Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 153:




Ở trong lòng Phúc An công chúa, Nhan Quý Phi là người rất thần bí.
Cách trẻ con nhìn thế giới, mọi thứ đều mang theo sự không chắc chắn. Hơn nữa chúng còn giàu trí tưởng tượng cho nên Van Gogh rất yêu thích các tác phẩm hội hoạ của trẻ nhỏ, người trưởng thành thường rất khó theo kịp những ý tưởng của bọn chúng. Từ Hoàng Hậu đã phạm phải sai lầm mà rất nhiều bậc cha mẹ trong thiên hạ đều phạm phải, cho rằng trẻ con không hiểu chuyện, vào những lúc tâm trạng không ổn định sẽ oán giận đứa trẻ, lâu ngày Phúc An công chúa sẽ nhìn mọi việc cùng mọi người trong cung theo quan điểm của Mẫu Hậu.
Ở trong Dực Khôn cung, cứ nói đến Nhan Quý Phi là mọi người đều mang vẻ mặt không sợ hãi chút nào. Nô tỳ không theo hai chủ, bọn họ đều là cung nữ của Hoàng Hậu, cho dù bị Hoàng Hậu đuổi đi thì cũng sẽ không có chủ nhân mới nào thật sự tin tưởng bọn họ. Hoàng Hậu vinh quang bọn họ cũng vinh quang, vì thế bọn họ tự nhiên cũng có chung lòng căm ghét đối với kẻ thù của Hoàng Hậu.
Những lần Phúc An công chúa chạm mặt Quý Phi đều là ở Dực Khôn cung hoặc là trong đội ngũ đi Đông Hoa cung thỉnh an. Quý Phi lúc đứng hay là lúc ngồi, cho dù rất im hơi lặng tiếng nhưng khuôn mặt xinh đẹp của nàng cũng khiến người khác rất khó bỏ qua. Một khi nàng cười lên, nụ cười ấy giống như mang tính xâm lược, không biết tiết chế lại mà còn thản nhiên đón nhận ánh mắt của người khác. Quý Phi chưa từng bắt nạt nàng ấy, nàng ấy cũng không căm ghét Quý Phi, Phúc An công chúa chỉ cảm thấy nàng vừa xinh đẹp vừa lợi hại, thế mà mẫu hậu lại rất căm ghét nàng.
Nhưng mà người mẫu hậu không thích lại rất nhiều.
Có thể đến cả nàng ấy mẫu hậu cũng không thích, bởi vì nàng ấy rất vô dụng, không đủ tự tin, hay khóc nhè, và không phải là một Hoàng tử.
Trên đường ngồi bộ liễn đến Nhạc Xuân Lâu, Phúc An công chúa lặng lẽ suy nghĩ, có thể mẫu hậu không thích nàng ấy bởi vì công chúa không thể dựa vào, sau này phải gả đi, còn không thể làm hoàng đế.
Mẫu hậu chỉ thích phụ hoàng và đệ đệ sau này.
Nàng thường nghe người khác nói "trẻ con sao hiểu được buồn phiền thương tâm", Phúc An quả thật không hiểu thế nào là buồn phiền thương tâm, nàng ấy chỉ biết cứ nghĩ đến việc này là trên ngực như bị ai đó dùng lực ấn vào. Nàng ấy muốn trốn tránh ánh mắt của người khác theo bản năng, muốn  mình ẩn trốn cho thật kỹ. Nhưng điều này tuyệt đối không được cho phép, nàng ấy phải ngẩng cao đầu, phải ưỡn thẳng ngực, đó mới là phong thái của một công chúa, như vậy mới xứng đáng với thân phận của nàng ấy. 
Cho dù thứ mà phân vị trưởng công chúa này muốn thật ra chỉ là một cái động đi theo nàng ấy, để cho nàng ra lúc nào cũng có thể co lại thành một trái bóng, trốn vào bên trong.
Lòng Phúc An giăng đầy mây đen, đè lên hàng mi vừa dài vừa cong của nàng ấy. Cho dù dáng vẻ của nàng ấy như thế nào, cũng chỉ giống như một bao cát để trút giận mà thôi.
“Điện hạ, tới nơi rồi.”
Khi nàng ấy khôi phục tinh thần, được cung nữ bế đi, nàng ấy...
Nhìn thấy một vầng thái dương.
“Phúc An công chúa đến rồi à?”
Quý Phi đang nằm ngang người trên giường, một chiếc chân thon dài gác lên đầu gối Ôn mỹ nhân. Ôn mỹ nhân không cảm thấy chán ghét ngược lại còn vô cùng thích thú, sung sướng ôm lấy chân nàng, thỉnh thoảng còn xoa bóp cho nàng. Nửa người trên của nàng dựa vào người một cung nữ đang ngồi. Nàng ngẩng mặt lên, có lẽ do ở đang sơn trang nghỉ mát không thể gặp được Phụ Hoàng nên trên mặt nàng trang điểm rất nhạt nhưng như vậy cũng rất xinh đẹp rồi. Ít nhất là đẹp hơn các phi tần nàng ta từng thấy ở Dực Khôn cung. 
