Đạo Quân

Chương 663: Một Đường Giả Bại





Chương 663: Một đường giả bại

Dịch giả: Luna Wong

Bắc Châu, phủ thứ sử, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Thiệu Đăng Vân tự mình cắm cờ hiệu lên trên địa đồ, đánh dấu tình hình bình dẹp nội loạn Yến quốc.

Dương Song cầm phần tin tức tình báo bước nhanh vào bên trong, bẩm báo: “Đại nhân, không xong rồi, vừa mới nhận được tin tức, triều đình đã bắt giữ Dung Bình quận vương đem đi rồi.”

“Cái gì?” Thiệu Đăng Vân đột ngột xoay người lại, cờ hiệu nho nhỏ cầm trên tay rơi xuống đất, cấp tốc đưa tay ra cầm lấy phần tình báo xem xét, càng xem càng phẫn nộ, cuối cùng tức giận mắng chửi, “Một đám ngu xuẩn, lâm trận đổi tướng, chính là đại kỵ của binh gia, chẳng lẽ ngay cả điều này mà bọn hắn cũng không biết?”

“Vì sao Thiệu đại nhân lại tức giận vậy?” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Bành Hựu Tại, hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bành Hựu Tại rảo bước đi vào.

Mặt của Thiệu Đăng Vân còn đầy nổi nóng chưa tan, chìa đồ vật trong tay ra, “Tự ngươi xem đi.”

Bành Hựu Tại đến gần đưa tay nhận lấy, sau khi xem xong hơi chần chờ nói: “Tin tức này ta cũng vừa mới nhận được, nên đến đây là muốn thương nghị với Thiệu huynh xem coi việc này có ảnh hưởng gì không.”

Thiệu Đăng Vân giận quá hóa cười, ‘ha ha’ nói: “Có ảnh hưởng gì không à? Ngoại thì quân địch đang giương mắt hổ nhìn lom lom, nội thì phản loạn chưa dẹp yên, thế mà ngay lúc này cự nhiên đi ra tay với chủ soái bình loạn, chẳng lẽ không biết trên tay Thương Triều Tông còn có mấy chục vạn nhân mã hay sao? Chẳng lẽ ngay lúc này còn muốn bức nhân mã Nam Châu làm phản nữa?”

Bành Hựu Tại cũng buông tiếng thở dài, “Ta cũng không nghĩ ra, sao lại vội đến mức như thế, sao triều đình lại đi làm chuyện hồ đồ như vậy ngay tại lúc này cơ chứ.”

Thiệu Đăng Vân phất tay chỉ về phương hướng kinh thành, “Có gì mà nghĩ không ra, những người kia muốn gì còn khó nghĩ nữa sao? Có tam đại phái luôn tự cho là đúng, cho là mình có thể một mực khống chế được cả Yến quốc, coi người phía dưới như là sâu kiến, sâu kiến dám giết trưởng lão của bọn hắn, thì sẽ như nào? Lại thêm một đám gian thần hôn quân trong triều hùa theo, hai nhóm người này ăn nhịp với nhau, còn chuyện gì mà làm không được? Đã làm qua bao nhiêu chuyện ngu xuẩn rồi, còn thiếu lần này chắc? Nếu không làm sao Yến quốc có thể đồi bại đến mức này! Thương Vĩnh Trung có năng lực chuyên ton hót nịnh bợ thích hợp lăn lộn trên triều đình, sao có thể dùng cho điều binh khiển tướng, thời điểm này thế mà đi giao quyền chỉ huy đại quân tác chiến cho loại bao cỏ Thương Vĩnh Trung kia, ngươi cứ thử nhìn xem cái đám tham quan ô lại mà triều đình phái đến Bắc Châu ta kia đi, biến một Bắc Châu thật tốt thành cái mớ gì rồi, đây là muốn vong quốc nha!”

