Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 10: Bệnh viện




Tất nhiên Phó Lam Tự không đồng ý lời mời ăn cơm chung của Kiều Vân Tranh rồi, đang yên đang lành, cô không có nhã hứng đó.
Hôm sau cô vẫn lôi kéo anh em nhà họ Bạch đi ăn hải sản hấp đã thèm từ lâu.
Hôm sau nữa cô nghỉ ngơi ở nhà, đánh một giấc ngủ trưa hơi dài mà quên đặt báo thức, mãi tới 6 giờ tối vẫn chưa dậy.
… Sau đó cô bị người ta đánh thức.
“Cô bé, còn sống không đấy?”
Giọng nói trầm thấp dịu dàng, êm ái như đàn cello, chỉ là chẳng hiểu sao lại có chút trêu chọc khiến người ta khó chịu.
Cô mở mắt ra.
Trước mặt là gương mặt tuấn tú được phóng to của Kiều Vân Tranh, cả Cảnh Hạc đứng bên cạnh nữa.
Cảnh Hạc thấy thế thì khẽ thở phào: “Hù chết em rồi đấy chị Lam à, em còn nghĩ mới bắt đầu mà chị đã ngất rồi chứ.”
“… Tôi đang ngủ trưa.”
“Chị ngủ trưa lâu thế cơ à?”
“Tôi muốn ngủ nhiều không được hả?”
Cảnh Hạc bị nghẹn họng: “Vâng vâng vâng, dù sao chị cũng như anh Vân mà, không giống như em, trước khi tới đây đã đi vệ sinh mấy lần rồi.”
Trước đây ở trường cậu ta cũng là kiểu nhất quỷ nhì ma, đến cả giáo viên còn chẳng dám nói gì, vừa kiêu căng vừa nổi loạn.
Nhưng trước mặt hai người này, cậu ta phát hiện mình chẳng thể kiêu ngạo được.
Có gì để kiêu ngạo chứ? Một người đã tới Bạch Kim, người kia cũng sắp tới Bạch Kim rồi.
Còn cậu ta? Có thể sống tới rank Vàng được không cũng là một vấn đề.
Phó Lam Tự phản bác Cảnh Hạc xong mới chống tay ngồi dậy, quan sát xung quanh.
Quả nhiên đã xuyên việt rồi.
Lần này xuyên tới một bệnh viện, mà cô thì đang nằm trên giường bệnh.
Vị trí của họ là một phòng bệnh bốn người, tất cả dụng cụ bày trí trong phòng cực kỳ cũ kỹ, mùi nước khử trùng nồng tới mức gây mũi.
Tường xung quanh bẩn thỉu, có lẽ là rất lâu rồi chưa được quét vôi lại.
Vách tường đối diện với giường bệnh của cô còn có một hàng chữ nguệch ngoạc được viết bằng bút lông đỏ:
Không được phân biệt đối xử với bất cứ bệnh nhân nào!
Chữ rất thô, viền có vết sơn bị nhòe rất chướng mắt, cứ như là máu vậy.
Cô chỉ vào tường rồi liếc sang Cảnh Hạc: “Cậu hiểu cái này là sao đúng không?”
“Hiểu ạ, quy tắc cơ bản của cửa chơi này.” Cảnh Hạc đã trải qua kha khá ở rank Đồng nên vẫn nhớ được chuyện này, “… Nhưng mà sao mới gọi là phân biệt đối xử với bệnh nhân vậy? Sao chúng ta lại phải phân biệt đối xử bệnh nhân chứ?”
Cậu ta đảo mắt qua lại giữa Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh, cố tình để họ trả lời mình.
Kết quả là Phó Lam Tự lắc đầu, Kiều Vân Tranh cũng cười.
“Ai mà biết.”
“…”
Trong lúc nói chuyện, cả ba chợt phát hiện ở giường bệnh bên cạnh truyền tới tiếng động, bấy giờ mới ý thức được rằng phòng bệnh bốn người, hẳn là họ còn một bạn cùng phòng nữa.
Người bạn cùng phòng lạ mặt kia là một thanh niên có hình xăm trên cánh tay, tóc nhuộm màu xám tro như bà ngoại, khuôn mặt gầy guộc, mắt tam giác, rõ ràng là hắn ta mới tỉnh dậy, trong miệng còn đang lẩm bẩm.