Người đẹp vừa duỗi cánh tay trắng như sứ ra vẫy vẫy nàng ấy, vừa cười nói: “Lại đây! Đang đợi cho ngươi xem thứ hay ho này này.”
“Thật là vô lễ!”
Phúc An công chúa nghe cung nữ bên cạnh thấp giọng oán trách một tiếng, giống như đang nhắc nhở nàng ấy không được học theo người này. Nhưng mà nhìn Nhan Quý Phi cười thật là vui vẻ, không hề làm cho người khác có cảm giác khó chịu, ngược lại còn có sức hút vô cùng mãnh liệt.
Nàng như ánh mặt trời rực rỡ chiếu thẳng vào trái tim giăng đầy mây đen của nàng ấy. Chỉ nhìn một cái thôi đã muốn tiếp cận nàng, để nhận lấy sự dịu dàng của nàng.
“Thứ gì hay ho?”
Phúc An công chúa dùng sức thoát ra khỏi lồng ngực cung nữ đang ôm mình nhảy xuống đất. Cung nữ không thể nghĩ tới vị điện hạ từ trước đến nay luôn luôn ôn hoà dễ bảo lại tự mình nhảy xuống cho nên nhất thời không phản ứng lại kịp, chỉ nhìn thấy chủ tử đã dùng đôi chân ngắn của mình chạy vội tới trước mặt Quý Phi.
Vào lúc này, muốn hô lên cũng không tiện.
Nhan Hoan Hoan một tay bế nàng ấy lên, chẹp miệng một cái: “Ngươi thật là nhẹ, có ngoan ngoãn ăn cơm đấy không hả?”
Phúc An gật gật đầu.
Nàng ấy ăn ít, rất nhanh no, ăn quá nhiều sẽ nôn hết ra, lâu ngày như vậy nên trông rất gầy. Hoàng Đế không có thói quen bồng bế con nít, thỉnh thoảng xoa xoa đầu nàng ấy thôi đã gọi là gần gũi lắm rồi, cho nên không hề phát hiện ra điều này.
“Không sao, chỗ của ta có rất nhiều đồ ăn ngon.” Nhan Hoan Hoan nhón lấy một quả nho đã được bóc sạch vở trên đĩa hoa quả, để trên chiếc miệng nhỏ của nàng ta, nhìn nàng ấy vô cùng thận trọng nuốt xuống: “Nào, xem các người đẹp nhảy múa đi.”
Được người ta vô cùng tự nhiên ôm vào lòng như vậy, Phúc An có chút luống cuống, lúc đầu nàng ấy còn cố kìm nén đến mức đỏ cả mặt, nhưng chung quy cũng chỉ là một đứa trẻ, không lâu sau đó đã bị ca vũ lôi kéo sự chú ý đi rồi. Ở trong Hoàng Cung nàng ấy chưa từng nhìn thấy màn biểu diễn nào như thế này.
Ca cơ, vũ cơ dâng cho Hoàng Thượng bất kỳ lúc nào cũng có thể thừa sủng, vì thế cho nên vũ đạo bọn họ mà thể hiện cũng vô cùng gợi cảm.
Hồi xưa khi ở phim trường nàng đã gặp qua đủ các thể loại nhân vật, cũng đã từng thấy thứ gọi là "thủ đoạn", thậm chí đến cả múa thoát y nàng cũng đã xem qua. Loại vũ đạo này đối với Nhan Hoan Hoan mà nói chỉ có thể gọi là xem cho vui mà thôi, nhưng mà đối với Phúc An thì lại khác. Ánh mắt nàng ấy dán chặt vào từng động tác lắc eo theo điệu nhạc của vũ cơ, trên eo có treo một chuỗi tua rua, quyến rũ yêu kiều như nước chảy.
Tiếng sáo du dương như bay trên không trung, đánh tan phiền muộn của thời tiết nóng bức.
Nhan Hoan Hoan xem một lúc lại cảm thấy tiểu công chúa còn thú vị hơn so với chuyện hát hò múa may này. Thấy nàng ấy xem đến mức mê mẩn nàng bèn vỗ vỗ bả vai nàng ấy: “Hay không?”
Phúc An gật đầu.
Nhan Hoan Hoan áp mặt lên gò má của nàng ấy, đầu lưỡi đặt lên hàm răng trên phát ra một tiếng kêu. Đợi Phúc An quay đầu lại nàng nở một nụ cười lười biếng: “Bọn họ đẹp hay là ta đẹp?”
