Địa Phủ Wechat Đàn: Lão Công Của Ta Là Minh Vương

Chương 15: Mười năm sinh tử cách đôi đường (5)




Editor: Gió
Từ đường Trương thị.
Thu dọn sạch sẽ từ đường, đốt lên mấy hàng nến, dưới ánh sáng mờ nhạt, bài vị dòng họ Trương thị mơ mơ hồ hồ, nhìn không rõ ràng.
Nơi này chính là từ đường Trương gia trấn.
Ban đêm, đoàn làm phim có một cảnh phải quay ở đây. Đạo diễn phải cầu xin lão tộc trưởng trên trấn rất lâu, người ta mới đồng ý để cho bọn họ quay một lần. Cho nên, cả đoàn làm phim đều rất để tâm, hy vọng có thể quay một lần là thành công.
Ninh Hoan Tâm không có phần trong cảnh này, cô chỉ đi cho đủ số lượng.
Cái trấn nhỏ này gọi là Trương gia trấn, người trong trấn đại đa số đều họ Trương.
Trước khi ra ngoài, Ninh Hoan tâm mượn một bộ đồ của Trương Diễm. Mặc dù hơi chật nhưng có còn hơn không, hơn nữa, tiểu cô nương còn nhiệt tình cho Ninh Hoan Tâm mượn thêm một cái áo khoác màu đỏ.
Màu đỏ tươi đẹp, trong đêm tối cực kỳ chói mắt.
Ninh Hoan Tâm muốn mọi người nhanh quen mặt nên rất chịu khó giúp các tiểu ca tổ đạo cụ lau chùi cái này, dọn dẹp cái kia. Lúc mang một cái ghế vào từ đường, Ninh Hoan tâm cảm nhận được rất rõ ràng trong từ đường lạnh hơn bên ngoài rất nhiều.
Lạnh, thực sự rất lạnh.
“Hắt xì!” Một tiểu ca bên tổ đạo cụ nhịn không được, hắt ơi một cái, theo bản năng kéo chặt áo khoác của mình.
“Sao trong này lạnh hơn bên ngoài nhiều thế nhỉ?”
“Xuỵt!” Một người nhìn về phía anh ta lắc lắc đầu, chỉ chỉ bài vị cách đó không xa: “Nơi này là từ đường, thờ phụng vô số âm linh, có thể không lạnh sao?”
Đang nói chuyện, hai người biến sắc, vọt nhanh ra khỏi từ đường.
Ninh Hoan Tâm đi sau cùng. Cô luôn có cảm giác, sau lưng có một đôi mắt đang nhìn mình. Ánh mắt kia vô cùng thâm thúy và ác nghiệt.
Là ai?
Ninh Hoan Tâm chợt xoay người, trong từ đường trống vắng chỉ có mấy hàng nến đang lóe lên. Ninh Hoan Tâm cau mày, ánh mắt thoáng nhìn lên hàng bài vị, không phát giác ra điều gì khác thường, cô mới xoay người đi.
“Bịch!”
Đúng lúc đó, sau lưng chợt truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Ninh Hoan Tâm quay lại lần nữa, thấy một bài vị cư nhiên rơi trên nền đá.
Cơ thể Ninh Hoan Tâm cứng đờ tại chỗ, cô ngập ngừng muốn quay vào, cánh tay lại bị người khác bắt lấy.
“Sao cô vẫn còn ở đây?”
Giọng nói của Tương Lệ Hành chợt vang lên.
“Tôi…”
Ninh Hoan Tâm há miệng, chỉ chỉ sau mình: “Bên kia có một bài vị, nó …”
Trên nền đá, trống không!
“Bài vị làm sao?” Tương Lệ Hành nhìn theo hướng Ninh Hoan Tâm chỉ, không phát hiện ra cái gì.
“Ách.”
Lòng bàn tay Ninh Hoan Tâm đổ đầy mồ hôi: “Chắc là … tôi hoa mắt! Chỗ này âm u quá, tôi rất căng thẳng, có thể tôi căng thẳng nên hoa mắt.”
“Được rồi, cô là người mới, phải học tiền bối cách diễn ra sao, chuyển động theo vị trí máy quay như nào, đến đây, đúng lúc tôi vừa diễn xong, tôi dẫn cô qua bên kia xem một chút.”
Có vẻ tính tình Tương Lệ Hành cực kỳ tốt. Được nam thần mình thích kéo đi, trong lòng Ninh Hoan Tâm rất nhanh bình tĩnh lại.
Hai người đi tới hiện trường quay phim. Bởi vì Tương Lệ Hành ở trong phim là nam thứ, có chỗ nghỉ ngơi riêng của mình, người trong đoàn cũng cực kỳ khách khí với hắn.
Tương Lệ Hành mang thẳng Ninh Hoan Tâm đến phía sau máy quay, nhỏ giọng giải thích kỹ xảo quay phim. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Ninh Hoan Tâm có thể ngửi được mùi hương trên người Tương Lệ Hành.
Nhàn nhạt, một loại mùi vị tươi mát vô hình.
“Anh dùng nước hoa gì vậy?”
Ninh Hoan Tâm đột nhiên hỏi một câu.
Mùi này rất đặc thù, chỉ cần ngửi qua một lần, tuyệt đối sẽ không quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.