Chương 683: Cưỡng ép vượt qua nơi hiểm yếu
Dịch giả: Luna Wong
Giữa thiên địa một mảnh đen kịt, thị lực của phàm nhân không nhìn thấy rõ được, không biết được tình huống người vừa nhảy xuống sông là gì, thị lực của tu sĩ thì khác hẳn với thường nhân, nhìn thấy được rõ ràng tình cảnh dòng nước quay cuồng như đang nuốt lấy đám người.
Mặc dù như thế, số lượng lớn quân sĩ vẫn là người trước nhảy xuống, người sau tiến lên, từng nhóm lại từng nhóm nhảy xuống.
Một đám tu sĩ nhìn thấy vậy động dung không thôi, nhưng lại không thể giúp được gì, không có cách, thật sự là không có biện pháp nào khác, thời gian, vì tranh đoạt thời gian!
Nơi đây mặc dù bởi vì nguyên nhân địa thế, không có trọng binh trấn giữ, nhưng cũng không đại biểu là sẽ không có quân địch đề phòng nơi đây, trước khi hành động, bên này đã lặp đi lặp lại tính toán tình huống, trải qua tính toán, kết luận là có nửa canh giờ, cơ hội chỉ có trong nửa canh giờ mà thôi.
Tu sĩ Tống quốc sẽ tuần sát bờ sông, nên thời gian cấp cho bên này cũng không quá nửa canh giờ.
Nửa canh giờ có thể chuyển đi qua bao nhiêu người cũng phải trải qua tính toán, trong vòng nửa canh giờ, đại quân chẳng những muốn sang sông, còn phải cấp tốc thoát ly khỏi bờ sông, chạy đi ẩn nấp, nếu không liền sẽ bị phát hiện.
Một khi bị phát hiện, kế hoạch tác chiến của Mông Sơn Minh sẽ bị đổ sông đổ biển.
Lần vượt sông này có 5 vạn nhân mã, số nhân mã vượt qua được sông cũng nhất định phải đạt được số lượng, nếu không sẽ không tạo ra được bao nhiêu hiệu quả đối với bước kế hoạch kế tiếp.
Năm vạn nhân mã muốn sang sông trong vòng nửa canh giờ, còn ở tại nơi nguy hiểm như thế, về thời gian thật sự là quá gấp gáp.
Nhưng đây là tập kích bất ngờ, chính là vì muốn biến điều không có khả năng thành có khả năng, muốn làm tay chân ở một nơi quân địch cho là không thể nào.
Vô luận là điều động tu sĩ hiệp trợ, hay là dựng tuyến đường cáp treo tạm thời, đều khó có khả năng đưa 5 vạn nhân mã đi qua chỉ trong vòng nửa canh giờ.
Thế nên chỉ có thể là dùng phương thức nhanh chóng nhất, nhưng cũng là phương thức nguy hiểm nhất chuyển người đi qua, nhất định phải tranh thủ trong vòng nửa canh giờ hoàn thành.
Quân sĩ ôm khúc gỗ tròn vẫn còn đang nhảy xuống từng tốp.
Một đám tu sĩ đứng trên bờ nhìn xem thật sự là không đành lòng, có người lên tiếng nói: “Mọi người cùng nhau ra tay, có thể giúp được bao nhiêu người đi qua tính bấy nhiêu.”
Không ai có ý kiến gì khác, lại cấp tốc chấp hành, một người hai tay kéo một người, mỗi người mang theo hai người, bay xuống nước lại nổi lên, lên bờ bỏ người lại đó lại tiếp tục quay trở lại.
Một đám tu sĩ lặp đi lặp lại đưa người sang sông, sẵn sàng dốc hết sức lực, trong thời gian có hạn có thể giúp được bao nhiêu người sang sông tính bấy nhiêu.
Quân sĩ ôm chặt khúc gỗ tròn bị sóng đánh chìm chìm nổi nổi trong dòng nước xiết, mượn tốc độ dòng nước phóng chéo tới vùng nước ở vách đá phía bờ đối diện.
Đây cũng là nguyên nhân Mông Sơn Minh chọn trúng nơi này để sang sông, bờ sông quấn khúc, mượn dòng nước chảy xuống xông chéo qua tất nhiên sẽ đụng vào bờ.
Thế nhưng vì trời tối quá, cái gì cũng đều không nhìn thấy, chỉ có thể là bơi bằng cảm giác.
Ôm khúc gỗ xuôi theo dòng nước một khi đụng bờ, lập tức vứt bỏ, ở trong nước một khi đạp trúng đáy đủ đứng người dậy, lập tức cố hết sức lấy tay vươn vào bờ, một khi tay đụng bờ, lập tức liều mạng bò lên bờ.
