Đồng Vợ Đồng Chồng Tát Trà Xanh Lật Mặt

Chương 2:




4.
Cả hai mẹ con Lưu Phong đều sửng sốt, mặt lập tức tái xanh vì tức giận. Nhìn thấy sự không hài lòng của họ, tôi rất vui. Nhưng chồng đã mắng rồi nên tôi không thể ngồi yên được.
Tôi giả vờ đỏ mặt với chồng mình, bắt chước Giả Nghiên ngọt ngào nói: "Em gái, dì Lưu đừng giận, chồng con cũng hay nói thẳng lắm. Nhưng mà dì Lưu à, con thấy dì cũng say rồi. Ai lại bảo chú rể uống rượu giao bôi với người khác trong hôn lễ của người ta chứ? Nếu dì thấy phải như vậy mới được xem là rộng lượng thì để con mời một cô khác đến uống rượu giao bôi với chồng dì nhé, dì thấy sao?”
Trong thời gian Lưu Phong ở cữ, chồng bà ta đã ra ngoài lừa dối một cô gái. Thực ra, cô gái này không hề biết lão đã có gia đình, sau khi biết mình bị lừa, cô ấy cũng nhanh chóng rời bỏ chồng bà ta, nhưng Lưu Phong vẫn tức giận, mấy lần chặn đường người ta, ném trứng thối, thậm chí còn đến công ty cô ấy để gây chuyện.
Sự việc lúc bấy giờ gây chấn động lớn, cuộc cãi vã giữa vợ cả và nhân tình được đăng khắp nơi trên mạng, cuối cùng chồng bà ta đã tìm cách dùng tiền để xoa dịu sự việc.
Việc này thực ra đã xảy ra cách đây mấy năm, mọi người gần như đã quên mất, nhưng khi tôi nhắc đến, mọi người không khỏi liên tưởng tới chuyện này.
Ánh mắt Lưu Phong cũng trở nên vi diệu.
"Con nha đầu chết tiệt này..."
Lưu Phong trừng mắt nhìn tôi một cách giận dữ. Tôi giả vờ sợ hãi, trốn sau lưng Cố Giang Lan, tỏ vẻ tủi thân:
"Dì ơi, sao dì lại tức giận? Gia đình dì dù thế nào đi nữa cũng là một gia đình có mặt mũi, không nói không rằng đã tức giận sẽ khiến người ta cho rằng dì không đủ rộng lượng."
Tôi đã trả lại mọi câu bà ta đã nói với tôi trước đó, mọi người biết được ý của tôi thì cười thầm trong lòng, cố gắng nhịn lắm mới không phát ra tiếng.
Giả Nghiên nhìn thấy tôi bắt nạt mẹ cô ta thì tức giận đến mức mặt chuyển sang màu gan lợn, cô ta không khỏi tức giận nói với tôi: "Lâm Tụng Tụng, cô cố ý à?"
Tôi nhướng mày: "Ủa? Không gọi chị nữa à? Em gái không phải là tức giận quá nên lộ bộ mặt thật rồi chứ?”
"Trùng hợp quá, Giang Lan là người thẳng thắn, anh ấy ghét nhất là loại trà xanh bên ngoài một kiểu bên trong một kiểu, cho nên tôi nghĩ việc chúng tôi ở bên nhau có lẽ không liên quan gì đến việc cô ra nước ngoài đâu á."
Bộ dạng trà xanh của tôi khiến Lưu Phong và con gái bà ta tức giận như sắp thăng thiên.
Trà xanh thôi mà, ai không biết diễn chứ?
Không chỉ tôi đâu, nếu cần, Cố Giang Lan cũng có thể biểu diễn cho họ xem một màn.
Mẹ chồng ở bên cạnh đang thưởng thức đồ ăn, thấy hai người họ đều im lặng, bà lập tức ý thức được đã đến lượt mình ra sân nên nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười thuyết phục Lưu Phong: “Chị em à, đừng giận nữa. Con trẻ mà, ăn nói linh tinh thôi đừng để trong lòng.”
Sau đó, bà nói với bố chồng tôi: “Dù sao đi nữa hôn lễ cũng xong rồi, Cố Trường Thanh, ông đưa các con về trước đi, tiện đường mang theo một ít quần áo đến cho Nghiên Nghiên, xem con bé rét run rồi kìa."
Ồ, mẹ chồng nói vậy tôi mới nhận ra Giả Nghiên đang tức đến mức toàn thân run rẩy.