“Đm, mới nằm xuống bàn chợp mắt tí mà đã xuyên việt cmnr…”
Hắn ta quay đầu nhìn sang phía này.
Kiều Vân Tranh và Cảnh Hạc đã nhanh chóng phản ứng lại, quay về giường bệnh của mình, giả vờ như mới tỉnh dậy chưa bao lâu và không quen biết gì nhau.
Đã tới rank Bạc rồi, ở đây chẳng còn người mới nữa, tất cả đều nắm rõ quy tắc, nếu để người ta biết mình qua cửa theo nhóm sẽ rất dễ trở thành mục tiêu bị tấn công.
Tuy rằng mục tiêu tấn công ở rank Bạc cũng không quá phiền, nhưng tránh được thì cứ nên tránh thôi.
Thanh niên ngồi trên giường vươn vai một chút, ánh mắt hắn ta lần lượt lướt qua ba người bạn cùng phòng, cuối cùng chọn cô gái có vẻ dễ bắt nạt nhất là Phó Lam Tự.
“Này, tôi hỏi cô, vừa rồi có ai tới chưa?”
Thoạt trông có vẻ hắn ta đã từng lăn lộn trong xã hội, lời nói cử chỉ đều toát ra vẻ hung bạo như muốn nhặt ống sắt lên đánh nhau — Nhưng vũ khí nhiều nhất cũng chỉ giới hạn ở ống sắt, vì ngựa non háu đá bản chất vẫn là ngựa non thôi.
Phó Lam Tự nhướng mắt lên: “Không có.”
“Cô có thấy những người chơi khác không?”
“Không có.”
“Cô rank gì?”
“Liên quan gì tới anh.”
Có lẽ thanh niên cũng chẳng ngờ cô lại có thái độ bất cần như thế, hắn ta tức tới xanh mặt: “Biết nói tiếng người không vậy con đ ĩ này? Ông mày hỏi là cho mày mặt mũi rồi đấy biết không?”
Phó Lam Tự ngồi xếp bằng ở đó, vững vàng như một sư thầy đang ngồi thiền.
“Thế thì đừng có cho, tự giữ cho mình đi.”
Cảnh Hạc trên giường không kìm được mà phì cười một tiếng.
Thanh niên thấy bị mất mặt thì trở nên tức giận, nhảy xuống giường đi tới phía Phó Lam Tự.
Vừa đi còn vừa hống hách.
“Nhìn cái bộ dạng kiêu căng của mày kìa, nhờ nhan sắc để ngủ tới rank Bạc đúng không? Kể cho mày nghe nhé, ông mày dùng nắm đấm để vượt từng cửa nhé! Nếu mày chọc tới ông, mày sẽ bị trừ khử ngay trước khi trò chơi bắt đầu đấy!”
Hắn ta vươn tay tính túm lấy cổ áo của Phó Lam Tự, trong móng tay dính đầy bùn đen, có lẽ bình thường cũng không thích tắm rửa cho lắm.
Xem thường người chơi nữ, lại còn không ở sạch nữa.
Rất không may là hắn ta đã cùng lúc đụng vào hai bãi mìn của Phó Lam Tự rồi.
Vì thế Phó Lam Tự chẳng nương tay tẹo nào, đấm thẳng vào hàm hắn ta bằng một cú đấm móc cực chuẩn ngay trước khi hắn đụng vào mình.
Thanh niên không kịp đề phòng nên ngã phịch mông về lại giường bệnh của mình, chỉ thấy cái hàm tê dại như bị trật khớp, sao trời lấp lánh trước mắt.
Hắn ta lập tức nổi trận lôi đình, xắn tay áo tính nhào tới đánh cô, ai ngờ mới giơ nắm đấm lên thì bàn tay đã bị giữ chặt.
Kiều Vân Tranh đứng sau lưng hắn ta, rất tốt tính khuyên: “Từ hôm nay mọi người đã là người chung phòng bệnh rồi, cần gì phải dùng bạo lực chứ? Huống hồ gì người ta còn là con gái nữa.”
“Con gái hả?” Thanh niên gắt lại, “Trong trò chơi này thì con gái đừng có chiếm hết cmn suất, chết sớm siêu sinh sớm, mày buông ông mày ra mau!”
Kiều Vân Tranh khẽ mỉm cười, mới dùng thêm tí sức đã khiến hắn trật luôn khớp tay.
