Đạo Quân

Chương 664: Chưa Từng Thấy Qua Kẻ Nào Phách Lối Đến Như Vậy





Chương 664: Chưa từng thấy qua kẻ nào phách lối đến như vậy

Dịch giả: Luna Wong

Nói cứ như thật vậy, thật sự là mưu kế của ngươi? Mấy vị trưởng lão quay mặt nhìn nhau.

Trưởng lão của Vô Thượng cung Hàn quốc Hướng Thiên Quang bắt bẻ: “Nếu là mưu kế của ngươi, vì sao trước đó không thông báo cho chúng ta biết?”

“Ta nhổ vào, các ngươi thật coi ta là đồ ngốc hay sao?” Ngô Công Lĩnh nhổ luôn bãi nước bọt ngay tại chỗ.

Hướng Thiên Quang đen mặt lại, mắt hiện lên vẻ tàn khốc.

Ngô Công Lĩnh căn bản không quan tâm, phất tay chỉ chỉ Toàn Thái Phong với Huệ Thanh Bình, “Hai người các ngươi tới thúc ta khởi binh, thực cho rằng ta nhìn không ra các ngươi là đang lừa gạt ta chắc? Gì mà cho chỗ tốt cái cứt chó, muốn lợi dụng ta gây rối loạn Yến quốc thì có, huynh đệ Thương Châu ta chết sống như nào các ngươi có quan tâm đến? Các ngươi chỉ muốn chúng ta bán mạng làm rối tinh Yến quốc lên, để cho Hàn Tống chỉ cần bỏ ra cái giá thấp nhất kiếm tiện nghi, nói cho các ngươi biết trước, các ngươi có thể đáp ứng sao? Các ngươi chỉ có bức lão tử tử chiến thôi! Huynh đệ Thương Châu ta chết sạch, các ngươi cũng chỉ phủi mông một cái xong bỏ đi, còn chúng ta ngay cả nơi để khóc cũng chẳng có, báo cho các ngươi biết? Có thể báo cho các ngươi biết mới là lạ!”

Bị hắn trực tiếp xuyên phá bí mật, sáu vị trưởng lão ai nấy đều có vẻ mặt khác nhau, không ai lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.

Ngô Công Lĩnh thì lại nhấc bình rượu lên nốc, rượu chảy ra cả mép trôi xuống ướt vạt áo.

Chưởng môn tạm quyền Đồng Tiên các, người có mối quan hệ mật thiết với Ngô Công Lĩnh hai con mắt liếc trái liếc phải, quan sát phản ứng của hai bên, âm thầm đổ mồ hôi lạnh cho Ngô Công Lĩnh.

Hắn hiện tại thật sự không muốn Ngô Công Lĩnh xảy ra chuyện gì, vận mệnh của Đồng Tiên các bây giờ đã cột chặt với phiến quân Thương Châu, mà tình hình phiến quân Thương Châu hiện tại là quân tạo phản, một đường bỏ trốn, điều kiện lại gian khổ, còn thường xuyên phải đối mặt với liều mạng chém giết, nếu như Ngô Công Lĩnh có chuyện gì, không có Ngô Công Lĩnh ở trong quân, căn bản không có ai đủ uy tín để khống chế đoàn nhân mã này, nhân mã rất nhanh liền có thể bỏ chạy sạch sẽ.


Một khi phản quân Thương Châu tan rã, lúc ấy Đồng Tiên các thật sự là khóc hết nước mắt, không thể quay trở về Thương Châu, Yến quốc cũng không chứa chấp, đi quốc gia khác thì các thế lực ở đó cũng sẽ không cho bọn hắn có chỗ đặt chân.

Trưởng lão Bách Xuyên cốc của Hàn quốc – Tào Dũng oán hận lên tiếng nói: “Liền xem như đó là mưu kế của ngươi, vậy 50 vạn nhân mã đoạn hậu kia thì giải thích thế nào?”

Phẹt! Ngô Công Lĩnh quay sang bên cạnh phun luôn ngụm rượu trong mồm ra, đặt vò rượu xuống, “Năm mươi vạn nhân mã? Ta thấy Tào trưởng lão đau lòng không phải vì 50 vạn nhân mã, mà là vì những đệ tử của lục phái đã chết kia đi! Gì mà 50 vạn nhân mã ư? Là một đám ô hợp mà thôi, mang theo đám ô hợp này có thể chạy thoát được sao? Đối mặt vài đường chư hầu bao vây chặn đánh, đường tiếp tế từ hai nước Hàn Tống lại bị Yến quốc chặt đứt, dẫn theo mấy chục vạn cái mồm như vậy, đi đâu tìm ra thức ăn cho cả đám bây giờ? Là ngươi có thể tìm ra được, hay là Huệ trưởng lão có thể mang theo một đám nương môn*(*đàn bà) đến vắt ra sữa cho bọn hắn uống đây?”

