Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1952: Lẻ loi một mình (3)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chúng tựa như hình vẽ của trẻ con, phi logic, không phù hợp với kiến thức thông thường.
Tay tôi vẫn đang siết chặt cổ chúng, năng lực đã phóng thích, rót vào người chúng.
Sự biến dạng của chúng đã ngừng lại, khôi phục lại diện mạo ban đầu, thậm chí còn có dấu hiệu phục hồi lý trí. Nhưng thoáng chốc, chúng bỗng dưng phát nổ, âm khí tan tác, biến mất giữa không trung.
Đây là biến mất thật sự, không phải biện pháp chạy trốn.
Chúng tự phát nổ.
Tôi vừa thở hổn hển, vừa nhìn ghế sofa trống rỗng, vừa cúi đầu, liền trông thấy máu.
Tay tôi run run thò đến, đặt lên sofa.
Máu đã dính vào lòng bàn tay tôi. Khi tôi vừa ấn mạnh xuống, hình như có thể khiến cho máu ở sofa nhiều ra.
Tôi hồi hộp1bất an sử dụng năng lực.
Nếu máu là một phần của cơ thể thì cũng có thể hồi sinh người ta thông qua máu mới phải chứ.
Năng lực phát tán trong không trung, không để lại bất kì dấu vết nào.
Chân tôi mềm nhũn, quỵ xuống đất.
Lưu Miểu… Lưu Miểu…
Tôi quay phắt đầu qua, nhìn về phía phòng ngủ của căn hộ.
Cửa phòng đang đóng kín.
Tôi loạng choạng chạy qua, hai tay đều nắm lấy nắm cửa.
Tôi hoàn toàn không cần mở cửa, mà có thể xuyên thẳng cửa mà vào, nhưng tôi vẫn run rẩy mà mở cửa ra.
Trong phòng rất yên tĩnh, vừa nhìn vào liền trông thấy chiếc giường lớn ở giữa phòng.
Nệm giường ngay ngắn sạch sẽ, nhưng cũng có một số dấu vết do từng có người nằm.
Tôi lê bước chân đi đến, mới nhìn8thấy một tượng búp bê bằng gốm nằm lọt trong chiếc chăn màu trắng.
Con búp bê gốm mà tôi đã từng thấy.
“Ngô Linh… Không, đừng chết…”
Tôi tóm lấy búp bê gốm, nhưng không cảm nhận được chút dấu hiệu sự sống nào trên nó.
Không có hơi thở của con người, của hồn ma, cũng không có hơi thở tương tự như lời nguyền.
Giống hệt như một vật chết.
Tôi không khỏi khởi động một chút năng lực của mình.
Búp bê gốm vốn màu sắc tươi sáng, bề mặt trơn láng đột nhiên phát sinh thay đổi.
Màu và ánh sáng bóng đã mất, để lộ ra diện mạo vốn có của nó.
Vật được đào lên từ nhiều năm trước đã được lên màu trở lại, trông rất mới, nhưng sau khi thời gian nghịch chuyển, lịch sử của nó liền tái hiện.
Tôi2cảm thấy cảm giác nứt vỡ dưới ngón tay mình.
Búp bê gốm đã nứt.
Mất đi lớp bảo vệ ấy, nó không thể kháng cự sức tấn công của thời gian được nữa.
Tôi đã ngừng năng lực của mình lại, nhưng nó vẫn tiếp tục nứt vỡ.
“Không! Đợi đã! Đừng! Ngô Linh!” Tôi la lên, hai tay đưa đến đỡ lấy hạt bụi đất ấy.
Không đợi gió thổi đến, chúng đã luồn qua khe ngón tay tôi chảy xuống.
Tôi lại đưa tay đến chụp lấy, những chỉ chụp được không khí.
Chúng biến mất rồi.
Hay tay tôi chống lên nệm giường.
Không còn lại gì cả.
Tôi không cứu được ai cả.
Ai tôi cũng không cứu được…
Đã… kết thúc rồi…
Tôi cảm thấy vô cùng đau khổ, nhưng nỗi đau ấy chỉ kéo dài trong thoáng chốc, rồi biến thành chai lì.
Người của Thanh Diệp4đã chết hết rồi, cả dấu vết tồn tại cũng không còn.
Điểm tựa của họ, niềm tin của họ, sếp của họ, Diệp Thanh, đã không còn là Diệp Thanh của ngày xưa.
Tội cứ như đã mất hết mọi điểm tựa, mọi niềm tin, mọi động lực.
Ý nghĩ ban đầu của tôi là cứu người của Thanh Diệp, giúp đỡ họ trong phạm vi mình có thể.
Lúc cứu được Cổ Mạch, tôi có vui mừng, nhưng không hề có cảm giác thành công, chứ đừng nói là tự hào.
Họ dẫn tôi đến con đường này, tôi mới gượng gạo, nửa muốn nửa không mà bắt đầu cái gọi là giải cứu thế giới.
Nhưng giờ, những thứ này đều đã không còn nữa.
Trên đường đi chỉ còn lại mình tôi.
Thịch!
Tôi cảm thấy tim mình đập không được bình thường.
Khẽ mở mắt, chợt nhìn thấy người đang đeo khẩu trang.
Ánh sáng chói lóa đập vào mắt tôi.
Tim đập từng nhịp, từng nhịp, vừa chậm vừa mãnh liệt.
Những người quanh tôi hình như đang nói gì đó.
Dường như tôi còn nghe thấy tiếng khóc.
