Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 135: - Mỹ thuật nhân sinh (8)




Edit: Min
Tô Mạch chẳng những thu xếp cho bà nội của mình tiếp nhận phỏng vấn, trừ người anh trai đang ở nước ngoài ra, thì ngay cả cha mẹ của cậu ta cũng đều tiếp nhận phỏng vấn, một bộ dáng cả nhà hoà thuận vui vẻ.
Bởi vì Tô Mạch lập tức thành danh, nên có không ít bạn bè thân thích tới Tô gia chúc mừng, bà nội Tô Mạch gần đây cũng vui vẻ như trẻ ra cả chục tuổi, bình thường bởi vì cơ thể không khoẻ nên bà chỉ có thể nằm ở trên giường hoặc là ngồi xe lăn, bây giờ lại tích cực ra ngoài đi thăm người thân bạn bè, thuận tiện khoe khoang một chút về cháu trai của bà.
Lúc trước cha Tô Mạch không tán thành cậu ta học vẽ tranh, bởi vì muốn trở thành một người hoạ sĩ xuất sắc cần thời gian rất dài, lại còn không nhất định sẽ nổi tiếng. Bây giờ Tô Mạch là học sinh còn chưa tốt nghiệp đã thành danh, hơn nữa tranh của cậu ta còn có thể bán được giá như vậy, cha Tô đương nhiên là vô cùng vui mừng, cũng thưởng cho Tô Mạch rất nhiều thứ, để cậu ta không ngừng cố gắng vẽ ra tác phẩm tốt hơn.
Gần đây Tô Mạch ở trường học đi đường đều có gió, cậu ta hưởng thụ sự đố kỵ hoặc ánh mắt hâm mộ của các học sinh khác, còn có cảm giác chúng tinh phủng nguyệt*.
*Phủng có nghĩa là bưng, ôm, bế, nâng. Cả câu có nghĩa là những ngôi sao tôn lên mặt trăng, hiểu lái đi là một người được mọi người vây quanh, tôn sùng.
Có lúc Cảnh Dương ở trường học đụng mặt Tô Mạch, nhìn thấy sự đắc ý không che giấu được trên mặt cậu ta, trong lòng cảm thấy mỉa mai vừa buồn cười, sao chép tác phẩm của người khác lấy được thành tựu, cũng không biết đến tột cùng là có cái gì để cậu ta kiêu ngạo và đắc ý nữa. Huống chi nhiệt độ cùng tâng bốc đều là giả, đó chẳng qua chỉ là bọt biển hư ảo mà mình kêu Thôi Viêm tạo cho cậu ta mà thôi, chỉ cần mình động động ngón tay là có thể đâm thủng tất cả mọi thứ ở hiện tại làm cậu ta đắc ý rồi.
Hiệp hội mỹ thuật trong nước muốn cử hành triển lãm tranh cho các thanh niên hoạ sĩ xuất sắc, triển lãm tranh lần này rất long trọng, hơn nữa nhân số được mời không nhiều lắm, cho nên có thể được mời, có thể nói là một việc vô cùng vinh quang.
Cảnh Dương và Tô Mạch đều trên danh sách được mời, Cảnh Dương có thể triển lãm năm bức tranh, còn Tô Mạch có thể triển lãm bốn bức tranh. Ban đầu Tô Mạch còn bởi vì được mời mà vô cùng vui sướng, sau khi biết mình triển lãm ít hơn Cảnh Dương một tác phẩm, tâm trạng hưng phấn lập tức bị tuột xuống.
Trường học để Ngô Tu Viễn dẫn theo Cảnh Dương và Tô Mạch đem tranh đến triển lãm tranh, vị trí triễn lãm tranh của mỗi người đều đã được sắp xếp, sau khi treo toàn bộ tranh lên, ngày hôm sau sẽ chính thức trưng bày.
“Mở tranh của em ra cho tôi nhìn một chút.” Ngô Tu Viễn nhìn những bức tranh đã được đóng gói của Cảnh Dương nói.
“Có cần thiết sao?” Cảnh Dương lạnh mặt nhìn anh ta nói.
“Tôi là giáo viên phụ trách của các em, các em muốn đưa loại tranh gì đi tham gia triển lãm, phải để tôi xem qua trước thì mới được.” Ngô Tu Viễn đương nhiên nói.
