Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 11: Trông tôi có đẹp không




Ra khỏi phòng bệnh, cả nhóm mới hiểu hóa ra bệnh viện này là bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
Vì khắp nơi trong hành lang đều treo những tấm biển quảng cáo là ảnh so sánh trước – sau khi phẫu thuật thẩm mỹ của bệnh nhân, trong bảng tin còn dán giới thiệu vắn tắt của một số bác sĩ nổi tiếng nữa.
Cả bệnh nhân và bác sĩ trên ảnh đều mỉm cười thân thiện, mặt mày vui vẻ.
“Vậy chúng ta tới đây làm gì? Phẫu thuật thẩm mỹ à?” Cảnh Hạc rất khó hiểu, cậu ta giả vờ như không quen biết, nhìn qua lại giữa Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự, “Trông nhan sắc ưu việt của hai người thì chắc không cần phải dao kéo gì đâu nhỉ.”
Sau đó cậu ta lại liếc sang thanh niên.
“Còn anh thì cần làm một chút.”
Thanh niên: “… Cút mẹ mày đi.”
Cứ như thế, cả bốn người với tư cách là những bệnh nhân chung phòng bệnh đã đi tới phòng ăn ở tầng 2 bệnh viện theo hướng dẫn trên biển dọc đường.
Phòng ăn không quá lớn, chỉ có vài ô cửa để chọn món, tất cả đều là những thảm hoạ ẩm thực.
Dứa xào hẹ, dưa hấu hầm tỏi, bánh Trung thu nhân tôm xào ngũ vị, bánh canh chocolate…
Phó Lam Tự dạo qua một vòng, ôm cực tức cầm hai cái màn thầu gặm.
Gần đây cô bị màn thầu ám quẻ à.
May mà trước khi tới đây đã ăn hết những món thèm rồi.
Kiều Vân Tranh và thanh niên kia cũng chọn màn thầu, chỉ có Cảnh Hạc là không đi theo đường thường, dù sao người trẻ cũng muốn thử mọi thứ mà, cậu ta gọi một cái bánh Trung thu nhân tôm xào ngũ vị.
Cậu ta cắn một miếng rồi đánh giá rất khách quan: “Thật ra cũng không khó ăn như trong tưởng tượng đâu, chị… chị gái này, chị có muốn thử không?”
“… Không, cảm ơn.”
Phó Lam Tự bẻ màn thầu ra, tiện thể quan sát xung quanh, nhìn những người chơi khác đang trong phòng ăn luôn.
Dường như tất cả được chia bàn theo thứ tự phòng bệnh, có một số là phòng hai người, một số lại là phòng bốn người.
Hai phòng hai người, hai phòng bốn người, tổng cộng là 12 người.
Phòng bệnh hai người lần lượt là hai thanh niên và hai cô gái trẻ, nếu không có gì bất ngờ chắc cũng đã kết thành đồng minh rồi, dù sao ở chỗ này cũng dễ bàn bạc đối sách mà.
Phòng bốn người còn lại có một tên cơ bắp hói đầu rất cường tráng, một người đàn ông trung niên ốm yếu, một người phụ nữ từng trải với mái tóc ngắn và một cô gái tóc đỏ đeo bông tai bản to trông hơi dị.
Khó mà nói được trong này có cao thủ cấp cao nào đang dẫn khách hàng hoặc giống như cặp đôi kia, dùng hợp đồng để xuyên chung không.
Phó Lam Tự quan sát xong, thầm kết luận.
Trong lúc vô tình, cô ngẩng đầu lên, phát hiện Kiều Vân Tranh cũng đang từ từ thu mắt về, cả hai tình cờ đối diện với ánh mắt của nhau.
Anh nhướng mày, mỉm cười với cô.
Chẳng hiểu sao mỗi lần thấy anh cười với mình là cô lại có một cảm giác cực kỳ vi diệu, cứ như là… hơi quen quen vậy.
Là một cảm giác quen thuộc không thể diễn tả được bằng lời.
Nhưng trong trải nghiệm xuyên việt 7 năm của mình, cô không nhớ có người nào như anh hết.
“Sao thế cô bé?” Kiều Vân Tranh mỉm cười hỏi, “Làm gì mà nhìn tôi tới mức mê mẩn thế kia.”
“…”
Phó Lam Tự cạn lời quay đầu đi.
Tự nhiên cô thấy hơi là lạ.
Ngoài phòng ăn lại vang tiếng bước chân, nặng nề kéo dài, dường như số lượng khá nhiều.
Đúng lúc này, một nhóm bệnh nhân khác chen chúc đi vào phòng ăn.
Rõ ràng nhóm bệnh nhân này không phải người chơi, đồng phục bệnh nhân họ mặc màu xanh lam nhạt, khác với người chơi.
Lạ hơn nữa là họ đều đeo khẩu trang hoặc mang kính râm, tóm lại là che một nửa khuôn mặt.
Hình như tư thế đi của họ cũng hơi kỳ dị, cơ thể nghiêng ngả và loạng choạng.