“Ai! Sợ điều gì sẽ gặp điều đó.” Bành Hựu Tại cũng thật bất đắc dĩ, khoát tay áo nói: “Thiệu huynh, không nói cái này, chúng ta không quản được quá nhiều, vẫn là nên tự quản tốt chính mình trước đã, thế cục trước mắt, một khi Yến quốc khó giữ được, chúng ta nên xử lý như thế nào, Thiệu huynh có thượng sách gì hay không, chúng ta cùng nhau bàn bạc một chút đi?” Trong mắt hơi có vẻ chờ mong.

“Thượng sách?” Thiệu Đăng Vân ngửa mặt lên trời thở dài, “Trong triều gian nịnh quá nhiều, có tâm giết tặc, cũng vô lực xoay chuyển a, đào đâu ra thượng sách gì, một khi Yến quốc khó giữ được, cứ ngồi chờ đại quân Hàn quốc đánh vào đi!”

Bành Hựu Tại: “Há có thể ngồi chờ chết như vậy?”

Thiệu Đăng Vân giang hai tay, “Vậy còn có thể làm gì nữa bây giờ? Bây giờ tại Bắc Châu cũng không phải chỉ có mỗi đội ngũ của ta, triều đình cũng đã tụ tập trọng binh trấn giữ tại Bắc Châu, kiềm chế chúng ta khó mà động đậy. Chẳng lẽ muốn phản Yến đầu Hàn một lần nữa? Bắc Châu từng có quá khứ phản phúc, Hàn quốc đã thẹn quá hoá giận, coi như có thành tâm đầu nhập, sau đó tất cũng sẽ bị thanh toán!”

Bành Hựu Tại chắp tay sau mông đi tới đi lui trong phòng, trong lòng kêu gào ầm ĩ, cũng vừa chửi ỉ mẹ đám người tam đại phái, tình thế bình loạn đang thắng ngon, thế mà nửa đường lại làm ra loại chuyện như thế, một lũ khốn nạn mà.

Dương Song ở bên không nói gì, ánh mắt lấp loé không yên, hắn âm thầm nhớ tới lời đề nghị của Thiệu Bình Ba, một khi xuất hiện bất trắc, cần an bài cho Thiệu Đăng Vân khẩn cấp rút sang Tấn quốc.

. . .  . . .

“Liên lạc không được? Cái gì gọi là liên lạc không được?”

Long Hưu nổi giận, mới sáng sớm ra đã nổi giận, còn nổi giận với chính đệ tử ruột của mình.

Dịch Thư rất ủy khuất, “Đích xác là không liên lạc được mà, phi cầm trước kia dùng để liên lạc với Ngưu Hữu Đạo thả ra cũng không tìm thấy phương hướng, bay quanh một hồi lại bay trở về, hẳn là đối phương đã cố ý cắt đứt liên hệ. Người phái đi Nhà Tranh sơn trang cũng gửi tin tức về, nói người ở Nhà Tranh sơn trang đều đã biến mất, chỉ còn có lẻ tẻ mấy người giữ nhà cùng mẫu tử đệ muội của Ngọc Thương còn ở.”

Long Hưu cả giận nói: “Truyền lệnh xuống, cần phải tìm cho ra người có thể liên hệ được với Ngưu Hữu Đạo, nhất định phải tìm cho được Ngưu Hữu Đạo đến đây.”

Không giận cũng không được, hậu quả nghiêm trọng khi bắt Thương Triều Tông đã xuất hiện, quân lương lại bị cắt.

Mông Sơn Minh suất lĩnh 10 vạn thiết kỵ kia thuận đường vây chặt một đội quân lương của đại quân bình loạn, cũng không nói đoạt lại ngươi, chỉ nói bên này nhiều người như vậy cần ăn cơm, trực tiếp trưng dụng, mấy chục vạn tù binh được sung làm lao dịch, áp tải nhóm quân lương kia đi về hướng Nam Châu.

Trên tay nắm một nhóm lương thực không lo đói, đại đội nhân mã một đường không chút hoang mang lên đường, ai cũng chớ chọc ta, ta cũng không gây sự với ai.

