Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 12: Anh rất đẹp




Tờ mờ sáng, tiếng hét của người chơi đã chính thức bắt đầu một ngày mới.
“Á—!!!”
Nghe giọng thì là nữ.
Cảnh Hạc vén chăn ra, nhảy thẳng từ trên giường.
“Sao vậy? Có chuyện gì vậy anh Vân chị Lam?”
Tiếc là anh Vân chị Lam đều không có ở đây, trong phòng chỉ có mỗi thanh niên bị bẻ cằm.
Thanh niên: “Ưm ưm ưm!”
Cảnh Hạc thật sự không chịu nổi cảnh hắn liên tục ch ảy nước miếng nên không khỏi nhắc: “Anh dùng sức của mình, căn chỉnh góc độ đi, chắc là bẻ lại được mà?”
Thanh niên: “…”
Cảnh Hạc mang giày, cầm áo khoác lên, chảy thẳng tới hiện trường vụ án, lúc tới nơi cậu ta mới phát hiện hình như tất cả người chơi đều đã có mặt, anh Vân chị Lam của cậu ta còn đang đứng trước nhất nữa.
Cậu ta không thấp nên hơi kiễng chân tí là đã có thể trông thấy cảnh tượng trong phòng bệnh rồi.
À, phòng bệnh hai người, là phòng của hai cô gái trẻ tuổi hôm qua gặp trong phòng ăn.
Cô gái còn sống ngồi sụp trên đất, đang ôm mặt khóc thảm thiết, còn người chết rồi thì…
Chỉ còn mỗi cái đầu.
Cái đầu đó đặt trên đầu giường bệnh, tóc tai tán loạn, trên mặt bày ra biểu cảm sợ hãi, bê bết máu tươi.
Quan trọng nhất là mắt trái của cô ta đã bị khoét mất, chỉ còn sót lại một lỗ máu be bét.
Những người chơi nhao nhao bàn tán.
“Đây là người bị NPC nhắm tới ở phòng ăn hôm qua đấy.”
“Đúng thế, NPC hỏi ả có đẹp không, cô ta không có trả lời.”
“Nói chung làm trái quy tắc sẽ chết nhanh hơn, nhưng cô ta đã vi phạm quy tắc gì chứ?” …
Dù sao cũng đều là người chơi Bạc hết, thấy người chết đã kha khá, vì thế phần lớn đều tỏ ra rất bình tĩnh.
Nam thanh niên ở phòng bệnh bên cạnh cúi người hỏi cô gái may mắn sống sót kia.
“Cô có biết cô ta chết thế nào, khi nào không?”
“Không biết… Tôi không biết!” Cô gái vẫn đang khóc, “Tối qua uống thuốc của y tá đưa xong là tôi ngủ mất, chẳng nghe được gì.”
Nam thanh niên gật đầu, đứng dậy thì thầm với bạn cùng phòng của mình: “Thuốc đó có vấn đề, tối nay đừng uống.”
Bạn cùng phòng đáp lại.
Phó Lam Tự quan sát mọi người một lúc lâu rồi trao đổi ánh mắt với Kiều Vân Tranh, cả hai cùng rời khỏi hiện trường, tiện thể cũng kéo nốt Cảnh Hạc đi.
Cảnh Hạc vẫn còn khó hiểu: “Sao đã chết rồi?”
“Có thể không chết à?” Phó Lam Tự nói, “Làm trái quy tắc.”
“Quy tắc gì… À!” Cảnh Hạc không ngốc, lúc này mới chợt hiểu ra, cậu ta vô thức thấp giọng, “Hôm qua cô ta phân biệt đối xử với bệnh nhân ở phòng ăn đúng không? Không khen người ta đẹp?”
Cậu ta không quên dòng chữ viết bằng máu trên tường ở bên giường, “Không được phân biệt đối xử với bất cứ bệnh nhân nào”.
Kiều Vân Tranh vỗ vai Cảnh Hạc: “Lần sau nếu có NPC đối diện với cậu, dù có xấu cỡ nào cũng phải lịch sự khen người ta đẹp đấy nhé.”
“Vâng! Thế anh Vân à, anh hỏi em đi, hai chúng ta luyện tập một tí trước.”
“Trông anh có đẹp không?”
“Đẹp chứ! Anh dịu dàng như ngọc, phong nhã phóng khoáng, thế gian hàng vạn người ai cũng yêu thích, có thể không đẹp được sao?”
Kiều Vân Tranh mỉm cười: “Miệng ngọt quá nhỉ.”
“Chứ sao, em nói thật lòng mà!”
“…”
Phó Lam Tự lập tức sải bước, bỏ xa hai con người này.
Điên.
*
Cô gái còn lại kia đã chuyển sang một phòng bệnh sạch sẽ khác trong buổi sáng nhờ y tá.
