Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 700: Bất lực, uất ức, căm giận,.... Giang hồ Quyển, kết thúc!




Tiếu Mị Mị nhìn lấy cản trước mặt mình bóng lưng cao lớn, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Nàng không sợ Triệu Vô Cực chống đối đối phương, bị đối phương nổi giận đánh giết.
Nàng chỉ sợ chính là nam nhân của nàng như một tên yếu hèn, cho dù nữ nhân của mình bị người khác đánh chủ ý cũng không dám bước đi ra bảo hộ nàng, như vậy mới thực sự là làm cho tâm nàng lạnh lẽo, cảm giác mình yêu nhầm người.
Nhưng Triệu Vô Cực hiển nhiên không hề để nàng thất vọng.
Nếu lúc này hắn bị đánh giết, vậy thì nàng nhất định sẽ cùng hắn chết.
Nhưng trước đó, nàng nhất định sẽ dùng thân mình chặn đối phương một phen, bởi vì Trần Hạo Thiên đương nhiên là muốn nàng, bởi vậy sẽ không thể đem nàng cùng một chỗ đánh giết a.
Triệu Vô Cực an toàn, nhất định sẽ được đảm bảo.
Hôm nay, cho dù kết quả thế nào, Tiếu Mị Mị cũng thỏa mãn.
Bởi vì nam nhân của nàng, không hề sợ hãi, dám đứng ra bảo vệ nàng.
Cho dù hắn chỉ là sáng ra môn hộ, xuất thân của mình, cũng đủ rồi.
Trên giang hồ, báo ra xuất thân của mình, chính là một hành động bình thường nhất, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể để cho đối phương biết mình là ai, hắn đang đối mặt với cái nào tổ chức.
Mà Triệu Vô Cực hành động, chưa hề đưa tới Trần Hạo Thiên bất mãn, ngược lại là khiến hắn vuốt vuốt cằm nói:
“ Thanh Vân Tông a, thật là một cái hoài niệm tên. Đáng tiếc, Thanh Vân Tông của các ngươi bây giờ đã xuống dốc quá nhiều.
Bọn hắn rời khỏi Trung châu tới cái này đông vực nghèo nàn, càng ngày càng xuống dốc, đã không đủ gây sợ.
Hôm nay, ta chính là muốn mang nàng về Phiêu Miểu Thánh Tông của chúng ta, ngươi ngăn cản nổi sao?”
Triệu Vô Cực sắc mặt phát xanh, đây chính là thứ hắn lo lắng nhất.
Cho dù báo ra môn hộ, đối phương cũng không sợ, ngược lại còn trở lại một chầu giáo huấn, nói cho hắn biết không ít bí mật.
Thanh Vân Tông của hắn, vậy mà từ Trung châu một đường tới Đông vực?
trước đây bọn hắn đã từng rất mạnh mẽ, có thể khiến cho các môn phái khác sợ hãi?
kể cả Phiêu Miểu Thánh Tông cũng phải nể mặt một hai phần?
Nhưng đó là trước đây, không liên quan đến hiện tại.
Hiện tại, Thanh Vân Tông của bọn hắn xuống dốc, đây là sự thật.
Mà đối phương muốn, chính là cưỡng ép bắt người!
Triệu Vô Cực tức giận nói:
“ tiền bối chẳng lẽ không biết thu đồ đệ còn phải giảng một cái hai bên đồng thuận sao?
ngươi đường đường chân quân, chẳng lẽ còn muốn giữa ban ngày ban mặt đoạt người khác thê tử hay sao?
Dạng này thu đồ, Mị nhi cũng sẽ không đối với Phiêu Miểu Thánh Tông của các ngươi sinh ra lòng trung thành, vậy thì có ích lợi gì?”
Trần Hạo Thiên nghe xong, lập tức ha ha cười to nói:
“ nói rất hay, nói rất tốt!
Ta chính là đoạt của ngươi thê tử, thì làm sao?
Ta chính là muốn cưỡng ép thu đồ, thì làm sao?
ai cản được ta, ai biết được?”
Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Triệu Vô Cực, khiến Triệu Vô Cực cả thân lạnh toát.
Ai biết được? đương nhiên chính là đoạt người, sau đó một chưởng đánh chết Triệu Vô Cực, vậy thì không ai biết a!
