Chương 684: Chẳng lẽ là thần binh từ trên trời rơi xuống?
Dịch giả: Luna Wong
Mưa thưa dần, nhưng đối với đám người đang âm thầm hành quân mà nói, vẫn là từng bước như lội bùn.
“Không thể tiếp tục tiến lên, phía trước có thám tử mai phục, hẳn là tu sĩ, tình huống phía trước không mò ra sâu cạn, cứ tiếp tục liều lĩnh xông tới trước không tốt, rất dễ bị phát hiện.”
Một người tu sĩ ẩn nấp chạy trở về, ngăn cản đoàn nhân mã đang còn bí mật hành quân trong đêm.
Tôn Cao Thiên, hữu thống lĩnh trong quân dưới trướng Trương Hổ hỏi: ” Điểm tích trữ lương thực* còn cách nơi này bao xa?”(*kho lương)
Tu sĩ đáp: “Đại khái còn khoảng năm dặm nữa thì phải”
Tôn Cao Thiên hơi suy nghĩ chút, sau đó hạ lệnh cho nhân mã không tiếp tục trốn trốn tránh tránh nữa, năm ngàn nhân mã trực tiếp lên đường chính, xếp hàng chỉnh tề xong xuất phát, công nhiên không nhanh không chậm tiến về phía địa điểm mục tiêu, cũng mặc kệ sẽ có người phát hiện ra hay không.
Trên đường gặp trạm gác chặn lại truy vấn, trực tiếp cho tu sĩ lách tới động thủ xử lý.
Qua được trạm gác không bao xa, có một con Nguyệt Điệp từ trong núi rừng lướt đến muốn chiếu rọi để xem, hiển nhiên là do tu sĩ Tống quốc khống chế bay đến.
Tu sĩ bên này bấm tay, b ắn ra một viên đồng tiền, trực tiếp bắn cho Nguyệt Điệp đang bay tới kia rơi rụng.
Trong rừng núi lập tức truyền đến tiếng quát hỏi, “Người nào?”
Hữu thống lĩnh Tôn Cao Thiên trả lời: “Nhân mã tuần tra phòng thủ bờ sông Từ Lai Bình.”
Một thân ảnh lách đến xem xét, hiển nhiên là không có dễ bị lừa phỉnh cho qua, muốn đích thân kiểm tra, bên này hai tên tu sĩ lập tức liên thủ xông ra, song phương trực tiếp đánh lên.
Vài tiếng động đột ngột vang lên, bên này dễ dàng xử lý tu sĩ kia, nhưng động tĩnh đánh nhau quá mức rõ ràng, đã tiếp cận gần hang ổ đối phương, động tĩnh này hiển nhiên không có cách nào che giấu được.
“Tăng hết tốc lực tiến về phía trước!” Hữu thống lĩnh Tôn Cao Thiên rút kiếm ra quát lên.
Năm ngàn nhân mã lập tức tăng tốc vọt lên trong đêm tối, một đám tu sĩ xông ở phía trước mở đường, không ngừng chém giết với tu sĩ xuất hiện phía trước ngăn cản.
Nơi đây là trọng địa tích trữ lương thực, có 3 vạn nhân mã phòng hộ, càng có thêm lượng lớn tu sĩ tọa trấn, dưới âm thanh báo động liên tục, nhân mã đại quân bảo hộ lương thực đã khẩn cấp tập hợp bố trí phòng thủ.
Ngay khi nhân mã tập kích đánh lén của Yến quốc bên này xông đến gần, lập tức gân cổ rống to, hét dài một tiếng ‘Giết’ rung chuyển bầu trời.
Đại quân hộ lương không biết rõ tình huống, trời lại quá tối, không dám tùy tiện xuất kích, toàn diện phòng thủ tại chỗ, dùng mưa tên chào đón.
Nhân mã Yến quốc bên này cũng nhao nhao giương cung lên bắn đáp trả, từ chỗ tối bắn ngược vào chỗ sáng giành được lợi thế tốt hơn, trong lúc nhất thời song phương lâm vào giằng co.