“Anh ơi… anh…”
“Lâm Kỳ…”
Ai?
Những người quanh tôi đã tản ra.
Tôi cố gắng nhìn về phía có âm thanh vang lại, qua cửa kính, tôi đã trông thấy mấy khuôn mặt thân quen.
Tôi trông thấy em gái.
Đừng khóc…
Đừng…
Đột nhiên tôi trợn trừng mắt.
Sau lưng em gái có một khối âm khí thình lình xuất hiện, ngưng tụ thành hình dáng của con ma cổ trang.
Ông ta đang nhìn em gái tôi và những người khác.
Không!
Tôi muốn bật dậy, nhưng cơ thể lại nặng nề khác thường.
“Hồi phục rồi!”
Tôi nghe thấy tiếng kêu mừng rỡ vang lên bên cạnh mình.
Nhưng lòng dạ tôi không hề quan tâm đến.
Con ma cổ trang nhướn mắt nhìn tôi, thân thể nhẹ nhàng xuyên qua em gái, xuyên cửa kính, đến trước giường bệnh của tôi.
Ông ta đang nhìn tôi chăm chú, có dò xét, ánh mắt trầm tĩnh, chứ không thương hại như trước đó.
“Ta mãi vẫn không thể hiểu nổi đấy.” Ông ta lầm bầm, dựa người lên song chắn giường bệnh, ánh mắt nhìn tôi ẩn chứa vẻ khó hiểu.
“Tại sao là cậu nhỉ? Thật là lạ.” Con ma cổ trang lại nói.
Tôi chỉ biết trừng mắt nhìn ông ta, đôi môi mấp máy, muốn nói nhưng không thốt nên lời.
“Thôi bỏ đi. Mặc cho các người tự giãy giụa. Mong là sẽ có một cái kết tốt.” Con ma cổ trang thở dài, huơ huơ tay áo rộng thùng thình của mình.
Tầm nhìn của tôi bị âm khí màu đen phủ kín, ý thức cũng theo đó chìm vào bóng tối.
Đến khi tôi tỉnh lại, vẫn nghe thấy âm thanh của những thiết bị như máy ôxy này nọ.
Tôi yếu ớt đảo mắt, dò xét xung quanh.
Trong phòng bệnh không có âm khí, cũng không có ai.
Tôi mở mắt nhìn chăm chăm trần nhà, đầu óc trống rỗng, không nghĩ gì cả.
Tôi vẫn chưa chết.
Người của Thanh Diệp đã chết hết rồi.
Tôi vừa khép mắt lại liền nhìn thấy lửa cháy, ánh sét, nhìn thấy một vũng máu, nhìn thấy búp bê gốm vỡ vụn.
Tôi nhắm lại lần nữa, nhìn thấy âm khí của Diệp Thanh và cảnh tượng nuốt chửng hồn ma rùng rợn.
Chỉ còn lại tôi.
Khóe mắt tôi đã ướt nhòe.
Hình như tôi thiếp đi, đến khi tôi tỉnh lại thì bên cạnh giường đang có người ngồi.
Quách Ngọc Khiết?
Tôi rất bất ngờ khi thấy Quách Ngọc Khiết ở đây.
Cô ấy vốn đang lướt di động, nhưng đã lập tức cảm nhận thấy ánh mắt của tôi, vui mừng kêu lên.
Cảm nhận của tôi đối với bên ngoài trở nên vô cùng chậm chạp.
Tôi chỉ nhìn Quách Ngọc Khiết gọi y tá đến, nét mặt thay đổi liên tục.
Có phải là Quách Ngọc Khiết không? Hay lại do hồn ma khác biến ra, đến khiêu khích tôi nữa?
Trong kí ức của tôi liền hiện ra hình ảnh Trần Hiểu Khâu do Hàn Vân sắm vai. Video nó đã cho tôi xem, lời nó nói với tôi, lần lượt hiện lên trong đầu.
Cổ Mạch chết rồi.
Nam Cung Diệu chết rồi.
Bộ não vuột khỏi tầm kiểm soát, cảnh tượng họ tử vong hiện ra, cái chết của Lưu Miểu và Ngô Linh cũng theo đó hiện ra. Giữa chừng, cảnh tượng Huyền Thanh Chân Nhân đổ gục cũng lướt nhanh qua đầu.
Dòng kí ức này cuối cùng đã dừng lại ở hình ảnh âm khí của Diệp Thanh đè chặt tôi xuống.
“Lâm Kỳ? Anh vẫn ổn chứ?” Giọng nói Quách Ngọc Khiết đã xuyên qua những kí ức này.
Không ổn.
Đương nhiên không hề ổn.
Tôi nhìn qua Quách Ngọc Khiết.
“Thanh Diệp thế nào?” Tôi bình tĩnh hỏi.
Xóa sạch hết những kí ức ấy đi.
Tôi không muốn trở thành kẻ cô độc đó.
Nhưng khi lạnh lùng buông ra câu hỏi này, tim tôi tựa như bị một bàn tay siết chặt, hoang mang và sợ hãi bao trùm lấy tôi, ngay khi những cảnh tượng chết chóc ấy lướt nhanh qua đầu, tôi nhớ lại từng khoảnh khắc từng tiếp xúc với họ.
Chưa đến mức hòa hợp, càng không hề vui vẻ, nhưng đó vẫn là những kí ức rất quan trọng.
Tôi cảm thấy có nước mắt đang tràn qua khóe mi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.