Đạo Quân

Chương 685: Chỉ Được Thắng, Không Được Bại





Chương 685: Chỉ được thắng, không được bại

Dịch giả: Luna Wong

“Rõ!” Viên quan đưa tin lĩnh mệnh rời đi.

“Đại nhân, nên sớm đưa ra quyết định đi.” Thuộc cấp đang chờ đợi lên tiếng thúc giục.

Ô Quần Liệt đưa tay chặn lại, cũng không nói gì mà chỉ đi tới đi lui.

Thật sự là ở tình huống này trong lúc nhất thời hắn khó đưa ra được quyết định, Mông Sơn Minh thế mà lại đi phát động tiến công ở thời điểm này, trong phòng tuyến của Tống quốc như thế nào lại xuất hiện lượng lớn quân Yến nữa? Theo lý thuyết là không có khả năng a! Nếu có lượng lớn nhân mã vượt sông, bên này không có khả năng không phát hiện ra, phía bên này đang nhìn chằm chằm vào nhân mã chủ lực của quân Yến, bọn chúng đều đang còn ở tại bờ bên kia a.

Trong lúc nhất thời mà nói, tình huống này có chút phức tạp với hắn.

Tuy nói nhân mã chủ lực khu vực phòng thủ Hồ Khẩu chỉ có 30 vạn, còn phía Trương Hổ bên kia cộng thêm nhân mã của triều đình Yến quốc gộp lại có khoảng 60 vạn người, nhìn như nhân mã khu vực phòng thủ Hồ Khẩu rơi vào thế yếu, nhưng đây cũng không phải là trận đối chiến với nhau trên mặt đất, mà là mặt đất đối chiến với mặt nước, tính ra khu vực phòng thủ Hồ Khẩu đang chiếm lợi thế.

Mà lợi thế của phía bên này còn không chỉ có mỗi điểm đó, Trương Hổ phía bên kia muốn dựa vào đêm tối dùng bè gỗ đơn giản vượt sông công phá khu vực phòng thủ Hồ Khẩu đang có 30 vạn quân coi giữ, theo lý thuyết là chuyện không thể nào, bởi dùng bè gỗ để chuyển quân ở trên mặt sông kém hơn dùng thuyền không phải chỉ có một chút.

Phía sau khu vực phòng thủ Hồ Khẩu lại đột nhiên xuất hiện từ đâu lượng lớn quân Yến, mới chính là chỗ khiến hắn lo lắng.

Hiện tại việc cấp bách nhất, là hắn muốn biết động tĩnh của mấy cánh quân đám Từ Cảnh Nguyệt ở bờ bên kia đang làm gì, đừng bảo con mẹ nó động tĩnh ở khu vực phòng thủ Hồ Khẩu chỉ là trò lừa, kế điệu hổ ly sơn gì đó.

. . .  . . .

Cánh quân Từ Cảnh Nguyệt, sau khi nhận được quân lệnh từ Mông Sơn Minh, toàn quân đang trắng trợn điều động nhân mã ngay tại bờ sông, điều khiển bè gỗ các kiểu, động tĩnh có thể nói là oanh oanh liệt liệt.

Mặc dù mưa đã nhỏ lại, nhưng hạt mưa vẫn còn liên tục lất phất rơi xuống, gió vẫn thổi từng đợt, ven sông ánh lửa nhấp nháy, khắp nơi tràn ngập những bó đuốc đang di động.

Từ Cảnh Nguyệt đứng đội mưa ở trên bờ đê, một tay vịn bảo kiếm bên hông, nhìn qua phía bên bờ xa xa bên kia nơi cũng đang có ánh đuốc.

Thuộc cấp bước nhanh chân đi vào, “Đại nhân, đã chuẩn bị xong xuôi, tùy thời có thể phát động tiến công.”