Còn y tá thì tất nhiên vẫn là y tá mặt rắn đó.
Thậm chí lúc tới phòng bệnh mới, y tá còn nắm tay cô gái nữa.
Có trời mới biết, tối qua cô ta dùng bàn tay đó để kéo thi thể bạn cùng phòng của cô gái đi tuần tra trong hành lang.
Phó Lam Tự đứng trong cửa một lúc thật lâu, nhìn chằm chằm theo hướng y tá đi.
“Hình như trong bệnh viện này chỉ có một y tá này thôi.”
Cảnh Hạc đứng cạnh cô, xé một miếng bánh bao ra nhét vào miệng.
Cậu ta ú ớ hỏi: “Chị Lam ơi, nói một câu lạc đề tí nhé, mới nãy món lỗ chử* trong phòng ăn trông rất ngon mà, sao chị không cho em ăn vậy?”
(*) Một món ăn truyền thống nổi tiếng ở Bắc Kinh, được làm bằng cách trộn ruột lợn và phổi lợn ninh và xào, gia chế với đường, quế, bách thất, lương giai. Khá giống với món phá lấu của bên mình.
“Cậu muốn ăn lắm à?”
“Cũng… gần như thế, dù sao so với mấy món thảm họa khác thì lỗ chử cũng bình thường hơn mà.”
Phó Lam Tự nhíu mày: “Tối qua y tá mới lôi một thi thể mất đầu, 80% là đi mổ bụng, cậu nghĩ xem, sau khi phanh ngực mổ bụng thì phần nội tạng đi đâu hả?”
“…”
Cảnh Hạc nôn khan một tiếng, lập tức từ bỏ suy nghĩ ăn lỗ chử.
“Thôi, không nhắc tới đồ ăn nữa, chúng ta bàn manh mối đi, hay là gọi anh Vân đi một vòng lên lầu hoặc xuống lầu nhé chị?”
Thông thường ban ngày là thời gian để người chơi tìm kiếm manh mối, trong bệnh viện này có tổng cộng 4 tầng, muốn tìm cũng không quá khó.
“Được đấy.” Kiều Vân Tranh xuất quỷ nhập thần, chẳng biết đã thò đầu ra từ sau lưng cả hai từ khi nào, “Anh mới xuống sảnh lớn tầng 1 một chuyến, không phát hiện gì đặc biệt hết.”
Phó Lam Tự nói: “Thế thì lên tầng 3 đi.”
Bố cục bệnh viện này gồm tầng 1 là phòng phát số và hiệu thuốc, tầng 2 là phòng bệnh, tầng 3 là phòng phẫu thuật và văn phòng bác sĩ, tầng 4 là…
Trên bảng hướng dẫn về tầng 4 trên tường chẳng có gì hết.
Ba người đi lên lầu, Phó Lam Tự chợt cảm giác thấy gì đó nên chợt quay đầu lại, phát hiện thanh niên xăm mình cũng đang rón rén đi theo.
Thanh niên dừng lại ngay, sau một hồi chột dạ thì lại trở nên hùng hổ.
“Nhìn cái gì? Bọn mày tìm manh mối được còn người khác không được à?”
Phó Lam Tự bình tĩnh hỏi lại: “Cằm bẻ lại rồi à? Chúc mừng nhé.”
“…”
Cô không để ý tới hắn nữa  và lên tầng 3 tiếp.
Cảnh Hạc đi hơi nhanh hơn so với cô và Kiều Vân Tranh, lúc leo lên bậc thang cuối cùng, cậu ta chợt đụng phải một bệnh nhân.
Đúng vậy, là bệnh nhân chứ không phải người chơi, vì người đó đeo khẩu trang và mặc đồng phục màu xanh lam nhạt.
Bệnh nhân đó dừng trước mặt Cảnh Hạc, nửa mặt trên trông mày rậm mắt to, không có gì khác thường hết.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay trước khi bệnh nhân giơ tay tháo khẩu trang, Phó Lam Tự đã lách lên chặn trước Cảnh Hạc, thế là biến thành cô đối diện với bệnh nhân.
“Xin chào.”
Bệnh nhân: “…”
Ngay sau đó, bệnh nhân gỡ cái khẩu trang che nửa mặt dưới ra, để lộ một cái miệng lớn như chậu máu.
Là một cái miệng lớn như chậu máu đúng nghĩa.
Cả phần miệng của đối phương bị dao mở toạc ra, mép vết thương có vết máu loang lổ như bị chó cắn, kéo dài tới tận mang tai.
Hàm răng cũng dính đầy máu, khi nói chuyện, vết thương tả tơi trên mặt cũng không ngừng đóng mở, cứ như một con rết bị cắt làm đôi vậy.
