Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 155:




Nếu giống như cha của ngươi chỉ biết mê mệt làm việc thì Nhan Hoan Hoan lại cảm thấy vô vị rồi. Sau khi nàng đến sơn trang nghỉ mát thì chỉ muốn vui chơi cùng những người sôi nổi thích náo nhiệt mà thôi. Tuy rằng trên thực tế đều là mọi người chơi cho nàng xem.
Trẻ con năm tuổi không đủ khả năng để ứng phó với trò chơi đánh bài điếu đang thịnh hành này của Đại Tấn, nhưng ngược lại trò ném mũi tên vào bình lại rất được công chúa yêu thích. Nàng ta không khống chế được lực ở cánh tay, mới đầu chỉ nhìn thấy mũi tên đã chạm vào miệng bình rồi nhưng lại sống chết không chịu rơi vào trong. Nàng ta không khỏi thất vọng: “Ta ném không vào.”
“Ha ha ha ha, lần đầu tiên chơi lúc nào chả vậy.” Nhan Hoan Hoan nhìn sang Ôn mỹ nhân cũng không khống chế được độ mạnh yếu nên đã không còn tuân thủ theo quy tắc của trò chơi, một phát ném mũi tên đâm thẳng vào tường: “Lệnh Nghi, ngươi phải phân biệt rõ ném và quăng, ngươi có thâm thù đại hận gì với bức tường hả? Nó không đắc tội với ngươi phải không?”
Ôn mỹ nhân ngượng ngùng: “Ta vẫn không nắm được cách chơi, lát nữa tỷ tỷ dạy ta đi mà.”
“Được rồi, lát nữa dạy cho ngươi.”
Nhìn thấy Ôn mỹ nhân cũng không chơi đúng cách, Phúc An mới khẽ nâng mặt của mình lên. Nhan Hoan Hoan ngồi xổm đằng sau lưng nàng ta, nâng cách tay của nàng ta lên. Bàn tay của Nhan Hoan Hoan rất nhỏ, Hoàng Thượng chỉ dùng một tay là đã có thể nắm chắc, nhưng so với tay Tiểu Phúc An thì vẫn to hơn khá nhiều, nàng có thể dễ dàng bao bọc bàn tay của nàng ta. Ở trong cái tư thế này, vành tai của Phúc An gần như chạm vào đôi môi của nàng, thế nên nghe thấy giọng nói của nàng vô cùng rõ ràng: “Không được nôn nóng, đây là một trò chơi cần tính kiên nhẫn, cũng không cần dũng cảm hay mưu trí gì, chỉ cần có một chút kiên nhẫn và tự tin là được.”
Nếu so sánh với bắn cung thì ném tên vào bình quá sức đơn giản.
“Với khoảng cách như thế này cần dùng bao nhiêu sức lực mới có thể vừa vặn ném trúng? Giữ tư thế của ngươi thật vững vàng, ném tên vào bình không phải chỉ là chuyện của cánh tay mà sự cân bằng của cả cơ thể cũng rất quan trọng.” Một tay kia của nàng đặt lên eo của Phúc An, nhẹ nhàng vỗ một cái nhắc nhở nàng ta ưỡn ngực, hóp bụng và nâ.ng mông lên: “Tưởng tượng một chút mũi tên sẽ bay trên không trung thành đường cong như thế nào, không được ném thẳng một phát giống như Lệnh Nghi. Ngươi phải có một cái mục tiêu, đúng rồi, nhắm vào miệng bình, tay cầm ở vị trí trung tâm của mũi tên, nhích lên một chút, nhắm thẳng…”
Vút
Bong!
“Không khó, chỉ cần tìm được cảm giác, dần dần sẽ biết căn cự ly và phải dùng bao nhiêu lực.” Nhan Hoan Hoan cười nhẹ, thả nàng ta ra rồi đúng lên giống như sự gần gũi vừa rồi chỉ đơn thuần là để dạy nàng ném tên: “Làm tốt lắm!”
Gương mặt nhỏ của Phúc An ửng hồng, nàng ấy ngẩng mặt lên, ánh mắt lấp lánh.
Ta làm rất tốt sao?
“Đúng vậy.” Nhan Hoan Hoan không hề keo kiệt mà khẳng định lại lần nữa. Đối với những người vừa mắt, nàng đều không ngần ngại nói ngon dỗ ngọt, ngọt ngào đến mức khiến người ta phải bất tỉnh: “Ta đi dạy cho tên phế vật kia, ngươi tự chơi trước đi.”
