Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 136: - Mỹ thuật nhân sinh (9)




Edit: Min
Cảnh Dương được vệ sĩ hộ tống tiến vào trong đại sảnh buổi họp báo, bên trong đã có không ít phóng viên truyền thông đang chờ đợi phỏng vấn hắn, tất cả lãnh đạo cao tầng của truyền thông chính quy đều đã được Thôi Viêm chào hỏi qua, cho nên nhìn thì như trường hợp bất lợi với Cảnh Dương, trên thực tế là muốn giúp hắn làm sáng tỏ tất cả, để hắn vạch trần chân tướng là Tô Mạch sao chép.
Cảnh Dương mang tất cả chúng cứ đến, chờ phóng viên đặt vấn đề, sau đó đưa từng cái từng cái ra để bọn họ phát sóng trực tiếp.
Phóng viên đặt vấn đề nói "Xin hỏi lý do gì mà cậu lại vẽ một bức tranh có độ tương tự cao với bức tranh《 Từ Ân 》như vậy, đồng thời còn đem đi tham gia triển lãm?."
"Lý do rất đơn giản, bởi vì linh cảm và cấu tứ của bức tranh《 Từ Ân 》này đều là của tôi, bức tranh này cũng là tôi hoàn thành trước, chẳng qua cậu ta nộp trước tôi mà thôi. Đúng là lúc trước bọn tôi ở chung với nhau, nhưng tôi chưa bao giờ đặt chân vào phòng vẽ tranh của cậu ta, mà phòng vẽ tranh của tôi cũng chưa bao giờ khóa cửa, cậu ta muốn xem tranh của tôi sẽ rất thuận tiện. Bởi vì tôi không thẹn với lương tâm, cho nên tác phẩm chính tôi tự sáng tác, tất nhiên là tôi dám lớn mật treo lên rồi."
"Cách nói của cậu cùng cách nói của Tô Mạch hình như có chút không giống nhau, mặc dù cậu ấy cũng nói là lúc trước các cậu ở chung với nhau, nhưng hàm ý trong lời nói lại ám chỉ cậu nhìn lén tranh của cậu ấy, sau đó bắt chước theo. Hơn nữa bây giờ ai cũng biết bức tranh《 Từ Ân 》 này là tác phẩm đoạt giải của Tô Mạch, cậu nói cấu tứ cùng linh cảm đều là của cậu, xin hỏi cậu có chứng cứ gì có thể chứng minh không?"
"Đương nhiên." Cảnh Dương trấn định nói "Nếu tôi không có chứng cứ thì tôi sẽ không treo bức tranh lên, cũng sẽ không mở buổi họp báo hôm nay. Trước đó tôi không công bố chứng cứ chính là bởi vì nể tình hữu nghị giữa tôi và Tô Mạch, cho cậu ta thời gian, hy vọng cậu ta có thể tự mình tỉnh ngộ, đồng thời tự mình thừa nhận sai lầm của mình. Nhưng chờ rồi lại chờ, chờ được chính là cậu ta vu khống tôi, tôi thật sự hoàn toàn thất vọng rồi, cho nên tôi quyết định, phải công bố chân tướng ngay hôm nay."
"Vậy mời cậu công bố chứng cứ của mình."
Tất cả phóng viên phía dưới đều đã sẵn sàng quay chụp chứng cứ mà Cảnh Dương đưa ra, mười mấy truyền thông phát trực tiếp cũng đều đã phát trực tiếp ra ngoài, người xem cũng đang chờ đợi, muốn nhìn xem hắn sẽ lấy ra chứng cứ gì.
Trợ lý được Thôi Viêm an bài cho Cảnh Dương, lấy ra một tấm ảnh chụp từ trong túi văn kiện, giơ lên cho tất cả phóng viên nhìn. Sau đó phóng to tấm ảnh lên trên màn hình cỡ lớn bên cạnh, bất kể là phóng viên ở đây, hay là khán giả đang xem phát trực tiếp đều có thể thấy rõ tấm ảnh này.