Đáng nói là triều đình lại không dám triệu tập nhân mã các nơi động thủ với đạo nhân mã này, lúc này lại đi động thủ với nhân mã Nam Châu mà nói, đó chính là muốn bức Nam Châu bên kia tạo phản luôn.

Vấn đề nữa là cũng phải có thực lực đủ để động thủ đi đã, các đường chư hầu thì còn đang đi bình loạn, đại lượng tu sĩ các nơi châu phủ cũng đã bị điều đi biên cảnh, ngay cả chính tam đại phái lúc này cũng rất khó rút ra được nhân thủ để phái đi.

Mà tin tức từ phía Nam Châu bên kia truyền về, cũng cho thấy Nam Châu đã bởi vì Thương Triều Tông bị bắt mà sôi trào, nhân mã bắt đầu khẩn cấp điều động, lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, Tiết Khiếu giữ Định Châu hiện có chút luống cuống, báo động với triều đình!

Bên ngoài, Mạnh Tuyên với Cung Lâm Sách cùng nhau đi vào, sắc mặt hai người rất khó coi.

Cung Lâm Sách ném ra một phần tin tức, “Xem một chút đi, từ Trích Tinh thành bên kia gửi đến, có lời đồn đại nói, tam đại phái đang liên thủ với triều đình, muốn mưu hại Thương Triều Tông với Ngưu Hữu Đạo.”

Long Hưu cầm tin tức kia lên xem, sắc mặt liền âm trầm xuống.

Mạnh Tuyên trầm giọng hỏi: “Đã tìm gặp được Ngưu Hữu Đạo chưa?”

Cung Lâm Sách hừ lạnh, “Cái tin đồn này truyền ra nói là muốn giết hắn, Thương Triều Tông cũng đã bị bắt, ngươi cảm thấy hắn còn dám đi gặp chúng ta sao?”

Mạnh Tuyên: “Lời đồn này tới rất đúng thời điểm, không phải chính là Ngưu Hữu Đạo làm trò quỷ, thì chính là có người đang cố ý thừa cơ gây sự. Hoặc có thể là Ngưu Hữu Đạo muốn buộc chúng ta thả người, hoặc là có người muốn khiến cho Yến quốc tự rối loạn.”

Cung Lâm Sách thở dài: “Long Hưu, ngay lúc đầu ta đã nói rồi, hiện tại không nên động Thương Triều Tông, chờ bình loạn xong đã hẵng tính, ngươi nhất định phải động thủ ngay lúc này, còn nói cái gì bắt được Thương Triều Tông liền có thể bức được Ngưu Hữu Đạo đi ra. Cái thằng kia tinh như khỉ, từ đầu tới cuối liền chẳng thấy hắn xuất hiện lần nào trong đại quân, ai cũng không biết hắn núp ở đâu, một mực giữ lại đường lui cho mình. Hiện tại ngươi nghe thử lời đồn này xem, có mà đi ra cái rắm, bất kể có phải là Ngưu Hữu Đạo đang giở trò quỷ hay không, hắn hiện tại liền mặc kệ sống chết của Thương Triều Tông, cứ trốn tránh không chịu ra, ta xem ngươi làm sao bây giờ!”

Trong lời nói cũng có chút nóng nảy, không nóng cũng khó, bây giờ không phải chỉ là chuyện của một mình Tiêu Dao cung nữa, mà là mấy nhà cùng tồn tại trên một chiếc thuyền lận.

Khuôn mặt của Long Hưu lạnh lẽo, “Ta cũng không tin hắn vĩnh viễn không chịu lộ diện.”

Sở dĩ hiện tại hắn động Thương Triều Tông, có liên quan rất lớn đến Ngưu Hữu Đạo, vẫn là câu nói kia, sợ đợi đến cuối cùng không biết Ngưu Hữu Đạo sẽ làm ra trò bịp gì để bảo đảm Thương Triều Tông, vì vậy mà quả quyết ra tay.