Bố chồng tôi đang ngồi ở bàn khác, nghe vậy, ông đặt ly rượu xuống đáp lại rồi đứng dậy.
Lưu Phong tức giận nói: "Không cần! Chúng tôi tự đi! Các người cứ chiều chuộng cô ta đi, sớm muộn gì cũng gặp phải phiền phức!"
Nói xong, bà ta hung dữ trừng mắt nhìn tôi, quay người đưa Giả Nghiên rời đi.
Ra đến cửa, Giả Nghiên cũng quay lại trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt không cam lòng nhưng lại bất lực.
Sau khi hai mẹ con rời đi, cuối cùng cũng có người trong số khán giả không nhịn được cười và giơ ngón tay cái lên cho tôi.
Lưu Phong nói chuyện châm chọc như vậy cũng không phải lần một lần hai nữa, ai cũng ngại nói vì họ đều là bạn bè, vợ chồng tôi lần này quá cứng rắn, vô tình cũng khiến họ vui vẻ.
Vì tình tiết nhỏ này mà tâm trạng mọi người đã tốt hơn, ăn uống cũng vui vẻ hơn.
Khắp nơi vang lên tiếng giục người ta uống rượu, chồng tôi bị lôi vào uống rượu trắng, còn tôi thì ngồi cạnh mẹ chồng ăn cơm.
Dù sao thì có thực mới vực được đạo mà.
5.
Tôi không biết có phải vì anh ấy vui khi kết hôn hay không, nhưng một lúc sau Cố Giang Lan đã say khướt, loạng choạng đưa tôi trở lại phòng tân hôn và tiếp tục bước tiếp theo - đếm tiền.
Tôi ngồi xếp bằng trên giường, mở hết phong bì màu đỏ ra, nhìn những tờ tiền đỏ vương vãi khắp giường, xoa tay.
Bên cạnh còn có một cuốn sổ ghi chép rõ ràng mỗi người mừng bao nhiêu tiền. Sau khi xem xong tôi mới phát hiện ra rằng Lưu Phong tới dùng bữa mà không hề mang theo hồng bao.
Tuy nhiên tôi không quan tâm lắm, dù sao họ cũng bị đuổi đi nên cứ coi như là hai diễn viên được mời miễn phí trong ngày cưới để mang đến cho mọi người một tiết mục đặc sắc đi.
Cố Giang Lan chống cằm nằm nghiêng nhìn tôi, đôi mắt đen mờ sương phản chiếu ánh sáng như chứa đầy sao, sau khi say, anh có vẻ bớt lạnh lùng, dịu dàng dễ gần hơn.
"Đếm bằng máy chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Đếm bằng tay mệt lắm."
Khi tôi đang đếm, Cố Giang Lan cười ngọt ngào hỏi tôi.
Tôi liên tục di chuyển tay, vừa đếm vừa nói: "Nếu dùng máy đếm tiền thì anh sẽ cảm thấy đó chỉ là những con số, dùng tay đếm mới thấy đây đều là tiền thật."
"Ừm, có lý."
Cố Giang Lan suy nghĩ một lúc, gật đầu không nói gì thêm, vẫn tiếp tục chăm chú nhìn tôi đếm.
Tôi đếm đi đếm lại hai lần, khớp với tài khoản trong sổ rồi mới hài lòng gom hết tiền lại.
Sau đó chợt nhớ ra điều gì đó, tôi nói với Cố Giang Lan: "Những thứ này đều là của em đấy nhá."
"Bé tham tiền.”
Cố Giang Lan nhìn tôi, mỉm cười nói nhỏ: "Tất cả đều là của em hết, nhưng mà em còn quên mất một thứ nữa."
"Có sao?"
Tôi đã kiểm tra tới lui, tự nhủ mình đã tính kỹ như vậy, sao có thể bỏ sót điều gì?
Lúc này, Cố Giang Lan đã nắm lấy tay tôi, nở nụ cười thật quyến rũ, vừa yêu chiều vừa dịu dàng:
"Anh cũng là của em."
Tôi: "..."
Tôi đổ rồi.
Trong vài ngày tiếp theo, tôi đã thích nghi nhanh chóng và hòa hợp với bố mẹ chồng.
Thật ra trước khi kết hôn, bố mẹ chồng rất tốt với tôi, đối xử với tôi như con gái ruột của họ, bố mẹ cũng rất cởi mở, vì điều này mà Lưu Phong mới cố gắng khiêu khích nhiều lần nhưng không thành công.