Cảnh Dương nhếch miệng cười mỉa nói “Tôi đã cho người chào hỏi qua người phụ trách triển lãm tranh rồi, tôi đưa tranh đến là có thể trực tiếp trưng bày, trường học chẳng qua là để thầy đưa chúng tôi tới đó mà thôi. Cho dù thầy không đưa, thầy cho rằng tranh của tôi sẽ không được trưng bày sao?”
Ngô Tu Viễn sắc mặt khó coi trừng Cảnh Dương, trong lòng tức giận với thái độ của Cảnh Dương, lại không biết nên phản bác hắn như thế nào.
“Thôi bỏ đi thầy.” Tô Mạch lôi kéo cánh tay của Ngô Tu Viễn nói “Xem ra dạo này Mộc Cẩn có quan hệ với nhân vật lớn, thầy vẫn đừng so đo với cậu ấy thì hơn, nếu đắc tội cậu ấy sẽ không tốt.”
“Hừ.” Cảnh Dương khinh thường hừ một tiếng, kêu người Thôi Viêm an bài cho hắn lại nâng tranh về trên xe, hắn vốn dĩ muốn cho trường học mặt mũi, ngồi xe của trường học đi qua, nhưng mà hắn thật sự không muốn ở chung một không gian với hai người kia, cho nên vẫn ngồi xe của Thôi Viêm đi qua, dù sao tài xế và sức người đều có sẵn.
Cảnh Dương đã sớm đoán được có khả năng Ngô Tu Viễn sẽ làm khó mình, cho nên đã kêu Thôi Viêm giúp mình an bài hết mọi thứ, hắn chỉ cần đem tranh qua là người phụ trách triển lãm tranh sẽ lập tức cho người giúp hắn treo tranh lên, mặc kệ nội dung tranh của hắn là cái gì.
Thời gian và trình tự tiến vào phòng triển lãm tranh cũng đã được sắp xếp xong, tranh của Cảnh Dương bắt đầu treo lên thì Ngô Tu Viễn cùng Tô Mạch mới mang theo tranh tiến vào phòng triển lãm.
Vừa rồi Tô Mạch ở trước mặt Ngô Tu Viễn nói Cảnh Dương có quan hệ với nhân vật lớn, là vì cố ý châm chọc Cảnh Dương, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn giống như thật sự có quan hệ đặc thù, trong lòng cậu ta lại nhịn không được ghen tị lên. Cậu ta không tài nào hiểu nổi, không phải chỉ là một gương mặt đẹp thôi sao? Cho dù có hấp dẫn người khác, thì sớm hay muộn cậu ta cũng sẽ vạch trần gương mặt thật của hắn, để tất cả mọi người biết hắn là một người dơ bẩn như thế nào, xem đến lúc đó hắn làm sao đi câu dẫn người khác.
Tô Mạch vốn chỉ là tò mò, muốn nhìn một chút xem tranh Cảnh Dương trưng bày là cái gì, nhưng khi cậu ta nhìn thấy bức tranh《 Từ Ân 》bị mình sao chép kia thế mà được treo ở vị trí dễ thấy nhất, cậu ta khiếp sợ đến ngây người.
“Tô Mạch?” Ngô Tu Viễn thấy cậu ta thất thần bất động, nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của cậu ta, phát hiện bức tranh này cùng bức 《 Từ Ân 》của Tô Mạch có độ tương tự rất cao, anh ta lập tức nổi giận nhìn Cảnh Dương nói “Em dám treo tranh sao chép nguyên xi ở ngay đại sảnh triển lãm?!”
“Ai sao chép ai, trong lòng người đó tự hiểu.” Cảnh Dương nhìn thoáng qua Tô Mạch đang sửng sốt nói.
“Mộc Cẩn, cậu đừng có quá đáng!” Tô Mạch tức giận nói “Bây giờ ai không biết《 Từ Ân 》 là tranh của tôi, cậu treo một bức tranh có độ tương tự cao như vậy trưng bày ở đây, đến tột cùng là muốn làm gì?!”
“Tôi tự mình nghĩ ra cấu tứ, tôi tự nguyện treo lên trưng bày, cậu quản tôi được à!” Cảnh Dương đúng lý hợp tình nói.
