Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 154:




Ham chơi chính là bản tính của con người.
Phúc An công chúa sống ở trong thâm cung, Từ Hoàng Hậu hy vọng có thể nuôi nấng nàng ấy trở thành một đích trưởng công chúa đoan trang. Các gia tộc quyền quý phần lớn đều giáo dục con gái như vậy, không thể nhảy nhót khắp nơi, đi đâu cũng phải do cung nữ bế, trừ lúc xuống giường mới để lòng bàn chân chạm đất ra thì bất kỳ nơi nào lòng bàn chân chạm vào cũng phải dùng vải thượng hạng làm đệm lót.
E rằng Nhan Hoan Hoan chính là người biết cách ăn chơi nhất trong cung rồi.
Ở sơn trang nghỉ mát, nàng chính là người có quyền lực cao nhất, nàng nói sao thì phải làm vậy. Tuy rằng cung nữ của công chúa không hài lòng với việc nàng dạy hư điện hạ nhưng cũng không thể làm gì được. Ai bảo nàng có địa vị cao hơn người cơ chứ? Ngoài vòng tay của Từ Hoàng Hậu, Phúc An chơi đùa vô cùng vui vẻ, với sự chỉ dẫn của người đẹp, nàng ấy cũng không muốn trở về nữa.
Xem ca hát xong, đại cung nữ của Phúc An là Văn Đào cuối cùng cũng tóm được một cơ hội, vượt qua nhiều vòng vây, gần như là bay tới quỳ xuống trước giường nhỏ của điện hạ: Nô tỳ tham kiến Quý Phi nương nương, tham kiến Phúc An điện hạ.
“Ngươi là ai?” Nhan Hoan Hoan nhìn mặt người này.
Phúc An hồi phục lại tinh thần từ trong cuộc chơi vui vẻ, thấp giọng đáp: “Quý Phi, đây là đại cung nữ của ta, Văn Đào.”
“Quý Phi nương nương, mỗi ngày vào giờ này điện hạ đều có thói quen ngủ trưa. Nô tỳ tới mời điện hạ trở về Thính Trúc viện nghỉ ngơi.”
Quý Phi không gọi đứng dậy, Văn Đào cứ quỳ gối dưới đất như thế.
Nàng ta bày ra tư thế của một nô tỳ nhưng lại đại diện cho ý của Hoàng Hậu. Quý Phi có không coi ai ra gì đi chăng nữa cũng không đến nỗi vì công chúa mà làm trái ý Hoàng Hậu.
Nhan Hoan Hoan còn không thèm nhìn thẳng nàng ta, chỉ hỏi: “Tiểu Phúc An, ngươi buồn ngủ chưa?”
Trong phút chốc Phúc An đã trầm mặt lại.
Nàng nói tiếp: “Bao giờ ngươi buồn ngủ thì ta sẽ cho người đưa ngươi về Thính Trúc viện, có được không?” Nhan Hoan Hoan dùng thái độ thương lượng hỏi nàng ấy, không phải mệnh lệnh đem theo sự than vãn cùng với ngữ khí hận không thể rèn sắt thành thép của Hoàng Hậu, cũng không phải lời khuyên bảo hèn mọn nhưng không được phản kháng lại của hạ nhân, mà là hỏi nàng ta như hỏi một người bạn bình đẳng. Cho dù nàng ấy còn nhỏ, không dũng cảm lại thiếu do dự quyết đoán thì nàng cũng tôn trọng nàng ấy.
“Điện hạ…”
Văn Đào nhẹ giọng gọi nàng ấy, nhắc nhở điện hạ một chút. Thật ra Quý Phi cũng quá nực cười rồi, nàng ta ngày đêm hầu hạ công chúa, đã quá hiểu rõ công chúa rồi, chỉ cần là quy tắc do Hoàng Hậu nương nương đặt ra công chúa chưa từng cãi lại. Hơn nữa hỏi công chúa thì có tác dụng gì? Công chúa chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi mà thôi.
Ở Đại Tấn trẻ nhỏ như vậy không được xem là người, nếu như không phải may mắn được sinh ra trong Hoàng gia, được người bên cạnh kính trọng thân phận của điện hạ thì với tính cách dễ bị bắt chẹt của điện hạ chỉ sợ đã bị người khác bắt nạt cho đến người cũng không còn để mà phản kháng lại nữa.
Nhan Hoan Hoan lại vô cùng nhẫn nại hỏi nàng ấy một lần nữa: “Được không?”
Ôn mỹ nhân ngồi bên cạnh vô cùng kinh ngạc, nàng ấy tưởng rằng với độ nhẫn nại của Quý Phi tỷ tỷ, cung nữ của người khác chỉ cần nói chen vào một chữ thôi đã sẽ bị kéo xuống dưới phạt trượng rồi ấy chứ, hôm nay thế mà lại tốt tính như vậy.