Sau khi lấy nhau, vì nhà xa công ty nên tôi xin nghỉ việc và dự định thành lập studio riêng chuyên thiết kế, bố mẹ chồng rất ủng hộ, còn cho tôi chìa khóa ngôi nhà của họ ở khu trung tâm thương mại.
Căn nhà vừa hay cách công ty của họ không xa nên tôi và Cố Giang Lan đi làm cũng thuận tiện, nhưng không hiểu sao Lưu Phong lại phát hiện ra chuyện này.
Cuối tuần, Lưu Phong cùng Giả Nghiên đột nhiên đến nhà tôi.
Vì hôm trước đi ngủ rất muộn, dậy cũng khá muộn nên khi tôi nghe thấy tiếng động trong phòng khách còn tưởng là có khách tới, vì tình cờ là có một bữa tiệc với bạn bè của Cố Giang Lan vào buổi tối. Tôi không ngủ nữa, đứng dậy khỏi giường, tắm rửa và thay quần áo xong mới mở cửa.
Kết quả vừa mở cửa phòng ngủ, tôi đã thấy Giả Nghiên đứng trước cửa không biết đang làm gì.
"Cô đứng đây làm gì?"
Tôi bị cô ta làm cho giật mình, đến giờ vẫn còn sốc.
Giả Nghiên có lẽ không ngờ rằng tôi đột nhiên mở cửa, vẻ mặt tỏ ra sợ hãi, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn tôi và nói: “Không làm việc xấu thì không sợ ma gõ cửa."
Tôi bị cô ta chọc cười điên.
Chị gái, chị đến đây để tấu hề hở?
Đây là nhà của tôi, tôi còn có thể làm chuyện gì trái lương tâm nữa?
Nhưng tôi lười nói chuyện với cô ta, chuẩn bị ra ngoài, lại thấy cô ta nhìn qua tôi về phía phòng ngủ, mắt đảo quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
6.
Tôi đóng sầm cửa lại, dùng mũi cũng ngửi ra cô ta muốn tìm gì.
Tôi lạnh lùng nói: "Anh Lan của cô đã ra ngoài rồi, không có ở đây."
Như thể tôi đụng đến tim đen của cô ta, Giả Nghiên có vẻ hơi xấu hổ, khịt mũi rồi quay người bỏ đi.
Tôi cũng đi xuống lầu, vừa lên đến cầu thang đã thấy Lưu Phong đang ngồi trên ghế sofa, mỉm cười trò chuyện với mẹ chồng. Giả Nghiên ngồi trên ghế sofa nhìn tôi với ánh mắt khó chịu.
Mối quan hệ giữa mẹ chồng và Lưu Phong thực chất rất bình thường, nhưng vì hai nhà là bạn bè nên họ phải duy trì sự hòa bình bề ngoài.
Mặc dù tôi rất ghét hai mẹ con Lưu Phong và Giả Nghiên, nhưng dù sao thì tôi cũng không thể đuổi họ đi, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại mà.
Sau khi đi xuống tầng dưới, tôi chào họ một cách lịch sự. Lưu Phong nhìn thấy tôi, sắc mặt cứng đờ một lúc, sau đó nhanh chóng mỉm cười nói: "Tụng Tụng, mới dậy sao?"
Còn chưa để tôi lên tiếng thì bà ta đã mỉm cười nói với mẹ chồng: “Mới lấy chồng nên ngủ nướng là chuyện bình thường. Chỉ c ần sau này không có thói quen xấu như là ngủ đến giữa trưa hay khó phục vụ hơn cả tổ tông là được rồi."
Bà ta nói như vậy dường như còn có ẩn ý khác.
Tôi đang định nói ra thì sắc mặt mẹ chồng tôi thay đổi trước, bà nói đùa: "Chị à, chị nói thế này là có ý gì, muốn nói em sao?"
Tôi không nhịn được mà phì cười.
Trước khi kết hôn, có lần tôi ở lại nhà mẹ chồng, lỡ dậy muộn, sợ để lại ấn tượng xấu với họ nên liền xin lỗi nhưng mẹ chồng lại xua tay nói: "Cái này tính là gì. Nhớ lúc đầu, bác..."
Rồi ngày hôm sau, mẹ chồng tôi kể lại một cách sống động về việc năm đó bà nằm trên giường, cơm không chịu nấu còn ương bướng rồi bị mẹ chồng mắng ra sao.