Thưởng thức người đẹp là việc không phân biệt tuổi tác hay giới tính.
Trường Đại học Exeter của Anh Quốc từng đưa ra nghiên cứu, trẻ con yêu thích cái đẹp ngay từ khi sinh ra, bọn chúng sẽ càng có hứng thú với những gương mặt xinh đẹp, mà ở dưới khoảng cách này sự xinh đẹp của Nhan Hoan Hoan có sức sát thương kinh người.
Không giống với Triệu Trạm, Triệu Trạm đẹp trai nhưng lại không ý thức được điều đó, với lại còn có khí chất làm người khác rất muốn nhớ đến.
Mà Nhan Hoan Hoan biết rằng bản thân nàng rất xinh đẹp, vả lại nàng còn rất biết tận dụng điểm mạnh này. Khi nàng thích một người, muốn cùng người đó kết thân, nụ cười với núm đồng tiền của nàng sẽ phá vỡ sự phòng ngự của đối phương, tiến vào bên trong. Nếu như tình huống thay đổi, nếu nàng đang cười chế nhạo người làm nàng cảm thấy chán ghét, thì nụ cười đó lại biến thành nấm mồ của đối phương.
Phúc An sửng sốt, đầu óc không thể hoạt động được nên không hề phản ứng lại.
Từ khi nàng ấy hiểu chuyện đến nay, chưa từng có ai dùng giọng điệu suồng sã như vậy, nói chuyện với nàng ấy ở khoảng cách gần như vậy.
“Hửm?”
Không nhận được câu trả lời như mong muốn, Nhan Hoan Hoan kéo dài ngữ điệu, vô cùng dịu dàng. Rõ ràng nàng không có mặc trang phục hở eo hay hở cánh tay, nhưng âm thanh trầm thấp này, cùng với nghi vấn phát ra từ cổ họng lại làm gương mặt nhỏ của Phúc An ửng hồng.
“Quý Phi đẹp hơn.”
Nàng ấy buột miệng thốt ra, nói xong còn cảm thấy có lỗi với mẫu hậu, vì thế mà bướng bỉnh bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà... Mẫu Hậu vẫn đẹp nhất.”
Ôn mỹ nhân ở bên cạnh nghe vậy thì không thể nhẫn nhịn được nữa rồi. Đứa trẻ rắm thối này, tuy rằng nói là công chúa điện hạ nhưng lại bá chiếm vị trí trong ngực Quý Phi tỷ tỷ, cái gáy còn gối lên b.ộ ngực mà nàng ta ngày nhớ đêm mong, thế mà còn nói có người đẹp hơn Quý Phi tỷ tỷ, nàng ta không phục: “Tỳ thiếp thấy Quý Phi tỷ tỷ là xinh đẹp nhất, người đẹp số một ở hậu cung.”
Dựa vào cấp bậc của Ôn mỹ nhân, Phúc An công chúa có quyền trách phạt nàng ta. Nhưng lúc này có bị bắt bẻ thì nàng ta cũng chỉ dám cúi đầu, một lần nữa thu mình nấp vào trong hang động, nàng ta sẽ kiểm điểm lại xem có phải mình đã nói sai điều gì hay làm sai việc gì hay không.
“Được rồi, tức giận với trẻ con làm gì.” Nhan Hoan Hoan nháy mắt với Ôn mỹ nhân ra hiệu cho nàng ta dừng lại: “Hoàng Hậu quả thật rất đẹp, vẻ đẹp của nàng ta không giống với vẻ đẹp của ta. Phúc An không cần vì thế mà cảm thấy có lỗi, ngươi vẫn cảm thấy ta xinh đẹp mà, không phải sao?”
Nghe được lời khẳng định, Phúc An từ trong động dò xét thò đầu ra, sau đó ngay lập tức dùng sức gật đầu, vụng về nói thêm một câu: “Quý Phi rất đẹp.”
“Ngoan, xem tiếp đi.”
Xem múa hát thêm một lúc nữa Nhan Hoan Hoan đã cảm thấy chán ngấy, Phúc An công chúa ngược lại xem rất chăm chú, cực kỳ vui vẻ. Nhan Hoan Hoan cũng không bảo dừng lại, cầm kẹo hoa quả lên đút cho nàng ta ăn, nàng ta giống như một chút mèo nhỏ xinh xắn. Cung nữ thái giám bên cạnh Nhan Hoan Hoan rất có mắt nhìn, biết chủ tử không thích bị ai làm phiền vào lúc này. Người hầu mà Phúc An mang tới đã bị chặn ở ngoài cửa, không thể đưa công chúa đi được.
“Mang một bình rượu mật đến đây.”
“Vâng, thưa nương nương.”
