Địa Phủ Wechat Đàn: Lão Công Của Ta Là Minh Vương

Chương 13: Mười năm sinh tử cách đôi đường (3)




Editor: Gió
Ninh Hoan Tâm đứng ở cổng sững sờ cả nửa ngày, đến khi Tương Lệ Hành kéo cô vào trong sân, cô mới hồi phục lại tinh thần.
Tứ hợp viện rất lớn. Lúc này, người của đoàn làm phim ở trong sân ai cũng bận rộn.
Vương Niệm Bình so với hai người về sớm hơn một chút, đang ngồi một bên chỉ đạo mấy tiểu ca của tổ đạo cụ những đồ dùng cần thiết cho buổi quay ngày mai.
Bộ phim này nói về câu chuyện tình yêu thần quái thời dân quốc, cho nên yêu cầu đạo cụ cũng phải có hương vị cổ xưa một chút.
“Cô về phòng nghỉ ngơi trước đi, ban đêm có thể phải đi từ đường quay.”
Tương Lệ Hành nhìn sắc mặt không tốt của Ninh Hoan Tâm, cho là cô quá mệt mỏi nên mới nhắc nhở một câu.
Nghỉ ngơi? Quay phim?
Ninh Hoan Tâm khẽ mím mím môi: “Cái đó … Tôi kỳ thực, kỳ thực… tôi hôm nay mới đến, đoàn phim chưa sắp xếp chỗ ở cho tôi.”
“Hả?”
Nghe thấy Ninh Hoan Tâm nói, Tương Lệ Hành hơi nhíu mày, nhìn cô thật sâu.
Thấy Ninh Hoan Tâm cúi đầu, bộ dáng khó xử, Tương Lệ Hành mới thu hồi ánh mắt của mình: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi tìm dì Trương, hỏi bà ấy xem còn phòng nào không.”
Tương Lệ Hành mang theo Ninh Hoan Tâm đi qua sân lớn, vào thẳng nhà bếp ở hậu viện. Lúc này, trong phòng bếp nóng hổi, có hai bóng dáng đang bận rộn.
“Dì Trương!”
Tương Lệ Hành gọi một tiếng, một bóng người trong bếp nghe thấy. Ngay sau đó, Ninh Hoan Tâm liền nhìn thấy một phụ nữ trung niên mặc tạp dề vừa lau tay vừa chầm chậm bước ra ngoài: “Tiểu Tương à, có chuyện gì sao?”
“Dì Trương, đoàn phim có thêm diễn viên mới đến. Chúng ta còn phòng nào không?”
Tương Lệ Hành mỉm cười hỏi.
Nghe Tương Lệ Hành nói, dì Trương theo bản năng nhìn Ninh Hoan Tâm một cái,
Lúc này, Ninh Hoan Tâm cũng đang nhìn dì Trương.
Bà ấy thoạt nhìn chưa đến bốn mươi, bảo dưỡng khá tốt, mặt mày hiền hòa. Ninh Hoan Tâm nhìn mấy lần, dì Trương này rất quen mắt.
Hình như là …
Bà chủ khách sạn?
“Phòng chật hết rồi à? Không còn chỗ nào sao?” Giọng nói của dì Trương có phần hồ nghi: “Tiểu Tương à, tôi cũng chỉ sắp xếp phòng ốc theo danh sách các cậu gửi lúc đầu. Cậu tới chót nhất, đạo diễn còn đặc biệt bảo tôi để lại cho cậu một phòng, cô bé này … là người yêu à? Thế thì hai người ở một phòng đi!”
Chắc là do thấy trên người Ninh Hoan Tâm khoác áo của Tương Lệ Hành nên dì Trương mới nghi ngờ. Tương Lệ Hành vẫn luôn được đạo diễn đối đãi đặc biệt, nghe nói là diễn viên có phông bạt. Dì Trương chẳng qua chỉ là người bình thường ở một trấn nhỏ, bà không hiểu chuyện trong giới giải trí nhưng cũng có thể nhìn ra, địa vị của Tương Lệ Hành trong đoàn làm phim rất cao.
Cho nên, bà ta rất nghi ngờ, nói là diễn viên mới chẳng qua là Tương Lệ Hành thừa dịp mang bạn gái đến đoàn phim thôi.
“Dì Trương, người đừng hiểu lầm, chúng tôi không có quan hệ gì.” Tương Lệ Hành nghe dì Trương nói, dở khóc dở cười.
“Thật không?”
Dì Trương bán tín bán nghi, không nhịn được lẩm bẩm: “Thực sự không còn phòng, chẳng lẽ, phải để cô ấy ở nhà kho sao?”
“Ai nói không còn phòng?”
Lúc này, một giọng nữ thanh thúy đột nhiên từ trong bếp truyền ra, một thân ảnh nhỏ nhắn đáng yêu cười híp mắt bước ra.
Đó là một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi. Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa thật dài, đôi mắt như trăng non, cười rộ lên trông rất đẹp.
Thiếu nữ mặc áo lông màu xanh nhạt, trên người cũng quấn tạp dề, nhìn tướng mạo có mấy phần giống dì Trương.
“Diễm tử, con làm loạn cái gì đấy?” Dì Trương nhíu mày. Thiếu nữ này là con gái bà ấy, tên Trương Diễm.
“Con không có làm loạn a.”
Thiếu nữ trẻ nghẹo đầu nhìn Ninh Hoan Tâm: “Chị gái này, nếu không ghét bỏ thì ở cùng một chỗ với em đi. Sát phòng em có một thư phòng nhỏ, tuy không lớn lắm nhưng em dọn dẹp rất sạch sẽ, bên trong còn có một chiếc giường đơn, chắc là cũng đủ nằm.”
—– Hết chương 13 —–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.