Hai tay Cung Lâm Sách giang ra, “Đúng, sớm muộn gì hắn cũng sẽ lộ diện, sớm muộn gì cũng có thể tìm được hắn, thế nhưng thế cục trước mắt có thể đợi được cho tới lúc ấy sao? Hiện tại đào đâu ra nhiều nhân thủ như vậy để đi tìm kiếm hắn?”

“Ai!” Mạnh Tuyên buông tiếng thở dài, cách làm của Long Hưu ngay lúc đó không khó lý giải, bằng không hai nhà bọn hắn cũng sẽ không đáp ứng cho Long Hưu làm như vậy.

Tại Yến quốc, dám lá mặt lá trái đối với tam đại phái là có không ít, nhưng thực sự nói có kẻ can đảm dám cứng rắn đối nghịch với tam đại phái thì còn chưa, cho Ngưu Hữu Đạo một trăm cái lá gan cũng chẳng dám, chỉ cần ván đã đóng thuyền, nếu mạnh mẽ bức Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo không thể không nghe theo.

Chẳng ai ngờ sự tình sẽ phát triển thành cục diện như vậy, Ngưu Hữu Đạo thế mà giả chết không lộ diện, một quyền này của Long Hưu thật sự đúng là đánh vào bị bông.

Mấu chốt hiện tại còn không biết có phải là Ngưu Hữu Đạo đang cố ý giả chết không ra, hay là lời đồn kia thật sự là có người có dụng tâm khác làm ra,  dọa khiến cho Ngưu Hữu Đạo không dám lộ diện, tóm lại Ngưu Hữu Đạo lưu lại đường lui rất tốt. Về sau coi như đối mặt nhau, Ngưu Hữu Đạo cũng có thể nói là do bị lời đồn dọa sợ quá cho nên trốn đi.

Long Hưu trầm giọng nói: “Chỉ cần Thương Triều Tông nằm trên tay chúng ta, Nam Châu sẽ không dám vọng động, trừ phi bọn hắn không muốn để cho Thương Triều Tông sống nữa. Mặt khác, chỉ cần Đại Thiền sơn không đi theo bọn hắn làm loạn, Nam Châu liền nhảy nhót không đi đến đâu. Lập tức liên hệ với Đại Thiền sơn, chỉ cần Đại Thiền sơn có thể ổn định thế cục, sau đó sẽ không thiếu chỗ tốt cho bọn hắn, có thể chuyển giao Thương Châu cho bọn hắn.”

Cung Lâm Sách lập tức không vui, “Thương Châu là của người Tử Kim động ta quản lý, sao ngươi không đem Hạo Châu hay Trường Châu gì đó giao cho bọn hắn đi?”

Long Hưu: “Chỉ là hứa cho lợi trước để ổn định cục diện, đợi cho thế cục khôi phục rồi, bọn hắn còn có thể cứng rắn đoạt hay sao? Nói cho địa phương khác người ta cũng sẽ không tin tưởng, Thương Châu vừa đúng lúc là nơi vô chủ, chỉ có nói cho Thương Châu, Đại Thiền sơn mới có thể tin tưởng.”

Cung Lâm Sách trầm mặc.

. . .  . . .

“Chủ soái bình loạn đổi thành Thương Vĩnh Trung rồi?”


Ngô Công Lĩnh một đường phong trần mệt mỏi ngồi xổm bên khe suối nghỉ tạm, đang múc nước lên rửa mặt nghe báo cáo thì ngạc nhiên ngẩng khuôn mặt ướt nhẹp lên hỏi lại.

Chưởng môn tạm quyền Đồng Tiên các Đơn Đông Tinh tới, khoanh chân ngồi xuống ở một bên, “Không sai, đã xác nhận, bởi vì Thương Triều Tông giết trưởng lão Tiêu Dao cung Thi Thăng mà ra.”

