Đạo Quân

Chương 606: Người nào có thể cản được đây?




Chương 606: Người nào có thể cản được đây?
Tiến đánh thành trì cũng là chọn những thành nào dễ đánh, tuyệt đối không lao vào giằng co hao tổn, trực tiếp lách qua, lấy mục đích là đánh bại nhân mã tác chiến của quân địch làm chủ yếu, thành trì nào mà khó đánh thì để đó, chờ nhân mã ở hậu phương chạy tới sẽ tiếp tục tấn công.
Mục đích của Mông Sơn Minh là chấp hành ý đồ chiến lược của Nam Châu, chớp thời gian, trước tiên cứ chiếm cho được nhiều địa bàn đã, những thành trì khó tiến đánh kia thì để đó, chờ cho đại bộ phận nhân mã Nam Châu ở hậu phương tiến đến sẽ tấn công sau.
Nói trắng ra, chính là cậy vào binh mã Nam Châu cường tráng, ăn hiếp Định Châu binh lực bị điều đi đã không còn đủ.
Mông Sơn Minh vừa điều chỉnh chiến thuật cái, nhân mã Nam Châu phòng ngự lập tức khổ không thể tả.
Xe ngựa một đường bôn ba trên đường, Mông Sơn Minh không có cố định trung tâm chỉ huy tướng lĩnh, đại quân tiến công đến đâu, thì trung tâm chỉ huy cùng tiến tới đó, ngay tại trên chiếc xe ngựa này.
Mông Sơn Minh đang ngồi ở trong xe ngựa, cả đêm thức trắng không ngủ, mặc dù mặt có hơi chút mệt mỏi, nhưng vẫn nhìn chằm chằm địa đồ, tiếp nhận quân tình từ các phương cấp báo tới, hoặc hạ đạt các loại mệnh lệnh.
La Đại An một mực ở bên cạnh hầu hạ, chính tai nghe mắt thấy cũng bị lây nhiễm phần nào.
Với sự xuất hiện của nhân mã Anh Dương Võ Liệt vệ, cùng với một đại danh tướng như Mông Sơn Minh đích thân chỉ huy, uy lực của nó lập tức được hiển hiện, có thể nói là quang mang bắn ra tứ phía!
Phía chính diện Mông Sơn Minh, trước mắt một bộ phận nhân mã kiềm chế quân chủ lực của địch vừa được tập kết kha khá ở phía trước, còn Anh Dương Võ Liệt vệ thì tỏa ra bốn phía tập kích, chặn đánh từng nhóm nhỏ nhân mã địch đang tập kết đến, không để cho đối phương có thể hội tụ lại với cánh quân chủ lực cầm đầu này, không để cho địch hình thành binh đoàn chiếm ưu thế tuyệt đối về lực lượng, cũng vì giúp cho bên mình tranh thủ thời gian đợi đoàn nhân mã hậu phương chạy đến kịp.
Các nhóm nhân mã cỡ nhỏ của quân địch đang từ bốn phía tập kết đến, đụng phải Anh Dương Võ Liệt vệ liền không chịu nổi một kích, lực lượng tập kết từ các phía chưa kịp chạy đến nơi đã bị đánh cho tan tác nhao nhao tan rã, khiến cho cánh quan chủ lực địch bị cô lập.
Đợi mục đích đạt tới, phe bên mình cũng đã tập kết được thêm một bộ phận lực lượng ở chiến trường chính diện, Anh Dương Võ Liệt vệ lại lập tức quay trở về chiến trường chính diện, cùng lực lượng chính diện cường công chủ lực quân địch!
Ba vạn nhân mã Nam Châu quyết đấu chính diện với năm vạn đại quân Định Châu, nhìn qua thì nhân mã phía phe thủ dù sao vẫn chiếm ưu thế hơn.
Cờ hiệu phấp phới, trống trận ‘ầm ầm’, trong tiếng hô ‘giết’ rung trời, kỵ binh song phương dẫn đầu công kích chính diện.