"Tấm ảnh này được chụp lúc tôi năm tuổi, mẹ của tôi ôm tôi ở dưới tàng cây hoa hải đường nở rộ. Người chụp tấm ảnh này là cha của tôi, cả nhà chúng tôi đều vô cùng thích tấm ảnh này. Khi tôi còn nhỏ, còn bắt chước vẽ theo tấm ảnh này rất nhiều lần, mặc dù vẽ không hề đẹp, nhưng vẫn là có thể nhìn ra hình dáng đại khái."
Trợ lý lại đem mấy bức tranh do Mộc Cẩn vẽ lúc còn nhỏ ra, có thể nhìn ra rất rõ ràng là nét vẽ của con nít, nét vẽ vô cùng non nớt, nhưng càng về sau càng vẽ giống nội dung trên tấm ảnh.
"Mấy bức tranh này, tôi đã tìm bộ phận giám định qua, báo cáo giám định của bọn họ có thể chứng minh mấy bức tranh là được vẽ mười mấy năm trước."
Cảnh Dương có chút may mắn khoa học kỹ thuật của thế giới này rất tiên tiến, thứ gì cũng có thể giám định được, nếu không thì hắn đã không thể đưa ra chứng cứ này rồi, bởi vì rất dễ bị người ta nghi ngờ là chứng cứ giả.
"Vậy bây giờ chúng ta hãy cùng nhìn xem sự đối lập giữa bức tranh《 Từ Ân 》do tôi vẽ và bức tranh《 Từ Ân 》do Tô Mạch vẽ."
Trên màn hình cùng xuất hiện hai bức tranh và tấm ảnh kia, Cảnh Dương nhìn màn hình nói "Mẹ của tôi rất thích hoa hải đường, cho nên lúc tôi vẽ bức tranh《 Từ Ân 》này đã sử dụng màu sắc rất giống màu của hoa hải đường trên tấm ảnh, mà nực cười chính là bức tranh《 Từ Ân 》của Tô Mạch kia, màu sắc và hình dạng của hoa đều giống như đúc bức tranh của tôi."
"Cây nhỏ bên cạnh sân vườn trong tấm ảnh cũng chính là nơi phát ra linh cảm của tôi, mà trong tấm ảnh là mẹ của tôi ôm tôi, sở dĩ tôi lại vẽ ra dáng vẻ mình quỳ gối trước mặt mẹ, là vì muốn biểu đạt lòng cảm kích của mình đối với mẹ."
"Nếu không có chứng cứ, có thể nói chỉ là trùng hợp mà thôi, vậy ngay cả kiểu dáng cùng hoa văn trên quần áo của mẹ và tôi cũng giống y đúc, tôi không biết phải làm thế nào mới có thể trùng hợp đến mức độ này."
Tô Mạch ngồi một mình xem hình ảnh phát trực tiếp trên TV, lúc trợ lý của Cảnh Dương lấy tấm ảnh chụp ra, trong đầu cậu ta oanh một tiếng, dự cảm không tốt mạnh mẽ đánh mạnh vào toàn thân của cậu ta, khiến hai tay của cậu ta nhịn không được không ngừng run rẩy.
Cậu ta không ngờ sẽ có một tấm ảnh như vậy tồn tại, cậu ta cho rằng Mộc Cẩn sẽ không giấu mình cái gì hết, nhưng từ trước đến nay cậu ta chưa từng thấy tấm ảnh này. Nếu trước khi dự thi Mộc Cẩn lấy tấm ảnh này ra để chứng minh, cậu ta còn có thể nói là mình có linh cảm sau khi xem qua tấm ảnh này, nhưng cậu ta đã đoạt giải rồi, còn ở trước mặt truyền thông nói rất nhiều lần là linh cảm của mình đến từ bà nội, bây giờ muốn lật đổ lời nói lúc trước cũng không kịp rồi.
Cậu ta cố ý! Khẳng định là cậu ta cố ý! Tô Mạch phẫn nộ trừng hình ảnh Cảnh Dương trên TV, hận không thể dùng ánh mắt thiêu chết hắn.
Tô Mạch ôm đầu, nghĩ sau này mình nên làm cái gì bây giờ, mình phải nói như thế nào mới có thể phản bác những lời đó của Mộc Cẩn, phải làm sao mới có thể chứng minh bức tranh kia là linh cảm của mình. Nếu không thể chứng minh, mình liền xong rồi, tất cả đều xong rồi!
