Đạo Quân

Chương 605: Nhanh, nhanh, nhanh




Chương 605: Nhanh, nhanh, nhanh
Vạn Khinh Yên cùng Cái Hoan buồn bực không nói nên lời, đều biết không có lựa chọn nào khác, chỉ là loại cảm giác đột nhiên bị tai bay vạ gió này thật sự là khiến cho người ta biệt khuất.
Vạn Khinh Yên nhịn không được mở miệng mắng chửi, “Ai chả biết tên Thương Triều Tông đó dã tâm bừng bừng, Định Châu lại nằm ở bên cạnh Nam Châu, đúng là khổ tám kiếp mà.”
Cái Hoan bồi thêm một câu, “Chu Thủ Hiền còn xui xẻo hơn.”
Bây giờ là lúc nào rồi, mà còn có tâm tư kéo chuyện tào lao, Tiết Khiếu đang muốn thúc dục hai người đừng ở đó nói nhảm nữa, bên ngoài đột nhiên có tiếng cấp báo, “Đại nhân, triều đình gửi thư tín tới!”
“Đưa lên!” Tiết Khiếu tức giận rống lên.
Quân sĩ kia giật mình, sợ hãi chạy vào, đưa thư tín triều đình gửi tới lên.
Tiết Khiếu xem qua nội dung trên thư xong, phất tay cho quân sĩ kia lui xuống.
Vạn Khinh Yên hỏi thăm: “Triều đình lúc này gửi thư đến, phải chăng đã có cách đối phó rồi.”
“Là đã có cách đối phó, nhưng cũng đã quá muộn màng rồi.” Tiết Khiếu ngoài miệng vẫn không ngừng oán trách, ném thư lại cho hai người xem.
Hai người xem qua về sau, phát hiện là thư triều đình cảnh cáo bên này, nói Nam Châu vô cùng có khả năng sẽ dùng kế khiêu khích bên này, để lấy cớ xuất binh, bảo Tiết Khiếu tranh thủ thời gian ước thúc thuộc hạ nhẫn nhịn, cho triều đình thời gian để giải quyết vấn đề.
Vạn Khinh Yên cũng nhịn không được nghiến răng, “Người ta sắp sửa đánh tới nơi rồi mới nghĩ đến nhắc nhở, Điệp Báo Ti triều đình làm ăn gì vậy?”
Cả ba người bình thường đều luôn tỉnh táo, lúc này đây khi xảy ra chuyện cả đám đều nhịn không được tức giận bốc khói.
Không có lựa chọn nào khác, đoán chừng thư tín của bên này phát lên cho triều đình còn chưa có tới nơi, vì thế nên làm như thế nào vẫn là làm như thế ấy, ba vị ‘huynh đệ cột chèo’ không thể không cùng nhau rời khỏi phủ thứ sử, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến chiến trường, trên đường đi không ngừng truyền đạt quân lệnh cho đại quân tập kết bố trí phòng ngự, chặn đánh đại quân Nam Châu.
Đại quân đang vội đi, thì một con Kim Sí từ trên trời giáng xuống, một phong mật tín rất nhanh được chuyển tới tay Cái Hoan.

“Tiết huynh, Vạn huynh.” Nhìn qua mật tín xong, Cái Hoan lên tiếng gọi.
Đại quân tiếp tục vội đi tới, còn ba người giục ngựa tách ra khỏi hàng ngũ, qua đến một bên đường, Cái Hoan đưa thư tín cho hai người xem, “Ta đã cảm thấy kỳ quái mà, có tam đại phái ở tại, Nam Châu làm sao có thể đột nhiên đi khiêu khích tiến đánh Định Châu được, thì ra vấn đề căn bản vẫn là do ở phía triều đình bên kia. Triều đình điều động tập hợp một nhóm người đánh lén Nhà Tranh sơn trang, triển khai một trận huyết chiến với lực lượng phòng ngự của Nhà Tranh sơn trang, kết quả bị thất thủ, chưởng môn Phi Hoa các Tào Ngọc Nhi, chưởng môn Chân Linh viện Kim Vô Quang và hàng loạt cao tầng cùng bị bắt, hạ tràng thê thảm vô cùng, hiện tại vẫn đang còn đang bị treo ở đầu tường thành Thanh Sơn quận thị chúng! Hai vị, đây là triều đình chọc giận Ngưu Hữu Đạo, rước lấy Ngưu Hữu Đạo trả thù rồi!”
