Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 137: - Mỹ thuật nhân sinh (10)




Edit: Min
Tô Mạch nằm viện hơn mười ngày, ngay cả lễ tang của bà nội cậu ta cũng không thể tham gia, ngoại trừ mẹ cậu ta dành thời gian tới thăm cậu ta hai lần, thì không còn người nào khác đến thăm cậu ta.
Chờ đến khi cậu ta rốt cuộc có thể xuất viện, cha cậu ta kêu cậu ta trở về một chuyến, mặc dù cậu ta biết cha mình tuyệt đối không có khả năng nguôi giận nhanh như vậy, nhưng cho dù biết rõ sau khi trở về rất có thể lại bị đánh một trận, cậu ta cũng không thể không quay về, nếu không cha cậu ta sẽ càng giận dữ hơn, rất có thể sẽ thật sự không nhận đứa con trai này.
“Cha.” Tô Mạch đứng ở cửa thư phòng, thật cẩn thận nhìn sắc mặt của cha mình.
“Vào đi.” Ngược lại trên mặt cha Tô nhìn không ra là cảm xúc gì, chỉ là mặt không cảm xúc kêu Tô Mạch đi vào.
Tô Mạch thấy bộ dáng cha mình giống như không có tức giận, liền che ngực lại đi vào, không phải cậu ta cố ý giả bộ đáng thương, mà là thật sự còn rất đau, tuy cậu ta đã có thể xuất viện, nhưng thương tích vẫn chưa khỏi hoàn toàn, chỉ là có thể về nhà tịnh dưỡng mà thôi. Nếu cha cậu ta không có tức giận như vậy, thì cậu ta muốn ở nhà tịnh dưỡng, dù sao bây giờ cậu ta cũng không có cách nào đi ra ngoài gặp người khác, ở nhà sẽ tiện hơn ở phòng trọ rất nhiều.
“Ký cái này đi.” cha Tô ném một phần văn kiện tới trước mặt Tô Mạch, lại ném bút qua, để cậu ta ký tên.
Tô Mạch có chút không rõ nguyên do, không biết cha muốn mình ký cái gì, liền cầm lấy văn kiện lật xem, nhìn thấy hàng chữ đầu tiên, cậu ta liền sửng sốt, đây là giấy công chứng từ bỏ quyền thừa kế tài sản.
“Cha……,” Tô Mạch không biết làm sao nhìn cha Tô “Cha thật sự, không muốn nhận con sao…….?”
“Không sai.” cha Tô nghiêm túc nói “Sau khi mày ký phần văn kiện này, tao sẽ cầm đi công chứng, sau đó công khai đoạn tuyệt quan hệ cha con với mày.”
“Đừng mà! Cha!” Tô Mạch lập tức quỳ xuống, hoảng loạn nói “Xin cha đừng từ bỏ con! Cầu xin cha!”
Tô Mạch đẩy phần văn kiện kia ra, cậu ta không thể ký tên lên đó, nếu cậu ta ký, cậu ta sẽ thật sự hai bàn tay trắng. Cậu ta tình nguyện cho cha đánh một trận, đánh tới khi nguôi giận mới thôi, cũng không muốn thật sự thoát ly quan hệ với cái gia đình này.
Cha Tô xanh mặt chỉ vào Tô Mạch nói “Đều là tại mày làm những chuyện đó, việc làm ăn của gia đình chúng ta đã rất tệ rồi, nếu còn không đoạn tuyệt quan hệ với mày, cả cái nhà này đều phải chết đói! Nếu mày còn chút lương tâm thì nhanh ký tên đi, sau đó công khai xin lỗi, chứng minh mày đã không còn quan hệ gì với cái nhà này nữa hết!”
“Cha, cha không thể làm như vậy, con cũng là con của người mà, cha thật sự nhẫn tâm muốn từ bỏ con sao?” Tô Mạch khóc lóc cầu xin nói “Xin cha đừng đoạn tuyệt quan hệ với con mà! Xin cha đừng làm như vậy!”