“Đây là ai vậy?” Cảnh Hạc ngạc nhiên nói, “Hình như họ không ăn ở đây, ai cũng đem theo bát riêng kìa.”
Đúng vậy, nhóm bệnh nhân này đều cầm bát cơm trong tay, rõ ràng là tính gọi cơm mang về.
“Không biết, chắc là NPC thường được dùng để kích hoạt cốt truyện.”
Nói xong, ánh mắt Phó Lam Tự chợt cứng đờ.
Cô thấy một bệnh nhân NPC nữ rời khỏi đội hình, rẽ sang một bên, đi thẳng tới chỗ ngồi của hai cô gái phòng đôi kia dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
NPC ngồi ở bàn trống bên cạnh, sau một lúc lâu, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của hai cô gái kia mới chợt quay sang một trong số họ.
Ả ta giơ tay tháo cái kính râm lớn gần như che khuất hết nửa khuôn mặt của mình, nhe răng cười u ám.
“Trông tôi có đẹp không?”
Mắt trái của ả ta đã biến mất, chỉ còn lại một lỗ thủng đẫm máu, bên trong hình như còn có những con bọ đang luồn lách nữa.
Cô gái kia bất ngờ đối diện với khuôn mặt của ả ta, bị dọa phải hét lên, vẻ mặt tràn đầy sự hoảng hốt.
Cô gái bên cạnh run tay, đánh rơi cả đũa.
Cô gái không trả lời, nhưng nét mặt đã cho ra đáp án rồi.
Rõ ràng NPC hơi phẫn nộ, ả ta đeo kính râm lên lại, vừa đứng dậy vừa lẩm bẩm đi ra ngoài.
“Mày chê tao xấu, mày chê tao xấu, mày chê tao xấu…”
Cô gái kia dùng tay che mắt lại, khóc không ra nước mắt.
Những người chơi còn lại khẽ thì thầm với nhau, tất cả đều đang nghiên cứu xem rốt cuộc đây là chuyện gì.
Phó Lam Tự chống chằm nhìn về phía cửa, hơi thất thần.
Kiều Vân Tranh hỏi cô: “Nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ mới nãy anh cũng từng hỏi câu đó.” Cô thuận miệng đáp, “Sau này đừng có hỏi nữa, lỡ biến thành bộ dạng đó thì sao.”
“…”
Kiều Vân Tranh nhớ lại mới rồi khi ở phòng bệnh, đúng là anh có trêu Phó Lam Tự, hỏi cô là mình trông có đẹp không.
Tự nhiên anh lại mất hứng.
*
Trời đã khuya, tất cả người chơi đều ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh, chẳng ai ra ngoài hết.
Vì trong phòng bệnh vẫn còn thanh niên người ngoài kia nên nhóm ba người hợp đồng không tiện nói chuyện, chỉ ngủ trên giường của mình thôi.
11 giờ, y tá mặt rắn kia lại tới, lần này cô ta bưng bốn ly nước và bốn viên thuốc con nhộng.
“Đến giờ uống thuốc rồi.”
“Đến giờ uống thuốc rồi.”
Cô ta đặt thuốc ở cạnh giường rồi đứng ngay trước mặt, mở cặp mắt to trống rỗng kia nhìn họ chằm chằm để xác nhận họ đã uống thuốc thật hay chưa.
Thanh niên thấp giọng chửi mấy câu rồi miễn cưỡng uống thuốc vào.
Cảnh Hạc bị y tá nhìn tới mức phát run, hết cách cũng đành phải uống.
Cậu ta thấy rõ ràng là Kiều Vân Tranh với Phó Lam Tự đã uống thuốc, ai ngờ y tá mới bưng khay ra ngoài, hai người này đã nhả thuốc ra ngay, còn tiện chân hất vào gầm giường nữa.
“Ôi, hai người thật sự…”
Phó Lam Tự nhìn cậu ta với vẻ khó tin: “Giấu dưới lưỡi rồi giả vờ nuốt cũng được mà?”
Kiều Vân Tranh thở dài: “Đúng là thằng nhóc này không được thông minh cho lắm nhỉ.”
“…”
Cảnh Hạc muốn tự tử quách đi cho rồi.
“Đm bọn mày đang làm trái quy tắc!” Thanh niên bên cạnh thấy mình uống thuốc mà họ lại không uống nên tức tới phát điên, mang giày tính lao ra ngoài cửa, “Tao sẽ báo y tá là bọn mày không uống thuốc, xem nó chữa cho bọn mày thế nào đây… Ê? Mày buông tay cho ông mày mau!”
Tốc độ của Kiều Vân Tranh rất nhanh, anh lập tức vặn cánh tay hắn, tay kia thì nhanh nhẹn bẻ cằm hắn.
“Thử nói thêm tiếng nữa đi?”
“…”
Thanh niên bị bẻ cằm nên không nói được thành tiếng, thậm chí còn tới mức chảy cả nước miếng.
Kiều Vân Tranh ghét bỏ đẩy hắn về lại giường.