Từ Cảnh Nguyệt đưa tay gạt nước mưa trên mặt nói, “Ta có nói tiến công sao? Không được dừng lại, tiếp tục bày ra tư thế công kích, tạo ra động tĩnh, thật lớn vào! Đẩy bè gỗ ra chèo mấy phát, lại trở về, lặp đi lặp lại mấy lần đi.”

Thuộc cấp ngạc nhiên hỏi thăm dò: “Đánh nghi binh ạ?”

Từ Cảnh Nguyệt: “Không nên hỏi ta, ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nếu Mông soái đã hạ lệnh này, tất nhiên có thâm ý, lại không tổn thất cái gì, tạm thời cứ để cho mọi người thao luyện một chút kỹ thuật khống chế bè gỗ trên sông đi.”

Hắn quả thực không biết đã có chuyện gì xảy ra, việc cánh quân Trương Hổ lội qua sông chính là tuyệt mật, ngoại trừ số người trực tiếp tham dự, cùng người trực tiếp lên kế hoạch, còn lại những người khác hết thảy đều bị giấu giếm, cũng không có khả năng để cho quá nhiều người biết được đi.

Lúc này, không chỉ là cánh quân Từ Cảnh Nguyệt, mà cánh An Hiển Triệu, cánh Tô Khải Đồng, cùng cánh Sử Tân Mậu đều đang tạo ra động tĩnh thật lớn ở trên bờ sông y như nhau.

Quân Yến bày ra trạng thái tiến công toàn diện.

. . .  . . .

Mông Sơn Minh cũng đang ở bên cạnh bờ sông, ra khỏi quân trướng, tự mình giám sát tình hình đại quân vượt sông tác chiến.

Dưới ánh lửa trong đêm, một tu sĩ cầm một cây dù rất lớn, che mưa cho người ngồi trên xe lăn, Cung Lâm Sách cũng đứng ở bên cạnh xe lăn quan sát, tràng diện mấy chục vạn người vượt sông này rất là hùng vĩ.

Bè gỗ to to nhỏ nhỏ thật là nhiều vô kể, bè gỗ to nhất, phía trên có thể chở được đồng thời trên trăm tên quân sĩ cùng lúc hành động.

“Báo! Thám tử chạy đến báo tin tức, 30 vạn nhân mã Thanh Cừ đang nhanh chóng di chuyển đến hướng Hồ Khẩu.” Một viên tướng đi tới bên người Mông Sơn Minh cấp báo.

Mông Sơn Minh gật nhẹ đầu, biểu thị đã biết.

Đợi viên tướng kia lui ra, Cung Lâm Sách thử hỏi: “Viện quân bên kia lại chạy đến, Mông soái không có chút lo lắng nào sao?”

Mông Sơn Minh: “Nhân mã hướng Thanh Cừ muốn chạy tới nơi, nhanh nhất cũng phải mất nửa ngày, nếu như trước khi trời sáng bên ta còn chưa thể công phá được khu vực phòng thủ Hồ Khẩu, thì cũng không cần phải đánh nữa, viện quân của đối phương có tới hay không cũng đã không quan trọng.”


Cung Lâm Sách: “Một khi viện quân Tống quốc ở phía sau chạy tới, quân vượt sông của chúng ta có thể ứng phó được sao?”

“Quân Tống phòng thủ bờ sông còn lại đều đã bị giữ chân, không dám có hành động thiếu suy nghĩ, nào dám đi cứu viện lung tung. Quân Tống phòng thủ bờ sông mặc dù chiếm cứ ưu thế, thế nhưng bản thân phòng thủ nó chính là một loại yếu thế, phe bên công có thể tùy thời tấn công bất cứ chỗ nào, tùy thời tìm kiếm chỗ nào phòng thủ yếu kém để phát động tiến công, chỉ cần công phá được một điểm, cả phòng tuyến tự nhiên sẽ sụp đổ, cho nên chỉ phòng thủ không thôi cũng không phải là dạng phòng thủ tốt nhất, mà phải chuẩn bị cả công lẫn thủ, đó mới là phòng thủ tốt nhất.” Khi Mông Sơn Minh nói ra những lời này, quay đầu sang nhìn về hướng La Đại An, trông không giống như là đang giải thích cho Cung Lâm Sách, mà nhìn giống như là đang nói cho La Đại An nghe vậy.