“Đến bà nội cũng bị mày làm tức chết rồi, mày còn mặt mũi cầu xin tao? Chỉ là chuyện này, đời này chỉ cần tao còn sống, tao tuyệt đối không có khả năng tha thứ cho mày!” cha Tô chỉ cần nhớ đến con trai của mình dám làm mẹ mình tức chết, ông liền hận không thể tự tay bóp chết nó, cả đời này ông cũng không bao giờ muốn gặp lại cái thứ súc sinh làm bà nội tức chết này.
Tô Mạch quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc, giờ phút này cậu ta thật sự sợ hãi rồi, cậu ta biết cha cậu ta không phải đang hù dọa cậu ta, cũng không phải chỉ là muốn trừng phạt cậu ta mà thôi, mà ông thật sự không muốn nhận đứa con trai này nữa. Một khi không còn quan hệ với cái nhà này, cậu ta thật sự sẽ không còn bất cứ hy vọng gì để đứng đậy lần nữa hết.
“Mày ký hay là không ký?” cha Tô nói “Nếu mày không ký cũng được, tao sẽ đem tất cả tài sản của gia đình đều chuyển dời đến danh nghĩa của anh hai mày, sau đó sẽ tự mình đi công khai tuyên bố mày đã không còn quan hệ với cái nhà này nữa! Sau này mày đừng mơ mà lấy được một đồng nào từ cái nhà này, cho dù mày có chết đói, tao cũng sẽ không bố thí cho mày.”
“Cha, con thật sự biết sai rồi, cha tha thứ cho con lần này đi, người muốn trừng phạt con như thế nào cũng được hết, đừng đoạn tuyệt quan hệ với con, cũng đừng đuổi con ra khỏi nhà mà.” Tô Mạch khóc đến sắp ngất rồi, nhưng mà cha Tô một chút cũng không hề mềm lòng.
Cha Tô đợi cả buổi, thấy Tô Mạch vẫn không chịu ký tên, liền đi qua nhấc từ trên mặt đất lên kéo ra bên ngoài.
Tô Mạch bị cha cậu ta kéo nghiêng ngả lảo đảo đi tới cổng lớn bên ngoài, cha Tô mở cửa ném ra ngoài “Mày cút thật xa cho tao! Đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tao nữa!”
“Cha! Cha! Xin người đừng đuổi con đi mà! Cha!” Tô Mạch khóc lóc vịn cửa lớn.
Cha Tô chỉ vào mẹ Tô ở một bên đang yên lặng khóc thút thít nói “Nếu bà dám giúp nó, thì bà đi với nó ra khỏi nhà luôn đi, không cần phải về nữa!”
Trong khoảng thời gian này mẹ Tô đều khóc đến sưng mắt, nghe được tiếng khóc đau khổ tột cùng của con trai, bà rất đau lòng nhưng cũng không dám cầu xin thay con trai. Thấy chồng mình đã đi lên lầu, mẹ Tô mới lặng lẽ mở cổng lớn đi ra ngoài.
“Mẹ! Mẹ!” Tô Mạch nhìn thấy mẹ liền ôm bà khóc rống lên.
“Suỵt.” Tô mẫu ý bảo con trai không cần lớn tiếng như vậy, bà dùng âm thanh rất nhỏ nói “Con về phòng trọ ở trước đi, chờ thêm một đoạn thời gian, đợi cha con bớt giận, mẹ lại lén đến thăm con. Con yên tâm, mẹ sẽ không mặc kệ con, nhưng bây giờ cha con đang nổi nóng, trong khoảng thời gian này con nhẫn nại một chút.”
Tô Mạch biết cha đã quyết tâm muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình, nhưng có được sự cam đoan của mẹ, cậu ta còn chưa tính là hoàn toàn không có dựa vào, liền hồn xiêu phách lạc rời đi.