Chỉ bất quá bên này cách bắn tên khá khác, những mũi tên được đồng thời lên dây bắn đi ra, cũng mặc kệ có chuẩn xác hay không, chỉ cần hướng mũi tên nhắm về phía đối phương là được.
Toàn bộ số mũi tên mà 3 vạn nhân mã cưỡng ép vượt qua sông mang theo lần này, đều tập trung lại vào cho 5 ngàn người này.
Nghe tiếng ‘Giết’ vang lên rung trời phía bên ngoài, lại nhìn thấy mưa tên dày đặc, tướng phòng thủ đồn trữ lương khẩn trương cao độ lên, nên nhớ một phần ba lượng lương thực dự trữ cho 2000 vạn đại quân phòng thủ bờ sông đều là tập trung ở chỗ này a, nếu để nơi đây thất thủ mà nói, hắn mỗi cái đầu này không đủ bị chặt.
Lúc này quan phòng thủ đồn lương bèn sai người nhanh đi báo cáo lên cấp trên, nói điểm đồn lương bị địch tập kích!
Trong một tòa trạch viện thuộc đoạn khu vực phòng thủ bờ sông nào đó ở Hồ Khẩu, Đại thống lĩnh Từ Lai Bình đang ngủ say ở trên giường.
“Đại nhân!” Bên ngoài cửa chợt truyền đến tiếng đập cửa khẩn cấp, một tiểu tướng vội đập cửa hô gọi.
Từ Lai Bình bừng tỉnh, ngẩng đầu quát: “Có chuyện gì?”
Tiểu tướng ngoài cửa nói lớn tiếng bẩm báo: “Đại nhân, khu vực phòng thủ kho lương gặp phải lượng lớn quân Yến tập kích đánh lén!”
Từ Lai Bình đột ngột bò dậy, để chân trần đi tới mở cửa, vừa thấy người liền mắng, “Đánh rắm, lượng lớn nhân mã quân Yến làm sao có thể xuất hiện ở tại khu vực phòng thủ của chúng ta được?”
“Đại nhân, không có sai đâu, quan thủ kho lương cấp báo, có lượng lớn nhân mã tập kích, nhân số không rõ, tu sĩ trấn thủ kho lương cũng truyền đến thư tín như vậy.” Tiểu tướng dâng thư tín lên cấp báo.
Từ Lai Bình thò tay giật lấy xem, vừa xem quả thực là giật nảy cả mình, lại cấp tốc vội vàng hỏi: “Quân Yến phía bờ bên kia có động tĩnh gì không?”
Tiểu tướng nói: “Dạ tạm thời chưa thấy có động tĩnh gì!”
Từ Lai Bình lập tức để cả chân trần đi qua đi lại, trong miệng lẩm bẩm, “Gặp quỷ, lượng lớn quân Yến ở đâu chui ra vậy, đối diện chưa có động tĩnh gì, xem ra là muốn cắt đứt quân lương của đại quân ta đây.” Đột nhiên quay người đi trở về bàn, rút ra một cây lệnh tiễn trong ống tên trên bàn, vung tay ném cho tiểu tướng kia, nói: “Truyền đạt quân lệnh của ta, lệnh cho Từ Quý lập tức đích thân dẫn 10 vạn đại quân gấp rút tiến đến tiếp viện, nói cho hắn biết, nếu kho lương mà mất, xách đầu tới gặp ta!”
“Vâng!” Tiểu tướng khẩn cấp lĩnh mệnh, cầm lệnh tiễn chạy đi truyền lệnh.
Từ Lai Bình cấp tốc quay người lại đi mặc quần áo, trong miệng còn lẩm bẩm, “Lượng lớn nhân mã sang sông, làm sao có thể không bị phát hiện. Mẹ nó, quân Yến ở đâu chui ra vậy, từ trên trời rớt xuống hay sao?”
Hắn cũng lo lắng, nếu kho lương bị công phá, sợ là cái đầu này của hắn cũng không đủ chặt.
