1
Vào ngày cưới của chúng tôi, tiểu thanh mai đã theo đuổi Cố Giang Lan nhiều năm cũng đến.
Cô ta mặc một chiếc váy có kiểu dáng gần giống với váy cưới của tôi, còn đội thêm cả khăn trùm đầu. Ngay cả kiểu dáng của khăn cũng gần như giống hệt nhau.
Tiểu thanh mai che miệng ngạc nhiên: “Ya, lễ phục của em vậy mà lại hệt như váy cưới của chị. Anh à, anh nghĩ giữa em và chị, ai đẹp hơn?”
Nói xong cô ta quay người lại, ngọt ngào hỏi Cố Giang Lan.
Cố Giang Lan sắc mặt tái xanh.
Trước khi anh ấy kịp nổi giận, tôi đã chủ động hỏi: "Hôm nay là đám cưới của tôi, cô ăn mặc như thế là có ý gì?"
Cô ta như chỉ đợi tôi hỏi câu này, tiểu thanh mai tìm được cơ hội liền tỏ vẻ sợ hãi, trốn sau lưng bạn trai tôi.
"Anh Giang Lan, chị thật hung dữ."
"Xin lỗi chị, em cũng không cố ý, chị đừng suy nghĩ nhiều."
Nói đến đây, ánh mắt cô ta hiện rõ sự đắc ý. Rõ ràng đây hoàn toàn không phải sự cố. Cô ta biết tôi sẽ mặc chiếc váy cưới này nên cố tình chọn kiểu dáng giống tôi.
Cố gia và Giả gia là bạn bè của nhau, hai gia đình rất thân thiết.
Tôi và Cố Giang Lan bắt đầu lên kế hoạch cho đám cưới từ một năm trước, nên nếu Giả Nghiên muốn biết tôi sẽ mặc kiểu váy cưới nào thì chỉ dễ như trở bàn tay.
Kể từ khi tôi và bạn trai ở bên nhau, Giả Nghiên đã luôn không ngừng làm phiền.
Cô ta đi du học, khi biết đến sự tồn tại của tôi còn gửi ảnh ăn mặc hở hang cho bạn trai tôi rồi đêm nào cũng gửi tin nhắn mập mờ quấy rầy anh ấy.
Vì mối quan hệ giữa hai gia đình nên bạn trai tôi không làm lớn chuyện, sau nhiều lần cảnh cáo nhưng không có kết quả, anh ấy đã chặn luôn cô ta.
Cô ta bí mật mò thông tin của tôi, sau đó đăng lên các nền tảng lớn bịa rằng tôi lợi dụng lúc cô ta đi du học để dụ dỗ bồ của cô ta, nhờ cư dân mạng tìm kiếm thông tin của tôi, bạo lực mạng với tôi.
Tôi lần theo manh mối và truy đến cô ta, khi bị bạn trai tôi tra hỏi, cô ta giả vờ vô tội, nói rằng mình chỉ thấy chán nên bịa chơi thế thôi, rồi còn bảo tôi là đồ mong manh dễ vỡ, có tật giật mình.
Mấy vụ như này xảy ra nhiều rồi nên không là gì, nặng nhất là có một lần cô ta khiến Cố Giang Lan bị thương nặng, anh ấy suýt lên bàn thờ lần đó.
Bản thân Cố Giang Lan cũng không nhớ chuyện này, nhưng sau khi tôi biết được chuyện này từ mẹ chồng, tôi đã nói rõ với Cố Giang Lan rằng cô ta không được phép tham dự đám cưới của chúng tôi.
Tôi không biết tại sao cô ta vẫn xuất hiện ở đây, nhưng có lẽ cô ta vẫn chưa biết,
Cố Giang Lan đã sớm không giống trước nữa, không còn là người luôn kiềm chế sự nóng nảy để nghe mấy lời xàm xí của cô ta!
Quả nhiên tôi còn chưa kịp nói gì thì Cố Giang Lan đã động tay, anh túm lấy cổ áo cô ta, phớt lờ tiếng hét mà lôi thẳng ra cửa, ném một phát ra ngoài.
Giả Nghiên ngã nhào xuống đất, sau đó còn cố nhìn Cố Giang Lan, trong mắt tràn đầy nước:
"Anh..."
"Đừng có nhận thân gì ở đây. Tôi không có đứa em gái nào vô liêm sỉ như cô."
Cố Giang Lan trực tiếp ngắt lời cô ta:
"Một là đi thay quần áo hai là phắn ra ngoài!"
Khuôn mặt anh u ám, giọng điệu lạnh lùng đến đáng sợ. Giả Nghiên sợ đến mức quên cả khóc.
Anh ấy quay lại nhìn tôi, trong ánh mắt còn đầy tức giận.
Cô ta còn muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Cố Giang Lan thì vẫn rén, lắp bắp rồi cuối cùng đành hung hăng trừng mắt nhìn tôi rồi đứng dậy rời đi.