“Cậu……,” Tô Mạch vốn là vô cùng tức giận, nhưng khi nghĩ lại, nếu Mộc Cẩn có chứng cứ gì đó có thể chứng minh là mình sao chép thì đã sớm lấy ra rồi, sẽ không chờ đến khi mình đoạt giải hơn nữa còn nổi tiếng mới lấy ra. Hiện tại hắn đem bức tranh kia treo lên tham gia triển lãm, khẳng định là trong lòng không cam tâm, cho nên mới làm như vậy. Nhưng chỉ cần hắn không có cách nào chứng minh là mình sao chép, vậy thì cách làm này của hắn sẽ chỉ hủy diệt bản thân hắn.
“Xin các người mời người phụ trách ra đây, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với hắn.” Ngô Tu Viễn sắc mặt khó coi nhìn  nhân viên công tác bên cạnh nói.
“Đợi đã, không cần đâu.” Tô Mạch gọi nhân viên công tác lại, sau đó nói với Ngô Tu Viễn “Cứ để cậu ấy treo đi thầy, mọi người đều là người trưởng thành rồi, cho nên đương nhiên là phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Sau khi triển lãm tranh bắt đầu sẽ có phóng viên tới đây, để cho tất cả mọi người xem việc làm của cậu ấy là được.”
“Đi thôi, thầy.” Tô Mạch kéo Ngô Tu Viễn đi, lúc rời đi ánh mắt cậu ta còn âm trầm liếc Cảnh Dương một cái, cậu ta suy nghĩ ở trong lòng, nếu Mộc Cẩn muốn tìm đường chết như vậy, nếu mình không nhân cơ hội này dẫm chết hắn, vậy thì thật có lỗi với bản thân quá.
Triển lãm tranh bắt đầu liền có lượng lớn người yêu thích tranh sơn dầu tới đây xem, bởi vì phòng triển lãm có hạn chế nhân số tiến vào mỗi ngày, cho nên triển lãm tranh phải tiến hành vài ngày mới có thể kết thúc.
Bởi vì hai bức 《 Thánh Quang 》 và 《 Từ Ân 》 này đều sẽ được trưng bày, rất nhiều người đều là đến vì hai bức tranh này, truyền thông và internet xào nhiệt độ như vậy, cho nên bọn họ muốn tận mắt nhìn xem rốt cuộc là hai bức tranh ai vẽ tốt hơn.
Tuy sau khi nhìn thấy bức tranh 《 Từ Ân 》 này, đích xác làm người ta có loại cảm giác hiểu được rất sâu, nhưng lúc nhìn bức 《 Thánh Quang 》 lại có cảm giác tràn ngập năng lượng, khiến lòng người vô cùng rung động. Bọn họ không khỏi cảm thán ở trong lòng, quả nhiên uy tính của cuộc thi mỹ thuật quốc tế vẫn rất đáng tin cậy, đặt hai bức tranh này ở cạnh nhau, ai nên giành được giải đặc biệt là hết sức rõ ràng.
Người xem tranh sau khi thưởng thức 《 Thánh Quang 》 và 《 Từ Ân 》 xong, kinh ngạc phát hiện trong đại sảnh triển lãm vậy mà vẫn còn có một bức《 Từ Ân 》khác, ký tên bên cạnh chính là chữ ký của Mộc Cẩn. Tất cả mọi người sau khi nhìn thấy bức tranh này, ban đầu đều sửng sốt, còn tưởng là sai sót của phòng triển lãm. Nhưng trải qua nhiều lần xác nhận, phát hiện đúng là có hai bức 《 Từ Ân 》, hơn nữa độ tương tự còn rất cao.
Mặc dù người hiểu hội hoạ đều có thể nhìn ra bức《 Từ Ân 》của Mộc Cẩn vẽ tốt hơn một chút, nhưng vấn đề bây giờ đã không còn là ai vẽ tốt hơn ai, ai vẽ kém hơn ai nữa, cũng không phải vẽ bắt chước tranh của cuộc thi xem ai vẽ giống hơn, ở một phòng triển lãm chính quy có uy tính như vậy, thế mà lại xuất hiện hai bức tranh có độ tương tự cực kỳ cao, nếu là tranh sao chép thì cũng quá trắng trợn rồi đó? Thậm chí còn có thể dùng cuồng vọng và không kiêng nể gì để hình dung.
Phóng viên liền đưa tin chuyện này ra ngoài trước, nháy mắt trên mạng và người yêu thích mỹ thuật lại náo nhiệt lên, sinh ra thảo luận kịch liệt với chuyện này, càng có rất nhiều người đã bắt đầu mắng chửi Cảnh Dương.