Vừa đến bên ngoài tiểu khu, Tô Mạch lại nhận được điện thoại, là thầy chủ nhiệm của trường học gọi tới, kêu cậu ta đến trường học một chuyến. Tô Mạch cười mỉa một cái, giống như hôm nay toàn thế giới đều biết cậu ta sẽ xuất viện vậy. Kêu cậu ta đến trường học, khẳng định cũng không phải là có chuyện gì tốt muốn nói với cậu ta, nhưng cậu ta vẫn đi, coi như là đi làm cái kết thúc tốt đẹp đi.
Tô Mạch đi ở trên con đường quen thuộc trong trường học, con đường này cậu ta đã đi qua rất nhiều lần, trước đó không lâu, lúc cậu ta đi ở trên con đường này còn đang hưởng thụ ánh mắt hoặc hâm mộ hoặc ghen tị của những học sinh khác. Nhưng mà hiện tại, hâm mộ cũng tốt, ghen tị cũng tốt, tất cả đều đã không còn nữa, bây giờ chỉ có ánh mắt khinh bỉ cùng khinh thường chỉ chỉ trỏ trỏ mà thôi. Chẳng qua sau khi đã trải qua đả kích liên tiếp, đối mặt với loại trình độ khinh miệt và châm chọc này, ngược lại cậu ta có chút không sao cả.
Trong khoảng thời gian này Tô Mạch không dám xem bình luận trên mạng dành cho mình, nhưng mà cho dù không đi xem, cậu ta cũng có thể đoán được là nhất định các cư dân chửi mình còn nghiêm trọng hơn so với lúc trước chửi Mộc Cẩn. Cuộc sống của cậu ta, tiền đồ của cậu ta đã là một vùng tăm tối.
“Sự kiện sao chép của em đã tạo thành ảnh hưởng rất không tốt đến danh dự của trường học, cũng khiến cho nhân sĩ* trong và ngoài trường cực kỳ bất mãn. Ban lãnh đạo trường học mở họp và đưa ra quyết định phải khai trừ học tịch** của em, để rửa sạch lời đồn.” Thầy chủ nhiệm trực tiếp thông báo quyết định xử phạt của trường học dành cho Tô Mạch.
*Từ chung chỉ những người có học vấn.
**Sổ ghi chép tên hoặc tư cách của học sinh (?).
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí từ sớm, nhưng trong lòng Tô Mạch vẫn chịu một kích nghiêm trọng, bây giờ cậu ta đến sức cười khổ cũng không có, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ cơ thể không ngã xuống.
“Thật sự nhất định phải khai trừ em sao? Không có biện pháp khác có thể giúp em giữ lại học tịch sao?” Tô Mạch ôm một tia hy vọng cuối cùng nói “Xử phạt thế nào em cũng chấp nhận hết, chỉ cần không khai trừ em là được, thầy chủ nhiệm có thể giúp em cầu xin với lãnh đạo trường học không?”
“Chỉ sợ không còn cách nào khác để giữ lại học tịch của em.” Hệ chủ nhiệm thở dài nói “Cho dù thầy có đi cầu xin thì cũng vô dụng thôi, quyết định là lãnh đạo của trường học này và hội đồng quản trị của trường học đưa ra, thầy không có mặt mũi lớn như vậy có thể làm cho bọn họ đồng ý lời cầu xin của thầy.”
Thầy chủ nhiệm có quan hệ rất tốt với cha của Tô Mạch, cho nên bình thường lúc ở trường học cũng rất chiếu cố cậu ta, nhưng mà lần này cho dù có xem như là con trai ruột của hắn, hắn cũng không giúp được cậu ta, huống chi cậu ta chỉ là con trai của một người bạn khá tốt của hắn mà thôi. Hơn nữa thầy chủ nhiệm đã liên hệ với cha của Tô Mạch, cha Tô Mạch cũng nói thẳng việc ông muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với Tô Mạch, kêu thầy chủ nhiệm không cần phải để ý cậu ta, trường học muốn khai trừ cậu ta thì cứ khai trừ đi.
Cơ thể Tô Mạch lung lay sắp đổ, chỉ có thể chống tay ở trên bàn, nếu không cậu ta sẽ có khả năng ngã xuống bất cứ lúc nào.
