Đạo Quân

Chương 665: Ta, Ngô Công Lĩnh, Đời Này Không Làm Hạng Người Vô Danh!





Chương 665: Ta, Ngô Công Lĩnh, đời này không làm hạng người vô danh!

Dịch giả: Luna Wong

Sau khi trở về trong quân trướng, được trọng binh cùng với lượng lớn tu sĩ bảo vệ xong, Đơn Đông Tinh mới hất cánh tay Ngô Công Lĩnh ra, dậm chân quơ tay nói: “Đại tướng quân hồ đồ quá, ngươi động ai không tốt, động nàng ta làm gì? Nàng ta đã cao tuổi, ngươi không có thèm đến mức đó chứ?”

Ngô Công Lĩnh khoát tay nói: “Đơn trưởng lão, nhìn nàng ta vẫn còn rất trẻ, da thịt mềm mịn, trắng bóc, phong vận kia không thể thấy được ở trên người nữ tử bình thường đâu, thật sự động tâm a. Đơn trưởng lão, đang muốn cầu ngươi chuyện này, có thể thay ta tới Thiên Nữ giáo cầu hôn được không?”

Đơn Đông Tinh thật muốn tát cho hắn một bợp tai, “Ta nói này đại tướng quân của ta, ngươi đề xuất cái yêu cầu gì vậy, môn quy của Thiên Nữ giáo là không thể có tình yêu nam nữ, vào Thiên Nữ giáo rồi là không thể lấy chồng, kêu ta chạy tới cầu hôn, chẳng phải là muốn nhục nhã người ta à? Muốn ta chết thì cứ nói.”

“Cổ lậu*! Nữ nhân sao có thể không cần nam nhân được, chân chính là cổ lậu không hiểu nhân tình thế thái, nhất định phải huỷ bỏ nó mới được!” Ngô Công Lĩnh xoa tay than thở các kiểu. (*cổ hủ lạc hậu)

“Ngươi nha ngươi nha, ta xem ngươi làm sao thu xếp được tràng diện đây!” Đơn Đông Tinh chỉ vào mũi hắn mắng một trận, cuối cùng dậm chân rời đi, cũng đích thực chẳng thể làm gì được thể loại người điên này.

Hắn nhanh chóng bố trí thêm người Đồng Tiên các đến nơi này để tăng cường phòng hộ, miễn cho Huệ Thanh Bình kéo tới mần thịt tên hỗn đan này mất.

Đợi đến khi không còn người ngoài nào nữa, Ngô Công Lĩnh mới thu hồi lại vẻ mặt khinh cuồng, quẹt một cái trên người thấy người ướt nhẹp, quát lên, “Đổi y phục!”

Thân binh lập tức lấy y phục sạch sẽ mang đến cho hắn, giúp hắn thay đồ.

Đợi một chút, phó tướng Kim Tường vội bước đi vào, tiến tới gần dò hỏi, “Đại tướng quân, nghe nói ngài mới… sờ mó cái mông của Huệ trưởng lão kia, là thật hay là giả vậy?”

Ngô Công Lĩnh liếc hắn hỏi lại, “Ta giống như loại người dám làm không dám nhận kia lắm hả?”

“. . .  . . .” Kim Tường xem như phục hắn luôn rồi, câm nín không biết dám nói gì, lát sau than thở nói: “Đại tướng quân, ngài. . . ngài sao có thể làm ra loại chuyện như vậy, này chẳng phải là muốn chết hay sao?”

“Ngươi thì biết cái gì!” Ngô Công Lĩnh bợp cho hắn một bợp sau gáy bên ngoài mũ giáp, tát cho hắn một phát lảo đảo.

Đứng vững lại, chỉnh ngay lại mũ giáp xong, Kim Tường lại nhích lại gần, dò hỏi: “Đại tướng quân làm như vậy hẳn là còn có hậu chiêu gì phải không?”

“Ai! Chúng ta bị đám tôn tử Hàn Tống kia hố rồi, Thương Châu kia huynh đệ chúng ta đã không thể trở về, không đi là chịu chết, mà tiếp tục đi về phía Đông cũng là cửu tử nhất sinh. . .” Trên khuôn mặt thô kệch của Ngô Công Lĩnh hiếm khi lộ ra một tia phiền muộn, “Trái phải đều chết, cũng chỉ đành cầu một chút hi vọng sống xót còn lại, cũng chỉ có thể tiếp tục đi về phía Đông, chúng ta rơi vào tình cảnh như vậy, sợ là sau này ai ai cũng đều cảm thấy chúng ta dễ bắt nạt, tránh không được sẽ có kẻ muốn khoa tay múa chân với chúng ta, thí dụ như tên La Chiếu Tống quốc kia, quay đầu khẳng định sẽ chỉ huy chúng ta đánh thế này, đánh thế nọ, ta há có thể tùy tiện giao tính mệnh 30 vạn huynh đệ cho Tống quốc hắn mang đi lấp hố được?”

