ngọc Khiết bật cười, bổ sung điều kiện, phải giới hạn số chữ.
Gã Béo cũng hùa theo, bảo đến lúc ấy còn phải xét lại.
Tôi và Trần Hiểu Khâu mãi vẫn chưa nói gì.
Ba người kia dần im lặng, đảo mắt nhìn hai chúng tôi.
Tí Còi khụ một tiếng: “Gì nhỉ. Tối qua em gái anh thức trắng đêm để trông, tối nay lại đến trông anh. Còn chỗ của chú với dì…”
“Diệp Thanh là ai?” Trần Hiểu Khâu ngắt lời Tí Còi, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Người của Thanh Diệp, người khởi xướng, người thành lập, có thể nói là đội trưởng.” Tôi đáp.
Ba người kia nhìn nhau.
“Anh Kỳ, vừa rồi anh hôn mê đã thấy được chuyện của Thanh Diệp à?” Tí Còi hỏi.
Trần Hiểu Khâu vẫn đang nhìn tôi chằm chằm: “Anh là ai?”
Ba người kia lại mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
“Tiểu Khâu, cậu nói gì thế?” Quách Ngọc Khiết ngơ ngác hỏi Trần Hiểu Khâu.
Dùng cách này để giết chết tôi sao?
Tôi cảm thấy ớn lạnh, nhưng không kinh ngạc mấy.
Những hình ảnh chết chóc ấy lại lướt qua đầu tôi.
Bốn người của Thanh Diệp, trực tiếp hoặc gián tiếp đều chết trong tay của người thân mình, chết trong tay những người mình quan tâm nhất.
Tôi cũng bị sắp đặt sẽ chết theo cách ấy sao?
Một “quá khứ” trái ngược hoàn toàn với tính cách của tôi, khiến tôi bị người thân và bạn bè sinh lòng nghi ngờ, sau đó…
“Người đó, không phải là tôi.” Tôi gượng cười, nhớ lại những chuyện đã xảy ra hơn một năm nay, nhớ lại cha mẹ và em gái: “Các cậu chắc cũng vậy, không phải là các cậu nữa.”
“Anh đang nói gì vậy, anh Kỳ?” Tí Còi đang hoảng hốt.
Gã Béo trầm mặc, nhưng vẻ mặt đang rất khó coi.
Ánh mắt Quách Ngọc Khiết lượn lờ giữa tôi và Trần Hiểu Khâu, thấp thỏm bất an.
“Anh là ai?” Trần Hiểu Khâu hỏi lại.
Tôi thấy ba người kia lùi lại một bước, ánh mắt nhìn tôi đã có thêm sự đề phòng.
“Tôi là Lâm Kỳ.” Tuy trong lòng chua chát, nhưng tôi đã thu cảm xúc của mình lại.
Nếu cái “tôi” kia đã sắp đặt như vậy, thậm chí có thể hoàn toàn không phải là cái “tôi” khác, mà là ma vương nào đó, cu gáy chiếm tổ chim khách, đã mạo nhận tôi hơn hai mươi năm thì tôi cũng không thể để mặc cho đối phương giết chết mình.
Mặc dù, diện mạo của bốn người trước mặt đều không thay đổi, tính cách vẫn vậy, quan hệ với tôi hầu như cũng như xưa.
Dù tôi biết, mọi thứ đều khác rồi. Những kí ức tôi đang ôm ấp, khác hoàn toàn với kí ức của họ. Còn nói về tình bạn, vậy chắc cũng đã biến chất rồi, đồng thời sẽ vì thời gian tiếp xúc với nhau tăng lên mà càng lúc càng trở nên méo mó.
Mặc dù… những chuyện này đều là sự thật.
“Tôi là Lâm Kỳ.” Tôi hít thở thật sâu, tôi vẫn đang nằm thảm hại trên giường bệnh, đang gắn máy thở, đang truyền nước, nhưng tôi đã lấy lại được bình tĩnh.
Khi những cái chết thảm khốc ấy lại hiện lên trong đầu, tôi vẫn cảm thấy đau khổ, nhưng tôi không muốn chuyện như thế sẽ xảy ra với bốn người trước mặt mình.
“Người đó, không phải là tôi.” Tôi nói tiếp: “Người mà các cậu đã quen, đã tiếp xúc rất lâu ấy, không phải là tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.