Đám người cùng nhìn về phía La Đại An, mà La Đại An nghe xong thì vẻ mặt như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu biểu thị đã hiểu.

. . .  . . .

“Không sai biệt lắm, viện quân địch sắp đến rồi, rút lui!”

Hữu thống lĩnh Tôn Cao Thiên chỉ huy 5000 nhân mã tập kích đồn lương đêm khuya ra lệnh một tiếng, nhân mã tập kích lập tức dừng tay, cấp tốc rút lui.

Lệnh rút lui đột ngột trái lại khiến quân coi giữ đồn lương bị bất ngờ trở tay không kịp.

“Giặc cùng đường chớ đuổi!”

Chủ tướng trấn thủ kho lương thấy bộ hạ đang muốn dẫn người truy kích, lúc này bèn quát lên bảo đám thủ hạ ngừng lại.

Hắn có cái lo lắng của hắn, đêm hôm khuya khoắt trời tối đen như mực này làm sao đuổi? Lỡ như trúng phải mai phục của người ta thì sao?

Hắn bên này chức trách chủ yếu không phải là giết địch, mà là cần bảo vệ kho lương thực cho đại quân sử dụng.

Nhân mã phòng thủ một lần nữa chỉnh đốn đội hình phòng ngự, phía nơi xa có một đường dài đèn đuốc quanh co khúc khuỷu như rồng lửa đang chạy đến, 10 vạn viện binh từ khu vục phòng thủ Hồ Khẩu được Đại thống lĩnh Từ Lai Bình phái đến đã tới.

Nhân mã song phương chạm mặt, mới biết được quân địch tập kích đã rút lui.

Mà nhân mã tập kích đêm khuya ở trên đường rút lui kiểm kê thì phát hiện tổn thất hơn 500 người, Tôn Cao Thiên mặc dù tâm tình rất nặng nề, nhưng ít nhiều vẫn là nhẹ nhàng thở ra một hơi, may mắn đối phương không mò ra sâu cạn, không dám chủ động xuất kích, nếu không 500 mạng đã mất cũng sợ là khó lòng lấp nổi.

Sau một thời gian ngắn rút khỏi đồn lương, bên này lần nữa nhận được lệnh từ Trương Hổ, mệnh cho bên này di chuyển tới khu vực mà viện quân chạy tới đồn lương có thể sẽ rút lui để bố trí mai phục, phòng ngừa 10 vạn nhân mã này sẽ rút trở về, một khi thấy nó rút về, lập tức liền chặn đánh, tranh thủ kéo dài chút thời gian cho đại quân chủ lực công phá phòng tuyến quân Tống.

Tôn Cao Thiên liền nhanh chóng suất lĩnh nhân mã còn lại gấp rút hành quân, khẩn cấp chạy tới vị trí Trương Hổ chỉ định, là một chỗ khe núi có địa thế nhỏ hẹp, con đường ở giữa chính là con đường mà viện quân đồn lương địch nếu như rút lui về sẽ phải đi qua.

Không để ý tới mệt mỏi rã rời, Tôn Cao Thiên mệnh lệnh nhân mã lập tức chế tạo địa hình cản trở, chặt cây cối hoặc đạp đổ đá núi các loại vật thể có thể gây cản trở viện quân chạy qua nơi đây.

Mặc dù không biết viện quân đồn lương bên kia có lui về hay không, thế nhưng bên này vẫn phải chuẩn bị vẹn toàn, cần biết đó chính là 10 vạn đại quân a, dựa vào chỉ mấy ngàn người bọn hắn căn bản là không ngăn cản được, nhất định phải tạo ra đầy đủ chướng ngại, dựa vào chướng ngại mới có thể tận lực kéo dài thời gian quân địch điều viện quân.