“Quý Phi tỷ tỷ, phế vật là đang nói ta sao?”
“Đúng.”
Gương mặt tròn của Ôn mỹ nhân ngượng ngùng mà đỏ ửng lên: “Đúng đúng đúng, ta chính là phế vật, tỷ tỷ mau tới dạy ta đi.”
“Không phải đến rồi đây sao?”
Nhan Hoan Hoan đi sang bên đó, hai người có chiều cao ngang nhau, nàng không cần ngồi xuống cũng có thể ôm lấy eo của Ôn mỹ nhân: “Dùng nhiều sức như thế sao có thể ném vào trong được? Ngươi phải ném tên vào trong bình chứ không phải đào lỗ ở bức tường đâu... Tiền sửa chữa rất đắt, ngươi đền không nổi.”
Kiếp trước khi nàng ở quán bar tụ tập cùng bạn bè, nàng rất thích tới khu bia ngắm chơi phi tiêu. Người ngoài ngành sau khi đã nắm vững và được nhập môn thì điều quan trọng nhất chính là tâm lý. Không được căng thẳng, không được kỳ vọng quá cao, nàng vốn dĩ có tâm lý tốt, thường thường thuận tay ném một cái đều có thể ném trúng vị trí gần trung tâm: “Không được xem nó giống như là thuốc nổ cần phải đáp đi, hãy xem nó như một phần cơ thể của ngươi, thay thế ngươi tiến vào trong bình giành lấy thắng lợi.”
“Nhẹ nhàng, nhẫn nại một chút, tin tưởng bản thân mình…”
Trước tiên không nói Ôn mỹ nhân được Quý Phi tỷ tỷ hướng dẫn ở khoảng cách rất gần, tâm tình nàng ta kích động đến mức quên cả căng thẳng. Phúc An công chúa đứng bên cạnh cũng cầm một mũi tên khác lên, thử một chút cảm giác tay, nhưng nàng ấy lại không thể kiểm soát được sự chú ý mà đánh mắt lên người Quý Phi. Nàng ấy không tự chủ được mà h.am muốn bàn tay của Quý Phi đang đặt trên eo Ôn mỹ nhân, nàng cũng muốn được ôm và muốn được khen.
Nó không liên quan chút nào đến tình yêu, thậm chí đến cả việc bắt đầu nảy sinh tình bạn cũng không phải.
Cung nữ ôm nàng ấy là vì trách nhiệm, đối với nàng ấy mà nói cũng chỉ là một công cụ đi bộ mà thôi. Từ lúc nàng ấy biết nói chuyện và biết đi, mẫu hậu chưa từng một lần ôm nàng ấy, người không biết rằng lúc còn nhỏ bị thiếu thốn tình yêu thương của mẹ sẽ mãi mãi để lại cho nàng ấy một khiếm khuyết về mặt tâm lý.
Phúc An mím môi, sự chú ý đã không còn đặt ở mũi tên trên tay nữa vì vậy tự nhiên cũng sẽ không còn cảm giác căng thẳng vì sợ bản thân mình sẽ làm không tốt.
“Nào, ném tên ra đi.”
Nghe được lời chỉ dẫn của Quý Phi với Ôn mỹ nhân, ánh mắt Phúc An nhìn chằm chằm miệng bình sau đó theo bản năng ném tên ra. Lần này chuẩn bị khá tốt, mắt nhìn thấy mũi tên sắp rơi vào trong bình và sẽ phát ra âm thanh "bong" một tiếng rồi nhưng lại đụng trúng mũi tên do Ôn mỹ nhân phóng ra, cả hai đều rơi xuống đất.
Hai người cùng ngẩn ra, Nhan Hoan Hoan không nhịn được cười thành tiếng: “Hai người cố ý phải không?”
Dạ mặt Phúc An mỏng, trong chốc lát mặt đã ửng hồng lên: “Ta không phải cố ý…”
Ôn mỹ nhân ngược lại rất vui vẻ: “Ít nhất lần này không có ném trúng tường! Nếu như ta vẫn chưa ném được vào thì tỷ tỷ ôm ta thêm một lúc được không?”
“Không được.”