Cảnh Dương nói "Nếu các người cảm thấy một tấm ảnh chụp cùng mấy bức tranh ấu trĩ, là không thể chứng minh được cái gì, vậy xin hãy lắng nghe chứng cứ tiếp theo."
Các phóng viên nhìn những chứng cứ đó đã tin tưởng lời nói của Cảnh Dương rồi, trong lòng kinh ngạc đến té ngửa với trình độ không biết xấu hổ của Tô Mạch, cũng nghĩ khi trở về phải phê phán chuyện Tô Mạch sao chép này như thế nào, vừa nghe Cảnh Dương nói là còn chứng cứ khác, bọn họ lập tức vực dậy tinh thần, hết sức chăm chú chờ đợi.
Trợ lý của Cảnh Dương phát một đoạn ghi âm, nội dung ghi âm là cuộc đối thoại của Cảnh Dương và Tô Mạch.
"Mộc Cẩn, cậu đây là muốn đi đâu?"
"Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, cậu không cần diễn kịch nữa, cậu cảm thấy lấy tình trạng bây giờ của chúng ta còn có thể tiếp tục ở chung một mái nhà sao? Cậu cảm thấy tôi ngu bao nhiêu mới có thể tiếp tục lại ở đây, sau đó để cậu tiếp tục đạo tác phẩm của tôi?"
"Bức tranh kia đúng là tôi bắt chước bức tranh của cậu, tôi xin lỗi cậu, nhưng mà tôi thật sự rất muốn đoạt giải trong cuộc thi lần này, cho nên mới làm như vậy. Nể tình hữu nghị của hai người chúng ta nhiều năm như vậy, cậu tha thứ cho tôi lần này đi, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau đâu."
Trong đoạn ghi âm Tô Mạch đã chính miệng thừa nhận mình bắt chước tranh của Mộc Cẩn, chứng cứ này có thể làm Tô Mạch không còn khả năng biện minh cho mình nữa.
Cảnh Dương nhận một phần văn kiện từ tay của trợ lý, tự mình giơ lên cho phóng viên cùng màn ảnh nhìn "Đây là giấy giám định ghi âm, chẳng những chứng minh tính chân thật của ghi âm, cũng chứng minh hai người nói chuyện trong ghi âm đúng là tôi và Tô Mạch."
Cậu ta ghi âm, cậu ta dám ghi âm! Sắc mặt Tô Mạch trắng bệch, không thể tin mở to hai mắt, trong lòng nghĩ, xong rồi, thật sự xong rồi!
Tô Mạch hoàn toàn luống cuống, cậu ta ôm cơ thể của mình, nghĩ đến những chuyện sau này mình phải đối mặt, cậu ta liền sợ hãi đến phát run, nước mắt cũng nhịn không được chảy xuống. Học vẽ tranh nhiều năm như vậy đều uổng công rồi, sau này cậu ta không còn khả năng có thể tiếp tục đi trên con đường hội hoạ này nữa, bị công khai bê bối lớn như vậy, sẽ không có ai thèm mua tranh của cậu ta, trường học rất có thể cũng sẽ khai trừ cậu ta.
Tô Mạch rút ở sô pha nghĩ về thảm cảnh của mình sau này, buổi họp báo phát trực tiếp kết thúc lâu rồi mà cậu ta cũng không chú ý, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm cậu ta giật mình nhảy dựng lên ở trên sô pha, hoảng sợ nhìn điện thoại.
Cậu ta chậm rãi tới gần sô pha, ngón tay run rẩy cầm điện thoại lên, cậu ta nhắm mắt lại cầu nguyện cho cú điện thoại này không phải gọi tới để thông báo chuyển không tốt. Mở mắt ra nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị số của mẹ mình, Tô Mạch thở phào nhẹ nhõm một hơi, bấm nhận điện thoại.
"...... Alo, mẹ." Tiếng của Tô Mạch rất nhỏ, giống như là sợ hãi ai nghe được.