Thầy chủ nhiệm thấy bộ dáng này của cậu ta thật sự rất đáng thương, do dự một lúc liền nói rõ một đường ra cho cậu ta “Nếu em thật sự muốn giữ lại học tịch như vậy, thầy kiến nghị em nên đi tìm người chân chính có thể giúp em nói với lãnh đạo bên trên, đặc biệt là người có thể nói ở trước mặt nhóm lãnh đạo.”
“Em làm sao có thể tìm được người có tiếng nói với lãnh đạo chứ?” Tô Mạch chua xót nói.
“Em có thể đi tìm Mộc Cẩn, trước kia quan hệ của em và em ấy rất tốt mà, nếu em có thể được em ấy tha thứ, loại chuyện như giữ lại học tịch này sẽ không khó.” Thầy chủ nhiệm ám chỉ cậu ta.
“Mộc Cẩn?” Tô Mạch đã chịu đả kích quá lớn, đầu óc có chút không phản ứng kịp, cậu ta không rõ tại sao phải đi tìm Mộc Cẩn, được Mộc Cẩn tha thứ là mình có thể giữ lại học tịch,từ khi nào mà Mộc Cẩn lại có quyền lợi lớn như vậy?
Thầy chủ nhiệm thấy bộ dáng nghe không hiểu của cậu ta, nói đơn giản càng rõ ràng hơn một chút “Mộc Cẩn có người quen trong hội đồng quản trị, nếu em ấy có thể ra mặt cầu xin cho em, khẳng định là em có thể tiếp tục ở lại trường học.”
Đây chính là tin tức mà thầy chủ nhiệm tình cờ mới nghe được, hiện tại liền nói cho Tô Mạch, cũng coi như là đã tận tình tận nghĩa, tiếp theo phải làm như thế nào thì chỉ có thể dựa chính cậu ta mà thôi.
Kêu mình đi cầu xin Mộc Cẩn? Thế mà kêu mình đi cầu Mộc Cẩn?! Tô Mạch căm hận nghĩ, mình sẽ biến thành như bây giờ đều là do Mộc Cẩn làm hại! Hơn nữa cho dù mình có đi cầu xin cậu ta, cậu ta cũng không có khả năng sẽ giúp mình, sẽ chỉ bị cậu ta cười nhạo cùng chế nhạo mà thôi.
Tô Mạch càng nghĩ càng tức giận, sau khi đi ra khỏi văn phòng của thầy chủ nhiệm, cậu ta thậm chí tức giận đến quên mất xung quanh, chỉ là theo bản năng đi tới phía trước. Vừa đi còn vừa nghĩ, kêu mình đi cầu xin Mộc Cẩn, đây tuyệt đối không có khả năng! Mình tình nguyện đi chết cũng không đi cầu xin cậu ta!
Tô Mạch mới vừa đi đến cổng trường, đột nhiên bị dội xuống một mảng màu đỏ như máu, cậu ta bị nước thuốc màu đỏ tươi tưới ướt nhẹp.
Tô Mạch sững sờ ở đó, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, thì lại thêm một thùng nước thuốc màu màu lam tưới lên đầu cậu ta.
Xung quanh có rất nhiều người bu lại chụp hình cậu ta, còn chỉ vào cậu ta lớn tiếng chửi bậy.
“Chó sao chép, không biết xấu hổ!”
“Không biết xấu hổ! Sao chép tác phẩm của người khác còn trả đũa! Quá đê tiện!”
“Cậu còn có mặt mũi dám đến trường học? Quả thực chính là sỉ nhục học viện mỹ thuật và thân phận học sinh mỹ thuật mà!”
“Làm ra loại chuyện xấu không biết xấu hổ vậy mà còn không xin lỗi, da mặt cậu dày bao nhiêu vậy?!”
“Cậu căn bản là không xứng vẽ tranh, trái tim của cậu quả thực chính là dơ bẩn, dùng thuốc màu tạt cậu, cũng là đang sỉ nhục thuốc màu!”