Triệu Vô Cực cắn răng nói:
“ tiền bối như muốn đánh giết ta, vậy thì Mị nhi chắc chắn sẽ theo ta tự vẫn, đến lúc đó ngươi chắc chắn sẽ không đạt được thứ gì!”
Trần Hạo Thiên hứng thú nhìn hắn một chút, sau đó nhìn Tiếu Mị Mị.
Tiếu Mị Mị run lên, hai tay ôm chặt lấy Triệu Vô Cực, cố gắng xích lại gần người hắn, như đang tìm kiếm che chở đồng dạng.
Sa mạc cực nóng, nhưng lúc này nàng cùng Triệu Vô Cực đều chân tay lạnh toát, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Đối mặt với dạng này cường giả, đơn giản chính là tuyệt vọng.
Bọn hắn chỉ có thể cầu dối phương còn giảng đạo lí, nếu không giảng đạo lí, vậy thì cái gì cũng là nói suông.
Trần Hạo Thiên thấy vậy, cảm giác được Tiếu Mị Mị hoàn toàn đã bị tên tiểu tử này thu phục, đối với hắn tình chủng cắm sâu, bởi vậy không thể làm bừa.
Hắn ánh mắt đảo một vòng, thay đổi giọng điệu nói:
“ ha ha, ta đoạt nàng, cũng không phải là để cho ta thu làm thị thiếp, ta cũng không có cái nhu cầu này, bởi vậy ta cũng không hề có cái gì chướng ngại tâm lí.
Ngược lại nàng, không thể nào không gia nhập ta Phiêu Miểu Thánh Tông, nếu không hôm nay, sẽ có chuyện rất đặc sắc xảy ra.
Còn về trung thành? Ha ha ha, chỉ cần nàng đến Phiêu Miểu Thánh Tông, hiểu được tu tiên giới hoàn cảnh, hiểu được cái gì mới đáng giá nàng bỏ tất cả mọi thứ ra để theo đuổi, như vậy lúc đó, ta cũng không tin nàng đối với Phiêu Miểu Thánh Tông của chúng ta còn không trung thành.
Bây giờ, để ta làm rõ cho người một chút, tại sao ngươi phải gia nhập Phiêu Miểu Thánh Tông của ta a!”
hắn nói xong, nhẹ nhàng phất tay một cái.
Tiếu Mị Mị lập tức cảm giác được một cỗ cự lực, nhanh chóng tách rời nàng cùng Triệu Vô Cực.
Tiếu Mị Mị ánh mắt kinh hãi nhìn lấy mình cùng Triệu Vô Cực càng lúc càng rời xa, thất thành hét lớn:
“ Vô Cực, cứu ta!”
Triệu Vô Cực cũng là khóe mắt sắp nứt rống to:
“ không, Mị nhi!”
Hắn muốn động, hắn muốn xông lên bắt lấy tay Tiếu Mị Mị, kéo nàng trở lại, nhưng lúc này xung quanh hắn hoàn toàn đã bị cầm cố, giống như không gian bị đông đặc, cảm giác so với khí cơ khóa chặt còn khủng bố gấp trăm lần, khiến Triệu Vô Cực không thể động dù là một chút.
Hắn ánh mắt tràn đầy căm tức cùng tuyệt vọng nhìn lấy Tiếu Mị Mị càng lúc càng rời xa mình mà không thể làm gì.
Tiếu Mị Mị nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, kinh hoảng nhìn về phía Trần Hạo Thiên, lại nhìn về phía Triệu Vô Cực.
Trần Hạo Thiên âm thanh lúc này như ma quỷ vang lên:
“ không phải ngươi rất yêu nam nhân này sao? Hôm nay nếu như ngươi không đồng ý gia nhập ta Phiêu Miểu Thánh Tông, vậy thì hắn hạ tràng, sẽ là như thế này!”
Ầm!
Phốc~
Triệu Vô Cực như diều đứt dây bay ngược ra ngoài.
Trước ngực hắn như vừa bị một đầu trâu điên húc trúc, cảm giác như muốn lõm xuống một khối vậy.
Hắn khóe miệng vừa phun ra một ngụm máu tươi, lúc này còn không nhịn nổi, lại phun tiếp một ngụm máu tươi thứ hai, sắc mặt trắng bệch.
