Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 292: Hai mươi sáu




Sau một hồi kiểm kê, linh dược trên tay Tiền Vạn Kim đã nhiều đến hai mươi sáu loại!
Những linh dược này ít thì một cây, nhiều thì năm sáu cây.
Hai mươi sáu loại linh dược cộng lại đã nhiều đến trăm cây!
Chỉ số này còn không tính đến số lúc trước anh ta bán đi!
Nhìn nhiều linh dược như vậy, cả Lâm Vũ cũng không khỏi líu lưỡi.
Hắn tự xưng là thấy qua việc đời, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều linh dược như vậy.
Hơn nữa trong đó còn không ít linh dược cực kỳ quý hiếm!
Diêm Thiền nóng bỏng nhìn những linh dược này như đang suy nghĩ cái gì đó.
"Cất những linh dược này vào đi!" Lâm Vũ khôi phục bình định mà sai bảo Tiền Vạn Kim một tiếng, lại nói với Diêm Thiền: "Tôi bảo quản số linh dược này. thay cô trước!"
"Dựa vào cái gì chứ!" Diêm Thiền bất mãn nói: "Đây đều là của eml"
"Tôi biết là của cô!" Lâm Vũ trừng cô ta một cái: “Yên tâm, tôi sẽ không chiếm số linh dược này làm của riêng! Chỉ là bảo quản thay để tránh cô làm loạn!"

Hắn hiểu Diêm Thiền rất rõ!
Hắn dám khẳng định hiện tại Diêm Thiền đã bắt đầu nhắm vào những linh dược này.
Nếu hắn không bảo quản chúng thì lát nữa cô ta sẽ lặng lẽ ăn hết! Bị Lâm Vũ nhìn thấu tâm tư, Diêm Thiền lập tức bất mãn mân bĩu môi rồi chỉ vào Tiền Vạn Kim mà nói: "Anh ta coi linh dược như cơm ăn, không phải cũng
chẳng bị gì sao?"
"Đúng thết" Lâm Vũ gật đầu, nhưng lại đột nhiên thay đổi cách nói: “Nhưng dù anh ta coi linh dược như cơm ăn cũng không tiến vào Hóa Hư Cảnh!"
"Anh ta so được với em sao?" Trên mặt Diêm Thiền đầy ghét bỏ: "Bản tiểu thư là vu nữ có huyết mạch Vu tộc thượng cổ, bản tiểu thư thiên phú cực cao..."
"Được rồi! Đừng tự biên tự diễn!" Lâm Vũ cắt ngang lời cô ta mà nghiêm túc nói: "Chuyện này không thương lượng nữa!”
Nhìn dáng vẻ kiên định của Lâm Vũ, Diêm Thiền lập tức tức giận. Nhưng trong lòng cô ta lại âm thầm vui mừng.
Dù Lâm Vũ chịu trả mọi giá đi cứu Lâm Thiển, nhưng cũng không muốn hi sinh cô ta để cứu Lâm Thiển!
Mặc dù trong lòng hắn còn chưa có mình, nhưng hắn lại là người đàn ông. đáng để gửi gắm cả đời.
Ánh mắt của cô ta quả nhiên không sail Chỉ tiếc Lâm Vũ đã nhìn rõ suy nghĩ của cô ta.

Muốn thông qua ăn số lượng lớn linh dược để cưỡng ép gia tăng thực lực trong thời gian ngắn, con đường này đi không được.
Nghe hai người nói chuyện, Tiền Vạn Kim cũng hiểu đại khái ý của họ nên vội vàng khuyên: "Diêm tiểu thư, nếu không phải bất đắc dĩ thì cô đừng ăn bậy những linh dược này!"
"Không nói dối các người, trước đó tôi bị nhốt, có mấy lần suýt ăn bậy linh dược mà chết!".
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
"Hên là ở đây có nhiều linh dược đủ, một vài linh dược có thể giải trừ độc tính của linh dược khác, khi đó tôi không hiểu gì cả, để sống tôi ăn mọi linh dược, vì thế mới miễn cưỡng nhặt về một cái mạng..."
Tiền Vạn Kim đang khuyên lơn thì Diêm Thiền lại trừng tới.
Trong lòng Tiền Vạn Kim run lên, lập tức thức thời ngậm miệng lại.
"Nghe thấy chưa!" Lâm Vũ lại tiếp lời, nhìn chằm chằm Diêm Thiền mà nói: "Phải cứu Lâm Thiển, hơn nữa nhất định phải cứu! Nhưng tôi không muốn hi sinh
cô để cứu con bé!"
“Được rồi, em biết rồi, thật dông dài." Diêm Thiền hừ nhẹ một tiếng, nhưng trong lòng lại ấm áp.
Lâm Vũ biết cô ta nhất định còn chưa bỏ cuộc.
Nhưng hắn sẽ bảo quản những linh dược này, cũng không sợ cô ta làm loạn.
Trầm mặc một lúc, Lâm Vũ lại nói với Tiền Vạn Kim: "Nếu về sau anh muốn đi theo Diêm Thiền thì mau chóng xử lý Sơn Trang Quy Khư này của anh rồi đến
Giang Bắc tìm cô ta."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.