Phóng viên ở bên ngoài trường học chờ Tô Mạch đi ra, vây quanh cậu ta tiến hành phỏng vấn.
“Trước đây hai người chúng tôi ở chung với nhau.” Tô Mạch nhìn những phóng viên này nói “Sau này cậu ấy lại đột nhiên dọn ra ngoài, sau đó đem bức tranh kia đưa cho thầy Ngô Tu Viễn, kêu thầy Ngô đưa đi dự thi, tôi đã nộp tranh trước cậu ấy, có khả năng là cậu ấy không biết, bởi vì tranh của cậu ấy vẽ rất giống tranh của tôi, nên thầy Ngô liền trả tranh lại cho cậu ấy. Tôi cũng không rõ là tại sao cậu ấy lại đem bức tranh kia tới tham gia triển lãm, đại khái, có thể là cậu ấy cảm thấy tranh do cậu ấy vẽ tốt hơn tôi.”
Tô Mạch vẫn luôn chú ý ngôn luận trên mạng, mặc dù có rất nhiều người chửi Mộc Cẩn sao chép làm cậu ta cảm thấy đặc biệt sảng khoái, nhưng giữa những lời mắng chửi Mộc Cẩn đó, vậy mà lại có người nói Mộc Cẩn vẽ tốt hơn cậu ta, tuy người nói những lời này cũng là đang chửi Mộc Cẩn, nhưng cậu ta vẫn rất tức giận. Hai bức tranh rõ ràng giống nhau như vậy, dựa vào cái gì nói Mộc Cẩn vẽ tốt hơn cậu ta? (Vì người ta là original.)
“Vậy xin hỏi, cậu đối với chuyện cậu ấy sao chép tác phẩm của mình này, có muốn nói gì không?”
“Tôi muốn nói, nếu là cấu tứ cùng linh cảm khác, tôi nhường cho cậu ấy cũng không sao hết, nhưng bức tranh này là tôi vẽ dành cho bà nội của mình, đại biểu cho lòng cảm kích của tôi đối với bà nội, cho nên tôi không thể nhường cho cậu ấy, hy vọng cậu ấy có thể hiểu được, hơn nữa thừa nhận sai lầm của mình.”
“Tại sao cậu lại nói là cấu tứ cùng linh cảm cậu có thể nhường cho cậu ấy? Các cậu là bạn thân sao?”
“Đúng vậy.” Tô Mạch nói “Chúng tôi trước đó là bạn rất thân, bởi vì cha mẹ cậu ấy đã qua đời, tôi cảm thấy muốn miễn cưỡng chống đỡ việc học vô cùng vất vả, bình thường nếu có thể giúp tôi sẽ tận lực giúp cậu ấy, còn cho cậu ấy thuê phòng ở chỗ tôi, để cậu ấy giảm bớt gánh nặng và giảm bớt chi tiêu không cần thiết. Nhưng mà, hoặc là bởi vì bức tranh kia, cậu ấy đột nhiên liền dọn ra ngoài ở.”
Bởi vì những lời này của Tô Mạch, trên mạng chửi càng kịch liệt hơn, chửi cái gì cũng có hết, lại còn chửi rất khó nghe. Thậm chí còn có người đi đến cổng trường học, buông lời nói là chỉ cần thấy mặt Cảnh Dương, nhất định sẽ đập hắn một trận cho hả giận, bởi vì hắn như vậy thật sự là quá đáng ghét.
Cảnh Dương sớm đã dự đoán được sẽ như vậy, cho nên mấy ngày nay đều không có đến trường học, đối mặt với ngôn luận chửi hắn trên mạng, hắn cũng rất bình tĩnh. Chẳng qua hắn tạm thời không có ý định muốn ra mặt giải thích, hắn phải chờ chuyện này kịch liệt đến mức độ nhất định, lại cho Tô Mạch một kích trí mạng.
..........................
“A ~ ưm~” Cảnh Dương ôm đùi bị đè ở ngực của mình, thừa nhận va chạm dường như bị xỏ xuyên qua cơ thể, vốn dĩ hắn đang cố nén xúc động muốn thét chói tai, nhưng mà thật sự nhịn không nổi nữa, chỉ có thể mặc kệ bản thân kêu lên “A! A! Đừng mà! Em không muốn!”
Cơ thể cường tráng của Thôi Viêm dường như dùng mãi cũng không hết sức lực, đặc biệt là lúc ôm người dưới thân này, y liền không có ý định muốn dừng lại, nếu không phải lo lắng cơ thể của hắn chịu không nổi, y thật sự rất muốn làm hắn ở trên giường cả đời.