Không nói số lượng kỵ binh Định Châu trong trận chiến này thua xa số lượng kỵ binh của Anh Dương Võ Liệt vệ, mà luận về cả chiến lực, căn bản không phải là đối thủ của Anh Dương Võ Liệt vệ danh chấn thiên hạ.
Trong tràng cảnh người ngã ngựa đổ, đội hình kỵ binh Định Châu tập kết vừa xung phong chính diện đụng nhau một cái liền sụp đổ, rồi bị nhân mã Nam Châu theo phía sau vọt lên tiếp tục nhấn chìm.
Kỵ binh Anh Dương Võ Liệt vệ đánh thủng đội hình chính diện, dẫn đầu lao vào trong 5 vạn đại quân địch chém giết, dũng mãnh vô cùng, hung tàn tách đội hình quân địch ra thành từng nhóm nhỏ, sau đó nhân mã hậu phương thừa cơ sấn tới chém giết.
Một phen cường công, 5 vạn đại quân Định Châu tan tác, thây ngang khắp đồng, tàn binh một đường đoạn hậu, còn đại bộ phận thì hoảng hốt chạy trốn.
Bại quân chạy trốn băng trên một con đường xuyên qua khe núi, chợt thấy hai bên vách núi đống cỏ khô quay cuồng rớt xuống như mưa, cuối khe núi thì đá tảng lăn xuống ầm ầm như sấm rền chặn mất đường đi.
Hai bên trên vách núi, hơn ngàn cung tiễn thủ nhú đầu lên, đốt cháy hỏa tiễn, bắn xuống thẳng vào trong khe núi, trong chớp mắt liệt diễm bốc lên, hơn vạn tàn binh ở trong khe núi phát ra tiếng kêu thảm giống như quỷ khóc sói gào, âm thanh kêu rên thê lương thảm thiết kia cực kỳ bi thảm.
Muốn lui về lại lối ra, lối ra lại bị truy binh chặn kín, từng lớp từng lớp mưa tên phong sát, một số người hô gào đầu hàng, cầu xin tha thứ, từng lớp người trong mưa tên ngã xuống đất.
Hơn vạn nhân mã, lên trời vô lối, xuống đất không cửa, thân hãm trong biển lửa, tu sĩ đi theo quân chinh chiến chưa kịp hoàng hồn định mang theo chủ tướng hốt hoảng bỏ chạy, lại bị tu sĩ Đại Thiền sơn truy sát!
Cõng theo một người chạy trốn không nhanh được, những tu sĩ này không thể không bỏ mặc chủ tướng mà rút chạy.
Trong tuyệt cảnh, chủ tướng quân địch vì bảo đảm vợ con trong kinh thành, rút kiếm tự vẫn, kiếm trong tay lại bị đánh rơi, bị bắt sống!
Dưới trời chiều, trong làn khói tàn lượn lờ, ở trên khe núi, hai tên tu sĩ liên thủ nâng xe lăn lên đến, La Đại An thì khiêng theo hai cây thương đi theo phía sau cùng leo lên trên núi.
Mông Sơn Minh đang ngồi trên xe lăn ngửi ngửi mùi tử thi bị đốt cháy khét, nhìn xuống thảm tượng trong khe núi, mặt mày không biểu tình, dưới ánh chiều tà bao phủ không ai biết trong lòng của hắn đang suy nghĩ gì.
Hơn vạn tàn binh ở trong tuyệt cảnh cầu xin tha thứ, đầu hàng, hắn không có tiếp nhận, mà hạ quân lệnh giết không tha!
Cũng không phải là hắn vô tình, mà là vì thế cục trước mắt không cho phép hắn vì những tàn binh này mà hao tốn tinh lực, thời gian không cho phép, về tốc độ cũng không cho phép, nhân mã trong tay trước mắt còn thiếu hụt, đâu còn đủ nhân thủ để mà chia ra coi quản hơn vạn tàn binh này, một khi bị phản công thì. . . Hắn không cho phép trên chiến trường xuất hiện loại tình huống ngoài ý muốn này được!

