7.
“Cô đang làm gì vậy?” Tôi cau mày hỏi.
Giả Nghiên có vẻ càng hoảng sợ hơn khi nhìn thấy tôi, nhưng cô ta vẫn giả vờ bình tĩnh và nói với tôi với giọng điệu không tốt: "Tôi đang tìm phòng tắm."
"Phòng tắm ở tầng dưới."
"Ồ, tại tôi không biết."
Nói xong, Giả Nghiên trực tiếp đi xuống lầu, nhưng nhìn từ sau lưng cô ta vẫn có thể thấy được chút hoảng loạn.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi mở cửa phòng ngủ bước vào, quả nhiên ngửi thấy mùi nước hoa giống như của Giả Nghiên, rất nhạt nhưng tôi vẫn ngửi thấy, rõ ràng là cô ta đã vào phòng ngủ của chúng tôi.
Tôi nhìn, trong phòng dường như không có dấu vết của bất cứ thứ gì bị xáo trộn, mọi thứ vẫn còn đó.
Nhưng cô ta làm gì ở đây?
Đang suy nghĩ, điện thoại di động của tôi lại vang lên, là cuộc gọi của Cố Giang Lan, anh đã ở dưới lầu.
Tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều nên đã lấy áo khoác và vội vã rời đi.
Tôi đã gặp tất cả bạn bè của Cố Giang Lan trước đây, họ cùng nhau lớn lên, tôi cũng có ấn tượng tốt về họ - tất nhiên là ngoại trừ Giả Nghiên.
Tuy nhiên, Giả Nghiên đã ít liên lạc với họ kể từ khi cô ta ra nước ngoài, tại bữa tiệc này, Cố Giang Lan cũng nói không gọi Giả Nghiên tới.
Nhưng tôi không ngờ rằng cô ta vẫn đến.
Khi Giả Nghiên bước vào, Cố Giang Lan và tôi hơi ngạc nhiên, anh cau mày, sắc mặt tối sầm, nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ dò hỏi.
Anh ta cũng là ông chủ trong số những người bạn của họ - Giang Mặc, cũng là người tổ chức buổi tụ tập này.
Giang Mặc tỏ vẻ bất lực, thấp giọng giải thích với chúng tôi: "Cô ta nhận tin tức từ một người không quen biết, cứ đòi đến, tôi cũng không thể nói gì."
Chúng tôi đều hiểu, không nói gì cả.
"Anh Mặc, đã lâu không gặp. Em thấy anh càng ngày càng đẹp trai đấy."
Sau khi Giả Nghiên ôm và chào hỏi vài người một cách vui vẻ, cô ta bước về phía Giang Mặc và Cố Giang Lan, cô ta liếc nhìn Cố Giang Lan và nhanh chóng ôm lấy Giang Mặc với một nụ cười.
Giang Mặc nhanh chóng lùi lại, làm động tác từ chối.
"Không, không, cô có mùi nước hoa nồng quá, về nhà tôi không thể giải thích với vợ được."
"Chúng ta là bạn từ nhỏ, ôm thì có gì sai?" Cô ta mím môi, đôi mắt buồn bã tỏ ra trìu mến.
“Không thể kết hôn xong thì đến bạn thuở nhỏ cũng không nhận chứ?” Vừa nói, cô ta vừa liếc nhìn Cố Giang Lan và tôi một cách đầy ẩn ý.
Nhưng Cố Giang Lan không mắc cái bẫy này. Nhận ra cô ta đang nói đến mình, anh lặng lẽ nói: "Vậy tôi mong sau này cô kết hôn mà chồng cô vẫn có thể âu yếm những người phụ nữ khác."
Mặt Giả Nghiên gần như tái xanh: "Anh Lan, sao anh có thể nói như vậy với em?"
"Hả? Ý cô không phải vậy sao?"
"Em..." Giả Nghiên có chút khó chịu.
"Được rồi, chúng ta đã lâu rồi không gặp, ngồi xuống ăn cơm trước nhé." Giang Mặc giảng hòa.