Tiếu Mị Mị nước mắt chảy thành hai hàng, lo lắng lại bất lực la lên:
“ Vô Cực, Vô Cực, chàng không sao chứ?”
Tiếu Mị Mị cũng muốn động, muốn xông tới xem Triệu Vô Cực có sao hay không? Nhưng nàng lúc này cũng bị cầm cố, động một chút cũng không được chứ đừng nói lại gần Triệu Vô Cực.
Nàng chỉ có thể đứng đó bất lực nhìn lấy Triệu Vô Cực, sắc mặt tái nhợt, nước mắt tuôn như mưa chảy xuống.
Vừa rồi Triệu Vô Cực bị thương, nàng cảm giác trước ngực mình một đau, như là chính bản thân mình bị thương vậy.
Đáng tiếc, nàng lúc này không thể làm gì a! hoàn toàn bất lực a!
Cảm giác uất ức, bất lực như một ngọn núi lớn đè lên ngực nàng, khiến nàng cảm thấy khó thở đến cực hạn.
Mà nhìn Triệu Vô Cực sắc mặt tái nhợt thổ huyết, thì như là có người đang cầm dao cứa vào lòng nàng vậy.
Trần Hạo Thiên cười nói:
“ thế nào? Không muốn tiểu tử này chết, vậy thì ngươi tốt nhất nên đồng ý!”
Tiếu Mị Mị nhìn Triệu Vô Cực lắc đầu, liều mạng lắc đầu.
Nàng không muốn, cái gì cũng không muốn.
Nàng không muốn Triệu Vô Cực bị thương, nhưng cũng không muốn đến Phiêu Miểu Thánh Tông.
Nhưng hai điều này, không thể cùng một lúc đạt được a.
Triệu Vô Cực tuy là trước ngực đau đớn như muốn gãy xương, cả người ngay cả thở cũng khó khăn, nưng hắn vẫn là hướng về Tiếu Mị Mị cứng rắn nói:
“ Mị nhi, không được đồng ý. Ta cùng nàng, nhất đỉnh phải trở về Thanh Vân Tông.
Đời này kiếp này, ta sẽ bảo hộ nàng!”
Triệu Vô Cực cố gắng nói ra, nhưng giống như là vì hắn cố gắng lại động thương thế, khiến cho hắn ho khan mấy cái, khóe miệng lại tràn ra máu tươi.
Tiếu Mị Mị khóc, khóc lê hoa đái vũ.
Nàng đương nhiên cũng muốn a, nàng so với hắn còn muốn.
Nhưng mà cái này muốn, chỉ sợ hai người hôm nay sẽ làm một cái bạc mệnh uyên ương ở chỗ này a!
Trong lòng nàng điên cuồng gào thét, nhưng lại không thể làm gì hơn.
Trần Hạo Thiên thấy vậy,cười lạnh nói:
“ vẫn chưa nhận rõ tình hình sao?”
nói, sau lưng Triệu Vô Cực bỗng nhiên lần nữa nổ vang.
Triệu Vô Cực áo rách toe toét, dùng tốc độ so với lần trước không kém là bao bay thẳng về phía trước, ngã chúi đầu vào trong cát nóng, máu tươi cùng cát hòa vào một chỗ, ho khan không ngừng.
Nhưng lúc này, ho khan giống như đối với hắn cũng là một loại gánh nặng, khiến cho Triệu Vô Cực trong miệng nôn ra máu tươi càng lúc càng nhiều.
Tiếu Mị Mị nhìn thấy cảnh này, khóc lại càng to hơn, nàng quay đầu về phía Trần Hạo Thiên hét lên:
“ ngươi nếu giết chàng, ta dù có chết cũng sẽ không gia nhập các ngươi Phiêu Miểu Thánh Tông!”
Trần Hạo Thiên nghe vậy, lập tức cười nói:
“nhưng nếu ngươi không gia nhập, hắn lập tức sẽ chết.
Sau đó chính là ngươi!
Ta đắc tội với ngươi như vậy, không thể để cho ngươi dạng này tiềm lực vô hạn thiên tài có cơ hội sống tiếp tu luyện đến trả thù ta được phải không?”
Trần Hạo Thiên giọng nói không chút cảm tình, giống như hắn đang trình bày một cái sự thật vậy.