May mắn bên này vẫn còn có không ít tu sĩ, những tu sĩ này chủ động xin đi giết giặc, dưới sự chỉ điểm của Tôn Cao Thiên, cấp tốc tạo dựng chướng ngại có lợi cho bên này chặn đánh.

Về phần mấy ngàn nhân mã kia, Tôn Cao Thiên mệnh cho bọn hắn cấp tốc ăn uống chỉnh đốn.

Ngay tại trong đêm mưa tối đen như mực này, ngay tại trên mặt đất lầy lội như bùn sình, cứ như vậy mấy ngàn người ngồi xuống nghỉ ngơi, tay lấm lem móc những phần lương khô đã ngấm đầy nước bùn ăn như hổ đói. Từng cái đã sớm nhìn không ra người ngợm, đâu còn quản cái gì bẩn hay không bẩn, có cái nhét vào bụng đã là không tệ rồi.

Trương Hổ kinh nghiệm sa trường, hắn đã sớm phòng bị không phải không có đạo lý.

Đại thống lĩnh phòng thủ khu vục Hồ Khẩu Từ Lai Bình rất nhanh đã ý thức được có gì đó không đúng, hoài nghi mình đã bị trúng kế, sau khi nhân mã phía bờ bên kia bắt đầu phát động tiến công về sau, hắn liền lập tức biết rõ nặng nhẹ.

Phòng tuyến phía bên này một khi thất thủ, hướng tiến về phía nội địa Tống quốc coi như mở rộng cửa, như vậy hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ Tống quốc mất.

Hắn quả quyết bỏ qua kho lương, hoặc là nói kho lương thất thủ đã không còn quan trọng, đến lúc này, phòng tuyến mới là quan trọng của quan trọng, lương thực mất đi còn có thể nghĩ biện pháp khác, nhưng phòng tuyến một khi bị công phá, hậu quả khó mà lường được.

Hắn khẩn cấp hạ lệnh, mệnh cho 10 vạn quân vừa mới gấp rút tiếp viện đồn lương hoả tốc chạy trở về.

Đằng sau sau khi nhận được tin từ tổng đốc phòng thủ bờ sông Ô Quần Liệt đưa tới, đã chứng minh rằng phán đoán của hắn là đúng, trong tin ý tứ của Ô Quần Liệt cũng là bảo hắn lập tức rút viện quân ở đồn lương trở về, tập trung toàn lực bảo vệ phòng tuyến Hồ Khẩu, bên kia cũng đã phái 30 vạn đại quân Thanh Cừ đến giúp, một khi xuất hiện ngoài ý muốn gì, vô luận như thế nào đều cần cố gắng cầm cự đợi viện quân Thanh Cừ chạy tới.

Tóm lại chính là không tiếc trả giá lớn giữ vững phòng tuyến Hồ Khẩu, kho lương đã không còn trọng yếu!

Từ Lai Bình đã có hành động trước một bước, 10 vạn viện quân phái đi hoả tốc lui trở về.

Trận chiến trên mặt sông bắt đầu, song phương tấn công phòng thủ hô ‘Giết’ rung trời, lít nha lít nhít bè gỗ mượn tốc độ dòng chảy đâm chéo vào phía bờ bên kia.


Trên bờ từng quả cầu lửa hoa mĩ bay xẹt qua bầu trời đêm mưa.

Đập xuống mặt sông trông như những chiếc đèn lồ ng trôi nổi, tiếp tục nổi trên mặt sông thiêu đốt.

Cầu lửa nện trúng trên bè gỗ, dầu nóng trong cầu lửa lập tức vỡ ra bắn tung tóe, lửa lập tức bùng cháy mạnh hơn, người bị dầu hỏa tung tóe lên người thiêu đốt đau đớn kêu lên cực kỳ thảm thiết, mặc kệ có biết lội nước hay không đều nhảy hết xuống nước.

Có người lấy vải ướt dập lửa trên người, có người lấy tấm ván gỗ hắt nước lên dập lửa.