Tôi và Cố Giang Lan cùng trở lại phòng khách. Tôi vừa bước vào cửa, Cố Giang Lan đã lo lắng ôm tôi từ phía sau.
Giọng nói thanh lạnh vừa quyến rũ vừa xót xa:
"Bảo bối đừng tức giận, anh thực sự không biết tại sao cô ta lại đến đây."
"Rõ ràng là anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi..."
Anh ấy dường như sợ tôi sẽ bỏ chạy.
Tôi yêu Cố Giang Lan đã mười hai năm, anh ấy là cung Bọ Cạp, đã vậy còn mắc chứng hay suy diễn nặng, từ lúc anh ấy yêu tôi đến tận giờ tình cảm đều không hề thay đổi.
Tất nhiên là tôi tin những gì anh ấy nói.
Xem ra việc Giả Nghiên xuất hiện trong đám cưới, anh ấy thực sự không rõ. Lúc này, anh ấy dường như nghĩ ra điều gì đó bèn buông tôi ra.
"Bảo bối, em đợi anh một lát, anh nhờ người điều tra xem cô ta đến đây bằng cách nào."
2.
Cố Giang Lan nói xong định đi gọi điện thoại, tôi ấn tay anh ấy:
"Thôi, không cần lãng phí thời gian."
Có lẽ tôi biết đó là ai.
Số người không muốn tôi cưới Cố Giang Lan chỉ đếm trên đầu ngón tay, dùng phép loại trừ là biết được.
Ở trước mặt Cố Giang Lan, những người đó đều tỏ ra rất nhiệt tình với tôi nên khi bọn họ tiểu xảo gì ở sau lưng mình, anh ấy cũng không biết.
Nhưng trong lòng tôi thì rõ, bọn họ muốn đám cưới tôi bung bét, tôi càng không cho họ như ý.
Dù nghĩ vậy nhưng tôi vẫn không muốn mặc chiếc váy cưới này nữa.
Chiếc váy cưới này được tôi và Cố Giang Lan chọn từ lâu, nhưng khi thấy Giả Nghiên mặc cùng kiểu dáng, tôi vẫn cảm thấy khó chịu.
Tôi giơ tay cởi váy cưới.
Cố Giang Lan hoảng sợ: "Bảo bối, chúng ta sắp kết hôn rồi. Tại sao em lại cởi váy cưới?"
"Giúp em tìm một chiếc váy cưới mới, em không muốn mặc cái này nữa." - Tôi nói.
Nghe tôi nói không phải không muốn kết hôn nữa, tâm trạng căng thẳng của Cố Giang Lan mới nhẹ nhõm.
"Được, thưa cục cưng đại nhân."
Sau khi mỉm cười nói xong, anh ấy lập tức gọi người đi lấy chiếc váy cưới dự phòng. Đồ cưới dự phòng được giao đến nhanh chóng.
Tôi và Cố Giang Lan nán lại một lúc rồi đám cưới bắt đầu.
Ngay khi vừa bước lên sân khấu, tôi đã nhìn thấy những ánh mắt ngạc nhiên và sửng sốt của mọi người.
Trước đây khi nhìn thấy ánh mắt Cố Giang Lan khi tôi thử bộ váy này, tôi đã sớm liệu được rồi.
Đồ cưới dự phòng này là một chiếc váy màu đỏ, khí chất hoàn toàn khác với chiếc trước, nếu chiếc trước chỉ coi là đẹp thì chiếc này phải nói là đẹp chấn động bốn phương tám hướng.
Lúc đó chỉ vì màu đỏ quá lòe loẹt và hơi hở hang so với chiếc màu trắng nên Cố Giang Lan đã làm ầm ĩ không cho tôi mặc nó lên sân khấu, nhưng xảy ra vụ đụng hàng kia nên giờ tất nhiên tôi chỉ có thể mặc chiếc này.
Tôi liếc nhìn bàn tiệc cho người quen, Giả Nghiên đang lườm tôi với ánh mắt ghen tị. Nếu ánh mắt có thể giết người thì e rằng tôi đã bị cô ta giết mấy lần rồi.
Tôi giả vờ như không nhìn thấy, làm theo hướng dẫn của người dẫn chương trình rồi hoàn thành nghi lễ cưới hỏi.
Có tên điên Cố Giang Lan ở đây, không ai dám gây rắc rối trong đám cưới. Nhưng trong tiệc rượu chúc mừng, ai đó lại bắt đầu tác quái rồi.
3.
Như thường lệ, tôi và Cố Giang Lan cùng các trưởng lão trong nhà nâng ly chúc mừng xong, khi chúng tôi đi đến bàn của Giả Nghiên, một người phụ nữ trung niên nói:
"Không ngờ rằng Tiểu Cố kết hôn sớm như vậy. Ký ức hiện tại của bác vẫn dừng lại ở thời điểm con và Nghiên Nghiên rượt đuổi chơi trò gia đình với nhau."
"Lúc đó, Tiểu Cố làm bố, Nghiên Nghiên làm mẹ, còn nói muốn sinh cho bác một đứa cháu trai mập mạp." Nói xong bà ta cười sảng khoái.