Nhưng mà lúc này, Triệu Vô Cực vốn đang máu me đầm đìa, không những ở trước ngực cùng ở sau lưng đều gặp trọng kích, mà hắn lỗ mũi cùng khóe miệng, đều đang chảy ra máu tươi.
Triệu Vô Cực như là xác chết vùng dậy, ở dưới mặt đất cố gắng chống lên một cánh tay, run run rẩy rẩy nói:
“ Mị.. nhi... Phốc~... không được đồng ý!”
Nói xong hắn như là tháo khí bong bóng, nằm bẹp trên mặt đất.
Có thể khiến cho Triệu Vô Cực da dày thịt béo lấy nội ngoại kiêm tu trọng thương đến mức này, hiển nhiên Trần Hạo Thiên ra tay không hề nhẹ chút nào.
Tiếu Mị Mị khóc như lê hoa đái vũ, nàng nhìn thấy Trần Hạo Thiên lại giơ lên tay, đang chuẩn bi đối với Triệu Vô Cực ra tay lập tức rống to:
“ dừng tay! Ngươi muốn ta cùng chết với hắn mới hài lòng sao?”
Trần Hạo Thiên nhíu mày, hắn chắc chắn, Tiếu Mị Mị hoàn toàn dám cùng Triệu Vô Cực tuẫn táng.
Nữ nhân yêu, rất điên cuồng cùng ngu xuẩn!
Hắn nhíu mày nói:
“ được, ta dừng tay, chúng ta mỗi người lùi một bước thế nào!
Ta cho ngươi một cái hứa hẹn, bất kể ngươi bái ai trong Phiêu Miểu Thánh Tông làm sư, nếu như ngươi sau này có thể quang minh chính đại đánh bại sư phụ của ngươi, vậy thì ngươi hoàn toàn có thể trự tiếp rời đi Phiêu Miểu Thánh Tông làm bất cứ thứ gì ngươi muốn, ngươi cũng không còn là người của Phiêu Miểu Thánh Tông nữa, chúng ta sẽ không đối với ngươi làm bất kì cái gì ràng buộc.
Nhưng trong thời gian này, ngươi nhất định phải làm tròn bổn phận của mình, không làm ra bất kì cái gì phản bội Phiêu Miểu Thánh Tông sự tình. Ngươi làm được sao?
Nếu không, ngày này năm sau chính là ngày dỗ của hắn!”
Trần Hạo Thiên lại giơ lên tay nhắm vào Triệu Vô Cực.
Thực chất, hắn muốn đánh thương Triệu Vô Cực, không cần làm bất kì cái gì động tác.
Nhưng đây chỉ là cho Tiếu Mị Mị lên áp lực tâm lí, để nàng nhanh chóng đưa ra quyết định mà thôi.
Tiếu Mị Mị khóc, khóc rất nhiều.
Khóc vì Triệu Vô Cực bảo vệ nàng mà bị thương, khóc vì nhìn thấy hắn bất lực bảo vệ nàng. Khóc vì nàng bất lực, bị người khác bài bố.
Nàng khóc một lúc, sau đó giống như là khóc hết nước mắt, bắt đầu lau khô đi nước mắt của mình.
Tiếu Mị Mị hướng tới Triệu Vô Cực nằm chỗ kia không nhúc nhích, chỉ còn ánh mắt hơi hơi rung động nói ra:
“ Vô Cực, thiếp xin lỗi!”
Triệu Vô Cực ánh mắt trợn lên, hắn muốn nói cái gì, nhưng cái gì lại cũng không nói được.
Tiếu Mị Mị ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hạo Thiên hỏi:
“ ngươi nói là sự thật?”
Trần Hạo Thiên cười nói:
“ ta đường đường là chân quân, có thể nói dối?”
Tiếu Mị Mị lại hỏi:
“ Phiêu Miểu Thánh Tông ở đâu? Xa chỗ này không? Ta làm sao để trở về?”
Trần Hạo Thiên bắt đầu cùng nàng lên hỏi đáp:
“ rất xa, cách nhau một cái vô tận hải vực không thể vượt qua. ít nhất không có hóa thần kì chân quân là không thể vượt qua.
Nếu ngươi có thể đánh bại được sư phụ của ngươi, vậy thì sẽ có trận pháp vượt châu mở ra cho ngươi trong nháy mắt trở về Đông vực cằn cỗi này!”