Câu cuối cùng, khiến cho một đám nam nhân ở đây từng người thần sắc cổ quái, có hiềm nghi như đang cố nén cười.

Huệ Thanh Bình trừng hai mắt lên, tức giận mắng: “Họ Ngô, quản miệng mồm cho sạch sẽ chút vào, cẩn thận ta xé nát cái mồm thúi của ngươi!”

Ngô Công Lĩnh không để ý tới lời uy hiếp của nàng, tiếp tục nói: “Lục đại phái bị chết một ít nhân thủ thì sao, không có tu sĩ tọa trấn, 50 vạn nhân mã kia dám ở lại đoạn hậu sao? Không có 50 vạn nhân mã kia đoạn hậu, ngươi, ta, hắn, hắn,… tất cả chúng ta có thể thuận lợi chạy đến được nơi này sao? 50 vạn quân ô hợp kia đã trì hoãn cho chúng ta một ngày, có một ngày chênh lệnh này, chúng ta mới có thể bình tĩnh thong dong quần nhau được đến đây.”

“Không có đám bọn hắn đoạn hậu, một khi chúng ta bị dây dưa kéo lại, một khi chúng ta bị đại quân Yến quốc vây quanh, đến lúc đó lục đại phái các ngươi chết cũng không chỉ là mấy người kia, lúc ấy người các vị mang tới đây sẽ còn có mấy ai có thể còn sống trở về, bản thân các ngươi tự ước lượng đi! Ta dốc hết tâm huyết bày mưu nghĩ kế, không được các ngươi cảm kích thì thôi, ngược lại còn bị các ngươi oán hận, đây là đạo lý gì? Nếu như các ngươi còn có ý kiến, đều rời đi hết cho ta, ta còn chưa muốn lấy đầu của mình ra chơi đâu, cũng không muốn nhìn thấy các huynh đệ lại đi chịu chết, cùng lắm thì giải tán nhân mã tự ai nấy chạy đi!”

Giải tán? Giải tán là không thể nào, lục đại phái hai nước đã bỏ ra cái giá lớn như vậy, không có khả năng chơi không công rồi thôi như thế.

Toàn Thái Phong nói: “Ngươi không cần kéo chúng ta vô những thứ vô dụng kia, ngươi bây giờ chỉ cần nói cho chúng ta biết, tiếp xuống ngươi chuẩn bị làm gì?”

“Được thôi!” Ngô Công Lĩnh vung tay chỉ xuống bản đồ, trực chỉ vào khu vực biên cảnh, nơi trọng binh hai phe Yến quốc và Tống quốc đang còn đối chọi lẫn nhau, “Mục đích của ta rất đơn giản, đại quân xuyên thẳng qua biên cảnh, hội họp cùng với nhân mã Tống quốc!”

Sáu vị trưởng lão vẻ mặt đơ ra, giày vò lâu như vậy, lượn một vòng lớn như thế, hóa ra mục đích của tên này là cái này.


Trưởng lão Huyết Thần điện Mạc An Tòng cảnh cáo nói: “Chúng ta ủng hộ ngươi khởi binh, là để ngươi chế tạo ra hỗn loạn trong Yến quốc, để cho Hàn Tống thuận lợi xuất binh, chứ không phải là để cho ngươi trốn tránh sang Tống quốc. Ta nói cho ngươi biết, ngươi bây giờ đã không có đường lui, chỉ có Hàn Tống đánh bại được Yến quốc, ngươi mới cơ hội được đặt chân!”

Choang! Ngô Công Lĩnh vung tay ném bình rượu, vỡ nát bét dưới chân Mạc An Tòng, rượu văng tung tóe đầy người Mạc An Tòng, khiến Mạc An Tòng cực tức giận.

Ngô Công Lĩnh hỏi lại: “Không tránh né hả? Hiện trên tay ta chỉ còn có 30 vạn nhân mã, lại đang ở trên địa bàn Yến quốc, vô luận là nhu cầu tiếp tế hay là nơi cho nhân mã trú đóng cũng là vấn đề, càng đừng nói đi chống đỡ trăm vạn đại quân của mấy chư hầu kia như nào? Dù có cố gắng tiếp tục, 30 vạn huynh đệ chúng ta cũng đi đâu tìm cái ăn bây giờ, đến lúc đó không chiến tự bại, còn chế tạo hỗn loạn cái rắm, hai nước Hàn Tống có biện pháp chuyển được tiếp tế tới sao?”

Một phen cãi lý chắn mỏ mấy người không phản bác được, tình huống trước mắt này, muốn vận chuyển đại lượng vật tư đến cảnh nội Yến quốc quả thực rất khó khăn, có thể nói là chuyện không thể nào.