Thôi Viêm cảm thấy hình như là mình nghiện Cảnh Dương rồi, chỉ cần không nhìn thấy hắn liền sẽ nhớ hắn, lúc nhìn thấy hắn rồi thì cũng chỉ muốn ôm hắn vào trong lòng ngực yêu thương, chuyện khác đều muốn không làm.
Chân của Cảnh Dương cuối cùng cũng được Thôi Viêm buông ra, có thể duỗi thẳng lại, tay hắn nắm lấy cái gối bên cạnh, dùng sức hít sâu thở phì phò, hoà hoãn lại cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt mà vận động kịch liệt vừa đem đến cho hắn.
Hô hấp của Cảnh Dương chậm rãi ổn định lại, ngay khi Thôi Viêm từ hắn ngực bắt đầu chậm rãi hôn đi xuống, hắn liền biết là còn chưa kết thúc, Thôi Viêm không có khả năng buông tha cho hắn nhanh như vậy.
Hình như người yêu ở đời này đặc biệt thích vật nhỏ phía dưới của hắn, mỗi lần đều phải dùng miệng làm cho hắn khóc lóc và xin tha thì mới thôi. Có đôi khi Cảnh Dương chịu không nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy liền sẽ kịch liệt chống cự, Thôi Viêm liền trói hắn lại, nhất định phải chờ y chơi đủ rồi mới bằng lòng buông tha cho hắn.
……………………
Cảnh Dương chỉ cảm thấy trong đầu cùng trước mắt đều là trắng xoá, hơn nửa ngày cũng không thể hoàn hồn, mà người nọ cho dù đã kết thúc thì vẫn muốn ăn vạ cơ thể của hắn.
Chờ tất cả khôi phục lại bình thường, hô hấp ổn định, ý thức cũng rõ ràng, Cảnh Dương giơ tay  vỗ vỗ Thôi Viêm đang ôm hắn từ phía sau “Đi ra ngoài.”
“Chờ một lát.” Thôi Viêm hôn vành tai hắn nói.
“Chờ cái gì mà chờ, anh như vậy làm em không thoải mái.” Cảnh Dương nói.
“Em cố gắng xem nhẹ đi, coi như tôi không tồn tại là được rồi.” Thôi Viêm chơi xấu nói.
“Anh……, thứ đồ chơi lớn như vậy, anh biểu em xem nhẹ như thế nào?” Cảnh Dương thật sự cảm thấy người này quả thực là thiên phú dị bẩm*, thế mà lớn hơn người bình thường nhiều như vậy.
*Thiên phú khác thường trời cho.
“Là em quá nhỏ.” Thôi Viêm nói.
Cảnh Dương cảm thấy mình tranh luận vấn đề này với y quả thực chính là điên rồi, dứt khoát vùi mặt vào gối, không để ý tới y.
Thôi Viêm nắm tay của Cảnh Dương, hôn từng ngón tay của hắn, lo lắng hắn sẽ giận dỗi mình, liền xoay mặt hắn lại, gặm vành tai của hắn hỏi “Phía truyền thông tôi đã thu xếp xong rồi, em chuẩn bị khi nào ra mặt tiếp nhận phỏng vấn?”
“Ngày mai đi.” Cảnh Dương nói, hắn đã vài ngày không có đến trường học rồi, bây giờ thời cơ cũng không sai biệt lắm, nếu không ra mặt thì mọi chuyện sẽ không dễ khống chế nữa.
“Tôi vì em, ngay cả mẹ của mình cũng lợi dụng, em không muốn biểu hiện cái gì sao?” Thôi Viêm hỏi.
Cảnh Dương không nghĩ để ý đến y, bởi vì Cảnh Dương biết y muốn mình biểu hiện chỉ có một chuyện thôi, cho dù mình không biểu hiện, y cũng sẽ tự mình mưu cầu phúc lợi.
Thôi Viêm không đợi được câu trả lời của Cảnh Dương, quả nhiên tự mình hành động.
“A ~” Cảnh Dương gắt gao nắm chặt cái gối, cố gắng không phát ra âm thanh, bởi vì hắn biết tiếng kêu và tiếng rêи ɾỉ khóc lóc, sẽ chỉ làm người phía sau càng hưng phấn hơn mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.