Tiếu Mị Mị xanh mặt, rất xa, không ở Đông vực? phải vượt qua châu lục?
thế giới này lớn bao nhiêu, nàng không rõ ràng.
Nhưng cái giang hồ này, sư phụ của nàng cả đời cũng chưa đi hết từng nơi, bởi vậy nàng biết, nó quả thật rất lớn.
Mà nàng nếu đồng ý, chắc chắn sẽ phải cùng Triệu Vô Cực cách nhau rất xa.
Nếu không đồng ý, hôm nay, nàng cùng Triệu Vô Cực, đều sẽ là xác chết.
Nàng tiếp tục hỏi:
“ sư phụ của ta là ai?”
“ sư phụ của ngươi là ai chưa chắc, nhưng chắc chắn sẽ không phải là ta. đến lúc đó các trưởng lão ai nhìn trúng ngươi, ngươi sẽ được chọn.
Nhưng ta nhắc nhở ngươi, nhớ tuân thủ ước định của chúng ta. nếu không Triệu Vô Cực sinh tử, Thanh Vân Tông cũng không bảo hộ được hắn!”
“ ta nếu như gia nhập Phiêu Miểu Thánh Tông các ngươi, bao lâu có thể đạt tới được cảnh giới của ngươi? Trưởng lão trong miệng ngươi, lại là cảnh giới gì?”
Trần Hạo Thiên mỉm cười, nữ nhân này còn rất thông minh a.
“ ta là hòa thần kì chân quân cảnh giới. Trưởng lão của chúng ta, chính là Luyện hư kì đạo nhân cảnh giới! 
Ngươi muốn đạt đến ta cảnh giới mất bao lâu thời gian, ta cũng không dám chắc chắn.
Bởi vì mỗi cái tu tiên giả, có cơ duyên riêng của mình.
Hơn nữa, tu luyện còn phải nhìn tài lữ pháp địa, cơ duyên, ngộ tính, truyền thừa, ý chí nghị lực, chăm chỉ...
Rất nhiều yếu tố, mới có thể tập hợp nên một cái cường giả.
Bởi vậy, nếu ngươi lười nhác mà muốn đạt tới cảnh giới này của ta, chính là trò đùa!”
Tiếu Mị Mị gật đầu, nàng hiểu.
Nếu không chăm chỉ, vậy thì nàng cũng không phải là Âm hậu yêu thích nhất đệ tử, lại ở tu luyện sau tình huống, suýt nữa bắp kịp sư tỉ của nàng.
“ ta có thể một thời gian trở về xem Triệu Vô Cực sao?”
“ không thể nào, ngươi nên nhớ rõ của mình ước định!”
“ ta dạng này thiên tài cực phẩm tiên căn, ở Phiêu Miểu Thánh Tông các ngươi trong hàng đệ tử có mấy người?”
“ cái này sau khi đến Phiêu Miểu Thánh Tông ngươi sẽ rõ ràng. Nhưng nếu ngươi bây giờ muốn biết, vậy thì ta nói cho ngươi cũng không sao. Như ngươi dạng này thiên tài, có ba người!”
“ba người a!”
Tiếu Mị Mị nhẹ nhàng rên rỉ.
“ ta muốn cùng phu quân của ta chào li biệt lần cuối, ngươi hẳn không có vấn đề gì a!”
Trần Hạo Thiên nhíu mày, nhưng rất nhanh nói:
“ không sao, ta cho ngươi một chén trà thời gian!”
Tiếu Mị Mị bỗng nhiên cảm giác, trên người mình giam cầm tiêu biến.
Nàng vội vàng xông đến bên người Triệu Vô Cực, ôm lấy hắn, ánh mắt tràn đầy yêu thương cùng đau khổ nhìn lấy hắn.
Triệu Vô Cực khuôn mặt bởi vì trọng thương đau đớn mà khẽ co giật mấy cái, ánh mắt của hắn cũng nhìn vào Tiếu Mị Mị, nhưng một chút sức lực để nói chuyện cũng không có.
Tiếu Mị Mị nhìn lấy Triệu Vô Cực, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương cùng nhu tình, nàng có rất nhiều thứ muốn cùng hắn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng Tiếu Mị Mị vẫn là lên tiếng, bởi vì nàng không muốn cùng Triệu Vô Cực chia tay lại là trong im lặng:
“ Vô Cực, chàng có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đâu sao? Chính là ở trong cái kia ngôi miếu hoang, chàng cùng Từ Tiểu Bạch hợp sức vây công ta, khiến cho ta trọng thương, kế hoạch thất bại phải lui quân.
