Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 699: Một lần nữa, kẻ yếu bi ai




Triệu Vô Cực lúc này mới có thể nhìn rõ người tới là ai.
Ngự không giữa trời, ngạo nghễ mà đứng, người tới là một cái trung niên nam nhân, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt sắc bén, hai hàng lông mi hơi phiêu hương.
Mái tóc đen nhánh được cột lên hơi cao, phía sau dài đến lưng.
Dưới chân đạp phi kiếm, thân hình đơn bạc đứng giữa trời, nhưng ẩn bên dưới thân hình đơn bạc đó, chính là ngủ say một đầu cự thú. 
Hắn không phát lực thì thôi, nhưng nếu phát lực, chỉ sợ thiên địa cũng phải biến sắc, phong vân xoay vần.
Mà gương mặt hắn tuy trang nghiêm không cười nói, nhưng lại lộ ra một cỗ cao cao tại thượng khí chất, xem Triệu Vô Cực như nhìn một đầu kiến hôi không khác gì.
Nhất là ánh mắt tràn đầy chấn nhiếp lực kia, khiến cho Triệu Vô Cực trong lòng nặng nề như là có một ngọn núi đè nén, không hề dám cùng đối phương thất lễ một chút nào.
Hắn tuy không nói một lời nào xem thường, nhưng từ ánh mắt hiện lên rõ ràng xem thường chi ý cùng một tia chán ghét, giống như là Triệu Vô Cực đang cản đường hắn, cản tay hắn, cho nên hắn chán ghét vậy.
Triệu Vô Cực đối với hắn hỏi, đối phương lạnh nhạt đáp:
“ bản đạo quân chính Trần Hạo Thiên đến từ Phiêu Miểu Thánh Tông, ngươi có thể gọi ta là Hạo Thiên chân quân, cũng có thể gọi ngắn gọn là tiền bối, không đáng kể. 
Ngươi tên là gì? Nàng tên là gì?”
Triệu Vô Cực trong lòng trầm xuống, có thể xung chân quân, không nghi ngờ gì là cùng lão tổ tông của Thanh Vân Tông cùng một cấp bậc.
Lão cha của hắn đột phá nguyên anh kì, cũng chỉ có thể tự xưng chân nhân.
Mà hóa thần kì, mới có thể tự xưng chân quân.
Đối phương là một cái mạnh mẽ đến cực điểm tu tiên giả, là đối tượng hắn không thể nào trêu chọc nổi.
Mà giống như hắn cùng Tiếu Mị Mị có ý tứ
Tuy không biết Phiêu Miểu Thánh Tông là dạng gì tổ chức, hắn đọc hết bách thư cũng chưa nghe qua, nhưng chắc chắn không phải là cái gì yếu ớt tổ chức.
Có dạng này chân quân, hoàn toàn đã có thể cùng Thanh Vân Tông so sánh một hai.
Mà đối phương thản nhiên dạo chơi thế này, hiển nhiên trong môn phái hắn còn có cái khác chân quân đóng giữ, không sợ địch nhân lúc vắng mà vào.
Hai vị chân quân, thực lực đã mạnh hơn Thanh Vân Tông của hắn rồi.
Mà đối phương tuy là cao cao tại thượng, thực lực lại mạnh mẽ tu tiên giả, nhưng không nói chắc hắn có phải là cái gì tà tu ma tu hay không.
Đối phương nếu có ý đồ xấu với Tiếu Mị Mị, Triệu Vô Cực hoàn toàn không thể làm gì được, cho dù hắn muốn phản kháng, nhưng thực lực không đủ a!
một cỗ nồng đậm nguy cơ cùng bất lực ở trong lòng Triệu Vô Cực nổi lên, lại một lần nữa, hắn nếm trải kẻ yếu đau khổ tư vị.
Nữ nhân của ngươi gặp phải kẻ khác dòm ngó có ý đồ, ngươi cũng không bảo vệ được mà phải xem sắc mặt đối phường hành sự, còn phải cúi đầu cung kính, sợ hãi đối phương nổi giận một chưởng đem ngươi đánh chết, muốn bao nhiêu bất lực có bấy nhiêu bất lực!
Muốn bao nhiêu khuất nhục có bấy nhiêu khuất nhục!
muốn bao nhiêu không cam lòng, cay đắng, đều đủ cả!
Đây chính là kẻ yếu bi ai, chỉ có thể ở trước mặt cường giả cúi đầu!