Tôi không khỏi cau mày.
Nói điều này vào lúc này, rõ ràng là bà ta đang cố tình chọc tức tôi. Tôi định nói nhưng Cố Giang Lan đã giành nói trước:
“Tôi chưa bao giờ nói thế.”
“Với lại thời trẻ con ấy phải có ít nhất bảy tám người cùng chơi với tôi, các vai được bốc thăm luân phiên, thằng nào chả từng đóng vai vợ chồng với Giả Nghiên rồi.”
Anh ấy giải thích rõ ràng, không chút qua loa cẩu thả.
Tôi rất hài lòng cười đáp: "Nói như vậy thì chắc dì phải có nhiều đứa cháu trai mập mạp lắm. Dì Lưu, dì thật là may mắn đó ạ."
Người phụ nữ trung niên này là mẹ của Giả Nghiên, tên Lưu Phong, mẹ chồng trước đây đã giới thiệu cho tôi.
Giả gia và Cố gia từng là bạn bè, mặc dù mối quan hệ đã phai nhạt nhưng Lưu Phong rất thích Cố Giang Lan, muốn anh ấy làm con rể của mình. Vì lý do này, bà ta thường xuyên chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và Cố Giang Lan, nhưng may mắn là chúng tôi không mắc bẫy của bà ta.
Lần này Giả Nghiên đến rõ ràng là do lỗi của Lưu Phong. Mặt Lưu Phong tái xanh khi nghe tôi nói thế:
"Đứa trẻ này, sao con lại nói như vậy?"
"Ủa, con đã nói gì cơ?" Tôi giả vờ vô tội.
Lưu Phong như đấm vào bịch bông, lập tức không nói nên lời.
Mặt Giả Nghiên tái xanh, cô ta trừng mắt nhìn tôi với vẻ đầy ghen tị và oán giận nhưng sau đó đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, còn mỉm cười với tôi và nói: “Chị ơi, mẹ em nói chuyện hay thẳng thắn như vậy, chị đừng tức giận.”
Nói xong lại quay sang Lưu Phong: "Mẹ ơi đều là chuyện quá khứ rồi. Mẹ đừng nhắc tới, chị sẽ không vui."
"Chuyện này có gì mà không vui? Mặc dù nhà ta với Cố gia không phải là gia tộc lớn gì nhưng cũng là gia đình có máu mặt, con dâu gả vào hai nhà chúng ta phải biết rộng lượng để không bị người khác chê cười.”
Nói như vậy ý là tôi không rộng lượng rồi.
Tôi cười khẩy một tiếng.
Những người bên cạnh thấy có gì đó không ổn liền lập tức can thiệp, mẹ chồng cũng nắm tay tôi và dặn tôi đừng tranh cãi với bà ta.
Trước kia tôi nhất định sẽ đấu với mụ đến cùng, nhưng bây giờ dù sao cũng là hôn lễ của tôi với Cố Giang Lan, chọc tức bà ta cũng không thích hợp lắm.
Tôi không nói gì nữa và đi rót rượu, thầm nghĩ rằng mình sẽ hoàn thành càng sớm càng tốt rồi quay lại thưởng thức bữa tối.
Kết quả là tôi vừa rót rượu xong, Lưu Phong liền đưa rượu cho Giả Nghiên.
Sau đó bà ta rót một ly rượu mới, đưa cho Cố Giang Lan rồi nói:
"Tiểu Lan, con và Tiểu Nghiên dù sao cũng là thanh mai trúc mã, vào ngày vui này, chúng ta hãy vui vẻ uống một ly nhé."
Lưu Phong nói xong, mỉm cười với tôi và nói: "Lâm Lâm, ngày vui như vậy con đừng tức giận. Bác luôn mong Tiểu Lan trở thành con trai của mình, nhưng bây giờ bọn con đã kết hôn, hãy cho bọn nó uống một ly, coi như là hoàn thành tâm nguyện của bác."
Giả Nghiên cũng nhanh chóng nói đùa: “Đúng vậy, chị ơi, chị không biết đâu, nếu không phải em ra nước ngoài để chị lợi dụng thì có lẽ bây giờ người kết hôn với anh Lan là em đó.”
Tôi tức giận cười lớn.
Tôi không thể nhịn được nữa, đang định nổi giận thì Cố Giang Lan ở bên cạnh tôi cũng không nhịn được đẩy ly rượu được mời ra ngoài.
"Uống say rồi thì cút, đừng ở đây ăn nói linh tinh!"
Mọi người đều biết Cố Giang Lan đang tức giận vì hành động này nên không dám nói nữa.
Những vị khách ở các bàn khác cũng bị sốc và lần lượt nhìn chúng tôi.
"Tiểu Lan, Nghiên Nghiên nói thế nào cũng là em gái con, sao con nói chuyện với em như vậy được!"
Cố Giang Lan lạnh lùng liếc nhìn bà ta: "Bà cũng cút!"