Người đầu tiên lên được đến bờ bên kia nửa quỳ nửa ngồi tại bên bờ, một khi cảm giác được có chiến hữu đưa tay lên bờ, lập tức sờ s0ạng giữ chặt, lôi kéo trợ giúp chiến hữu nhanh chóng leo lên được bờ.
Sau khi lên được bờ người sau lại cấp tốc tản ra ven bờ, tiếp tục trợ giúp cho người lội qua lên bờ.
Đây cũng là nguyên nhân Mông Sơn Minh chọn thời điểm đêm mưa to để vượt sông, bình thường bờ sông quá cao, người ở trong nước với tay lên cũng không cách nào với được tới mặt bờ, có vượt qua được sông cũng không trèo lên nổi, chỉ có thừa dịp nước sông dâng lên cao mới có cơ hội.
Căn cứ tin tức đồng hương ở phụ cận sông cung cấp, nước sông dâng lên tới vị trí này trên cơ bản là đã đạt đến cực hạn rồi.
Nhưng vẫn là câu nói kia, trời tối quá.
Có người không phải gỗ tròn đụng vào vách đá trước, mà là người đụng vào vách đá trước, nhẹ thì còn tốt, chỉ là choáng một chút, nhưng có ít người xui xẻo đầu lại đụng phải vách đá, đầu trực tiếp bị đụng cái vỡ toác, tay buông khỏi gỗ tròn, theo dòng nước xiết trôi đi.
Từng cảnh tượng ấy tu sĩ trên bờ nhìn hai mắt như muốn nứt, thật sự là thê thảm vô cùng không dám xem, có người nói với một viên tướng lĩnh: “Hay là thả Nguyệt Điệp ra chiếu sáng cho mọi người đi, trong thời gian ngắn quân địch chưa hẳn là có thể phát hiện được.”
Tướng lĩnh kia nghe thế vội gấp, vung tay nắm chặt lấy vạt áo tu sĩ kia kéo lại, “Thả thả cứt chó con mẹ ngươi, ngươi muốn hại chết mọi người sao? Ánh sáng vừa lóe lên, một khi bị người phát hiện, toang hết cả lũ, các huynh đệ chưa kịp lên được bờ liền chết vô ích, mà chúng ta cũng sẽ bị quân địch vây quét. Ngươi nghe kỹ cho ta, quản thật kỹ người của các ngươi, tuyệt đối không thể để có bất kỳ gì làm lộ ra!”
Đổi lúc bình thường nếu mà dám nói năng vô lễ như vậy, tu sĩ kia không cho hắn đẹp mắt mới là lạ, nhưng lúc này lại nhịn, im miệng không nói gì.
Bờ đối diện bên kia từng nhóm người không ngừng ôm gỗ tròn nhảy xuống, bờ bên này từng đám người ướt nhẹp trèo lên bờ.
Có người không thể thành công cập vào bờ bò lên, bị sóng nước cuốn trôi đi, cuối cùng chết sống như nào không ai biết, chỉ hy vọng ở trong dòng nước chảy xiết nguy hiểm kia, khúc gỗ tròn có thể giúp hắn sống sót.
Có người thì không có cập được vào bờ bên này, xuôi theo sóng nước đánh loạn đến một khúc quanh rẽ vào bờ, kết quả lại lội nhầm phương hướng, lại bị dạt lại về bờ bên kia.
Lập tức có tu sĩ đi qua, đem người lên lộn bờ ẩn trốn quay về, vì thời gian đã không còn kịp nữa, không cho phép lại nhảy xuống lội lần thứ hai, huống chi công cụ hỗ trợ cầu sinh trong tay đã không còn, cũng lại không thích hợp thử lại một lần nữa.
Vị trí cưỡng ép vượt qua sông lần này đã được tính toán rất tốt, chỉ có khu vực này mới thích hợp leo lên, những người may mắn đụng ngược lại về bờ bên chỉ là số ít, phần lớn người hoặc là lên bờ phía Tống quốc bên này, hoặc chính là trôi theo dòng nước cuốn đi.
Không đến nửa canh giờ, toàn bộ 5 vạn nhân mã đã xuống nước.
Về phần có bao nhiêu người thành công leo lên được bờ bên kia, thì trong lúc nhất thời ngay chính bên mình cũng chưa thể thống kê rõ ràng được.
Tóm lại, không có thời gian ở nán lại nguyên tại chỗ kiểm kê, nhân thủ thành công lên bờ cấp tốc rời đi.
“Đi!” Theo tiếng ra lệnh, nhân mã thành công leo được lên bờ cấp tốc hướng về chỗ sâu chạy đi ẩn nấp.