Ngô Công Lĩnh sửng sốt nửa ngày, chợt cười to ha ha: “Thật sự là trời cũng giúp ta, ta đang còn sầu vì bị đám người kia cứ làm phiền mãi. . .” Lời đang nói một nữa chợt cắt ngang, bởi vì nhìn thấy đám người làm phiền hắn kia lại tới.

Toàn Thái Phong với Huệ Thanh Bình cùng các loại tu sĩ Hàn Tống lại tới, từng người mặt âm trầm đi tới.

Đối với bọn hắn mà nói, nếu không phải xem xét Ngô Công Lĩnh còn có giá trị lợi dụng, thì bọn hắn đã sớm đem đi làm thịt rồi, 50 vạn nhân mã bị tai họa không nói, tu sĩ của lục phái hai nước cũng bị tổn thất nặng nề trong trận chiến kia, lục phái hận tên này đến thấu xương.

“Ngô tướng quân, ngươi gọi đây là quần nhau sao? Sao chúng ta càng xem càng thấy giống như là đang chạy trốn vậy? Chúng ta toàn lực ủng hộ ngươi, không phải để cho ngươi chạy trốn!” Toàn Thái Phong cắn răng lên tiếng.

Ngô Công Lĩnh đứng dậy, cười ha ha nói: “Rốt cục đã bị các ngươi khám phá.”

Thấy hắn rốt cục đã thừa nhận, Toàn Thái Phong liền giận dữ, túm lấy vạt áo hắn kéo lên, “Dám đùa giỡn chúng ta, ngươi chán sống rồi phải không?”

Ngô Công Lĩnh khinh thường nói: “Luận đánh trận, các ngươi biết cái khỉ gì, nếu đã khám phá, ta cũng liền không dối gạt các ngươi nữa, lão tử hôm nay dạy cho bọn người biết cái gì gọi là binh bất yếm trá, cái gì gọi là đánh trận!” Quay đầu lại quát lên, “Lấy rượu cùng địa đồ đến đây!”

Mấy vị trưởng lão nhìn nhau, có người đưa mắt nhìn Toàn Thái Phong nhớn một cái, ra hiệu cho hắn an tâm chớ vội, xem coi tên khốn này nói như thế nào.

Toàn Thái Phong liền đẩy Ngô Công Lĩnh ra.

Rất nhanh, một vò rượu cùng một bức địa đồ được đưa đến, Ngô Công Lĩnh bóc giấy dán nắp rượu ra, uống một ngụm trước, sau đó ra hiệu cho quân sĩ trải địa đồ ra.

Hắn một tay bê rượu, một ngón tay rê trên địa đồ, “Trước đó vài đường đại quân tạo ra xu thế bao vây chúng ta, mới đầu đánh không thắng chúng ta, cũng không phải bởi vì thực lực của bọn hắn không bằng chúng ta, mà là vì mỗi người bọn hắn đều có tư tâm tự vệ riêng, không thể đồng tâm hiệp lực đối phó ta. Nam Châu xuất chinh, nhất thống hiệu lệnh, thế cục đối với chúng ta mà nói lập tức trở nên hung hiểm. Chúng ta không thể nào là đối thủ của bọn hắn, tiếp tục đối kháng chỉ có thể là đi chết. Sau khi Thương Triều Tông giết Thi Thăng, lập tức để ta thấy được cơ hội, đối với mấy tên triều đình Yến quốc kia, ta hiểu rất rõ, ta liền một đường giả bại, bởi vì ta biết được, một khi để triều đình Yến quốc cảm thấy việc bình diệt phản loạn về sau cũng chỉ là một cái trở tay mà thôi, thì một số kẻ nhất định sẽ không bỏ qua cho Thương Triều Tông, bây giờ Yến Đình quả thật là đã trúng kế của ta. Thống nhất hiệu lệnh đã bị phá. Thương Vĩnh Trung ư? Trên triều đình khoác lác vỗ mông ngựa còn được, đánh trận thì chính là bao cỏ, người này làm thống soái, Yến quốc tất vong!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.