Nhan Hoan Hoan nhẫn nại với trẻ con hơn một chút: “Ta đùa thôi, nếu không phải bị đúng trúng vào nhau thì mũi tên của hai người đều đã lọt vào bình rồi. Chơi cho vui thôi... người ta năm tuổi còn nhắm chuẩn hơn ngươi, ngươi ở đây vui vẻ cái gì hả?”
Ôn mỹ nhân ánh mắt lấp lánh nhìn nàng: “Muốn ôm ôm.”
“Không được, cút.”
Giờ phút vui vẻ thường trôi qua rất nhanh, chơi mệt rồi thì ngồi xuống ăn chút điểm tâm. Lời dặn dò "không được tuỳ tiện ăn đồ ăn của các phi tần khác" của Mẫu Hậu đã bị Phúc An quên sạch sẽ luôn rồi. Nhan Hoan Hoan sợ nàng ta tham ăn sẽ bị chướng bụng bèn sai cung nữ chia điểm tâm ra thành hai phần, nàng một nửa nàng ấy một nửa. Ôn mỹ nhân thấy thế thì trợn mắt, tủi thân nói: “Quý Phi tỷ tỷ, có phải tỷ chê ta ăn nhiều không?”
...
Nhan Hoan Hoan trừng mắt liếc nàng ta: “Ngươi đang nghĩ vớ vẩn cái gì vậy, ta không có hứng thú với phụ nữ, càng không có hứng thú hơn với trẻ con.”
Phúc An nghe vậy lại không nghĩ đến phương diện kia, vị ngọt của kẹo hoa quế đang nhai trong mồm bỗng chốc biến thành vị đắng. Nàng ấy kéo ống tay áo Quý Phi: “Quý Phi cũng không thích ta sao?”
"Cũng không thích ta" là một câu càng nói càng khiến bản thân mình cảm thấy đau lòng.
Nàng ấy đã quá quen với việc bị người khác chán ghét rồi. Hoàng tổ mẫu chê nàng ấy quá gầy không có phúc khí, chỉ khi ở trước mặt Quý Phi mới bế nàng lên khen ngợi hai câu để hạ thấp giá trị của đệ đệ. Khi đi riêng với Mẫu Hậu đến Đông Hoa cung, Hoàng tổ mẫu đối xử với nàng ấy vô cùng lãnh đạm.
Phúc An chỉ là sợ hãi chứ không có ngốc nghếch. Nàng ấy biết rõ Hoàng tổ mẫu không thích nàng ấy.
Tất cả những gì nàng ấy phải đối mặt cùng với tất cả mọi người trong Hoàng cung đều giống hệt như nhau. Có lúc biểu hiện ra vô cùng yêu thích nàng ấy, nhưng nếu như Mẫu Hậu không ở đó thì cũng sẽ đối xử lạnh lùng với nàng không khác gì Hoàng tổ mẫu, hoặc là tránh nàng ấy như tránh tà. Mẫu Hậu không thích các phi tần khác thân thiết với nàng ta, các phi tần tự nhiên sẽ nghe theo lời của Hoàng Hậu, Phúc An cũng không có cơ hội làm quen với bọn họ.
Nàng ấy chỉ muốn ẩn trốn mình trên một hòn đảo cô độc giăng đầy mây đen thôi.
Nhan Hoan Hoan đang bắt nạt Ôn chó nhỏ thì đột nhiên bị kéo ống tay áo, nàng nhất thời không phản ứng lại được, không biết bản thân đã nói không thích nàng ấy lúc nào. Phúc An thấy nàng trầm ngâm hai giây bèn cho là thật, buông tay ra sau đó lại chuẩn bị chui vào cái động của mình. Nàng ấy hận không có cái nắp ở đó để đậy lên miệng hang: “Do ta đường đột quá, Quý Phi coi như ta chưa nói gì đi.”
Mèo vốn sợ người lạ, bị đụng một cái thì sẽ lập tức bỏ chạy đi thật nhanh, thế nhưng nó lại cho rằng là nó đã cố gắng gần gũi với người khác.
Không ngờ rằng, Quý Phi sẽ nổi giận giống như mọi khi mà lại bế nàng ấy lên, không nói câu gì ôm nàng ấy vào lòng: “Phúc An, ta là Quý Phi.”
“Ừm... ta biết.”
Phúc An có chút luống cuống khi bị Nhan Hoan Hoan ôm như vậy.