Vạn Khinh Yên xem qua mật tín xong cũng chửi, “Thương Kiến Hùng uống lộn thuốc hay sao vậy? Lúc nào động thủ không tốt, hết lần này tới lần khác lại đi động thủ ngay tại lúc này, cũng không chịu để ý một chút xem tình huống của Yến quốc hiện tại là như nào, hai nước Tống, Hàn đang còn nhìn chằm chằm kia kìa, nội bộ thì trống rỗng, còn dám làm ra chuyện xằng bậy đó? Ta xem như phục vị hoàng đế này luôn rồi, quốc gia đại sự há có thể xử trí theo cảm tính như vậy, loại chuyện chưa có nắm chắc thế này mà cũng dám tuỳ tiện động thủ? Hắn không sợ phiền phức hay sao, chúng ta đều bị hắn hố cho chết luôn rồi!”
Hắn thật sự cũng là do bị tức quá, cho nên nhưng lời nói về Thương Kiến Hùng ở trong miệng hắn phát ra cũng không có một chút kính ý nào, chỉ để phát tiết bực bội ở trong lòng.
Hai người cũng không biết cụ thể tình huống giao chiến thực tế ở Nhà Tranh sơn trang ra sao, trước mắt còn chưa biết triều đình thậm chí đã xuất động đến cả cao thủ thứ bảy Đan Bảng là Tông Nguyên, nhưng y nguyên vẫn bị chiến bại, nếu không tất sẽ giật nảy cả mình.
Đại quân chạy qua bên cạnh khói bụi cuồn cuộn, Tiết Khiếu nhìn xem mật tín trong tay, sắc mặt âm trầm, đối với những lời Vạn Khinh Yên khinh nhờn hoàng đế bệ hạ hắn cũng không có nói cái gì, làm tướng ở bên ngoài, có nhiều thứ cũng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.
Trên thực tế chuyện triều đình đánh lén Thanh Sơn quận hắn cũng đã sớm biết được, so với Cái Hoan thì hắn hiểu rõ tình hình sớm hơn nhiều.
Thương Triều Tông dã tâm bừng bừng, ở bên giường có con mãnh hổ nằm liếm vuốt như thế, chính là họa lớn của Định Châu, thân nằm ở bên cạnh Nam Châu, Tiết Khiếu hắn há có thể không nghiêm mật chú ý những động tĩnh của Nam Châu được sao.
Hắn sớm đã đầu nhập vào Nam Châu một số lượng lớn thám tử, tùy thời chú ý tới nhất cử nhất động của Nam Châu.
Nếu không có như vậy, những tướng lĩnh kia trước đó sao có thể kịp thời từ các nơi đuổi tới nhanh như vậy được, là do hắn đã triệu tập những tướng lĩnh đó trước rồi.
Cứ việc cho rằng có tam đại phái ở đây, Nam Châu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng hắn vẫn không dám chủ quan, muốn có chuẩn bị đề phòng sớm.
Nhưng mà phản ứng vẫn là quá chậm, hắn không nghĩ tới Nhà Tranh sơn trang vừa bị tập kích xong, thì Nam Châu bên kia liền lập tức động thủ rồi, thậm chí không thèm để ý đại bộ phận nhân mã Nam Châu còn chưa kịp chạy tới, quân coi giữ biên cảnh liền đã không cần chờ đợi mà trực tiếp động thủ.
Binh lực còn chưa kịp tập kết vào vị trí, phía chủ công bên kia liền đã vội vàng động thủ, trước giờ đánh trận nào có ai đánh dạng này, chân chính là khiến hắn trở tay không kịp.
Nhưng mà chuyện triều đình làm hắn biết thì biết, nói xác thực ra là Thương Kiến Hùng làm chuyện tốt, nhất là còn làm cho mọi việc tanh bành ra, hắn cũng không có cách nào nói với người ngoài được.
Hắn biết rõ Định Châu bị liên lụy sau quyết định sai lầm của Thương Kiến Hùng, nên có ức thì cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng.