Cạnh bờ có lưu lại mấy tên tu sĩ nhanh chóng thi pháp xử lý vết tích, có mưa gió tương trợ, rất nhanh liền xóa sạch sẽ vết tích để lại trên bờ.
Phía trước có tu sĩ giúp đại quân đi mở đường, để phòng bất trắc, thuận tiện giúp đại quân cấp tốc chạy thẳng về hướng địa điểm mục tiêu mà không để cho dễ dàng bị phát hiện.
Trên đường di chuyển nhân viên kiểm kê xong, chỉ còn được 3 vạn lẻ mấy chục người, may mắn đụng trở về bờ phía Yến quốc bên kia cũng không quá ngàn người.
Nói cách khác, ngắn ngủi không đến nửa canh giờ, liền đã bị nước sông nuốt sống gần 2 vạn nhân mã.
Đây đều là chi nhân mã cận vệ của Trương Hổ, cũng chính là nhân mã trung quân của Trương Hổ, cũng là đội nhân mã thủ hạ tinh nhuệ nhất của Trương Hổ, đều là lão binh đã trải qua khảo nghiệm trên sa trường, cũng là lão đệ huynh đi theo nhiều năm.
Chính vì vậy, chính bởi vì đáng tin cậy, chính bởi vì năng lực đáng tin, Mông Sơn Minh mới vận dụng nhóm thủ hạ này của Trương Hổ.
“Hai vạn lão đệ huynh cứ như vậy không còn, bao nhiêu lần chinh chiến, bao nhiêu lần trở về từ cõi chết, không chết trên tay địch nhân, lại táng tại nơi này, ta hạ dạng mệnh lệnh này, không biết làm sao trở về đối mặt người nhà bọn hắn bàn giao đây a, ô. . .” Một tướng lĩnh phát ra âm thanh ô ô buồn bực khóc lóc, một đại nam nhân khóc lóc sướt mướt như đứa con nít vậy.
Một tướng lĩnh khác ngửng đầu lên nhìn bầu trời đêm đen như mực, há mồm th ở dốc, trên mặt ướt nhẹp không biết là nước mưa hay là nước mắt.
Hai vị này tướng lĩnh chính là tả hữu thống lĩnh thân vệ quân Trương Hổ, lúc này đều cũng không thể nhịn được rơi nước mắt.
“Ai!” Tu sĩ đi cùng một bên buông tiếng thở dài, nhịn không được lắc lắc đầu.
Tâm tình bi thương không thể ảnh hưởng đến nhiệm vụ, đại quân tiếp tục tiềm hành, trên đường hai vị tướng lĩnh lần nữa hạ lệnh ăn chút gì đó.
Đêm mưa khiến người cảm thấy lạnh lẽo, cũng đều đã ngâm qua trong nước, thân thể lạnh cóng, nhất định phải nhanh chống ăn vào cái gì đó để thân thể ấm lên, phía sau còn có nhiệm vụ càng trọng đại.
Trước đó trên người đều có mang theo lương khô chuẩn bị sẵn từ trước, đều đã bị nhúng nước nhão nát, vừa di chuyển vừa nhét vào miệng nuốt.
Đi tới được nửa đường, đến một chỗ chân núi, lại chia binh ra làm hai đường chạy đi. . . . . .
Sấm sét vang dội, mưa to xối xả, một bóng người đứng ở bên ngoài trướng bồng.
Sau khi La Đại An nhìn thấy lên tiếng gọi nhắc nhở, “Sư phụ.”
Mông Sơn Minh Nhìn đang nhìn chằm chằm địa đồ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về hướng bóng người ngoài trướng, sấm chớp lóe lên, thấy rõ bóng người đang đứng trong mưa lớn bên ngoài là Trương Hổ.
Hai người một sáng một tối nhìn nhau.
Mông Sơn Minh tựa hồ ý thức được cái gì, hai gò má căng cứng lên một chút.
Bên ngoài, trong một tòa trướng bồng khác, Cung Lâm Sách đã chú ý tới dị thường của bên này, lắc mình một cái lướt ra hạ xuống bên này, mới phát hiện người đang đứng trong mưa đưa lưng về phía hắn là thứ sử Trường Châu Trương Hổ, bèn không khỏi hỏi: “Trương đại nhân, vì sao đứng dưới mưa ở chỗ này?”
Trương Hổ không để ý đến hắn, từ từ cất bước tiến vào trong trướng, đi tới trước thư án, người ngợm ướt sũng đứng đó, nước mưa trên người hắn nhỏ xuống mặt đất tí tách, đứng cùng Mông Sơn Minh nhìn nhau.
Cung Lâm Sách rảo bước tiến đến, chú ý tới không khí dị thường, lại lên tiếng hỏi, “Gì thế?”