Sau khi tiếng trống dồn dập kết thúc là một khúc nhạc êm dịu, nhẹ nhàng. Đôi tai của Phúc An đã nghe được hai chữ "rượu mật", nàng ấy tò mò hỏi: “Quý Phi, rượu mật là cái gì?”
“Là rượu được chưng cất từ mật ong, ừm... còn có gạo nếp.”
“Gạo nếp cũng có thể làm rượu sao?”
Đôi mắt của Phúc An công chúa trợn tròn.
Do không có phương pháp chưng cất nên rượu của Đại Tấn có nồng độ rất nhẹ. Rượu mật chính là rượu dành cho người có tửu lượng kém nhưng lại không hề vì nồng độ nhẹ mà vô vị, càng không sợ uống vào là say. Nếu như cho con nít thử một chút, có lẽ cũng không tổn hại gì đâu, thế là nàng cong mắt: “Muốn nếm thử không?”
Phúc An lưỡng lự.
“Hoàng Hậu nói rằng ngươi không được uống rượu sao? Nếm thử một chút cũng không được à?”
Không có ai đề cập đến rượu trước mặt công chúa. Hoàng Hậu không thích uống rượu, đương nhiên cũng sẽ không đặc biệt dặn dò công chúa làm gì. Nhan Hoan Hoan tóm được được chỗ sơ hở, dụ dỗ vị công chúa trẻ người non dạ này. Phúc An lắc đầu, mẫu hậu quả thật chưa từng nói nàng ấy không thể uống.
“Vậy thì là có thể rồi.”
Khi rượu mật được dâng lên, Nhan Hoan Hoan duỗi cánh tay che Phúc An lại, giống như đang làm việc xấu.
Phúc An đang ở trong vòng tay của nàng tim đập thình thịch, nàng ấy sợ chứ không phải là ngốc. Tuy rằng mẫu hậu không nói rằng không được uống, nhưng đây có lẽ chính là một việc sai trái rồi.
Hương thơm nức mũi của rượu mật hoà quyện với hương thơm nhàn nhạt trên người Quý Phi làm cho Phúc An trong nháy mắt đã ném chuyện đúng sai lên tận chín tầng mây.
Tuy rằng Nhan Hoan Hoan phóng khoáng, nhưng chưa đến mức lấy đầu óc của trẻ con ra làm trò đùa. Đừng có nói một ly nhỏ, đến một hớp nàng cũng không để nàng ấy uống hết. Nhan Hoan Hoan chỉ dùng ngón trỏ thon dài chấm một cái vào trong ly rượu mật rồi đưa lên chiếc miệng nhỏ của Phúc An: “Mở miệng.” 
Ngón tay quẹt qua đầu lưỡi mang đến sự ẩm ướt của rượu mật, nàng ấy chỉ nếm được một chút mùi vị. Vị ngọt của rượu làm nàng ấy nhận ra rằng mình đang ngậm ngón tay của Quý Phi, giống như một chú mèo đang liếm tay chủ nhân. Sau khi liếm sạch sẽ vị rượu trên ngón tay của Quý Phi, nàng ta mới mở miệng. Nhan Hoan Hoan bất chợt buông nàng ấy ra gọi cung nữ giúp nàng rửa sạch tay giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Vị ngọt của mật ong cứ mãi vấn vương trên lưỡi của Phúc An, lâu sau cũng không biến mất.
Nàng ấy đã làm một chuyện sai trái rồi. Từ trước đến nay Phúc An là người rất ngoan ngoãn nghe lời, sự nhận thức này làm cho nàng ấy giật mình một lúc. Nhưng cũng giống như với bất kì chuyện xấu nào khác, nó mang tới một sự ngọt ngào chết người. 
Theo luật lệ của Hoàng gia, những hành động nổi loạn nhỏ bé đến mức nực cười lại là trái quả ngọt nhất trên cây.
“Lệnh Nghi, tửu lượng của ngươi thế nào? Hình như ta rất ít khi thấy ngươi uống rượu.”
“Lúc trước, cha của tỳ thiếp không cho tỳ thiếp chạm vào rượu, hẳn là tửu lượng chẳng ra làm sao.”
“Vậy ngươi nếm thử cái này đi, rượu mật không dễ say đâu.”
Nhan Hoan Hoan cùng với Ôn mỹ nhân ở một bên nói chuyện phiếm, nàng nhìn trộm Phúc An công chúa một cái, sau khi thấy nàng ấy đã tỉnh táo trở lại Nhan Hoan Hoan mới nhẹ nhàng thấp giọng nói vào tai nàng ấy một câu: “Ngon không?”
Một câu hỏi vô cùng bình thường đã làm nổ tung bộ não vốn dĩ không đủ dùng của Phúc An công chúa đến nỗi chỉ còn sót lại chút hương vị ngọt ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.