“Tính khí của ta cả cái hậu cung này đều biết rõ. Trừ Hoàng Thượng ra không ai có thể bắt ép ta tụ tập với người mà ta không thích. Nếu như ta không thích ngươi, ta sẽ không mời ngươi đến Nhạc Xuân lâu đâu.”
Nhan Hoan Hoan bá đạo nói: “Người ta không thích rất nhiều, nhưng không bao gồm ngươi.”
Sau đó nàng trích một câu thoại kinh điển: “Ta không cho phép ngươi nói bản thân mình như vậy.”
Ánh mắt của Quý Phi vừa ấm áp vừa sáng ngời, trừ lúc nàng đang khinh thường đối phương hoặc là đang giả vờ thẹn thùng ra còn không thì nàng luôn luôn nhìn thẳng người khác. Nàng không trốn tránh bất cứ ai, cũng không sợ bất cứ chuyện gì.
Phúc An xấu hổ trước ánh mắt của nàng, nhưng nàng ấy lại vòng tay ôm chặt Nhan Hoan Hoan. Cuối cùng nàng ấy cũng thốt ra được một câu mà trẻ con nên nói: “Ôm ôm.”
Ôn mỹ nhân bên cạnh nhìn thấy thế thì chen vào: “Quý Phi tỷ tỷ.”
“Hả?”
“Ta thật ngốc.”
Nhan Hoan Hoan liếc mắt nhìn nàng ta: “Ta cũng cảm thấy vậy.”
...???
Không phải Quý Phi tỷ tỷ nên dịu dàng nói với nàng ta một câu "ta không cho phép ngươi nói bản thân mình như vậy" sao?
Ôn mỹ nhân thất vọng ngồi xổm xuống, nhặt mũi tên lên ném về phía trước. Nàng ta không dùng sức ném mũi tên vào tường nên bay được khoảng hai bước mũi tên đã rơi xuống mặt đất. Nhan Hoan Hoan chơi mệt rồi định đi nằm một lúc, lúc đi qua Ôn mỹ nhân, nàng dùng giọng nói bình thản quăng lại một câu: “Nhưng ta thích.”
...
Nàng ta từ dưới đất đứng bật dậy, đi theo sau lưng Nhan Hoan Hoan: “Quý Phi tỷ tỷ, vừa nãy tỷ nói gì ấy nhỉ, nói lại lần nữa nào?”
“Ta chả nói cái gì cả, chắc ngươi nghe nhầm rồi.”
“Không không không, ta thật sự đã nghe thấy rồi! Phúc An điện hạ, người cũng nghe thấy phải không?”
Tiểu Phúc An đang định mở miệng nhưng lại nhận được một cái nháy mắt của Quý Phi. Nàng ấy nỗ lực suy nghĩ xem ánh mắt này có ý gì, nhưng mà mẫu hậu lại bảo nói dối không tốt. Quý Phi quả thật có nói nhưng nàng đã ra ám hiệu cho nàng ấy rồi mà... Nghĩ tới nghĩ lui đã đốt cháy hết chỉ số IQ không đủ dùng của nàng ấy rồi. Cuối cùng nàng ấy trả lời: “Quý Phi nói thích ta.”
“Ha ha ha ha ha, đúng vậy, ta nói ta thích ngươi.”
Nghe thấy Quý Phi nói thật sự thích nàng ấy, Phúc An vùi mặt vào hai bàn tay nhỏ, nàng ấy thấy vô cùng xấu hổ.
Hai người lớn cũng rất bất ngờ, Nhan Hoan Hoan nhéo nhéo cái mặt mềm mại của Phúc An, không khỏi thấy nhớ Tố Nhi. Nàng tự hỏi không biết hắn ở trong cung thế nào rồi, Hoàng Thượng có đối xử tốt với hắn hay không. Thật ra để hắn lại trong cung cũng có chỗ tốt, tuy rằng ngoài miệng hắn không thừa nhận nhưng thật sự hắn rất phụ thuộc vào nàng, như vậy không tốt với quá trình phát triển của trẻ nhỏ. Hơn nữa đây là một cơ hội tốt để Hoàng Thượng gần gũi hơn với con trai của mình, đừng có lần nào cũng dùng nàng làm lá chắn nữa.
Song, Nhan Hoan Hoan dù đã tính toán vô cùng kỹ càng nhưng vẫn bỏ sót một điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.