Trương Hổ không có đáp hắn, chỉ hỏi Mông Sơn Minh, “Có thể nói không?”
Mông Sơn Minh mắt liếc nhìn Cung Lâm Sách, đã bị Cung Lâm Sách phát hiện đi theo đến rồi, hiện tại cũng đã không cần thiết phải giấu diếm nữa, cuối cùng khẽ gật đầu.
Trương Hổ cảm xúc rõ ràng là có chút kích động, hai mắt đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn lên nóc lều, thanh âm nghẹn ngào nói: “2 vạn huynh đệ đã không còn nữa.”
Cung Lâm Sách kinh ngạc, cái gì 2 vạn huynh đệ không còn nữa?
Hai gò má của Mông Sơn Minh co giật kịch liệt, hắn biết nguy hiểm, nhưng một lúc hao tổn đến hai vạn người, khiến cho tâm tình của hắn khá là nặng nề.
Đều là xuất thân quân ngũ, hắn biết những nhân mã kia đối với Trương Hổ có ý vị như thế nào, cầm 10 vạn nhân mã đi đổi với Trương Hổ, Trương Hổ cũng sẽ không đổi.
Hơi yên lặng một chút, Mông Sơn Minh hít sâu một hơi hỏi, “Ba vạn người còn lại đâu?”
Trương Hổ ngữ điệu ngắn gọn, “Đi qua rồi.”
Cái gì đi qua rồi? Cung Lâm Sách ánh mắt nhìn kinh nghi không hiểu.
Mông Sơn Minh thở phào ra một hơi, ngồi thẳng lưng lên một chút, trầm giọng nói: “Triệu tập chư tướng nghị sự!”
“Lĩnh mệnh!” Trương Hổ chắp tay một phát, dứt khoát quay người rời đi.
Vừa ra khỏi trướng bồng liền đưa tay lau mắt, cái này cũng không đơn thuần chỉ là hao tổn 2 vạn nhân mã kia không, mà 3 vạn nhân mã còn lại nữa, tiếp xuống cũng chính là xâm nhập vào hậu phương quân địch anh dũng chiến đấu một mình, cuối cùng có thể có mấy người sống xót trở về được? Hắn lo lắng cũng không được gì, chỉ hy vọng những giọt nước mưa rét lạnh này có thể làm cho bản thân mình bình tĩnh lại một chút.
Mông Sơn Minh ngồi dưới ánh đèn đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.
Đồng dạng cũng đưa mắt nhìn theo một trận xong Cung Lâm Sách quay đầu lại, hỏi Mông Sơn Minh đang ngồi ngay ngắn đó, “Tình huống gì vậy?”
Mông Sơn Minh: “Không phải Trương Hổ đã nói rồi a?”
Cung Lâm Sách: “Nghe không hiểu.”
Mông Sơn Minh: “Đã có 3 vạn nhân mã sang sông.”
“Ba vạn nhân mã sang sông rồi?” Cung Lâm Sách kinh ngạc, phòng tuyến phòng thủ bờ sông phong tỏa như tường đồng vách sắt này, nhất là cái thời tiết chết tiệt này, đó chính là 3 vạn quân a, làm sao có thể sang sông?
Mông Sơn Minh bổ sung một câu, “Năm vạn nhân mã, là năm vạn nhân mã tinh nhuệ nhất trên tay Trương Hổ, đều là lão huynh đệ theo hắn chinh chiến nhiều năm, cưỡng ép vượt qua nơi hiểm yếu, hao tổn 2 vạn, 3 vạn người may mắn cưỡng ép vượt qua thành công. Cung chưởng môn, không phải ngươi hối thúc ta xuất binh hay sao? Xuất binh sẽ ngay tại tối nay, hi vọng Cung chưởng môn có thể hiệu lệnh cho tu sĩ các phái toàn lực tương trợ.”
Là lão đệ huynh của ai cũng không phải là nội dụng Cung Lâm Sách để ý, hắn không có ý thức gì ở phương diện này, cũng sẽ không quan tâm, nhíu mày hỏi: “Trước đó vì sao giấu diếm ta?”
Mông Sơn Minh: “Có thể một ai đó một câu nói không xem ra gì để lộ ra, nhưng truyền đi ra ngoài liền có thể ảnh hưởng đến thắng bại của cuộc chiến! Cầm tính mệnh mấy vạn người đi đặt cược, chỉ có thể được thành công không được phép thất bại, trước lúc đó quyết không thể để lộ ra chút phong phanh gì, cũng không thể để cho có bất cứ dị thường nào, mong rằng Cung chưởng môn thứ lỗi.” Vẫn là tại đang nhắc nhở đối phương nhớ giữ bí mật.
Luna: Chiến tranh quá ác liệt, đau lòng quá