Tôi rất khâm phục thái độ lạc quan cởi mở của mẹ, nên sau ngày hôm đó tôi biết mình đã bị bà thuyết phục rồi!
Rõ ràng Lưu Phong cũng nhớ tới chuyện này, cười giải thích: "Ý tôi không phải vậy."
Bà ta xấu hổ đến mức vội chuyển chủ đề.
Lúc này, Cố Giang Lan gọi điện tới, tôi ra ngoài nghe điện thoại.
Phòng làm việc được chuẩn bị cho tôi mấy ngày nay đang được sửa sang, Cố Giang Lan nghĩ nó bẩn thỉu bụi bặm nên không cho tôi đi, anh ấy tự mình trông chừng.
Gần đến giờ họp lớp, Cố Giang Lan nói sẽ quay lại đón tôi.
Cúp điện thoại xong, tôi định quay về phòng lấy áo khoác, nhưng vừa bước ra cửa đã nghe thấy giọng của Lưu Phong:
“Tôi nghe nói Tụng Tụng đã nghỉ việc để khởi nghiệp, nhà chị còn cho con bé ngôi nhà ở trung tâm?"
Giọng điệu không giống như nói nhảm mà giống như đang tra hỏi, khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Tôi cau mày, sau đó tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng của mẹ chồng: "Ồ, sao vậy?"
Lưu Phong bĩu môi nói: "Chị à, những người trẻ tuổi bây giờ nóng nảy quá, chỉ muốn nhanh chóng thành công mà thôi, khởi nghiệp có thể chỉ là một cái cớ để thăm dò tài sản của anh chị, nói không chừng cô ta đang muốn gia sản của nhà chị đó!"
"Bây giờ cô ta muốn một căn phòng anh chị liền cho, sau này nó muốn tìm anh chị đòi tiền, đòi mấy trăm, mấy nghìn vạn thì anh chị làm thế nào?”
Lần này sắc mặt của mẹ chồng thay đổi rồi.
"Tôi nói cho cô biết, lời này hãy rút lại đi. Nếu sau này còn ở trước mặt tôi mà nói lời này thì tôi sẽ không nể mặt đâu!"
"Chưa kể Tụng Tụng hoàn toàn không phải là người như vậy, con bé rất thực tế trong công việc. Chúng tôi đã xem xét mọi vấn đề của studio từ lâu trước khi bắt đầu. Chúng tôi thật may mắn khi có thể giúp đỡ con bé. Hơn nữa, Tụng Tụng gả đến đây thì chính là con gái của chúng tôi. Con bé rời nhà xa như vậy để gả tới đây vốn dĩ đã rất tủi thân rồi, nếu còn nghi ngờ vô cớ nữa thì con bé sẽ thấy thế nào? Chúng ta cũng đều từng làm dâu. Thế hệ trước có tư tưởng bảo thủ, hay hoạnh hoẹ nghi ngờ đủ thứ về con dâu, thế nên mới dẫn đến rất nhiều mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu. Chuyện này không thể xảy ra ở thế hệ chúng ta được nữa."
Giọng của mẹ chồng tôi nghiêm túc đến nỗi khiến bà ta cảm thấy nếu nói thêm một lời nữa thì thực sự mẹ sẽ không thèm nể mặt.
Lưu Phong mím môi, cuối cùng nuốt xuống lời muốn nói nhưng vẫn không khỏi phàn nàn: "Chị cũng quá cưng chiều con dâu rồi."
"Đây là con dâu của tôi, tôi không cưng thì ai cưng?”
Mẹ chồng tôi tỏ vẻ tự hào.
Nghe đến đây tôi thấy ấm lòng. Thực ra mẹ chồng tôi vẫn luôn làm điều này kể cả sau một thời gian dài ở bên nhau. Vì vậy, dù lấy chồng xa nhưng tôi ít khi cảm thấy nhớ nhà, thậm chí tôi còn cảm thấy đây như ngôi nhà thứ hai của mình.
Tôi mở cửa bước vào. Khi nhìn thấy sắc mặt xấu ói của Lưu Phong, tôi giả vờ như không nghe thấy gì, chỉ chào rồi đi lên lầu.
Vừa bước tới cửa phòng ngủ, tôi đã nhìn thấy Giả Nghiên đang hoảng sợ bước tới. Hướng phía sau cô ta chính là phòng ngủ của Cố Giang Lan và tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.