Đưa tay ra vỗ vỗ bả vai Kim Tường, “Thời khắc cửu tử nhất sinh sắp đến, các huynh đệ cố gắng liền có đường sống, ai yếu đuối liền sẽ hết đường sống, sẽ không ai đi tiếc thương cho huynh đệ chúng ta chết sống cả, sẽ chỉ luôn muốn ép chúng ta vào chỗ chết. Cho nên lúc này quyết không thể yếu thế, không điên cuồng liền sẽ phải chết, ta chính là muốn để bọn hắn biết, lão tử chính là người điên, dám chọc giận lão tử, thứ gì lão tử cũng đều có thể làm được, ngay cả nữ nhân Thiên Nữ giáo ta cũng dám đụng, ta còn sợ con mẹ gì? Để cho bọn hắn biết, là sẽ không uy hiếp được ta, từ từ để cho bọn hắn tập quen dần trước, hồi sau ta mới dễ bảo các huynh đệ chống lại! Không thể cho phép người khác muốn thích chỉ huy như nào liền chỉ huy.”

Sắc mặt của Kim Tường ngưng trọng, khẽ gật đầu.

“Đại ca quá cổ hủ, dựa vào cái gì chúng ta vào sinh ra tử bình định thiên hạ Yến quốc cho đã, lại chỉ có thể do Thương gia lên ngồi cai trị? Dựa vào cái gì chúng ta ném đầu lâu vẩy nhiệt huyết, còn phải bị bọn hắn coi không bằng heo chó, muốn giết là giết? Yến quốc là thiên hạ của người Yến, không phải thiên hạ của một mình nhà Thương gia, há có thể để cho tên hôn quân cùng đám gian nịnh trên triều đình kia mặc định chúng ta là trâu ngựa hoài? Vương hầu tướng lĩnh chẳng phải trời sinh, ta, Ngô Công Lĩnh đời này không làm hạng người vô danh!”

“Bây giờ khắp nơi hỗn loạn đã nổi lên, chính là mảnh đất cho anh hùng chúng ta dụng võ, không thể cứ tham sống sợ chết được! Nói với các huynh đệ, ta đã khởi binh, liền tuyệt đối sẽ không cam chịu từ bỏ, người nguyện ý theo ta, liền cùng nhau liều cái tương lai, liều cái phong vương bái tướng, chẳng có gì là không thể?”

Kim Tường do dự nói: “Công khai nói những lời này với các huynh đệ có thích hợp không? Sợ dễ khiến cho người khác suy nghĩ nhiều.”

Ngô Công Lĩnh vung tay lên, “Có cái gì mà không thích hợp? Ta không có gì phải giấu giếm, cứ công khai thẳng ra như vậy, ai chẳng biết ta là người thô kệch, sợ cái cứt!”

Kim Tường gật đầu, “Vâng! Chỉ là lần này sợ là đại tướng quân đã đắc tội với vị Huệ trưởng lão kia quá ghê gớm, sau này nàng ta có thể buông tha cho ngài sao? Thực lực Thiên Nữ giáo thật sự là. . .”

Ngô Công Lĩnh lên vẻ mặt đầy khinh thường: “Sau này? Trước mắt cửa này nếu bước không qua, còn nói gì đến sau này? Sau này chỉ cần chúng ta có thể đứng vững chân, có thể hữu dụng cho bọn hắn, Thiên Nữ giáo cho nữ nhân kia hoàn tục rồi đem gả cho lão tử còn có thể nữa là, cái miệng ngươi nói bậy bạ cái gì? Nói ngươi không tin, nữ nhân này lão tử ngủ chắc chắn rồi!”

Kim Tường dở khóc dở cười, nghe xong lắc lắc đầu, xoay người rời đi.

Ngô Công Lĩnh lại ngoắc gọi lại, “Chờ một chút, số lương thực còn lại có thể dùng được khoảng bao lâu?”

Kim Tường dừng bước, trả lời: “Rút lui quá vội vàng, không có mang theo quá nhiều lương thực, tính toán số quân lương còn lại, nhiều nhất chỉ có thể cung cấp cho đại quân ăn dùng trong 15 ngày.”

Ngô Công Lĩnh chắp tay sau mông đi lui đi tới một hồi, cuối cùng dừng trước tấm bản đồ treo lơ lửng, nhìn chằm chằm lộ trình di chuyển suy nghĩ một hồi, xong quay người lại nói: “Ý đồ của ta đã bại lộ, không cần thiết lại che che dấu dấu nữa, có thể tăng nhanh tốc độ hành quân, chỉ cần tăng tốc độ tiến lên, 15 ngày hẳn là đã đủ.”

