Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 293: Tuỳ cô ta đi




"Được!" Tiền Vạn Kim đáp ứng, trịnh trọng gật đầu.
Sau khi rời khỏi Sơn Trang Quy Khư, Lâm Vũ lại dân Diêm Thiền đi thẳng đến núi Đại Tiêm.
Đã đến nơi này rồi, chẳng qua hiện tại không mở Thiên Địa Lục Mang Trận ra được, nhưng cũng có thể thuận đường dẫn Diêm Thiền đi xem thử.
Không chừng cô ta có thể nhìn ra cái gì không giống.
Hoặc là tìm ra cách khác để mở Thiên Địa Lục Mang Trậnra. Mặc dù hi vọng này rất xa vời.
Nhưng đi một chuyến cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian. Tạm thời xem như thử mọi cách trong lúc tuyệt vọng đi!
“Anh không sợ Tiền Vạn Kim bán hết vàng trong sơn trang rồi mang tiền chạy trốn sao?"
Trên đường chạy tới núi Đại Tiêm, Diêm Thiền mang đầy ý cười hỏi thăm Lâm Vũ.

"Anh ta sẽ không làm vậy, cũng không dám!" Lâm Vũ lạnh nhạt trả lời: "Anh ta là người thông minh, biết nên lựa chọn thế nào."
Đừng nhìn Tiền Vạn Kim lãm lẫm liệt liệt, nhưng thông qua tiếp xúc lần trước thì có thể thấy được Tiền Vạn Kim rất thông minh, hơn nữa rất biết tiến thối.
Tiền Vạn Kim không phải không biết nếu mình dám vi phạm hứa hẹn với Diêm Thiền thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta!
Hắn có thể mời Diêm Thiền đến giải cổ thay anh ta thì cũng có thể lấy mạng anh tai
Tiền Vạn Kim tiếc mạng như thế sẽ không dám mạo hiểm như vậy.
"Thật sao?" Diêm Thiền nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười gian xảo: “Dù anh ta muốn chạy trốn thì em cũng không sợ!"
Hả? Lâm Vũ nghe vậy thì lập tức nhíu mày. Lời nói này của Diêm Thiền rõ ràng là có thâm ý!
Lâm Vũ yên lặng suy tư một lát rồi đột nhiên giương mắt nhìn trước cô ta, cau mày nói: "Có phải cô đã âm thầm giở trò gì trên người anh ta không?”
"Không hổ là người đàn ông của em, thật thông minh!" Diêm Thiền cười đắc ý: “Khi em cắt bàn tay của anh ta thì em đã lặng lẽ bỏ cổ vào! Nếu anh ta dám chạy trốn thì chỉ còn con đường chết!"
Cô ta cũng rất cẩn thận!
Lâm Vũ bất đắc dĩ cười một tiếng rồi nói: "Sau này giải cho anh ta đi!"
"Tại sao phải giải?" Diêm Thiền bất mãn nói: "Dù sao chỉ cần anh ta nghe lời em thì cổ sẽ không ảnh hưởng gì đến anh ta."
"Đây không phải vấn đề có ảnh hưởng gì hay không." Lâm Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, chân thành nói: "Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi!"
Hắn có thể hiểu được suy nghĩ của Diêm Thiền.

Nhưng hiểu lại không ủng hộ.
Nói dễ nghe một chút, Diêm Thiền đang phòng ngừa rắc rối xuất hiện. Nói khó nghe là không tin tưởng Tiền Vạn Kim.
Niềm tin là đến từ hai bên.
Cô ta không tin tưởng Tiền Vạn Kim thì làm sao Tiền Vạn Kim tin tưởng cô ta để thật lòng làm việc cho cô ta chứ?
Diêm Thiền nghiêng đầu suy nghĩ rồi khế cười nói: 'Được! Vậy lát nữa em sẽ giải cổ cho anh ta, nếu anh ta chạy trốn thì em đi tìm anh!"
”.." Lâm Vũ im lặng. Cái này cũng ỷ lại vào hắn sao? Được!
Tuỳ cô ta đi!
Dù sao nếu Tiền Vạn Kim có gan vi phạm hứa hẹn thì hắn cũng không ngồi yên không quan tâm đến.
Trên đường đi hai người liên tục nói chuyện, rất nhanh đã tới núi Đại Tiêm. Khi đi đến trước vách đá, Lâm Vũ không khỏi nhẹ nhàng thở dài.

Thuốc cứu mạng Lâm Thiển gần ngay trước mắt, nhưng lại không lấy được. Cảm giác này thực sự rất khó chịu.
Khi Lâm Vũ đánh một quyền lên vách đá, ngôi sao sáu cánh và những ký hiệu Vu tộc thượng cổ đặc thù kia lại xuất hiện, rất nhanh đã tiêu tán vào hư vô.
"ÔI" Nhìn xem Thiên Địa Lục Mang Trận cấp tốc tiêu tán trong vô hình, Diêm Thiền đột nhiên trừng to đôi mắt rồi vội vàng nói: "Anh lại đánh vào vách đá một quyền thử xem!"
Hả?
Nghe Diêm Thiền nói vậy, trong lòng Lâm Vũ đột nhiên nhảy dựng lên.
Phản ứng của Diêm Thiền hiển nhiên đã phát hiện cái gì!
Xem ra sớm dẫn cô ta tới đây xem thử là quyết định chính xác! Chỉ mong phát hiện của cô ta là chuyện tốt đối với họ!
Nghĩ tới đây, Lâm Vũ không do dự nữa mà lập tức lại đấm một quyền mạnh vào vách đá...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.