Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 1485: Thiên Mộc Cơn Giận!




‘Thì ra là như vậy!’ Sư Thiên Ngạn nhìn Đại Môn chấn động phát ra kinh khủng âm thanh kia, dường như hắn đã hiểu vì sao Sư Thiên Minh lại chọn cái phương pháp này.
Như làm theo sáo lộ bình thường, dùng Truyền Âm Ngọc Phù hay là độc môn bí pháp, cái mà Sư Thiên Minh nhận được, chắc chắn cũng sẽ giống như những lần trước, đều là lấy thất bại để mà chấm dứt.
Nhưng lần này không giống, thanh âm chấn động do Tam Dương Phần Thiên Thủ phát ra, chắc chắn là có thể kinh động đến được Lão Tổ Tông, làm cho ông ta muốn chuyên tâm bế quan cũng là không thể.
Còn như nếu một kích vừa rồi làm cho Lão Tổ Tông đột nhiên kinh động dẫn đến tẩu hỏa nhập ma mà chết, như thế cũng chỉ có thể nói vận số của ông ấy đã hết. Không chết trong tay của Sư Thiên Minh, rất nhanh Diệp Tử Phàm tìm đến cũng là sẽ chết trong tay của Diệp Tử Phàm mà thôi. Chết trước hay sau cũng không có bao nhiêu khác biệt cho lắm thì phải.

“Ầm ầm... Ầm ầm.... Ầm ầm...! “
“Là ai...Là tên tặc tử to gan nào dám tấn công Cấm Địa của Thiên Sư Thánh Cung ta..!”
Đúng như rất nhiều Tộc Nhân của Thiên Sư Bộ Tộc bên ngoài Cấm Địa suy đoán, chấn động thanh âm do một kích của Sư Thiên Minh phát ra, đúng là đã kinh động đến Sư Thiên Mộc đang bế quan thật.
Có điều tất cả mọi người, bao gồm cả hai tên Thánh Vương Cường Giả Sư Thiên Minh cũng như Sư Thiên Ngạn không nghĩ ra đó là kinh chấn lần này phát ra gây ra hậu quả cũng có chút quá lớn.
Cấm Địa Đại Môn bây giờ là đã không còn lại chút gì, ngay cả Bí Cảnh cũng đã bị hủy diệt không còn, hiện tại có ai còn có thể nhận ra đây đã từng là Bí Cảnh lừng danh một thời của Thiên Sư Bộ Tộc bọn họ đâu.
Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, lớn hơn nữa là tình cảnh hiện tại của Sư Thiên Mộc, nhìn ông ta hiện tại, một bộ trường bào rách tung tóe không khác gì ăn mày, đầu tóc vốn được búi lên chỉnh tề trước đây giờ xỏa xuống tận hông, gương mặt đỏ bừng như là quả ớt, nhìn Sư Thiên Mộc hiện tại, không khác gì là một lão già điên cả.
“Lão Tổ Tông! Không có ai đến tấn công Cấm Địa của chúng ta cả. Người ra tay với lại Cấm Địa Đại Môn vừa rồi, chính là chất nhi!”
Sư Thiên Minh nhìn Sư Thiên Mộc một bộ hỏa khí BjnIZ xung thiên như thế, biết là một khi đứng ra, hắn sẽ không có cái gì quả ngọt để mà ăn, nhưng là tình thế cấp bách, hắn không thể không nhanh chóng giải quyết hậu quả những chuyện nơi đây, sau đó còn phải nhanh chân chạy trốn trước khi Diệp Tử Phàm tìm đến mới được, nếu không, tất cả đều đã muộn rồi.
“Ầm ầm..! “
“Sư Thiên Minh! Là ngươi..Là tên khốn kiếp nhà ngươi...Ngươi có biết lần này ngươi hại ta bao nhiêu thảm hay là không? “
Quả nhiên, khi nghe được hung thủ tự mình nhận tội, Sư Thiên Mộc là lửa giận công tâm, nhanh chóng dùng chiêu hư không nhiếp vật, tóm cái tên khốn kiếp Sư Thiên Minh này vào trong lòng bàn tay, gằn giọng lên tiếng nói.
Sư Thiên Mộc hắn sao có thể không giận, vì có được cái cơ hội có thể lâm vào ngộ đạo như ngày hôm nay, hắn là đã dùng chính cái mạng của mình ra để mà trao đổi.
Chỉ thiếu một chút nữa hắn liền là đã chết trong tay của hai đại Thánh Chủ kia mất rồi. Sau khi hồi lại Thiên Sư Thánh Cung nơi đây, những tưởng mình có thể an tâm bế quan trị thương cùng đột phá được cảnh giới, nào có nghĩ đến, hắn sắp sửa thành công đột phá Thánh Hoàng hậu kỳ cường giả đến nơi, đúng lúc lại bị âm thanh bên ngoài phá hỏng, gần mười năm công sức của hắn, thoáng chốc tan thành mây khói.
Tệ hại hơn, âm thanh chấn động kia đến đúng cái lúc hắn đang đột phá, như vậy dừng lại đột ngột, lực lượng phản phệ kém chút đem hắn diệt đi, không phải Đạo Tâm của hắn kiên định, cũng như tích lũy đủ sâu, hiện tại hắn là đã xuống dưới Minh Giới tu hành rồi.
Loại này phá hỏng cơ duyên đột phá của người khác, đây là tối kỵ bên trong tu luyện Giới, một khi phạm phải đều sẽ kết thành sinh tử chi thù.
Như không phải Sư Thiên Minh này là dòng chính nhất hệ của Sư Thiên Mộc hắn, hắn là không có một cái lý do gì để tên này còn sống đến bây giờ nữa.
“Lão Tổ Tông.. Ngài ra tay đi, dù sao Thiên Sư Bộ Tộc chúng ta cũng sắp bị diệt vong đến nơi rồi, chết sớm hay muộn, cũng là như nhau mà thôi!”
Khác với lại trước đây khi gặp Sư Thiên Mộc một bộ khúm núm lơ sợ Sư Thiên Minh, lần này hắn là trừng mắt lên đối với lại Sư Thiên Mộc, một bộ ông muốn chém muốn giết thì tùy một dạng.
“Gì kia..Ngươi dám thách thức ta..? Như vậy thì ...!” Sư Thiên Mộc đưa tay lên, một bộ nhất định phải sát Sư Thiên Minh tên này để giải hận một dạng.