Loại sự tình đánh lén này, nếu như Thương Kiến Hùng đắc thủ, thì đó chính là hoàng đế bệ hạ anh minh quả quyết, còn nếu như thất thủ bị bể ra, thì đó lại chính là một câu chuyện khác, là câu chuyện hoàng đế bệ hạ ngu xuẩn!
Loại thời điểm này hắn nào dám đổ thêm dầu vào lửa, rõ ràng là bị liên lụy, cũng chỉ có thể coi là do bản thân quản giáo không nghiêm, là do mình không có ước thúc tốt thủ hạ, để cho thủ hạ làm ra câu chuyện ngu xuẩn đi đoạt nữ nhân của Thương Triều Tông mà bốc lên chiến hỏa.
Hắn mới chính là người có nỗi khổ không nói được đây này, cả triều từ trên xuống dưới đẩy trách nhiệm trên đầu ai cũng đều được, nhưng chưa gặp qua mấy cái thần tử nào dám đẩy trách nhiệm lên đầu hoàng đế cả, chán sống còn tạm nói được!
. . .  . . .
Yên Kinh đại nội, trong ngự thư phòng, bầu không khí an tĩnh!
Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn, ba vị trưởng lão tọa trấn hoàng cung cùng nhau xuất hiện ở trong ngự thư phòng, ánh mắt đều lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Kiến Hùng đang ngồi sau thư án.
Thương Kiến Hùng nhìn xem thư tố cáo trên tay, là cáo trạng Ngưu Hữu Đạo và Thương Triều Tông tố lên tam đại phái, đã được chuyển đến sang đây.
Ba vị trưởng lão ở đây, chính là đại biểu cho tam đại phái đi tới tìm Thương Kiến Hùng muốn bàn giao.
Trong ngự thư phòng cũng có mấy tên thái giám, Điền Ngữ canh giữ ở bên cạnh Thương Kiến Hùng, mấy tên thái giám đứng yên hai bên trong phòng ánh mắt ngẫu nhiên lộ ra tinh quang, tựa hồ như đang âm thầm cảnh giác ba vị trưởng lão kia.
“Bệ hạ, đã xem xong hết chưa, những lời trong thư này có thật hay không, chuyện đánh lén này có hay không?” Một tên trưởng lão trầm giọng chất vấn.
Thương Kiến Hùng thả thư tín trong tay xuống, thần sắc ngưng trọng nói: “Không dối gạt ba vị, chuyện này quả nhân cũng là vừa mới nhận được tin báo, đang còn cho xác nhận điều tra, đã hạ chỉ cho Nam Châu bên kia, để Nam Châu áp giải người đánh lén về kinh thành thẩm vấn.”
Trưởng lão kia cười lạnh nói: “Nói cách khác, bệ hạ cũng không hiểu rõ tình huống phải không?”
Thương Kiến Hùng trầm giọng nói: “Ba vị trưởng lão yên tâm, chuyện này quả nhân nhất định sẽ cho tra ra manh mối, nhất định sẽ cho tam đại phái một cái công đạo!”

Một vị khác trưởng lão chợt cười ha ha nói: “Bệ hạ thân thể trân quý, nếu đã nói như vậy, chúng ta cũng không tốt đi miễn cưỡng bệ hạ. Bất quá nói miệng không bằng chứng, bệ hạ vẫn là nên viết ra thì hay hơn, cũng tiên cho tương lai sau khi tra ra sự tình còn có cái để đối chứng!”
“Đúng vậy!” Hai người khác cũng gật đầu.
Thương Kiến Hùng hơi nhíu mày.
Điền Ngữ dịch bước tiến lên, mỉm cười nói: “Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, ba vị có cái gì mà không thể yên lòng, bảo bệ hạ viết ra làm bằng chứng, có phải đã hơi quá rồi chăng? Ngày thường ở trong cung, bệ hạ cũng không có bạc đãi qua ba vị.”
Vị trưởng lão một mực trầm mặc hờ hững nói: “Điền huynh, chuyện nào ra chuyện đó, chúng ta cũng không muốn làm cho bệ hạ khó xử, nhưng bệ hạ cũng đừng nên làm chúng ta phải khó xử! Hiện tại là tình huống như thế nào? Cung chủ bọn ta tức giận, bệ hạ lại thuận miệng nói qua loa như vậy rồi bảo chúng ta trở về, không minh bạch như vậy chúng ta không có cách nào giao nộp!”