"Tô Mạch," mẹ Tô ở bên kia lớn tiếng kêu lên "Bây giờ con đang ở đâu? Con mau tới bệnh viện đi, bà nội của con hiện đang cấp cứu, con tới đây nhanh lên!"
"Mẹ nói cái gì?!" Tô Mạch khiếp sợ la lên "Tại sao bà nội lại đột nhiên nhập viện?!"
Mẹ Tô khóc lóc nói "Bà nội con xem buổi họp báo phát trực tiếp của Mộc Cẩn, sau đó liền......, Con tới đây nhanh đi! Bác sĩ nói bà nội con đã sắp không được rồi, con mau tới đây nhìn mặt bà lần cuối đi."
Đầu óc Tô Mạch trống rỗng, cơ thể xông ra ngoài theo bản năng, chạy đến bệnh viện nhìn mặt bà nội lần cuối.
Khi bà nội Tô biết có người sao chép tác phẩm của cháu thì đã vô cùng tức giận, kêu cha Tô Mạch vận dụng hết các mối quan hệ, nhất định phải làm cái người sao chép kia chịu trừng phạt.
Sau khi biết Cảnh Dương muốn muốn mở buổi họp báo phát trực tiếp, bà kiên trì muốn canh chừng ở trước TV để xem phát trực tiếp, bà nói bà muốn tận mắt nhìn thấy cái người đã sao chép tranh của cháu bà, đến tột cùng sẽ ngụy biện như thế nào.
Mặc dù bà nội Tô Mạch già rồi hơn nữa cơ thể còn không tốt, nhưng đầu óc của bà không có hồ đồ, thời còn trẻ bà cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, một mình nuôi cha Tô Mạch lớn lên, còn sáng lập nên sự nghiệp, cho nên cha Tô Mạch mới có chút hiếu thảo đến ngu ngốc.
Những chứng cứ mà Cảnh Dương công bố đó, đương nhiên là bà nội Tô Mạch xem hiểu, cũng biết có những giấy giám định chứng nhận đó, chính là chứng cứ chân thật hữu hiệu nhất. Lúc ấy trong lòng bà đã quay cuồng lên, biết cháu của mình thật sự đã làm ra chuyện xấu sao chép, sau này đều phải chịu mọi người đòi đánh đòi chém, tiền đồ gì đó đều không có, cũng vứt hết tất cả thể diện của Tô gia bọn họ. Nghĩ đến đoạn thời gian mình đi khoe khoang với bạn bè thân thích, tất cả đều biến thành trò cười, già rồi mà còn phải bị mọi người cười nhạo, bà liền có một loại cảm giác không có mặt mũi để sống sót.
Trong lòng bà nội Tô Mạch thay đổi trong nháy mắt, nhưng sắc mặt vẫn như bình thường, cho nên người nhà của bà không có phát hiện bà không thích hợp. Thẳng đến khi Cảnh Dương công bố đoạn ghi âm, nghe được Tô Mạch chính miệng thừa nhận mình bắt chước tranh của Mộc Cẩn, còn kêu Mộc Cẩn tha thứ cho cậu ta lần này, bà lập tức hôn mê bất tỉnh.
Cha mẹ Tô lập tức hoảng loạn đưa bà đến bệnh viện cứu giúp, nhưng bởi vì bà tuổi lớn, vốn dĩ cơ thể đã vô cùng suy yếu, đả kích lần này lại quá lớn, khiến không còn d*ục vọng muốn sống nữa. Trải qua mấy lần cấp cứu, bác sĩ kêu người nhà chuẩn bị tâm lý thật tốt, để người muốn gặp đều tới gặp mặt lần cuối cùng, hơn nữa còn có thể bắt đầu chuẩn bị hậu sự rồi.
Tô Mạch chạy đến bệnh viện, nhìn thấy mẹ mình đang đứng ở bên ngoài phòng bệnh che miệng khóc, lập tức chạy qua nắm lấy bả vai của mẹ mình hỏi "Bà nội đâu? Bà nội sao rồi?"
Mẹ Tô Mạch đã nói không ra lời, chỉ biết khóc lóc lắc đầu.