Sau đó, chàng chủ động tìm đến ta, tặng cho ta Viên Nguyệt Kiếm.
Lúc đó, ta cảm giác chàng có ý đồ xấu, nhưng cũng cảm giác, chàng thật thú vị, thật thần bí.
Lần sau, ta hai lần làm mất Viên Nguyệt Kiếm, chính bản thân chàng đều không nói một tiếng oán trách, giúp ta cầm về, lại tặng cho ta hai lần.
Tổng cộng chàng tặng Viên Nguyệt Kiếm cho ta ba lần.
Chàng biết không, lúc đó ta chưa hề yêu thích chàng, nhưng đối với hành động của chàng rất cảm động. 
Cũng có thể là, do chàng rất đẹp trai, nên nhanh chóng có thể thu được sự cảm mến của ta a!
Ta cũng không biết, chúng ta yêu nhau từ lúc nào.
Không biết là chàng yêu thích ta trước, hay là ta yêu thích chàng trước.
Nhưng trước đó, hẳn là chàng vì mĩ mạo của ta, mới tới gần ta đúng hay không?
Ha ha, cái này cũng không có gì đáng xấu hổ, trai tài gái sắc chính là trong thiên địa này đạo lí, một nam nhân tài năng như chàng, đương nhiên cũng phải tìm một cái nữ nhân xinh đẹp.
Đương nhiên, ta lúc trước vốn nghĩ rằng, chàng thích hợp hơn với những cái kia chính phái nữ nhân hoặc tài nữ, đâu có thể thích ta cái này chỉ biết âm mưu cùng tính kế yêu nữ.
Nhưng ta thua, ta không kìm lòng được, ta bị chàng cảm động, bị chàng chinh phục.
Nhưng ta rất vui mừng, bởi vì ta nhận ra, ta cũng gỡ lại được một bàn, ta cũng chinh phục được chàng, nắm giữ trái tim chàng.
Ít nhất, là trong lúc này, ta đang chiếm trọn tình yêu của chàng.
Gặp chàng, chính là may mắn lớn nhất trong cuộc đời của ta, cũng là điều làm ta hối tiếc nhất.
Bởi vì lúc này, ta không thể cùng chàng trở về Thanh Vân Tông, cùng chàng thực hiện những cái kia giấc mơ xinh đẹp, cùng chàng tu luyện ngao du thiên địa này.
Thời gian tới, cả hai chúng ta không thể gặp được nhau, không có ta chăm sóc, nhất định phải tự lo cho bản thân mình a.
Không bằng chúng ta thi thố một lần cuối cùng thử xem? Xem ta có thể trước trở về Thanh Vân Tông, hay là chàng trước tìm tới ta!
Người thua sẽ phải thực hiện một nguyện vọng của người thắng, bất kể là nguyện vọng gì.
Chàng nói xem, như thế có được hay không? Chàng có dám không?”
Triệu Vô Cực ánh mắt chăm chú nhìn lấy nàng, khóe mắt hắn vậy mà rơi xuống một giọt nước mắt.
Hắn mạnh mẽ gật đầu một cái, cái gật đầu này vô cùng thê lương, vô cùng buồn bã.
Tiếu Mị Mị cũng là sụt sùi, nàng ngẩng đầu lên trời, cố gắng làm cho mình không khóc, sau đó hôn nhẹ lên trán Triệu Vô Cực, nhẹ giọng nói:
“ cho dù chúng ta cách nhau bao xa, thiếp sẽ mãi luôn nhớ chàng, yêu chàng!”
nói xong, nàng nhẹ nhàng đặt Triệu Vô Cực xuống.
Triệu Vô Cực tay bỗng nhiên nắm lấy tay Tiếu Mị Mị.
Tiếu Mị Mị nhìn hắn, sau đó cắn răng, gỡ ra tay của hắn.
Lúc này nếu nàng tiếp tục mềm lòng, chỉ sợ nàng sẽ không đủ can đảm quay lưng rời xa hắn, khiến cho cả hai gặp phải tai ương a!