Ba người giữ thái độ kiên quyết, Thương Kiến Hùng hoàn toàn lép vế, không thể không tự mình đi viết ba phong thư đưa cho ba người mang trở về giao nộp, lúc này mới đuổi được ba người rời đi.
Ba người vừa rời đi, Điền Ngữ phất tay, mấy tên thái giám trong ngự thư phòng cũng nhẹ nhàng lui xuống.
Đang ngồi ở sau thư án Thương Kiến Hùng đưa một tay ra chộp xuống bàn, vò trang giấy trên bàn nhàu nát không thành dạng, đường đường hoàng đế bệ hạ, bị người ta ép buộc viết bằng chứng, trong lòng phải nói là uất giận không thôi, nhưng mà chỉ dám giận lại không dám nói.
“Báo!” Một tên thái giám tới trước cửa ra vào hai tay dâng lên một phần mật báo.
Điền Ngữ đi tới tiếp nhận xem xét, xem xong sắc mặt rõ ràng có vẻ là giật mình không nhỏ, quay người bước nhanh đến trước thư án, vẻ mặt lưỡng lự muốn nói lại thôi một hồi, cuối cùng vẫn nói: “Bệ hạ, Điệp Báo Ti truyền đến quân tình khẩn cấp, Nam Châu đã xuất binh, nhân mã tiên phong đã giết vào cảnh nội Định Châu, quân coi giữ biên cảnh Định Châu bị giết cho tan rã, khó cản nổi thế quân Nam Châu tiến công!”
Thương Kiến Hùng nghe xong hai mắt tức thì trừng lớn, mặt mũi tràn đầy vẻ khó có thể tin, đột nhiên đứng phắt dậy, giật mật tín cầm trên tay nhanh chóng tự xem xét.
“Báo!” Cửa ra vào lại xuất hiện một tên thái giám nâng lên một phần mật báo.
Thật có thể nói là họa đến dồn dập, nhà dột còn gặp mưa to, Điền Ngữ lại tiếp mật tín xem xét, phát hiện là cấp báo của thứ sử Định Châu Tiết Khiếu .
Trong thư tường thuật chuyện Nam Châu khiêu khích xong đằng sau đó lấy cớ xuất binh tiến đánh, liên tục nói rõ phòng ngự Định Châu hiện đang trống rỗng, sợ là khó cản được, khẩn cấp cầu viện triều đình!
Thương Kiến Hùng xem qua xong, tức giận đến run lẩy bẩy chửi mắng, “Loạn thần tặc tử! Loạn thần tặc tử mà! Quả nhân làm sao lại không biết hắn mới nhập thêm ba tên tiểu thiếp vậy hả?”
Điền Ngữ u sầu nói: “Bệ hạ, đại quan trong triều nạp thiếp không cần phải báo cáo lên trên, muốn lấy cớ còn không phải muốn nói gì thì nói sao, không phải hắn nói phi lý, mà quân coi giữ Định Châu đích xác đã làm chuyện bất chính, giải thích không rõ, hiện tại vẫn là nên nghĩ cách khẩn cấp ứng đối thôi ạ!”
“Dễ dàng như vậy liền có thể bị mắc lừa? Còn bị người ta bắt ngay tại trận! Tên Tiết Khiếu ngu xuẩn này, hắn quản giáo thủ hạ kiểu gì vậy, quan binh thế mà có thể bịt mặt đóng giả thành đạo tặc đi giết người cướp hàng, quả thực là làm trò cười cho thiên hạ mà! Chuyện này lộ ra, bộ mặt này của quả nhân không biết nhét đi vào đâu, chẳng lẽ muốn nói cho người trong thiên hạ rằng, đây chính là quan binh triều đình của quả nhân sao?”

Thương Kiến Hùng phẫn nộ gào thét, tức giận đến ngã ngồi trở lại trên ghế, kém chút nữa bị tức giận đến thổ huyết, thở hổn hển nói: “Bất hạnh bị Đại Tư Không nói trúng rồi, loạn thần tặc tử kia quả nhiên mượn cơ hội khiêu khích. . . Vẫn là Đại Tư Không có dự kiến trước, mau, mau đi mời Đại Tư Không đến thương nghị cách đối phó!”