Phó Lam Tự thuận thế đạp thêm cú nữa.
Thanh niên ôm cổ tay nhe răng trợn mắt, biết đã đụng phải kẻ khó chơi nên không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Nhưng miệng hắn vẫn không chịu yếu thế, vẫn lải nhải liên tục.
“Ông mày nhìn ra rồi nhé, bọn mày là người chơi xuyên việt chung đúng không? Nhóc con, mày ký hợp đồng với con nhỏ này à?”
Kiều Vân Tranh cười không nói, Phó Lam Tự thì mặc kệ hắn.
“… Mẹ kiếp, thằng, thằng đang gãi cổ kia, mày nhìn cho rõ đi, hai đứa này là người chơi xuyên việt chung đấy! Tổng cổng chỉ có ba người được sống thôi, chúng nó đã chiếm hai rồi, mày tự đếm đi!”
Cảnh Hạc đang gãi cổ vốn còn hóng chuyện, chợt bị gọi tên nên đành bày ra vẻ mặt cực kỳ vô tội.
Anh trai này đang hận thù ai vậy? Người ký hợp đồng thật sự đang ngồi đây này.
Trong phòng bệnh này có tổng cộng bốn người mà ba người đã xuyên chung rồi, bất ngờ chưa?
Nhưng cậu ta không nói nhiều, chỉ để lộ nụ cười chất phác, thể hiện IQ của mình không được cao lắm thôi.
“À, ha ha ha.”
Thanh niên: “… Mẹ nó.”
Ba người nhóm họ đang rảnh rỗi chơi đùa với thanh niên này thì chợt nghe có tiếng ngoài cửa phòng, một y tá ôm một chồng đồng phục bệnh nhân bước vào.
Y tá này… Nói sao nhỉ, không thể gọi là xấu được, mắt to mặt nhọn, trang điểm đậm, trông rất giống xà tinh trong Anh em Hồ Lô vậy.
Quan trọng hơn là gương mặt trắng bệch của cô ta không có chút biểu cảm nào, ánh mắt cũng rất vô hồn, tựa như người giấy tiệm vàng mã vậy.
Cô ta lần lượt đặt đồng phục bệnh nhân ở bốn cái giường, sau đó nhìn vào một chỗ đằng trước chằm chằm, chẳng hiểu đang nhìn gì nữa.
Giọng nói cô ta rất giống với giọng chăm sóc khách hàng máy móc, thậm chí còn hơi rè rè tiếng điện.
“Người bệnh vui lòng nhanh chóng thay quần áo, vào phòng ăn để dùng bữa.”
“Người bệnh vui lòng nhanh chóng thay quần áo, vào phòng ăn để dùng bữa.”
Cô ta lặp lại hai lần rồi quay người bỏ đi.
Lúc y tá tới gần, Phó Lam Tự đã cố tình quan sát giày của cô ta một chút.
Là giày lao động đế mềm rất bình thường, nhưng hình như trên mặt giày màu trắng lại có vết máu chưa được lau sạch còn sót lại.
Phó Lam Tự bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, kéo rèm giường của mình lại, bắt đầu thay quần áo.
Thanh niên bên cạnh vẫn đang chửi bậy, nghe tiếng thì có vẻ là đang dùng cổ tay trật khớp để cài cúc áo.
Không bao lâu sau, hắn chợt cảnh giác nói: “Mày muốn làm gì? Mày… Ui da!”
Tiếng xương rất khẽ vang lên, hẳn là khớp đã được nối lại rồi.
Phó Lam Tự hé rèm ra một khe nhỏ, quả nhiên thấy Kiều Vân Tranh đang mỉm cười đứng bên giường thanh niên.
Đồng phục bệnh nhân rõ ràng là rất xấu, nhưng Kiều Vân Tranh mặc lên lại toát lên một chút thảnh thơi và lười biếng, trông đẹp hơn rất nhiều.
Người đàn ông này đúng là được trời ban cho ngoại hình mà.
“Cô bé à.” Kiều Vân Tranh như cảm ứng được, nghiêng mắt sang bên cạnh nhìn, cánh môi càng cong hơn, “Trông tôi có đẹp không?”
“…”
Đồ thần kinh.
Cô im lặng khép rèm lại, xuống giường mang giày vào.
“Đi thôi, tới phòng ăn ăn cơm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.