Tiếu Mị Mị đối với Trần Hạo Thiên nói:
“ ngươi hẳn không thiếu chữa thương đan a! đánh phu quân của ta như vậy, còn không xuất nổi một viên chữa thương đan sao?”
Trần Hạo Thiên nhíu mày, cảm giác có chút phiền, nhưng là vẫn lấy ra bình ngọc lấy ra một hạt chữa thương đan.
Tiếu Mị Mị lắc đầu nói:
“ hai hạt đi, ta một hạt phu quân ta một hạt.
Nếu là chữa thương đan có vấn đề, chúng ta cùng chết!”
Trần Hạo Thiên trong lòng thầm mắng, nữ nhân này tâm nhãn thật nhiều, còn sợ hắn hạ độc phu quân của nàng không bằng?
Hắn hừ lạnh lấy ra hai hạt chữa thương đan dùng linh lực không chế chúng bay vào trong tay của nàng.
Tiếu Mị Mị trước ăn một hạt vào, cảm thấy không sao, sau đó liền cho Triệu Vô Cực ăn hạt kia.
Nàng lại nói:
“ chúng ta rời đi, phu quân của ta bị phơi nắng chết hoặc bị công trùng độc thú tấn công làm sao bây giờ? Hắn cũng không có sức chống cự a!”
Trần Hạo Thiên khó chịu nói:
“ ngươi yêu sách thật nhiều!”
nói là vậy nhưng hắn vẫn rút ra một trương phù chú ném ra.
Trương này chỉ là cấp thấp phù lục mà thôi, đối với hắn như là chín trâu mất một sợi lông, chả đáng gì.
Phù lục đốt cháy, bay tới vị trí của Triệu Vô Cực, ở xung quanh hắn tạo thành một cái vòng bảo vệ, Trần Hạo Thiên lại điểm mấy cái ấn quyết, phía trên bỗng nhiên biến thành màu đen, hoàn toàn che đi ánh mắt trời thiêu đốt.
Tiếu Mị Mị kiểm tra một chút, bên dưới mặt đất cũng hình thành vòng bảo vệ, lúc này nàng mới yên tâm.
Nàng đối với Trần Hạo Thiên gật đầu nói:
“ hi vọng ngươi tuân thủ ước hẹn. Đi thôi!”
Trần Hạo Thiên cười nói:
“ ngươi chỉ cần tuân thủ ươc hẹn, ta liền sẽ tuân thủ của mình ước hẹn.
Ngươi không chào hắn lần cuối sao?”
Tiếu Mị Mị hơi khựng người lại, sau đó không hề ngoảnh đầu lại, dùng hết sức mình nói:
“ đi thôi!”
nàng sợ, nàng không dám quay đầu. Quay đầu lại, nàng dũng khí rời đi sẽ biến mất, bởi vậy nàng mới tỏ ra lạnh lùng như vậy.
Trần Hạo Thiên híp mắt lại, hài lòng với kết quả như vậy.
Chỉ cần Tiếu Mị Mị đồng ý bái sư, như vậy muốn để cho nàng có thực lực đánh bại sư phụ của nàng, còn không biết là chuyện của năm tháng nào.
Trưởng lão Phiêu Miểu Thánh Tông, mỗi người ít nhất đều là thượng phẩm linh căn, đa số đều là cực phẩm linh căn.
Chưởng môn Phiêu Miểu Thánh Tông không những là cực phẩm tiên căn còn sở hữu một loại hi hữu đạo thể.
Muốn đánh bại sư phụ của mình, trò giỏi hơn thầy? ha ha ha!
Chỉ cần đưa Tiếu Mị Mị về Phiêu Miểu Thánh Tông, lần này nhiệm vụ của hắn cũng hoàn mĩ hoàn thành.
Hắn cũng sẽ nhận được không ít ban thưởng.
Dù sao cực phẩm tiên căn, ở Phiêu Miểu Thánh Tông cũng chỉ có ba người, thêm Tiếu Mị Mị nữa là bốn, các vị trưởng lão chỉ sợ sẽ tranh vỡ đầu a.
Ban thưởng lần này, hẳn sẽ là rất phong phú đi, hắc hắc hắc.
Trần Hạo Thiên ánh mắt híp lên, đối với ban thưởng vô cùng chờ mong.
Hắn tay trái hư nhiếp một cái, Tiếu Mị Mị toàn thân được linh lực bọc lại bắt đầu bay lên.
