Địa Phủ Wechat Đàn: Lão Công Của Ta Là Minh Vương

Chương 14: Mười năm sinh tử cách đôi đường (4)




Editor: Gió
Nghe Trương Diễm nói, Ninh Hoan Tâm lập tức gật đầu như giã tỏi.
Có một chỗ cho cô nương thân là tốt lắm rồi, còn về phần ăn mặc, ừm, tạm thời nương nhờ đoàn làm phim vậy.
Dù sao đi nữa, đoàn phim nhiều người như vậy, thêm một diễn viên quần chúng như cô cũng không nhiều mà bớt đi một người như cô cũng không ít.
***
Đoàn làm phim ăn cơm tối trong tứ hợp viện. Không biết có phải vì tuổi tác tương đương nhau không mà Trương Diễm và Ninh Hoan Tâm rất hợp nhau.
Cơm nước xong, cô liền dẫn Ninh Hoan Tâm tới phòng đọc sách của mình.
“Chị Ninh, là chỗ này.”
Trương Diễm mở cửa phòng, Ninh Hoan Tâm liếc mắt đã thấy có rất nhiều sách, hơn nữa, phần lớn sách vở đều là chuyên ngành biểu diễn.
“Diễm Tử, em định làm diễn viên à?”
Diễn viên là một nghề nghiệp rất đặc thù, vì vậy, nghề này tràn đầy các loại hào quang, có thể chiếu cho khắp thiên hạ mọi người đều biết đến cô.
Lý do ban đầu khiến Ninh Hoan Tâm bỏ nhà đi làm diễn viên phụ là đây chứ đâu?
Đương nhiên là bởi vì bản tiểu thư thiên sinh lệ chất …
Được rồi, là bởi vì cô bị dồn đến tuyệt lộ. Sau khi bị cửa hàng thứ hai mươi bảy đuổi ra khỏi cửa, cô vô tình đi qua cổng Lan Điếm ảnh thị _____
Cái ảnh thị này cũng quá thối nát đi, đích thực là quá thối nát.
Ninh Hoan Tâm linh cơ khẽ động, đem tất cả số tiền còn trong người, làm giấy chứng nhận diễn viên tạm thời, còn mượn được một gian phòng để ở tạm.
Cô thấy bản thân mình xinh đẹp như này, còn tập võ từ nhỏ, rất nhanh sẽ được đôi mắt tinh tường của anh tài Bá Nhạc nhìn trúng, sau đó, diễn một vai nữ phụ, nháy mắt giết tới vai nữ chính, từ đó bước lên Đại lộ Tinh Quang.
Kiếm tiền không phải là mục đích. Mục đích là để cho mọi người khắp thiên hạ đều có thể nhìn thấy mình, như vậy …
Ba mẹ ở quê xe cũng sẽ biết mình ở nơi nào, chủ động đến đón mình về nhà.
Không sai, thực ra cô … cũng muốn về nhà, nhưng lại không muốn tự làm mình khó xử, nên đó chính là biện pháp cô cho rằng thiên y vô phùng, cơ trí vô song.
Nhưng tưởng tượng thì tốt đẹp còn hiện thực thì quá tàn khốc.
Ninh Hoan Tâm ở trong ảnh thị diễn vai quần chúng hai tháng ròng, lăn lộn đến nửa câu thoại cũng không có.
Nói đến lại rơi nước mắt.
Aiz, aiz, aiz!
Ninh Hoan Tâm thu hồi tâm tư, so với làm diễn viên quần chúng, bây giờ cô bị cái wechat kia ném về mười năm trước, đây mới là hố cha a!
(*) Hố cha: xỏ lá, chơi bẩn, gài bẫy,…

Lúc này, Ninh Hoan Tâm đầy bụng tâm sự, mà Trương Diễm bên cạnh nghe thấy câu hỏi của cô, chỉ cúi đầu xấu hổ, cười một tiếng: “Chị Ninh, chị đừng cười em, em đọc sách ít, cũng chưa từng đọc qua kiến thức chuyên nghiệp, nhưng bình thường cũng có nhiều đoàn làm phim đến trấn bọn em quay, em rất muốn làm diễn viên, chỉ có điều, mẹ em không cho, em lén mua trộm sách, tự mình học, chị xem.”
Nói xong, Trương Diễm còn kéo Ninh Hoan Tâm tới góc phòng, kéo rèm ra, hóa ra, dưới rèm cửa lại cất một cái gương lớn.
Cái gương này rất sạch, rất sáng, khung gương làm bằng gỗ, thoạt nhìn có vẻ rất lâu năm, rất cổ, bên trên còn điêu khắc rất nhiều hoa văn rất đẹp mắt.
“Cái này do một chị xinh đẹp trong đoàn làm phim ngày trước đưa cho em. Em hay trốn ở đây, mỗi lần đọc sách xong lại đi tới trước gương tập diễn xuất.”
Nói đến những chuyện này, hai mắt Trương Diễm sáng lên.
Xem ra, cô ấy thực sự rất thích đóng phim. Chỉ có điều …
Ninh Hoan Tâm nhíu mày, cô đi theo đoàn làm phim đến khách sạn nhỏ, vẫn chỉ thấy có một mình bà chủ, không nghe nói bà ấy còn có con gái?
Nhưng mà tính toán tuổi tác, mười năm sau, Trương Diễm có khả năng đã lấy chồng rồi.
Có chồng có con, có lẽ, cô ấy đã sớm quên giấc mộng diễn viên thuở thiếu thời của mình.
“Diễm Tử, chỗ này của em rất sạch sẽ, không cần phải thu dọn gì nữa đâu. Chỉ ngủ một mình trên giường nhỏ vậy là đủ rồi. Bình thường, lúc không diễn, chị còn có thể ở đây xem ít sách, ừm, chị đọc sách của em không sao chứ?”
“Không sao, ai để bụng mấy chuyện ấy chứ?”
Trương Diễm lại lôi kéo Ninh Hoan Tâm ra cửa: “Chị Ninh, chị đi theo em, em dẫn chị đi xem phòng ngủ của em, bên ấy vẫn còn rất nhiều sách.”
Hai người vừa đi vừa nói ra khỏi phòng đọc sách. Trương Diễm quên không kéo rèm chỗ góc phòng. Cái gương cổ kia lẳng lặng đứng đó.
Cửa phòng đóng lại, trong nháy mắt, một đạo u quang lóe lên trong gương rồi lập tức biến mất…
—– Hết chương 14 —–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.