. . .  . . .
Khu vực biên cảnh Nam Châu với Định Châu, số lượng lớn nhân mã đang hành quân gấp sang cảnh nội Định Châu tham chiến.
“Giá! Giá! Giá. . .”
Móng sắt ngựa rầm rập ngay cả đại địa cũng bị rung động, khói bụi mịt mù, đoàn kỵ binh đếm không hết nhìn không thấy đầu cuối, Anh Dương Võ Liệt vệ kết thành một hàng dài xông vào cảnh nội Định Châu.
Ngay bên vệ đường, có một chiếc xe ngựa, có mấy tên tướng lĩnh đang vây quanh trước càng xe, Mông Sơn Minh thì đang ngồi ở trên càng xe chỉ chỉ vào một bức địa đồ chỉ điểm cho chư tướng.
Nội dung trên bức thư Ngưu Hữu Đạo gửi đến tiếp sau cho Thương Triều Tông chính là, trận chiến này phải nhanh, thư tố cáo gửi cho ba phái không chỉ là cáo trạng không, mà còn là để kéo dài thời gian, nhất định phải tranh thủ trước khi tam đại phái chính thức can dự vào, phải mở rộng miệng ăn, có thể nuốt vào bao nhiêu địa bàn liền nuốt!
Yêu cầu được lặp đi lặp lại chỉ là một chữ nhanh, nhanh, nhanh!
Vì tốc chiến, Thương Triều Tông phái Mông Sơn Minh đích thân đến chỉ huy trận chiến này, trao cho Mông Sơn Minh đại quyền tiền trảm hậu tấu, miễn cho lãng phí thời gian thư từ lui tới xin chỉ thị.
Vì giúp cho Mông Sơn Minh có thể đích thân tới chỉ huy chiến trận, để tăng tốc thời gian phản ứng, Ngưu Hữu Đạo không tiếc xuất động năm con phi cầm khẩn cấp đi tới phủ thành Nam Châu, trực tiếp chở Mông Sơn Minh đi.
Nhân mã tiên phong của Nam Châu bắt đầu tiến công rất thuận lợi, đánh cho quân lính đối phương tan rã, nhưng theo thời gian trôi qua, nhân mã Định Châu kịp thức tỉnh dần dần tập kết lại chống cự, khuyết điểm không đủ binh lực của nhân mã tiên phong Nam Châu dần bị bại lộ ra, thế công bị ngăn trở.
Anh Dương Võ Liệt vệ mặc dù tốc độ tiến đến nhanh, nhưng tốc độ bộ tốt đi theo sau không kịp, công thành chiếm đất toàn bộ nhờ vào mỗi kỵ binh không thôi căn bản là không được.
Mông Sơn Minh lúc này bèn thay đổi chiến pháp khác, không đợi đại đội bộ binh hậu phương kịp đến, sau khi đánh hạ quân coi giữ các nơi lân cận xong rồi, thì tiếp tục tập kết tiến lên các nơi kế tiếp.
Đơn vị đồn trú nào hạ xong rồi không cần thủ, hết thảy nhiệm vụ thủ thành không cần quản, chỉ chuyên làm một chuyện, đó là dùng tốc độ cao nhất tiến lên.
Cái gì nhiệm vụ thủ huyện thành, quận thành, đều bỏ hết cho ta, giao cho nhóm nhân viên cuối cùng nhất tiếp quản.
Bằng phương pháp này, từng từng binh lính trong phạm vi chung quanh không ngừng chạy đến, mặc dù không thể cam đoan có thể cấp tốc tụ hợp ra được số lượng lớn nhân mã, nhưng lại bảo đảm không ngừng có nhân mã được chuyển vào cảnh nội Định Châu liên tục, phối hợp với thế công của Anh Dương Võ Liệt vệ.
Về phần cấp dưỡng lương thực! Lúc này lên chiến trường Mông Sơn Minh cũng không có nhân từ gì, dùng chiến bổ sung cung cấp, thành trì sau khi bị đánh hạ xong, thì cho phép đánh cướp ngay tại chỗ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.