Nàng vẫn như vậy, không dám quay đầu lại, sợ lại làm mình thương tâm, sợ làm Triệu Vô Cực thương tâm.
Triệu Vô Cực ánh mắt tràn đầy tâm tình phức tạp nhìn theo Tiếu Mị Mị bay lên.
Uất ức sao? Nhục nhã sao? Bất lực sao? Căm giận sao? 
Tất cả những thứ này tiêu cực tâm tình lúc này tràn ngập trong lòng Triệu Vô Cực, nhưng hắn không thể làm gì, chỉ có thể trương mắt nhìn Tiếu Mị Mị hi sinh thân mình để bảo vệ an toàn cho hắn, cho cả hai.
Đối với một nam nhân lòng tự tôn cao như Triệu Vô Cực, việc này quả thật là một việc đau đến hắn khắc cốt ghi tâm, khiến hắn cả đời này cũng khó quên, nhưng cũng sẽ là động lực của hắn, để hắn tu luyện càng thêm chăm chỉ, càng thêm điên cuồng.
Hắn nhất định phải thằng nàng, trước hết tìm thấy nàng, mang nàng đoạt trở về.
Trần Hạo Thiên đón lấy Tiếu Mị Mị, khóe miệng hài lòng mỉm cười.
Hắn từ nhẫn trữ vật lấy ra một cái lệnh bài, linh lực điên cuồng dũng động, lệnh bài cũng theo trên tay hắn phát ra mạnh mẽ quang mang sau đó bắn thẳng lên bầu trời.
Bầu trời vốn đang tử khí đông lai, mây tím lượn lờ, lúc này cũng bị cái này một đạo quang mang từ trong lệnh bài bắn ra đục ra một cái lỗ thủng, xuyên thẳng vân tiêu.
Từ trên thiên khung bắt đầu truyền tới ầm ầm trầm đục âm thanh.
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị nhìn lên, trước mặt bọn hắn cùng xuất hiện một màn để bọn hắn đối với tu tiên giả thủ đoạn càng thêm kinh ngạc cùng tinh tường.
Chỉ thấy trong vân tiêu, một cỗ vòng xoáy hiện ra, ở bên kia vòng xoáy, hắn có thể thấy được cao to đại khí đình đài lầu các, hoàn toàn chính là một bộ tu tiên tông môn bộ dáng.
Nhưng cái này tu tiên môn phái, so với Thanh Vân Tông còn lớn còn đại khí mấy lần.
Tiếu Mị Mị cùng Trần Hạo Thiên bắt đầu bị cuốn vào vòng xoáy, hướng thương khung bay tới.
Lần này Tiếu Mị Mị cuối cùng cũng không nhịn được, đưa ánh mắt nhìn về phía Triệu Vô Cực.
Nàng trên khóe mắt một giọt nước mắt rơi xuống, nhưng lúc này trong lòng nàng bỗng nhiên vang lên Triệu Vô Cực giọng nói:
“ ta nhất định sẽ tìm được nàng! Hãy chờ ta! tin ta!”
Tiếu Mị Mị ánh mắt sáng lên, nhưng lúc này nàng cùng Trần Hạo Thiên đã bị cuốn vào vòng xoáy, đối với Triệu Vô Cực thân ảnh ở dưới mặt đất càng lúc càng mơ hồ, càng lúc càng không rõ.
Nàng cố đưa tay nắm bắt, giống như có thể bắt lấy Triệu Vô Cực vậy, nhưng cuối cùng cũng chỉ là vô công, nàng nhanh chóng bị Trần Hạo Thiên kéo vào vòng xoáy.
Vòng xoáy nhanh chóng khép lại, Tiếu Mị Mị cùng Trần Hạo Thiên cứ như vậy biến mất ở trên thiên khung, chỉ để lại một mình Triệu Vô Cực bơ vơ, thất lạc nằm tại dưới mặt đất sa mạc nóng rát này, ánh mắt còn đang không ngừng nhìn theo Tiếu Mị Mị biến mất vị trí, cố gắng lưu lại hình dáng cuối cùng của nàng.
Cuối cùng, Triệu Vô Cực giống như không chịu nổi nửa, hắn muốn phát tiết trong lòng mình khó chịu, hắn dồn hết sức, hướng bầu trời rống to:
“ a a a a a a a....!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.