Một vùng mặt sông bờ Đông tối đen như mực, trong khoảnh khắc khắp nơi toàn là ánh lửa, nếu không có tiếng hô vang “Giết” với tiếng kêu r3n thê lương thảm thiết, có lẽ sẽ là một phen cảnh đẹp.

Máy ném đá b ắn ra từng tảng đá lớn, từ trên bờ sông rít gió đánh tới lít nha lít nhít bè gỗ ở trên sông, từng tiếng kêu la thảm thiết, từng tiếng bè gỗ bị đập vỡ, hòa với tiếng đá tảng lớn nện xuống mặt sông ầm ầm vang vọng cả bầu trời đêm.

“Bắn tên!” Tướng phòng thủ bờ sông huy kiếm gầm thét, một đám Cung tiễn thủ giương cung đồng loạt bắn, bóng tên đen xì rít qua bầu trời đêm vút đi, trên mặt sông không biết bao nhiêu người bị bắn lật kêu thảm.

Một vài bè gỗ dừng ở giữa lòng sông, toàn bộ nhờ một đám tu sĩ thi pháp để bè gỗ không bị di chuyển, đứng ở trên bè gỗ này đều là chủ tướng các bộ phụ trách chỉ huy.

Trương Hổ đích thân tới tiền tuyến, đứng tại ở trên một tấm bè gỗ, cũng rút kiếm gầm thét: “Tiến công! Kẻ nào lùi lại giết!”

Hắn đang buộc nhân mã của triều đình đánh tiên phong, có người biết lội nước nhảy xuống sông bơi trở về, lập tức sẽ bị loạt tên dày đặc bắn cho máu nhuộm dòng sông, hoặc sẽ có tu sĩ chấp pháp bổ ra một đạo kiếm khí chém giết, tóm lại chính là muốn bức đại quân liều chết xông lên phía trước.

Mông Sơn Minh nói, trận chiến này quan hệ đến sinh tử tồn vong của Đại Yến, chỉ được thắng, không được bại, bởi vậy tại đang cầm nhân mạng đi chất chồng!

Thế công bên phòng thủ bờ sông quá hung mãnh, quân lính bên này khó mà cập được vào bờ, một ít lẻ tẻ vọt được lên bờ cũng không chịu được đại lượng quân địch nhào tới chém giết.

Song phương đại chiến lâm vào giằng co.

Tại một nơi khác, 10 vạn quân viện quân lui về rốt cục đi qua khu vực mai phục cản trở, hơn 4000 tướng sĩ đối mặt với 10 vạn nhân mã trùng kích, ở trong tầng tầng chướng ngại chém giết đẫm máu, sự khốc liệt trình độ bi tráng của nó thực khó mà hình dung, ngay cả tu sĩ đi theo quân cũng toàn bộ ra trận liều mạng với quân địch.

Trở lại trận tấn công chém giết bờ sông, trải qua một phen kịch liệt tiêu hao lẫn nhau, thế công bắn tên trên bờ hơi có vẻ vẻ đã mệt mỏi, Trương Hổ ra bèn ra lệnh một tiếng, đại lượng tu sĩ Yến quốc bên này bắt đầu phóng tới bờ sông.

Tu sĩ Tống quốc bên kia cũng lập tức từng đoàn bay lượn đi ra, nghênh chiến tu sĩ Yến quốc đột kích, song phương ở trên sông lớn liều mạng chém giết, phóng lên trời, lặn xuống nước, đánh nhau phải nói là oanh oanh liệt liệt, phía bên dưới không ít bè gỗ bị vạ lây không thể kịp tránh né.

Thấy đã dụ được đại lượng tu sĩ Tống quốc phía bên kia xuất trận dây dưa, dưới ánh lửa Trương Hổ lộ ra gương mặt dữ tợn đột nhiên quay đầu lại, gằn giọng nói: “Truyền lệnh cho Tả thống lĩnh Quách Hiến Phúc, phục binh lập tức xuất kích!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.