Mặc xong nhanh chân bước ra cửa, cùng lúc một tên tướng lĩnh cùng với một tên tu sĩ từ bên ngoài chạy tới gặp mặt.
Một mặt hắn sai người tăng cường phòng thủ bờ sông, một mặt trèo lên sân thượng lâu đài, quan sát tình hình đại quân điều động.
Đoạn khu vực phòng thủ Hồ Khẩu có 30 vạn bản bộ nhân mã, 20 vạn được bố trí phía trước ven sông, 10 vạn nhân mã ở hậu phương lúc này ùn ùn rời đi, trên đường tay cầm đuốc, đội hình nối nhau nhìn như một đầu rồng lớn đang uốn lượn, một đường nhanh chóng đi xa.
Các tu sĩ Yến quốc ẩn núp trong rừng lân cận quan sát, sau khi đại khái kiểm kê số lượng nhân mã rời đi rõ ràng xong, cấp tốc rút lui, đi đến chỗ quân Yến đang mai phục cách ngoài 10 dặm, hội họp lại với Tả thống lĩnh dưới trướng Trương Hổ Quách Hiến Phúc đang suất lĩnh 2 vạn 5 ngàn nhân mã, báo cáo: “Không ngoài sở liệu, đoạn khu vực phòng thủ Hồ Khẩu đã cho 10 vạn quân dự bị rời doanh trại đi tiếp viện kho lương.”
Tả thống lĩnh Quách Hiến Phúc trầm giọng nói: “Tốt! Lập tức truyền tin cho Tôn Cao Thiên, để hắn tùy thời rút lui, cũng báo cho Đại tướng quân biết rõ.”
Bên này rất nhanh thả ra hai con Kim Sí, trong bầu trời đêm một đông một tây bay đi. . . . . .
Điểm tập kết nhân mã tại Đông Vực Giang, trong quân trướng trung quân nhân mã Trường Châu, Mông Sơn Minh ngồi yên trên thượng tọa, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Trương Hổ cùng một loạt đám tướng lĩnh trên người mặc chiến giáp đứng hai hàng.
Trong doanh trướng im lặng yên tĩnh, các loại tu sĩ Cung Lâm Sách đồ cũng chỉ có bổn phận đứng một bên, chỉ là thỉnh thoảng nhìn xem người này, ngó lại người kia, cũng không biết Mông Sơn Minh đang chờ cái gì.
Cung Lâm Sách cũng không tiện đi hỏi Mông Sơn Minh đang làm cái trò quỷ gì, sợ lộ ra việc mình có chút vô tri* (*dốt).
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, bên ngoài mặc dù mưa nhỏ, nhưng âm thanh nước mưa rơi tí tách bên ngoài người trong trướng lại có thể nghe rõ rõ ràng ràng.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, một tên tiểu tướng tiến bước đi vào bên trong, đem một phong thư cấp báo dâng lên cho Trương Hổ.
Sau khi Trương Hổ xem qua, lập tức tiến lên đặt ở trên bàn trước mặt Mông Sơn Minh, nói: “Đại soái, rất thuận lợi, không ngoài sở liệu, đêm mưa trời tối, quân coi giữ kho lương không biết rõ tình huống không dám tùy tiện xuất động, 10 vạn nhân mã dự bị đoạn phòng thủ Hồ Khẩu đã bị dụ rời đi thành công!”
Cung Lâm Sách nghe báo mơ mơ hồ hồ, bên này chưa đến cuối cùng không chịu tiết lộ ra kế hoạch tác chiến cụ thể.
Mông Sơn Minh lại hiểu rõ mở mắt ra, hai mắt đầy tơ máu bỗng nhiên quét về phía Cung Lâm Sách, “Cung chưởng môn, thắng bại của trận chiến này can hệ đến toàn bộ chiến cuộc, mong rằng Cung chưởng môn hiệu lệnh cho tất cả tu sĩ nghe theo sự điều khiển của Trương Hổ, không được có bất kỳ sơ xót nào, kẻ trái lệnh, chém thẳng không tha!”
Cung Lâm Sách gật đầu: “Cái này ngươi yên tâm, ai dám không phối hợp, ta là người thứ nhất không buông tha cho kẻ đó!”