Triệu Vô Cực không phải là lần đầu tiên cảm nhận được thứ này, trước đây hắn cũng đã từng cảm nhận qua.
Chính vì vậy, hắn mới kiên trì không nghỉ tu luyện, cuối cùng đem tất cả kẻ thù của mình đạp dưới chân, đăng cơ võ lâm chí tôn chi vị, trở thành võ lâm đệ nhất cường giả, được mọi người tôn xưng hai chữ Võ tôn.
Nhưng như vậy thì thế nào?
Một cái giang hồ nhỏ bé, cũng chỉ có phàm nhân cùng nhau lục đục mà thôi.
Lúc này hắn gặp được tu tiên giả, lại còn là một cái chân quân.
Tất cả những kiêu ngạo của hắn lúc trước, lúc này đều bị đối phương xem nhẹ.
Cho dù hắn là Võ tôn, thì có là cái gì.
Cũng chỉ là một cái ý nghĩ, liền có thể diệt sát con kiến hôi mà thôi.
Bởi vậy, Triệu Vô Cực lại một lần nữa nếm trải kẻ yếu tư vị, nếm trải khuất nhục tư vị, đáng ghét hơn là, hắn không bảo vệ nổi nữ nhân của chính mình.
Triệu Vô Cực ánh mắt tràn đầy tơ máu, hai hàm răng cắn chặt đến ken két rung động, như là hắn muốn đem răng mình cắn toái đồng dạng.
Nhưng Triệu Vô Cực vẫn còn là đủ tỉnh táo để nhận rõ tình hình.
Hắn hít sâu một hơi, giọng nói khàn khàn:
“ tiểu bối là Triệu Vô Cực, đây là thê tử của ta, Tiếu Mị Mị!”
hắn nói chính là thê tử mà không phải nữ nhân hay gì khác, ý chính là để Trần Hạo Thiên cho dù có ý tứ gì với nàng, cũng nên suy nghĩ một chút, hắn là chân quân, có nên đi đoạt người khác thê tử hay không?
Cho dù ở đây không có ai, nhưng chỉ cần hắn không phải ma tu, như vậy trong lòng nhất định phải có điểm bức số, có cao nhân phong phạm, không nên đoạt người khác thê tử mới đúng.
Đoạt nữ nhân, nữ bằng hữu, gặp nhiều! nhưng đoạt thê tử, còn phải suy ngẫm một chút.
Trần Hạo Thiên khóe miệng kéo lên một cái lạnh lùng nụ cười, giống như hắn xem thấu hết Triệu Vô Cực tất cả tâm tư.
Hắn ôn tồn mở miệng nói:
“ Tiếu Mị Mị sao? Tên quả thật rất hợp với người! Để ta nói cho các ngươi rõ một chút, chúng ta đang ở cái nào một cái hoàn cảnh.
Ta xuất từ Phiêu Miểu Thánh Tông, là Trung châu đại tu tiên môn phái, không phải các ngươi chỗ này mấy cái tu tiên môn phái có thể so sánh.
Ta phụng mệnh tông chủ, tới đông châu tìm kiếm mầm mống tu tiên giả tốt, mang về Phiêu Miểu Thánh Tông của chúng ta, để cho chúng ta nạp thêm máu mới.
Ta đến đây cũng đã có hai tháng hơn, gặp thiếu niên cũng rất nhiều, đáng tiếc không tìm được một cái nào người phù hợp của ta tiêu chuẩn.
Hôm nay đi ngang qua đây, gặp được tử khí đông lai, thiên hàng dị tượng, vốn tưởng có trọng bảo xuất thế, không ngờ đi qua đây lại gặp được hai ngươi.
Nói đúng ra chính là, hai ngươi mới là người làm cho thiên hàng dị tượng, tử khí đông lai.
Mà Tiếu Mị Mị, ngươi chính là đối tượng thích hợp mà ta đang tìm kiếm, có tiềm lực tư chất tu tiên giả, ta muốn ngươi cùng ta trở về Phiêu Miểu Thánh Tông, trở thành Phiêu Miểu Thánh Tông một thành viên.
Ở cái này cằn cỗi đông châu, ngươi không thể nào phát huy ra được của mình thiên phú, cực phẩm tiên căn thiên phú.
Chỉ có thế lực lớn như chúng ta, có đầy đủ công pháp bí tịch, tiên đan diệu dược, các loại bí cảnh, mới có thể để cho thiên tài như ngươi phi tốc phát triển trở thành cường giả chân chính, có được hủy thiên diệt địa uy năng, có được tuổi thọ lâu dài như là trường hà.