Phó Lam Tự liếc thanh niên một cái: “Để ngăn hắn ra ngoài nói bậy, tôi thấy lần này đừng có lắp cằm lại nữa, cho chịu một đêm đi.”
“Được.” Kiều Vân Tranh vui vẻ đồng ý.
Thanh niên trừng mắt phản đối: “Ưm ưm ưm!”
“Còn nói nhảm nữa là vặn gãy cổ anh đấy nhé?”
“…”
Thanh niên nhìn Phó Lam Tự một chút rồi lại quay sang Kiều Vân Tranh, tự biết hai người này thật sự không chỉ nói suông thôi.
Hắn sợ nhưng không dám chống đối lại cả hai, chỉ đành nâng cái cằm bị trật khớp, ôm một bụng ấm ức rồi quay lại giường ngủ thôi.
Kể cũng lạ, có lẽ vì tác dụng từ thuốc của y tá kia mà chỉ chốc lát sau, dù thanh niên bên này hay Cảnh Hạc bên kia cũng đều ngáy nhè nhẹ hết.
Họ đều đã ngủ rồi.
Đèn trong phòng bệnh đã tắt, đèn trong hành lang cũng chỉ còn thưa thớt, trong bệnh viện vắng lặng như thông báo đã tới nửa đêm.
Phó Lam Tự không hề buồn ngủ chút nào, cô nằm một lúc rồi dứt khoát ngồi dậy, rón rén mang giày vào, nhoài người ra ngoài cửa nhìn trộm.
Chỉ một chốc sau, cô đột nhiên thấy sau lưng âm ấm, có hơi thở ấm áp khẽ phả vào tai mình.
“Cô bé, chuyện hay ho mà không rủ tôi vậy.”
Quả nhiên, Kiều Vân Tranh cũng không ngủ.
Cô không quay đầu lại mà vươn một ngón tay ra, đẩy đầu anh ra sau: “Đừng có gọi tôi là cô bé, tôi có còn bé bỏng gì nữa đâu.”
Cô mong được người khác gọi là chị đại hơn là cách gọi cô bé yếu đuối này.
Kết quả Kiều Vân Tranh lại bảo: “Ừ em Lam.”
“…”
Thôi cứ tùy anh đi.
Lúc này Phó Lam Tự nhạy bén phát hiện ra một tiếng động nhỏ, tai cô rất thính, nhất là trong môi trường yên tĩnh thế này.
Hình như có tiếng vật sắc nhọn cào lên sàn nhà ở hàng lang xa xa, nghe mà tóc gáy cô dựng hết cả lên.
Cô lạnh mặt sờ vào cổ.
“Có người đến.”
Tất nhiên, cũng có thể kẻ đến không phải là người.
Kiều Vân Tranh bước qua cô, ngón tay thon dài khẽ chỉ một chút.
Anh nhẹ nhàng nói: “Em nhìn những bức ảnh đó kìa.”
Phó Lam Tự khẽ đảo mắt, không khỏi nhíu mày.
Trên vách tường ngoài hành lang, ảnh ID bác sĩ hiền lành trên bảng tin và ảnh bệnh nhân tươi cười trên quảng cáo đều đã trở thành những khuôn mặt đẫm máu, nét mặt hung tợn.
Ban ngày là người, buổi tối là ma.
Đúng lúc này, tiếng bước chân đã tới gần, bóng người đầu bù tóc rối cuối cùng cũng lọt vào tầm mắt của họ.
Là y tá mặt rắn đã đưa thuốc cho họ.
Tay phải y tá cầm một con dao rựa dài, tay trái thì kéo lê một cái xác không đầu, thi thể mới chết chưa bao lâu nên vết máu vẫn còn rất mới, để lại một vệt máu nhớp nháp trên mặt đất.
Không có đầu nên không thể xác định danh tính được, nhưng trông quần áo có thể thấy hẳn là người chơi.
Đôi giày trắng đế mềm của y tá như được ngâm trong máu vậy, dấu chân đỏ thẫm kéo dài từ xa tới.
Phó Lam Tự nới rộng khe cửa ra một chút, muốn xác nhận xem y tá từ phòng nào bước ra, ai ngờ chưa kịp xem đã bị Kiều Vân Tranh kéo về lại.
Cô lùi lại va vào ngực anh, cùng lúc đó, y tá vốn sắp đi xa lại chợt u ám xoay người lại.
Đôi mắt đen như mực của y tá nhìn sang bên này một lúc lâu, mãi tới khi xác định rằng không có ai tỉnh dậy mới kéo thi thể đi tiếp.
Nhịp tim của Kiều Vân Tranh ổn định và mạnh mẽ, từng tiếng vang lên bên tai Phó Lam Tự, bấy giờ cô mới ý thức được tư thế hiện tại của cả hai trông như đang ôm từ phía sau vậy.
Cô đẩy tay anh ra.
Kiều Vân Tranh không hề tức giận, chỉ mỉm cười chuyển chủ đề.
Anh hỏi: “Em Lam à, em nói xem tối nay rốt cuộc là ai chết nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.