Rầm! Mông Sơn Minh đột nhiên vỗ một chưởng xuống bàn, thình lình làm như vậy một cái, khiến Cung Lâm Sách đang tỏ vẻ khí định thần nhàn mém chút giật mình.
Chỉ thấy Mông Sơn Minh tiếp tục trầm giọng nói: “Công phá phòng tuyến Đông Vực Giang của quân Tống ngay tại tối nay, các tướng sĩ cần phải trên dưới một lòng, kẻ trái lệnh, chém thẳng không tha!”
“Rõ!” Một tiếng soạt đồng loạt, chư tướng cùng nhau cúi người, chắp tay trước mặt, đồng thanh đáp ứng.
Mông Sơn Minh phất tay chỉ ra phía bầu trời đen như mực bên ngoài trướng, khí thế nghiêm nghị, giọng âm vang hữu lực nói: “Vượt sông!”
“Rõ!” Chư tướng lần nữa lĩnh mệnh.
Trương Hổ long hành hổ bộ, dẫn một đám tướng lĩnh bước nhanh chân đi ra.
Rất nhanh, bên ngoài xôn xao một trận, đuốc cháy sáng lên khắp nơi, đại quân nhanh chóng chỉnh đốn chuẩn bị.
Được biết bắt mình đi vượt sông ở tại thời điểm này, hơn nữa còn là nhân mã của mình đi xung phong, viên giám sát nhân mã của phía triều đình bên kia lập tức có ý kiến.
Một tướng dẫn theo mấy người chạy tới, tìm đến chỉ huy điều động Trương Hổ tố khổ, “Trương đại tướng quân, nước sông tăng vọt, tốc độ chảy rất siết, chúng ta dựa vào bè gỗ vượt sông không khỏi cũng quá miễn cưỡng rồi.”
Miễn cưỡng? Mấy vạn huynh đệ kia của ta có miễn cưỡng hay không miễn cưỡng? Trương Hổ trợn trừng hai mắt, trầm giọng nói: “Đại chiến sắp đến, ngươi lại dám cò kè mặc cả với ta?”
Tướng quân kia cười khổ nói: “Đại tướng quân hiểu lầm, không phải cò kè mặc cả, mà là khuyên bảo lời hay, nước thì siết trời thì tối, lúc này không nên vượt sông, thật muốn vượt sông, không ngại chờ đến trời hừng sáng.”
Xoẹt! Trương Hổ rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm sắc lạnh, trực tiếp đâm xuyên qua trái tim của đối phương, chỉ thấy máu bắn tung tóe.
Tướng lĩnh kia mở to hai mắt ra nhìn, cánh tay run rẩy chỉ vào Trương Hổ.
Tu sĩ hộ tống hắn tới, còn có tu sĩ ở bên cạnh nhìn thấy giật nảy cả mình, không nghĩ tới Trương Hổ một lời không hợp liền rút kiếm giết người, mà người bị giết lại là Đại tướng triều đình nữa.
Bạch! Trương Hổ đá một cước tướng lĩnh bị kiếm đâm xuyên kia văng ra, quơ thanh kiếm dính máu, nghiêm nghị nói: “Đại chiến sắp đến, lập tức chấp hành quân lệnh, còn có người cò kè mặc cả nữa, đây chính là hạ tràng!”
Tu sĩ đối phương lập tức muốn không làm nữa, tức giận nói: “Hắn chính là Đại tướng của triều đình, muốn xử trí hắn cũng cần đợi triều đình đồng ý hay không đã, há có thể do ngươi tùy ý lạm sát*?” (*giết người bừa bãi)
Trương Hổ lập tức quay đầu qua nhìn tu sĩ hai bên, lạnh lùng nói: “Các ngươi thấy thế nào?”
Tu sĩ tam đại phái lập tức tiến lên, cảnh cáo quát lui tu sĩ kia, lệnh cho hắn lập tức hảo hảo phối hợp, nếu không bên này nhất định sẽ không nương tay.