Tô Mạch đẩy cửa phòng bệnh ra, thấy bà nội mình nằm trên giường bệnh đã đắp vải bố trắng, mà cha cậu ta thì quỳ gối bên mép giường vùi đầu khóc rống, hai chân cậu ta liền mềm nhũn quỳ xuống.
Cha Tô ngẩng đầu nhìn thấy Tô Mạch đang quỳ gối ở cửa, lập tức đứng lên, tiến lên dùng sức đá một cú thật mạnh vào ngực Tô Mạch "Mày còn mặt mũi mà tới đây sao?! Bà nội bị mày hại tức chết rồi! Mày còn mặt mũi tới gặp bà sao?!"
Tô Mạch bị đá lăn trên mặt đất, che ngực đang đau đớn lại.
"Tao đá chết đứa súc sinh mày!" Cha Tô lại nhấc chân đá Tô Mạch một cái thật mạnh.
Mẹ Tô vốn chịu đựng không đi ngăn cản, muốn để cha Tô đập con trai một trận cho xả giận, rồi bà lại cầu xin cho con trai sau, nhưng khi nhìn thấy cha Tô thật sự muốn đá chết con trai, bà rốt cuộc cũng nhịn không được nữa xông lên ôm chân của cha Tô, khóc lóc nói "Nó tốt xấu gì cũng là con trai của ông, ông thật sự muốn đá chết nó sao?!"
"Tôi không có đứa con trai như nó! Nó làm ra chuyện xấu như vậy, bà nội của nó cũng bị nó làm tức chết rồi! Nó còn mặt mũi để sống sao?!" Tô phụ giận dữ hét.
"Ông đá chết tôi đi!" Mẹ Tô khóc lóc la lên "Tôi thay nó đền mạng cho bà nội nó!"
"Từ nhỏ đều là bà dạy hư nó! Đến bây giờ mà bà còn muốn bảo vệ nó! Tôi nói không cho nó học vẽ tranh, kêu nó học tài chính giống anh nó, bà một hai phải tùy theo nó!" Cha Tô hất mẹ Tô ra, tức đến sắc mặt đỏ bừng nói "Nếu nó thật sự có bản lĩnh, không làm hoạ sĩ nổi tiếng cũng không sao, nhưng nó không có bản lĩnh lại muốn sao chép tác phẩm của người khác, dùng loại thủ đoạn hèn hạ này để thành danh, sau này gia đình chúng ta còn mặt mũi gì để đi ra ngoài gặp người khác đây? Chuyện làm ăn của tôi phải làm sao đây? Bây giờ cứ chờ bị phá sản đi!"
Tô Mạch nằm trên mặt đất không nhúc nhích, ngay cả khi cha cậu ta lại lần nữa nhào lên đá cậu ta thì cậu ta cũng không thèm né, không phải cậu ta không muốn né, cũng không phải cậu ta không suy nghĩ nhiều, mà bởi vì cậu ta thật sự quá đau, giống như xương cốt toàn thân đều gãy hết vậy, hơi động một chút liền đau đến không chịu nổi.
Mẹ Tô không ngăn được cha Tô đá con trai, lại không thể trơ mắt nhìn cha Tô thật sự đá chết con mình, chỉ có thể dùng cơ thể của mình bảo hộ con trai ở dưới thân, cho dù trên người bà cũng bị cha Tô phẫn nộ đến mất đi lý trí đá rất nhiều, bà cũng không tránh ra.
Sau khi cha Tô kết thúc việc đánh chửi Tô Mạch, lập tức cũng ngã xuống mặt đất, cả gia đình bọn họ đều nhập viện. Mẹ Tô chỉ có thể gọi điện thoại cho con trai lớn ở nước ngoài, kêu hắn nhanh chóng trở về chủ trì đại cục.
Min: hai ngày nay tui xả hơi một xíu, đuối qué ... Thế giới này số chương đã nhiều rồi, mà số từ của chương cũng nhiều luôn.
        Giờ thế này cho mọi người dễ hóng truyện:
- đăng trước 20h chắc chắn là còn một chương nữa.
- sau 20h vẫn chưa up chương mới thì hôm đó chỉ có một chương hoi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.