Bàn tay nhỏ bé của Phúc An nắm chặt lại, giống như một viên kẹo đường hình tròn, cho dù đã cố gắng rồi nhưng cũng không phản kháng lại, đôi môi nàng ấy khẽ run rẩy. Khác với lời mời của Quý Phi, đối với nàng ấy mà nói vào thời gian mẫu hậu quy định phải ngủ trưa mà không đi nghỉ ngơi thì chính là hành động không nghe lời, làm trái với lời dặn dò của mẫu hậu.
Nhưng nàng ấy thật sự không muốn ngủ trưa, nàng ấy muốn ở lại đây chơi tiếp.
Sự ham chơi chính là sợi dây leo được nuôi dưỡng từ cảm giác vui vẻ, muốn kéo con quỷ nhỏ nhát gan đang trốn ở trong hang động ra ngoài thì không được dùng thủ đoạn cứng rắn uy hiếp, mà chỉ có thể cười dịu dàng gọi nàng ấy ra ngoài chơi, cho nàng ấy thấy thế giới ngoài kia có rất nhiều màu sắc, ngửi được mùi thơm nức mũi của đồ ăn ngon và nếm trải niềm hạnh phúc khi được tận hưởng sự vui vẻ.
Nàng ấy không muốn đi, nàng ấy muốn ở lại bên cạnh Quý Phi.
Phúc An trầm mặc hồi lâu, lâu đến nỗi đã bình tĩnh trở lại. Văn Đào tự cảm thấy mình rất hiểu chủ tử đã không tự chủ được mà bắt đầu trở nên hoảng hốt, sau đó nàng ta nghe thấy từ trên giường vang lên một giọng trẻ con mềm nhũn: “Được.”
Văn Đào ngay lập tức trở nên gấp gáp, Phúc An điện hạ vì Quý Phi mà chống đối lại lời của Hoàng Hậu nương nương sao? Mới có một buổi chiều ngắn ngủi, sao chủ tử lại trở nên xa lạ như thế rồi? Tuy rằng nàng ta cũng âm thầm nghe ngóng được từ người khác rằng vị Quý Phi này rất biết cách nịnh hót, mê hoặc Hoàng Thượng đến mức thần hồn điên đảo rồi, chẳng lẽ chiêu thức này cũng có thể sử dụng với trẻ con hay sao?
Một nửa nàng ta vì thể diện của Hoàng Hậu nương nương, nửa kia lại không dám tin vào chính mình. Phúc An công chúa vô cùng nghe lời, đến cả lời của cung nữ bên cạnh nàng ấy cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo. Hầu hạ một chủ tử như vậy thật sự là công việc có thể diện nhất ở trong Dực Khôn cung. Nếu như điện hạ trở nên không nghe lời nữa, há chẳng phải ngày sau nàng ta sẽ không thể giả ngây giả ngô để lười biếng nữa sao?
“Điện hạ, Hoàng Hậu nương nương dặn dò nô tỳ phải chăm lo mọi chuyện cho chủ tử…”
Lời còn chưa nói xong đã bị Nhan Quý Phi thay đổi tư thế đạp cho một phát ngã lăn ra: “Chủ tử đã lên tiếng rồi, còn có chỗ cho một nô tỳ như ngươi nói chuyện sao? Hoàng Hậu nương nương cũng dặn dò ta phải chăm sóc Tiểu Phúc An, ngươi có thể chăm sóc hay là ta có thể chăm sóc nàng ta đây? Ngươi là cái thá gì, ai cho nàng ta vào đây, lôi ra ngoài!”
Nếu không phải nàng muốn để Phúc An tự quyết định thì ngay từ lúc đầu khi cung nữ kia gọi một câu ‘điện hạ’, nàng đã gây khó dễ rồi.
Văn Đào còn chưa kịp cầu cứu sự giúp đỡ từ Phúc An đã bị cung nữ thái giám của Nhạc Xuân lâu dùng sức bịt miệng lôi ra ngoài rồi. Tuy rằng chủ tử không lên tiếng, nàng ta cũng không đến mức bị hành hạ thể xác, nhưng cũng không thế nào để nàng ta vào trong kia được nữa. Trong khi đó, Phúc An lại bắt lấy cánh tay của Nhan Hoan Hoan, vẻ mặt bàng hoàng nói: “Quý Phi, Văn Đào cũng chỉ có ý tốt nhắc nhở ta mà thôi, đừng phạt trượng nàng ấy, đừng đuổi nàng ấy đến Hoán Y cục…”
Hả?