Mạc An Tòng: “Cái này còn không phải do chính ngươi tạo thành à, nếu không phải ngươi ném bỏ cửa biển, làm sao có thể bị gãy mất đường cung cấp vật tư được.”

Ngô Công Lĩnh: “Ta nhổ vào! Ta ném á? Là tên khốn bao cỏ nào kêu lão tử co rút binh lực vào? Còn thúc giục như là đòi mạng vậy, liên tiếp không ngừng, chả biết có hiểu đánh trận không nữa? Hiện tại lại đổ thừa thành ta không đúng, nói chuyện giảng đạo lý chút được không?”

Là La Chiếu giục, cũng là lục đại phái của hai nước tạo áp lực với hắn, lần nữa khiến cho sáu người câm nín.

Ngô Công Lĩnh chỉ vào địa đồ, “Nếu không có bị đui mù, thì đều mở to con mắt ra nhìn cho kỹ, biên cảnh hiện đang có trọng binh của Yến quốc trấn thủ, có thể tuỳ tiện trốn tránh sang Tống quốc được sao, với nhìn ta đây giống như là tại đang tránh sao? Ta đây là đang đi liều mạng, muốn để Yến quốc gặp phải thế hai mặt thọ địch, chỉ cần đại quân ta chạy tới tiến công, trọng binh bố trí tại biên cảnh Yến quốc tất loạn, nhân mã Tống quốc thừa dịp này tiến hành tiến công quy mô lớn, nhân mã hai bên cùng tiền giáp hậu kích, có thể dễ dàng bị xé bỏ phòng tuyến Yến quốc!”

Chuyển tay chỉ về vị trí truy binh, “Yến quốc đã trúng kế của ta, ta đã thành công ly gián Yến đình với nhân mã Nam Châu, bây giờ Yến đình đã bắt Thương Triều Tông. . . Anh Dương Võ Liệt vệ đã không thể làm hại, Mông Sơn Minh cũng không phải ăn chay, hiện cũng đã bị ta bức đi, đổi thành cái tên đại bao cỏ Thương Vĩnh Trung đến chỉ huy, ngay cả Yến đình đều chỉ huy không xong, Thương Vĩnh Trung có thể chỉ huy được nổi năm đường chư hầu sao?”

“Chỉ bằng cái bao cỏ Thương Vĩnh Trung đàm binh trên giấy kia, chỉ lượn theo đại quân dạo qua, chưa bao giờ chân chính chỉ huy đại quân tác chiến, còn muốn tới chỉ huy trọng binh biên cảnh Yến quốc tác chiến ư? Hắn không chỉ huy thì thôi, thật sự hắn mà được chỉ huy thật, trái lại sẽ càng chỉ huy càng loạn, ta phí hết tâm tư tạo nên cục diện tốt đẹp như vậy, bây giờ chỉ cần đâm vào phía sau trọng binh biên cảnh Yến quốc lên một đao, Hàn Tống lập tức liền có thể thắng như chẻ tre, có thể dễ dàng chia cắt Yến quốc! Cơ hội tốt đẹp như vậy, các ngươi có mắt thế mà không nhìn thấy, ta dốc hết tâm huyết như thế, lại bị các ngươi cho là vô dụng chẳng có công gì, Hàn Tống các ngươi đến cùng có còn muốn xuất binh hay không thế? Không muốn đánh thì sớm nói chút, sớm giải thể cho rồi!”

Một phen biện luận hấp dẫn 6 vị trưởng lão cùng xích lại gần địa đồ, cùng suy ngẫm lại từng lời của hắn, từng người con mắt tỏa sáng.

Toàn Thái Phong thử hỏi, “Cái này có thể thực hiện sao?”

Ngô Công Lĩnh kém chút phun cho hắn một mặt đầy nước bọt, trách: “Ta ở trong Yến quốc quấy cho nghiêng trời lệch đất, đại quân Hàn Tống vẫn thờ ơ, bây giờ ta lại kìm chân được nhân mã Nam Châu, giúp Hàn Tống đâm một đao sau lưng trọng binh Yến quốc, các ngươi vẫn còn muốn ngồi nhìn nữa sao? Các ngươi đến cùng là muốn như nào? Lập tức liên hệ La Chiếu tiểu nhi cho ta, bảo hắn chuẩn bị đi, toàn lực phối hợp đại quân ta tiến công, nếu như còn dám ngồi nhìn, chính là không cho lão tử con đường sống, trái phải cũng là chết, lão tử mẹ nó không chơi nữa, chết cái tự tại được hay không?”

Sáu vị trưởng lão lần này thật sự không còn gì để nói nữa, không nói lửa nóng tất cả đều tiêu tan, trong lòng ngược lại đều sáng ngời.

Cũng không nói nhiều, phần ai nấy quay người rời đi, liền muốn đem mưu đồ của Ngô Công Lĩnh báo cáo lên, để phía trên quyết định có thể làm được hay không.