Giả Nghiên lúc này mới im lặng và tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn tôi đầy dữ tợn.
Tôi: "?"
Lườm tôi làm gì, lời cũng không phải do tôi nói.
Trong lúc ăn cơm, có lẽ biết Cố Giang Lan sẽ bảo vệ tôi, Giả Nghiên càng thành thật hơn, không phạm sai lầm gì.
Nhưng sau ba tuần rượu, cuộc trò chuyện trong phòng rất sôi nổi, khi Cố Giang Lan đi vào phòng tắm, Giả Nghiên không thể ngồi yên nổi nữa, tay cầm ly rượu đi về phía tôi.
8.
Tôi đang cúi đầu ăn con tôm mà Cố Giang Lan vừa bóc vỏ cho mình, nhận thấy trước mắt có một bóng đen, tôi vô thức ngước mắt lên.
"Cô đến làm gì?"
Giọng điệu của tôi rất tệ.
Trời đánh còn tránh miếng ăn. Tôi ghét nhất là bị ai đó làm phiền khi đang ăn.
Giả Nghiên dường như không ngờ rằng tôi sẽ trực tiếp gắt gỏng như vậy, cô ta sửng sốt một lúc rồi nói: "Chị ơi, tại sao chị lại thù địch với em như vậy?"
"Có hả?"
Tôi lấy khăn giấy lau miệng rồi nói: "Nhìn ra tôi có địch ý với cô rồi còn không biết điều mà tránh xa tôi ra?"
Giả Nghiên mỉm cười.
"Tại sao chị không thích em? Chỉ vì em thích anh Lan, có mối quan hệ tốt với anh Lan sao? Vậy em có thể hiểu rằng chị không có cảm giác an toàn với anh Lan không?"
Nói đến đây, nụ cười của cô ta càng đắc ý hơn.
"Haha."
Tôi chế nhạo: "Đừng cục cục* mãi thế, gà mái đẻ trứng cũng không kêu lắm bằng cô đâu."
*Raw nữ8 gọi nam9 là Cố ca ca, đọc là gu gege, phát âm giống tiếng con gà cục cục tác ấy nên nữ9 mới mỉa nữ8 kêu như con gà đẻ trứng:)))
"Tôi không biết cô hiểu lầm thế nào. Ban đầu khi chúng tôi ở bên nhau là anh Lan của cô theo đuổi tôi trước. Giữa chúng tôi người không có cảm giác an toàn cũng là anh ấy chứ không phải tôi."
"Còn nữa, đính chính với cô một điều, tôi mà đã ghét ai thì người đó làm cái gì tôi cũng thấy chướng mắt, tức là cho dù bây giờ cô mời tôi uống rượu, tôi cũng sẽ nghi ngờ rằng cô định giở trò với tôi.”
Nói đến đây, tôi liếc nhìn ly rượu trên tay cô ta.
Giả Nghiên không những không tức giận mà còn mỉm cười:
"Chị ơi, sợ rằng chị không biết rằng em và họ đã là bạn từ nhỏ. Cho dù anh Lan có bị chị mê hoặc thì ánh mắt mọi người vẫn tinh lắm. Em tin anh Lan sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của chị, sớm muộn gì anh cũng sẽ tỉnh ngộ thôi."
Nói đến đây, ánh mắt cô ta đột nhiên liếc về phía sau tôi một lát, sau đó đột nhiên trong mắt ra vẻ sợ hãi:
"Chị ơi, em thực sự không có ý đó. Em không tranh với chị, chị ơi, chị đừng làm thế mà."
Nói rồi, cô ta nắm lấy tay tôi, tay còn lại giữ chặt cái ly rượu kia, hất mạnh vào mặt mình.
Tôi liếc nhìn phía sau và thấy Cố Giang Lan và Giang Mặc đang bước vào từ cửa.
Tôi: "..."
Hay cho một vở kịch cũ.
Diễn xuất còn lố lăng như vậy.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải cô ta xem phim ngôn tình từ hai mươi năm trước hay không?
Nước ngoài lạc hậu thế à?