Hại Sư Thiên Mộc hắn thành ra nông nổi như thế này, không biết hối cải, lại còn muốn thách thức Sư Thiên Mộc hắn, loại này con cháu bất hiếu, để lại để mà làm gì?
Bộ Sư Thiên Minh nghĩ là có chút quan hệ huyết thống với Sư Thiên Mộc hắn, hắn đây là không nỡ nhẫn tâm ra tay hay là sao?
“Lão Tổ Tông... Lão Tổ Tông? Ngài hãy ngừng tay, nghe ta giải thích một chút cái đã!” Sư Thiên Ngạn nhìn thấy cái kia tình cảnh, sợ hết hồn hết vía, lấy nhanh nhất tốc độ chạy đến cầm lấy cánh tay phải của Sư Thiên Mộc, không có để cho nó hạ xuống.
Nơi đây ai cũng biết, như nó hạ xuống, sẽ có cái gì hậu quả, kia là Thiên Sư Bộ Tộc bọn họ vốn chỉ còn lại có hai Thánh Vương Cường Giả, sau này chỉ còn lại mỗi một mình Sư Thiên Ngạn hắn đây mà thôi.
“Được! Nói đi! Đừng nói Lão Tổ Tông ta không cho các ngươi cơ hội, như hai người các ngươi nói không thông, ta sẽ đưa cả hai người các ngươi diệt đi một thể! “ Cơn giận của Sư Thiên Mộc sau khi Sư Thiên Ngạn nắm lấy tay hắn cũng đã vơi đi không ít.
Với những tôn Thánh Hoàng Cường Giả như hắn, vốn là không dễ dàng gì nỗi giận, dù có nỗi giận, cũng sẽ không đến nỗi mất đi lý trí của mình, hắn sẽ không thật sự ra tay đem Sư Thiên Minh cũng như Sư Thiên Ngạn sát đi.