Rất nhanh, trên bờ sông người người nhốn nháo, kéo một lượng lớn bè gỗ đi ngược lên hướng thượng du.
Tốc độ dòng chảy như vậy không nên trực tiếp vượt ngang qua, cần mượn tốc độ chảy mà chèo đi, đâm chéo hướng vào phía khu vực phòng thủ Hồ Khẩu ở bờ bên kia.
Đại lượng nhân mã leo lên bè gỗ, leo lên xong lập tức tắt đuốc đi, nghe theo hiệu lệnh, chỉ cần nhắm theo hướng bờ sông có ánh lửa bên kia mà xông tới là được.
. . . . . .
Tổng đốc phòng thủ bờ sông Ô Quần Liệt cũng đang ngủ say trong phòng, đang mơ một giấc mơ đẹp, thì bị tiếng đập cửa kịch liệt làm cho bừng tỉnh.
Hắn ngồi dậy ôm lấy chăn mền hô lên, “Vào đi.”
Một viên tướng liền đẩy cửa bước vào bên trong, cấp báo: “Đại nhân, thám tử hồi báo, nhân mã của Trương Hổ tập kết ở khu bờ bên kia có dị động, giống như muốn thừa dịp lúc ban đêm tiến hành tiến đánh.”
Hai bên binh lực khổng lồ đối đầu nhau như vậy, song phương không có khả năng không cho thám tử sang bờ bên kia giám thị lẫn nhau, có lẽ không thể đền quá gần để điều tra, nhưng ở một khoảng cách xa quan sát xem động tĩnh đại khái như nào vẫn là không thành vấn đề.
“Trương Hổ, chọn thời điểm này tiến đánh, hẳn là đầu óc có bệnh. . . Mông Sơn Minh ở bên kia. . .” Nói đến đây, Ô Quần Liệt đang tự nói thầm đột nhiên giật mình, cấp tốc vén chăn ra xuống giường, cũng để chân trần như vậy đi tới đi lui.
Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên một tiếng, “Báo!”
Ô Quần Liệt quát: “Tiến vào.”
Một viên quan đưa tin đi vào, hai tay dâng lên thư tín cấp báo nói: “Đại nhân, khu vực phòng thủ Hồ Khẩu truyền đến cấp báo của tướng Từ Lai Bình, đồn lương Hồ Khẩu gặp phải lượng lớn quân Yến tập kích đánh lén, đã tăng thêm mười vạn nhân mã đi viện binh!”
Ô Quần Liệt hít vào một ngụm khí lạnh, hoảng sợ nói: “Bên trong phòng tuyến của ta sao lại xuất hiện lượng lớn quân Yến, chẳng nhẽ là thần binh từ trên trời rơi xuống ư?” Thò tay tóm ngay lấy thư cấp báo đến xem.
Sau khi xem xong mới biết, Từ Lai Bình bên kia cũng đang tại buồn bực về lượng lớn quân Yến từ đâu ra.
Lại nghĩ tới nhân mã Trương Hổ đột nhiên có dị động, Ô Quần Liệt chân trần bước nhanh đi tới trước địa đồ tuyến phòng thủ bờ sông nhìn chằm chằm quan sát.
Chính lúc này, bên ngoài lại truyền tới một tiếng báo, lại là tin báo từ chỗ Từ Lai Bình truyền đến, báo cáo nhân mã cánh Trương Hổ ở bờ bên kia tựa hồ đang muốn tiến công.
Tin báo này như không, bên này đã nhân được tin tức trước một bước rồi, Ô Quần Liệt vung tay lên bỏ qua không rảnh để ý, nhìn chằm chằm địa đồ nghiêm nghị nói: “Nhanh đi do thám xem nhân mã cánh Từ Cảnh Nguyệt, An Hiển Triệu, Tô Khải Đồng, Sử Tân Mậu bờ bên xem coi có động tĩnh gì không!”
(Luna: Đúng là lão tướng có khác. Chỉ là hy sinh nhiều quá. Hèn gì hồi xưa không cho nữ làm quan, giờ đã hiểu rồi)