Ả hỏi: “Trông tôi có đẹp không?”
Cảnh Hạc sau lưng thấy thế thì chân mềm oặt ra, may mà Kiều Vân Tranh đã túm cổ áo xách cậu ta lên kịp.
Cậu ta run bần bật, căng thẳng kéo góc áo Phó Lam Tự.
Phó Lam Tự nhìn gương mặt bệnh nhân kia chằm chằm, rất bình tĩnh, không hề có bất cứ phản ứng kỳ lạ nào.
Cô khẽ gật đầu, nghiêm túc khen: “Cô rất đẹp.”
Bệnh nhân nhếch miệng cười một tiếng rồi thỏa mãn xoay người bỏ đi.
“…” Cảnh Hạc sững sờ một lát, thực sự nghi ngờ vào mắt của mình, “Ủa… Thế là xong rồi ư?”
Phó Lam Tự khó hiểu: “Chứ không thì sao? Cậu mong tôi nói với cô ta thêm mấy câu à?”
Cảnh Hạc đứng đó như bị trời trồng, trong mắt tràn đầy sự kính sợ và cả sự lên án bản thân vì vô dụng.
Cậu ta quay đầu lại nhìn lướt qua thanh niên cách đó không xa, ghé tới bên tai cô, chân thành tự kiểm điểm.
“Chị ơi, trước đây em là mắt chó không thấy Thái Sơn, giờ em đã hiểu tại sao chị có thể lên tới Vàng III rồi, chị thực sự quá ngầu, chị là cứu tinh của em đấy.”
“Thật ra không cần khách sáo thế đâu.” Phó Lam Tự đẩy đầu cậu ta ra, “Chị không thể lần nào cũng giúp cậu được hết, sớm muộn gì cậu cũng phải lên Vàng thôi, nhân lúc rank Bạc còn đơn giản thì tự luyện nhiều hơn đi.”
“… Em nên tự luyện thế nào đây?”
Sự thực đã chứng minh, rất nhanh đã có NPC thay Phó Lam Tự giải đáp câu hỏi của Cảnh Hạc.
Một bệnh nhân nam khác đi qua bên cạnh, vốn là đang nhìn thẳng nhưng giữa đường chợt dừng lại, quay sang bên phải, tình cờ đối diện ngay với ánh mắt của Cảnh Hạc.
“Trông tôi có đẹp không?”
Hắn vừa hỏi như thế vừa tháo khẩu trang ra.
Cái mũi đã biến mất, chỉ còn lại một cái lỗ trơ trọi nhồi đầy thịt thối, máu vẫn đang nhỏ tong tỏng.
… Cmn lại còn kiểm tra đột xuất nữa hả?!
Câu hỏi trí mạng thật chứ.
Học sinh dốt Cảnh Hạc lạnh ngắt tay chân, may mà có lý trí giúp cậu ta không bị ngã xuống, cậu ta nghiêm mặt, ép mình không được lộ ra bất cứ nét mặt gì khiến người ta hiểu lầm.
Cậu ta há to miệng: “Anh… Anh…”
Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh một trái một phải vươn tay ra, miễn cưỡng kéo khóe miệng cậu ta lên để thoạt trông cậu ta có vẻ như đang cười.
“… Anh rất đẹp.”
Bạn học Cảnh Hạc ôm trái tim chẳng còn luyến tiếc gì nữa để hoàn thành bài kiểm tra.
Bệnh nhân nam cực kỳ vui vẻ, xoay người bỏ đi.
Cảnh Hạc hít một hơi thật sâu, bấy giờ mới lao vào lòng Kiều Vân Tranh: “Anh Vân, mới nãy nước mắt em đã chực trào rồi, thật đấy, nhưng em phải nịn xuống để không khóc!”
Kiều Vân Tranh đang cười đầy ẩn ý, an ủi: “Đừng xấu hổ, không sao đâu, cậu nhìn đi, có người còn sợ hơn cậu nhiều.”
Cảnh Hạc nhìn lại, thanh niên kia đang áp sát vách tường, tay chân dang rộng như con thằn lằn, sợ sẽ bị đối diện với NPC.
… Nhìn hèn quá.
Trong lòng cậu ta cảm thấy hơi cân bằng lại rồi.
Phó Lam Tự ghét bỏ liếc nhìn Kiều Vân Tranh: “Có thể dạy thằng nhóc truy cầu mục đích cao hơn không?”
“Nhắm tới chất lượng thì phải dạy từ thấp lên cao, nếu không e với trí thông minh của nó hiện tại sẽ không tiếp nhận được mấy đâu.”
Cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu tỏ ý đã hiểu.
“Ừ, cũng có lý.”
Cảnh Hạc: “?”
Cuộc sống sao mà khó khăn quá nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.