Kim Tường gật đầu, “Đại tướng quân cứ việc phân phó.”

Ngô Công Lĩnh bước đến gần nói: “Kéo theo số lượng lương thảo lớn khiến cho tốc độ hành quân quá chậm, nhất định phải giảm phụ tải lại, lập tức phân phó, lệnh cho đầu bếp giữa mỗi lần đại quân ngừng lại chỉnh đốn, thì toàn lực tiến hành sao chế lương thực, chế biến thành lương khô. Bảo các huynh đệ may túi đựng, trên người mỗi người nhất định phải chuẩn bị ít nhất khẩu phẩn lương thực của ba ngày, vừa giúp đại quân giảm bớt phụ tải tăng tốc tiến lên, cũng vừa giúp các huynh đệ con đường hậu, một khi gặp phải xung đột, hoặc là tẩu tán có cái mà ăn. . .Con đường của chúng ta lần này đi là cửu tử nhất sinh, nếu hiện tại có huynh đệ nào muốn chia tay, chúng ta cũng không miễn cưỡng, các huynh đệ đã đi theo ta nhiều năm, có một trận gặp gỡ cũng có lúc chia tay, cứ để cho bọn hắn tự do chọn lựa. Mặc kệ là tẩu tán, hay là rời đi, tại trong loạn thế này, trên người có ba ngày lương thực giắt lưng, mặc kệ đi đâu, trọng bụng có cái ăn tâm lý cũng sẽ không hoang mang, cũng là một con đường sống xót. . . Cứ làm như thế đi!”

Kim Tường cắn chặt quai hàm dùng sức gật đầu thật mạnh, “Đại tướng quân yên tâm, ta sẽ đi phân phó, nhất định nhanh chóng cấp phát đầy đủ cho các huynh đệ.”

“Đúng rồi, chuyện ta sờ cái mông bà nương kia cũng đừng có che giấu, công khai ra, để cho các huynh đệ cùng nhau vui vẻ đi.”

“A! Cái chuyện vui này có cần thiết làm vậy không vậy?”

“Ngươi thì biết cái gì, sĩ khí có biết không?”

Kim Tường bừng tỉnh đại ngộ, minh bạch cử động lần này của đại tướng quân ẩn tàng đủ loại thâm ý. . .

Lát sau, Ngô Công Lĩnh một mình ôm vò rượu từ trong quân trướng đi ra, tới bãi cỏ ở trên một sườn dốc ngồi uống một mình.

Một đội binh lính tuần tra đi ngang qua liền dừng lại nghiêm chào.

Ngô Công Lĩnh ngẩng đầu lên nhìn, vẫy tay nói: “Đều tới đây cho ta.”

Tiểu đội binh sĩ quay mặt nhìn nhau, cuối cùng đều thành thà thành thật tiến tới, không biết vị này muốn làm gì.

Ngô Công Lĩnh ngồi yên đó hỏi, “Trong mười người các ngươi, ai có tửu lượng tốt?”

Mười người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Ngô Công Lĩnh lại bổ sung, “Người có tửu lượng tốt nhất, bản tướng quân có thưởng.”

“Ta!”

“Ta tửu lượng tốt nhất.”

Vừa nghe nói có thưởng, mười người lập tức tranh nhau.

Ngô Công Lĩnh đứng lên vỗ vỗ cái mông, cười hắc hắc nói: “Nói miệng không bằng chứng, cần phải xem thực tế! Người đâu, mang mười vò rượu đến đây, lại đi gọi một đội nhân mã tới đây làm chứng, miễn cho nói lão tử làm việc bất công.”

Thân vệ đi theo lập tức có người đi lấy rượu, có người thì đi gọi thêm mấy trăm người tới.

Mọi người đứng xếp thành một đoàn, mười vò rượu được đặt dưới chân mười tên tiểu binh kia, Ngô Công Lĩnh thì xách cái bình rượu đi tới đi lui, “Khoác lác vô dụng, ai tửu lượng tốt nhất cứ đem ra so đấu một phen, các huynh đệ tại chỗ sẽ làm chứng.”

“Được!” Có náo nhiệt để xem, một đám vây quanh reo hò hô hào, độ hào hứng cao vô cùng.

Đội trưởng của mười tên tiểu binh hô lên, “Đại tướng quân, uống thắng thì thưởng cái gì a?”