Nhan Hoan Hoan nhíu mày, nàng làm gì có cung quyền, lấy đâu ra quyền lực đuổi đại cung nữ của công chúa đi Hoán Y cục? Tuy rằng trên thực tế, để nàng làm như vậy cũng không phải là không thể, nói với Hoàng Thượng một tiếng là được rồi, nhưng nàng sao có thể hạ thấp bản thân đi so đo với một cung nữ làm gì chứ. Có lẽ Phúc An công chúa có chút hiểu nhầm với sự phân bố quyền lực trong cung, hay là Hoàng Hậu thường xuyên ở trước mặt nàng ta đe dọa sẽ "phạt trượng" cung nữ, ‘đuổi cung nữ đi Hoán Y cục’?
Tuy rằng, khả năng khi Hoàng Hậu nói những lời này mà không tránh mặt con nít là rất cao, nhưng đường đường là Hoàng Hậu lại dùng những lời lẽ thô bạo như vậy để uy hiếp cung nữ sao, không có khả năng lắm.
Tiểu Phúc An không biết rằng ý nghĩ trong đầu Quý Phi đã bị chia thành hai hướng, cuối cùng đã tìm thấy đáp án ở trên cơ thể bé nhỏ bất lực của nàng ấy.
Để trừng phạt một đứa trẻ mà không thể dùng cách đánh đòn hay bắt nó nhịn đói thì chỉ có thể ra tay lên người thân cận bên cạnh đứa trẻ mà thôi.
Sau khi nghĩ ra được cái kết luận này, nét cười bí ẩn đã hiện dưới khoé mắt của nàng nhưng trên mặt nàng lại thể hiện ra sự kinh ngạc vô cùng. Nhan Hoan Hoan chẹp miệng một tiếng: “Thì ra Phúc An phải nghe theo lời của cung nữ sao?”
Phúc An ngẩn người ra, tâm trạng lo lắng cho cung nữ đã bị sự chú ý dời đi, nhẹ nhàng nói: “Đây là quy định của mẫu hậu, không liên quan đến nàng ấy.”
“Hoàng Hậu đã nói, đến sơn trang nghỉ mát có thể để ngươi chơi đùa thoải mái, chính là không giống với lúc bình thường. Ngươi có thể thoả thích thả lỏng bản thân, hơn nữa Phúc An cũng có suy nghĩ riêng của mình đúng không?”
Nhan Hoan Hoan đưa mắt nhìn nàng ấy, ánh mắt dịu dàng đến nỗi không còn giống nàng nữa rồi.
Văn Đào ngày ngày đêm đêm hầu hạ Phúc An cũng không đoán ra phản ứng của chủ tử vào lúc này lại bị Quý Phi đoán trúng hết toàn bộ rồi. Nàng rất rõ ràng đây không phải do bản thân nàng thông minh, chẳng qua nàng chỉ đối xử với Phúc An giống như một người bình thường, coi nàng ấy là một người có khả năng suy nghĩ mà thôi.
Có thể làm người là tốt rồi, ai ai cũng có nhược điểm, sau khi trưởng thành mới từ từ học được cách khắc phục những nhược điểm đó.
“Ta…”
Phúc An hơi lưỡng lự.
Có không? Nàng ấy có suy nghĩ của mình hay không? Đây là điều mà mẫu hậu vẫn luôn luôn muốn dạy cho nàng ấy, phải có suy nghĩ của bản thân mình đây sao? Vậy thì nàng ta không làm sai, nàng ta chỉ không muốn ngủ trưa, muốn ở Nhạc Xuân lâu thêm một lúc nữa mà thôi, mẫu hậu cũng không muốn để nàng ấy thỏa thích tận hưởng một chút sao?
Trốn tránh trách nhiệm là một việc vô cùng đơn giản, mà đôi khi đối với một đứa trẻ hay tự trách, luôn đi tìm nguyên nhân trên bản thân mình thì chỉ cần nhẹ nhàng chỉ bảo nó thôi là có thể tháo gỡ phần lớn gánh nặng đang đè trên đôi vai của chúng rồi. Nhan Hoan Hoan nhớ lại lần đầu tiên gặp đứa trẻ này ở trong Đông Hoa cung, nàng đã nghe được tiếng khóc thút thít của nàng ấy khi không muốn để Thái Hậu bế.
Trẻ con có hiếu, nàng cũng không thích bà già kia.
Phúc An cúi đầu: “Ta còn muốn chơi tiếp.”
Người không đủ tự tin luôn luôn không dám giao tiếp ánh mắt với người khác, nhưng công chúa thì không thể như vậy, tiểu thư nhà quyền quý cũng sẽ không có hành động nhỏ không đàng hoàng như vậy. Nàng ấy theo bản năng cúi đầu xuống trốn vào trong hang động của chính mình, nhưng như chợt nhớ ra điều gì đó, lại ngẩng cao đầu lên. Một cái ngẩng đầu này đã khiến Quý Phi nở nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Nụ cười làm chói lóa cả mắt người khác.
“Muốn chơi là được, ở chỗ của ta còn nhiều trò vui lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.