Tuy nhiên, vì cô ta mê diễn xuất như vậy nên tôi cũng chiều lòng diễn cùng cô ta. Tôi không do dự đưa tay lên tát cô ta một phát.
Nhanh gọn lẹ, không chần chừ.
9.
“A!”
Cô ta hét lên, che mặt lại và nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Có lẽ cô ta nghĩ rằng sau khi trò hề kết thúc, tôi sẽ lo lắng giải thích với mọi người rằng tôi không hất rượu đi, nhưng cô ta không ngờ rằng tôi thực sự sẽ đánh cô ta.
Đương nhiên phải đánh, tôi phải dạy cho cô ta biết, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, trò hất rượu này chả là cái đinh rỉ gì, nếu muốn một người đàn ông thương xót mình, có khi còn phải mạo hiểm cả mạng sống kia kìa.
Cái tát này còn nhẹ chán.
"Có chuyện gì vậy?"
Cố Giang Lan và Giang Mặc lo lắng bước tới.
Những người khác trong phòng cũng bị động tác này làm cho giật mình, căn phòng vốn náo nhiệt bỗng dưng im lặng, tất cả đều nhìn về phía chúng tôi.
Trước khi tôi nói Giả Nghiên đã kịp khóc:
“Em không biết sao chị lại đối xử với em như vậy. Vừa rồi em chỉ muốn xin lỗi chị vì sự hiểu lầm trước đó, không ngờ chị lại có vẻ như vẫn còn giận lắm, em vừa bưng ly rượu tới, chị đã hất rượu vào người còn đánh em nữa.”
Nói đến đây, trong mắt cô ta tràn đầy ý hận, diễn xuất cứ phải gọi là tuyệt cà là vời. Tôi rất vừa lòng.
"Em thế nào rồi?" Cố Giang Lan lớn tiếng hỏi.
"Em không sao, anh Lan, anh..."
Cô ta chưa kịp nói hết câu thì Cố Giang Lan đã bước đến và nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy đau lòng:
"Tay em đỏ rồi này."
Anh ấy xoa xoa lòng bàn tay tôi.
Giả Nghiên choáng váng, nước mắt vẫn rơi.
"Anh Lan, chính chị ta đã đánh em đó!"
Lần này, cô ta dường như không thể giả vờ được nữa, giọng nói có chút cuồng loạn.
"Cô câm miệng cho tôi!"
Cố Giang Lan cau mày nghiêm nghị, nhìn cô ta bằng đôi mắt đen sẫm. Lần này anh ấy thực sự tức giận, Giả Nghiên bị ánh mắt của anh làm cho sợ hãi, thậm chí còn quên cả khóc.
"Tụng Tụng chưa bao giờ động thủ với ai cả."
Cố Giang Lan lạnh lùng nói.
Ngụ ý rằng nếu tôi làm vậy thì chắc chắn là lỗi của người đó. Anh ấy luôn tin tưởng tôi vô điều kiện, điều đó khiến tôi rất hạnh phúc.
Giang Mặc ở bên cạnh cũng nói: "Giả Nghiên, chúng tôi biết cô vẫn luôn không quên được Giang Lan, nhưng dù sao cậu ấy cũng đã kết hôn, cho nên cô thật sự không cần thiết phải làm mấy trò bẩn thỉu này."
Lần này Giả Nghiên hoàn toàn choáng váng.
"Anh Mặc, ngay cả anh cũng không tin em à?"
"Không phải là tôi không tin cô, chỉ là thủ đoạn này quá lỗi thời, không giống như điều mà Tụng Tụng có thể làm lắm."
Những người khác cũng hưởng ứng.
Để tránh cho Cố Giang Lan bị trà xanh đầu độc nên trong những năm qua tôi đã dạy anh ấy cách phân biệt trà xanh, đến mức thậm chí bạn bè của anh ấy cũng học được mấy chiêu.
Thật trùng hợp là chiêu này, tôi đã dạy anh ấy từ lâu rồi.
Tôi vẫn còn nhớ họ đã dè bỉu thế nào khi tôi dạy, chỉ không ngờ họ thực sự nhớ được điều đó.