“Thưởng cái gì à? Còn sợ ta bạc đãi các ngươi hay sao?” Ngô Công Lĩnh dừng bước, nhìn chung quanh nói: “Mọi người nghe cho kỹ, nếu ai có thể uống sạch vò rượu trước mặt trước tiên, sau khi chiến đấu, đại quân chúng ta đặt chân ở đâu, ta liền đem hoàng hoa đại khuê nữ xinh đẹp nhất ở chỗ đó gả cho hắn, đích thân ta sẽ đi cầu hôn cho hắn. Nếu nhà đối phương không đồng ý, ta cũng đoạt cho hắn thê tử này, ta còn cho thêm một tòa nhà lộng lẫy, cũng tặng cho hắn 1 vạn kim tệ để trang trải cuộc sống, thế nào?”

Lời này vừa tung ra, tất cả mọi người con mắt tỏa sáng, nhất là 10 người kia, càng là thêm hưng phấn xoa xoa nắm tay, người đội trưởng kia hô: “Đại tướng quân nói có giữ lời?”

Ngô Công Lĩnh lớn tiếng hò hét: “Lão tử có lần nào hứa hẹn với các huynh đệ xong không có giữ lời không?”

“Không có!”

“Không có!”

Đám người lần lượt phất tay hô to, náo nhiệt càng xem càng vui, một đám người phấn chấn không thôi.

Một tên tướng lĩnh nhịn không được chạy ra chen vô, “Hoàng hoa đại khuê nữ xinh đẹp nhất này ta cũng muốn, Đại tướng quân, tỷ thí này tính ta với, ta. . . A!”


Lời còn chưa nói hết, liền bị Ngô Công Lĩnh đạp cho một cước bay trở về, “Cút sang một bên, không có chuyện của ngươi, ngươi tham gia ai dám thắng ngươi, liền 10 người bọn hắn!”

Tướng lĩnh bị đạp lộn nhào kia đứng lên, mắc cỡ dọt lẹ sang một bên, trêu đến đám người cười vang.

Ngô Công Lĩnh quay người lại, chỉ vào mười người, “Chuẩn bị!”

Mười người tranh thủ thời gian ôm lấy vò rượu, vỗ rách giấy dán, ôm vò chuẩn bị, từng tên hai con mắt phát sáng, dựng thẳng lỗ tai lên nghe hiệu lệnh.

Loảng xoảng! Ngô Công Lĩnh hào khí ném vò rượu trên tay xuống đất xoảng một tiếng, quát lên, “Bắt đầu!”

Mười người lập tức bưng rượu lên kề môi liều mạng rót.

“Nhanh nhanh nhanh. . .”

Một đám người vây quanh cao giọng hò hét trợ uy, cổ động cho 10 người, giống như cuộc tranh tài này là của chính bọn hắn vậy, cỗ náo nhiệt kia dẫn tới ở nơi xa không ít người nhìn tới.

Uống đến nửa đường liền có người rót đổ ra ngoài, bị người xong quanh hô hào không tính bị loại, binh sĩ kia ảo não dậm dậm chân.

Cuối cùng một tiểu tử có khuôn mặt đen kịt dẫn đầu đảo ngược lại vò rượu, ra hiệu đã uống xong hết, mồm miệng lại mím lại thật chặt, không dám nói lời nào, sợ rượu từ trong cổ họng trào ra.

Một trận tiếng hoan hô vang lên, Ngô Công Lĩnh chỉ chỉ tiểu tử kia hỏi tên là gì, căn dặn thân vệ nhớ kỹ, quay đầu nhắc hắn làm tròn lời hứa, cũng liên tục nói với đám người là quyết sẽ không nuốt lời.

Hiện trường tiếng hoan hô, tiếng khen ngợi, khiến cho không khí buồn tẻ khi đại quân đi đường trở nên vui tươi lên không ít.

Ngô Công Lĩnh tươi cười hớn hở chui ra khỏi đám người, vừa dặn dò người phía dưới chuẩn bị thu thập để tiếp tục lên đường, đã thấy 5 vị trưởng lão ngoài trừ Huệ Thanh Bình ra mang theo khuôn mặt lạnh lẽo đứng chờ hắn ở phía bên ngoài đoàn người.

Đám người cùng tiến vào trong quân trướng, Toàn Thái Phong chỉ vào hắn giận dữ mắng mỏ đầu tiên, “Ngươi làm càn!”

Ngô Công Lĩnh đi tới sau thư án ngồi xuống, “Không dối gạt chư vị, ta vẫn còn coi trọng nàng ấy, không phải nàng ấy ta sẽ không cưới, có nàng ấy làm phu nhân ta, ta cũng liền an tâm, ít nhiều cũng có người bảo hộ, nếu không trong lòng cứ lo lắng sau khi xong việc bị người nào đó qua sông đoạn cầu, ngay cả đánh trận cũng chẳng có tâm tư.” Ngồi dựa vào ghế, làm một bộ dạng lưu manh lợn chết không sợ nước sôi lầu bầu nói.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.