“Mau đi xin lỗi người bị cậu sao chép đi! Cậu sao chép tác phẩm của người ta, còn muốn vu khống người ta, trên đời này sao lại có người vô sỉ như cậu được!”
Những người đang vây quanh mắng chửi Tô Mạch, phần lớn đều là nhân sĩ bên ngoài hoặc là người đã tốt nghiệp từ mỹ viện Mân Sơn, sau khi bọn họ nhận được tin Tô Mạch trở lại trường học, lập tức liền chạy tới đây, còn có một số người là bởi vì cách khá xa, hiện tại còn đang ở trên đường tới.
Lúc trước Tô Mạch vu khống Mộc Cẩn sao chép tranh của cậu ta, rất nhiều người đều ở giúp cậu ta chửi Mộc Cẩn, nhưng sau khi biết được chân tướng, tức giận nhất ngược lại chính là những người đã giúp cậu ta này, bởi vì bọn họ chẳng những bị lừa gạt, còn bị lợi dụng.
Những người đó cảm thấy chỉ mắng Tô Mạch thôi còn chưa đủ hả giận, dần dần có người động tay với cậu ta, đã có người đi đầu, dưới tình huống tất cả mọi người đều đang kích động, người động thủ càng ngày càng nhiều lên.
Vết thương trên người Tô Mạch còn chưa lành hẳn, bây giờ lại bị người khác xô đẩy cùng đánh đấm đánh, trên người lại bắt đầu đau lên. Nhưng mà trong mắt cậu ta toàn là nước thuốc màu, cả buổi trời cũng không thể mở to mắt, cũng trốn không thoát những cái đánh đấm đó.
Tô Mạch dùng sức lau nước trong mắt, chạy ra khỏi đám người đang vây quanh đang mình. Còn may là cậu ta chạy nhanh, nếu không chờ tới khi người đến càng ngày càng nhiều, có khả năng cậu ta sẽ chạy không được, chỉ có thể chờ cảnh sát tới đây duy trì trật tự. Chẳng qua nói như vậy, cậu ta lại muốn vào bệnh viện.
Tô Mạch chạy về chỗ ở, sau khi đóng cửa lại liền tê liệt ngã xuống sàn nhà, vừa rồi tình huống thật sự là quá khủng bố, cậu ta cho rằng mình sắp bị những người đó đánh chết rồi, chẳng lẽ những người đó không biết làm như vậy là phạm pháp sao?
Nằm liệt trên mặt đất hơn nửa ngày, Tô Mạch mới khôi phục được một chút sức lực, cho rằng nước thuốc màu trên người thật sự làm cậu ta rất không thoải mái, cậu ta gần như là bò vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Cậu ta ngồi trên sàn nhà phòng tắm, trong tay cầm vòi sen dội lên người, hai mắt có chút thất thần nhìn mặt tường, ở trong lòng hỏi tự hỏi bản thân là tại sao  sẽ biến thành như vậy? Tại sao mình sẽ rơi vào kết quả như vậy?
Đột nhiên nghĩ đến lời thầy chủ nhiệm đã nói với cậu ta, kêu cậu ta đi cầu xin Mộc Cẩn, bởi vì Mộc Cẩn có người quen ở trong hội đồng quản trị. Cậu ta nghĩ, người Mộc Cẩn quen biết kia, khẳng định chính là người bao nuôi Mộc Cẩn kia. Mình sẽ rơi vào kết quả như bây giờ, đều là do Mộc Cẩn làm hại, bà nội cũng là bị Mộc Cẩn hại chết, sao mình có thể cầu xin Mộc Cẩn tha thứ chứ?! Mình tuyệt đối không thể cứ như vậy liền buông tha cho cậu ta! Mình nhất định phải báo thù!
Tô Mạch dùng sức ném vòi sen lên mặt đất, vịn tường đứng lên, đi ra bên ngoài tìm điện thoại, sau đó gọi cho Ngô Tu Viễn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.