"Mấy người...mấy người đều giúp chị ta."
Giả Nghiên suy sụp: "Được rồi, vậy tôi sẽ gọi cảnh sát, tự tôi đi tìm công lý cho chính mình."
Cô ta nghĩ mình có thể làm điều này để dọa dẫm bọn họ. Thực tế là một vài người bạn đã lưỡng lự khuyên cô ta:
"Chúng ta đều là bạn bè, sao phải làm lớn thế? Thôi cho qua đi."
"Phải đó, đợi cảnh sát đến thì khó nhìn mặt nhau lắm.”
Sau khi nghe vài người nói, cô ta dường như cảm thấy tự tin hơn, chỉ vào tôi và giận dữ nói: “Bảo chị ta xin lỗi tôi, còn nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát. "
10.
Giả Nghiên hiện đang ở trạng thái khùng khùng điên điên, nói báo cảnh sát hình như không phải là nói chơi.
Một số người không muốn gây rắc rối nên nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi.
Tôi cười nói:
"Được rồi, báo đi, thuận tiện cầm ly rượu theo xem có dấu vân tay của tôi trên đó không."
Khi ấy Giả Nghiên nắm lấy tay tôi rồi tự hất rượu vào mình, tôi hoàn toàn không chạm vào ly rượu đó.
Giả Nghiên dường như đã nghĩ đến điều này, vẻ mặt cô ta đột nhiên thay đổi.
Tôi nói tiếp: "Cô nắm tay tôi tạt rượu vào mặt mình. Tôi sợ quá muốn rút tay ra, kết quả là tự cô đưa mặt mình tới. Tôi phải làm sao đây? Cái này cùng lắm chỉ là vô ý đả thương thôi, so với việc suýt g iết chết ai đó, vết thương ở mức độ này thì tội nặng được đến đâu?”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, giọng điệu u ám. Mặt Giả Nghiên ngày càng xanh, khi nghe những lời cuối cùng của tôi, cô ta hoàn toàn hoảng sợ. Cô ta mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn tôi hung tợn rồi quay người tức giận bỏ đi.
Cố Giang Lan khẽ cau mày nhìn xuống tôi.
"Suýt giết người nghĩa là gì? Cô ta suýt giết ai?"
Tôi sững sờ một lúc rồi mỉm cười ôm lấy cánh tay anh ấy một cách quyến rũ.
"Không, em lừa cô ta thôi. Nhìn phản ứng của cô ta chắc chắn là có tật giật mình rồi.”
Cố Giang Lan không suy nghĩ nhiều, bị Giang Mặc kéo đi tiếp tục uống rượu.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy anh ấy không tìm hiểu thêm về vấn đề đó.
Sau bữa tiệc, tôi và Cố Giang Lan trở về nhà. Vừa bước vào phòng là anh đã muốn thân mật với tôi. Ngửi mùi rượu thoang thoảng trên người anh, tôi không uống nhưng lại thấy hơi say.
Tôi chợt nghĩ tới điều gì đó, vội vàng đẩy anh ra.
"Chờ chút đã."
"Sao vậy?"
Cố Giang Lan nhìn tôi với đôi mắt đen mờ, hơi không vui khi bị cắt ngang.
"Ngoan nhé."
Tôi chạm vào đầu anh ấy rồi làm động tác im lặng, sau đó tắt đèn và bật đèn điện thoại của mình lên. Tôi quét khắp phòng một lượt và cuối cùng tìm thấy một chấm nhỏ màu đỏ bên trong máy điều hòa.
Máy quay phim.
Lúc lấy máy quay ra, ánh mắt Cố Giang Lan lạnh lùng đến đáng sợ.
"Hôm nay Giả Nghiên vào phòng chúng ta."
Tôi giải thích với Cố Giang Lan, đồng thời trong lòng cũng thấy rất sợ hãi. May mắn là vừa rồi tôi đã phản ứng kịp thời, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Sự kiên nhẫn của Cố Giang Lan đã đến giới hạn.
"Anh sẽ đi tìm cô ta."