Ở chỗ này sẽ chỉ làm chậm bước chân ngươi, làm ngươi rơi vào hoàn cảnh túng quẫn thực lực bị kiềm chế mà thôi. 
Lấy ngươi cực phẩm tiên căn tư chất, cho dù ở thánh tông chúng ta, cũng có thể trực tiếp được trưởng lão hoặc chưởng môn thu nhận làm đệ tử, một bước lên trời.
Nói không chừng, còn có thể trở thành thánh nữ của thánh tông chúng ta, lúc đó ngươi chính là ở dưới một người, ở trên vạn người.
Thế nào, ngươi đồng ý hay không?”
Tiếu Mị Mị sắc mặt trắng xám nhìn về phía Triệu Vô Cực.
Lần này đến lượt nàng siết chặt tay Triệu Vô Cực hơn.
Nàng không biết chân quân là cái gì? không biết Phiêu Miểu Thánh Tông là cái gì? Cũng không biết Trung châu là ở đâu? Nhưng nàng biết, Thanh Vân Tông của Triệu Vô Cực chính là ở chỗ này lớn nhất tu tiên môn phái. 
Bọn hắn có cứ điểm ở khắp tất cả mọi cái thành trì.
Bọn hắn là hùng mạnh nhất cũng là chỗ dựa lớn nhất của nàng cùng Triệu Vô Cực.
Nàng ý muốn, chính là cùng Triệu Vô Cực trở về Thanh Vân Tông, cùng hắn gặp mặt phụ mẫu, vui vẻ ở Thanh Vân Tông tu luyện, cùng Triệu Vô Cực làm một đôi thần tiên quyến lữ.
Nhưng lúc này gặp phải tu tiên giả, nàng hoàn toàn rõ ràng tình hình, cho dù là nàng hay Triệu Vô Cực lúc này đều không phải đối thủ của đối phương.
Đừng nói bọn hắn nội lực bị rút đi, trở thành luyện khí kì nhất trọng tu tiên giả, thực lực đại tổn.
Cho dù là lúc bình thường, Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị cũng không thể nào đánh lại một cái có thể ngự không tu tiên giả.
Đối phương cường đại, đã hoàn toàn vượt qua khả năng của hai người.
Mà nàng lớn nhất dựa vào lúc này, chỉ có thể là Thanh Vân Tông danh tiếng mà thôi.
Tiếu Mị Mị siết chặt tay của Triệu Vô Cực, nhìn lấy hắn.
Nhưng khi thấy đến khuôn mặt tức giận đến muốn phát điên, trên trán gân xanh nổi lên, nghiến răng nghiến lợi ken két Triệu Vô Cực, nàng trong tâm một mảnh băng lãnh.
Nàng không hề là kẻ ngu, nếu là kẻ ngu, cũng đã không được Âm hậu yêu thích nhất, cũng không trở thành người bị giang hồ sợ hãi nhất trong tam đệ tử của Âm hậu.
Nàng từ nhỏ, đã ở tranh đấu lớn lên.
Bởi vậy nàng biết rõ, Triệu Vô Cực biểu hiện, chính là có ý tứ gì.
Không phải là hắn không muốn bảo vệ nàng, nhưng hắn bây giờ không bảo vệ nổi, bởi vậy hắn đang tự trách mình, hắn muốn phát điên.
Làm nữ nhân của Triệu Vô Cực, lại tu luyện Long Phượng đồng vũ song tu công đến cảnh giới siêu phàm thần hợp, nàng có thể cảm nhận thấy Triệu Vô Cực tâm tình lúc này.
Cho dù là Thanh Vân Tông, đệ nhất đại tu tiên tông môn, cũng không thể cùng đối phương là địch sao?
Cho dù hắn là nội môn trưởng lão con trai duy nhất, cũng chỉ có thể cắn răng nhịn nhục sao?
Nàng bỗng nhiên cùng Triệu Vô Cực có chung một cảm giác, đây là kẻ yếu bi ai a!
Đang lúc này, Triệu Vô Cực bỗng nhiên tiến lên một bước, sắc mặt nghiêm nghị nói:
“ nàng là thê tử của ta, chúng ta là Thanh Vân Tông đệ tử, ta là Triệu Vô Cực, con trai của Thanh Vân Tông Triệu Phi Dương nội môn trưởng lão. Chúng ta đã là người của Thanh Vân Tông rồi, xin tiền bối thứ cho chúng ta thất lễ, không thể tòng mệnh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.