Đồng thời, quan sát xung quanh nơi đây, hắn cũng vô cùng nghi hoặc, Thiên Sư Bộ Tộc củ hắn vốn là có đến cả trăm tên Thánh Vương Cường Giả, nhưng hiện tại sao lại chỉ có hai tên này ở đây như thế này, những người khác đi đâu cả rồi.

Ân! Hắn có nhớ trước khi mình bế quan, có nghe Sư Thiên Hạm nói mình cùng rất nhiều Thánh Vương trong tộc đi vây bắt một tên Bán Thánh Cường Giả, tuy nhiên thời gian lâu như vậy, cũng là đã hồi lại Thánh Cung rồi mới đúng.
Còn tên này Sư Thiên Minh, trên người tên này đang mặc chính là Tộc Trưởng của Thiên Sư Bộ Tộc sắc phục.
Loại này Tộc Trưởng Chi Bào, chỉ có Tộc Trưởng Sư Thiên Hạm mới có thể mang mà thôi, những người khác trong tộc tuyệt đối không thể mang, như không sẽ phạm vào tội phản tộc.
Cái này Sư Thiên Minh hắn nhìn từ khi bé đến trưởng thành, chắc chắn sẽ không có cái lá gan phản tộc đó.

Cũng có một cái ngoại lệ là Tộc Trưởng tiền nhiệm Sư Thiên Hạm đã không còn, trong Tộc tuyển Tộc Trưởng mới, như vậy chuyện này liền không có tính.
Hiện tại Sư Thiên Minh trên người mang loại này Tộc Trưởng Chi Bào, như vậy không phải nói..
Còn nữa, xung quanh nơi đây tất cả Tộc Nhân đều một màu u ám tuyệt vọng thần sắc, đây là vì cái gì nguyên nhân, không lẽ thật sự là giống như Sư Thiên Minh tên tiểu tử kia vừa nói, Thiên Sư Bộ Tộc bọn họ là sắp phải đối diện với diệt tộc nguy cơ?
“Lão Tổ Tông! Không dám giấu gì ngài, chuyện là thế này...!” Vào thời điểm này, Sư Thiên Ngạn là không có dám nói nữa lời thừa thải, ngay lập tức hắn đem từ đầu đến cuối câu chuyện ân oán của Thiên Sư Bộ Tộc bọn họ cùng với lại Diệp Tử Phàm, cũng như là những nguy cơ mà Thiên Sư Bộ Tộc bọn họ đang sắp phải đối mặt hiện tại.
“Lão Tổ Tông! Chính là như thế, như hai người chúng tôi đoán không sai mà nói, họ Diệp kia là đang trên đường đến Thiên Sư Thánh Cung chúng ta, hiện tại như chúng ta rời đi nhanh, vẫn là còn kịp!” Chốt lại câu chuyện, Sư Thiên Ngạn chân thành lên tiếng khuyên can nói.
“Ầm ầm...! “
“Tề nhi đã chết.. Hạm nhi đã chết.. Trong tộc tất cả Thánh Vương Cường Giả đều chết hết..! “
Sư Thiên Mộc không có để ý đến câu nói cuối cùng của Sư Thiên Ngạn, hắn là cố gắng tiêu hóa những tin tức động trời mà Sư Thiên Ngạn đã kể trước đó vài phút.
Dù là Thánh Hoàng Cường Giả, nhưng Sư Thiên Mộc hắn dù sao cũng chỉ là một sinh linh trong trời đất này, cũng như bao nhiêu người bình thường khác, một khi nghe tin con cháu của mình chết hết tất cả, hắn cũng là cần thời gian để có thể tiêu hóa.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.