Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 294: Nói thế nào




Tình huống tương tự lại xảy ra lần nữa.
Mà Lâm Vũ cũng bị sức mạnh truyền đến từ vách đá đẩy lui. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Diêm Thiền lộ ra nụ cười vui vẻ. "Quả nhiên là trời không tuyệt đường người!"
Nụ cười trên mặt Diêm Thiền cực kỳ xán lạn.
Lâm Vũ mừng rỡ trong lòng nên vội vàng hỏi: "Nói thế nào?"
Diêm Thiền cười không nói, duỗi ngón tay trắng nõn ra chỉ vào gương mặt của mình.
Ý kia không cần nói cũng biết. Lại là chiêu này! Cô ta không thể đổi chiêu khác sao?
Lâm Vũ im lặng nhìn Diêm Thiền, lập tức nảy ra một ý rồi nhẹ giọng cười nói: "Nhắm mắt lại!"
"Ừm?" Diêm Thiền kinh ngạc, có chút khó tin mà nhìn hắn. Thỏa hiệp rồi?
Cái này không giống phong cách của hắn!
"Nhanh lên!" Lâm Vũ thúc giục.
Diêm Thiền nửa tin nửa ngờ liếc hắn một cái.

Mặc dù trực giác nói cho cô ta biết Lâm Vũ không có khả năng thỏa hiệp nhanh như vậy, nhưng chờ mong trong lòng vẫn chiếm thượng phong.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lâm Vũ, Diêm Thiền chậm rãi nhắm mắt lại rồi hất gương mặt xinh đẹp lên, lộ vẻ chờ mong.
Ngay khi Diêm Thiền nhắm mắt lại, Lâm Vũ duỗi hai ngón tay ra chạm nhẹ vào mặt cô ta như chuồn chuồn lướt nước.
"Được rồi, hiện tại có thể nói rồi chưa?" Lâm Vũ thu tay lại rồi cười ha hả hỏi thăm.
Nghe vậy, Diêm Thiền đột nhiên mở to mắt tức giận nói: "Thôi đi! Anh căn bản không có hôn!"
"Cô đừng chơi xấu!" Lâm Vũ nâng mắt lên trừng cô ta: “Tôi hôn rồi, chỉ là cô không thấy được mà thôi."
"Anh nghĩ em ngốc à!" Diêm Thiền thở phì phì kêu to, mặt đầy oán trách. Cô không ngốc sao?
Lâm Vũ yên lặng thở dài một tiếng.
Biết rõ không có kết quả với hắn mà vẫn chấp nhất như thế, cần gì chứ?
Cảm thán xong, Lâm Vũ lại đưa tay lên gõ nhẹ lên trán cô ta rồi cười nói: "Là do cô không thấy thôi."

“Anh..." Diêm Thiền cứng lại, tức bực giậm chân. Cô ta biết vừa rồi Lâm Vũ nhất định không có hôn mình!
Nhưng bây giờ tên chết tiệt này lại chắc chắn đã hôn, còn trách mình không nhìn thấy!
Đây là chơi xấu trắng trợn!
Đáng hận chính là cô ta thật sự không nhìn thấy, để hắn chui sơ hở. Diêm Thiền càng nghĩ càng tức giận, lại cảm thấy rất uất ức.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn đã sắp trề ra che được cả ấm trà.
Lâm Vũ lại không lung lay mà mỉm cười và nói: 'Đừng đùa nữa, mau nói cho. tôi nghe cô phát hiện cái gì."
Diêm Thiền đang muốn từ chối thì đột nhiên lại nảy ra một ý tưởng.
Sau một khắc, vẻ oán giận trên mặt Diêm Thiền đã biến mất, tiếp theo đổi thành nụ cười xán lạn.
Lúc Lâm Vũ đang kinh ngạc cô ta đột nhiên thay đổi thì Diêm Thiền lại lộ ra nụ cười hồ ly: “Được, anh nói hôn rồi thì coi như hôn rồi đi! Trở về em sẽ nói với
mẹ anh là anh chủ động hôn eml"
"Tôi..." Khóe miệng Lâm Vũ giật giật một cái, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ.
Vừa rồi hắn chỉ muốn trêu cợt Diêm Thiền một chút!
Hoàn toàn không suy nghĩ chuyện sau đó.
Hắn muốn lợi dụng sơ hở của cô, không ngờ kết quả lại bị cô ta nắm thóp! Cảm thấy như lật thuyền trong mương!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.