Đơn Đông Tinh nhẹ nhàng thở ra, âm thầm lắc đầu không thôi, như vậy mà cũng được, xem như phục Ngô Công Lĩnh luôn rồi.

Ai ngờ biến cố xảy ra ngay lúc đám người vừa xoay người.

Chát! Một tiếng vang giòn, “A!” Huệ Thanh Bình kinh hô quay người.

Năm vị trưởng lão còn lại cũng quay đầu lại xem, chỉ thấy Ngô Công Lĩnh đang đưa tay lên ngửi ngửi, vẻ mặt cười đầy phóng đãng.

Mà Huệ Thanh Bình thì mặt mũi tràn đầy chấn kinh, một tay có vẻ đang che lại cái mông.

Năm vị trưởng lão lập tức liên tưởng đến cái gì, nhưng lại không thể tin được đây là sự thật.

Ngược lại Đơn Đông Tinh đứng bên nhìn rõ toàn bộ quá trình, mặt mũi tràn đầy kinh hãi, hắn cũng tự hoài nghi có phải mình nhìn nhầm hay không, Ngô Công Lĩnh lại dám chấm mút với Huệ Thanh Bình, cự nhiên đường hoàng vỗ cái mông Huệ Thanh Bình, trời ạ!

Quân sĩ đang căng địa đồ ra cũng kém chút rớt cái cằm.

Hiện trường đầu tiên là yên ắng như tờ một hồi, ngay sau đó Huệ Thanh Bình bạo phát ra tiếng hét đinh tai nhức nách, “Ngô Công Lĩnh, ta giết ngươi!”


Đơn Đông Tinh đã khẩn cấp lách mình tới ngăn cản nàng, “Huệ trưởng lão, tỉnh táo chút!”

Năm vị trưởng lão kia rốt cục vững tin suy đoán của chính mình, cũng nhao nhao tiến lên giữ lấy Huệ Thanh Bình, không để cho nàng làm loạn.

Năm vị trưởng lão cũng chấn kinh, gặp qua kẻ phách lối, cũng chưa từng thấy qua kẻ nào phách lối đến như vậy, quả thực là tên điên!

“Buông ra, ta muốn giết hắn, ta muốn giết hắn!” Huệ Thanh Bình giãy giụa rống to.

Đệ tử Thiên Nữ giáo lập tức bị động tĩnh bên này thu hút tới, xem xét bộ dạng của trưởng lão, liền lập tức muốn đối động thủ với Ngô Công Lĩnh.

“Ngăn lại!” Năm vị trưởng lão lần lượt kêu gọi đệ tự trong môn của mình.

Thế là một đám người gồm cả Đồng Tiên các nhao nhao tới che lại Ngô Công Lĩnh, ngăn trở đệ tử Thiên Nữ giáo, không để cho các nàng động thủ với Ngô Công Lĩnh.

Mắt thấy sắp sửa nội loạn đến nơi, Ngô Công Lĩnh núp ở phía sau đám người lại trông như chẳng có gì, trong mắt vẻ giảo hoạt chợt lóe lên rồi biến mất, ngửi ngửi cái tay đập cái mông người nào đó, giọng phê hồi tưởng mười phần nói: “Bản tướng quân trước kia goá vợ, một mực chưa lập gia đình, sau khi nhìn thấy Huệ trưởng lão về sau, tâm động không thôi, khó kìm lòng nổi, mong rằng Huệ trưởng lão chiếu cố, suy nghĩ thật kỹ một chút.”

“Súc sinh! Ta giết ngươi. . .” Huệ Thanh Bình xấu hổ giận dữ khó nhịn, tức giận gầm rú, khuôn mặt cũng đỏ rựng hết cả lên, đời này cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ phải chịu khuất nhục đến như vậy, còn lại là bị loại người thô tục như tên Ngô Công Lĩnh này nhục nhã nữa chứ.

Toàn Thái Phong quay đầu quát với Đơn Đông Tinh: “Còn đúng đó nhìn náo nhiệt gì nữa, còn không mau đưa người đi!”

Đơn Đông Tinh lấy lại tinh thần, cùng một đám đệ tử Đồng Tiên các kéo Ngô Công Lĩnh bỏ chạy, phía sau chỉ còn lại tiếng Huệ Thanh Bình gầm gào.

Hai tên quân sĩ đang cầm địa đồ ánh mắt khi nhìn về phía Ngô Công Lĩnh đang rời đi phải nói là quá sùng bái, quả thực là kinh động như gặp người trời, lá gan mập đến độ ngay cả trưởng lão Thiên Nữ giáo cũng dám khinh nhờn, hai tên bội phục đến thiếu chút nữa hô lên đại tướng quân uy vũ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.