Thảm cảnh trước mắt, La Đại An nhìn thôi cũng muốn ói.
Ngay cả hai tên tu sĩ Đại Thiền sơn đang nhấc xe lăn nhìn thấy qua trái tim cũng lạnh ngắt, thỉnh thoảng lặng lẽ liếc nhìn Mông Sơn Minh một chút, phát hiện người này so với tu sĩ bọn hắn còn ác hơn nhiều, giết người hễ động một tí là lên tới hàng vạn!
Ngoài Dung Dương quận thành, chủ tướng quân địch bị bắt sống bị lôi ra bày ở trước cửa ngoài thành, nhân mã Nam Châu tập kết ở ngoài thành kêu gọi đầu hàng, tuyên bố nếu không ra khỏi thành đầu hàng, một khi phá được thành, liền sẽ giết sạch sẽ hết quan lại ở trong thành từ lớn đến bé, còn nếu bây giờ mà mở cửa thành đầu hàng thì có thể sẽ bỏ qua cho!
Vì trận quyết chiến trước đó, binh mã ở trong thành cơ hồ đã ra hết, căn bản không còn binh lực gì để thủ thành, biết thủ không được nữa, tu sĩ thủ thành liền thoát đi, Dung Dương quận thành mở rộng cửa thành, đại quân Nam Châu cấp tốc tiến vào tiếp quản, chỉnh đốn!
Đại quân chỉnh đốn nghỉ ngơi, nhưng Mông Sơn Minh vẫn không có nghỉ ngơi, vẫn như cũ chỉ huy điều khiển nhân mã địa phương khác bảo trì thế công.
Đây là toà quận thành thứ nhất mà nhân mã Nam Châu sau khi giết vào Định Châu đánh hạ!
Quận thủ Dung Dương quận bất đắc dĩ, đã là hàng quân, cả nhà già trẻ lớn bé đều nằm ở dưới đồ đao địch, không có sự lựa chọn nào khác, buộc phải hạ lệnh cho các huyện thành khác bên dưới Dung Dương quận đều phải mở cửa thành đầu hàng!
Đây là trận khai chiến ngày đầu tiên, cũng là trận đầu tiên Định Châu và Nam Châu tập kết quy mô lớn nhân mã giao phong chính diện, với kết thúc bằng thảm bại thuộc về Định Châu!
Trận chiến đấu này phát sinh ở bên ngoài Dung Dương quận thành, đại quân 5 vạn nhân mã Định Châu đối mặt với 3 vạn nhân mã Nam Châu, bị thảm bại, toàn quân gần như bị diệt, chỉ còn lại lẻ tẻ chừng 2 ngàn người đào tẩu tứ tán.
Tin tức truyền ra, ảnh hưởng đối với nhân mã Nam Châu quá cảnh quả thực là khó mà đong đếm được, vậy là nhân mã triều đình căn bản không phải là đối thủ nhân mã Nam Châu, 5 vạn nhân mã đối mặt với 3 vạn nhân mã vậy mà cơ hồ bị diệt toàn bộ luôn?
Nhất là khi được biết tin tức sau khi ngoan cố chống lại sau hơn vạn bại quân muốn đầu hàng lại không được chấp nhận, toàn bộ bị đồ diệt, thì đều là động dung!
Một ít thành trì trước đó thủ vững khó công, sau khi đối mặt nhân mã Nam Châu phía sau chạy đến đe dọa uy hiếp, cũng đã lần lượt có vài thành trì mở thành đầu hàng.
Mà những thành trì như là Định Châu sắp sửa giao phong với đại quân Nam Châu tiếp theo, thì đều có tâm lý sợ hãi, ý chí chống cự yếu ớt hẳn!

Đại quân Nam Châu sau khi được biết phe mình lấy ít đánh nhiều, lấy tổn thất không lớn toàn diệt nhân mã quân địch, thì có thể nói là sĩ khí đại phóng!
Mà đây cũng chính là hiệu quả mà Mông Sơn Minh cần ở trận chiến này, lần đầu đại chiến báo cáo thắng lợi, cổ vũ sĩ khí nhân mã xua tan mỏi mệt tập kích, đồng thời diệt sĩ khí quân địch!
Còn có một cái mục đích nữa, chính là uy hiếp khiến cho quân địch không còn dám dùng lực lượng cỡ nhỏ để đi dây dưa với bên này nữa, bức bách đối phương phải rút lui co cụm binh lực lại, như thế có thể để cho bên này ‘nhặt’ được địa bàn với tốc độ nhanh hơn nữa.
Ý đồ chiến lược của Nam Châu cũng chỉ có một số ít người cấp cao nhất biết được mà thôi, ở đây cũng không phải là muốn phân một trận thắng bại chung cuộc với nhân mã Định Châu, mà mục đích ẩn tàng thật sự chính là cố gắng nhanh chóng chiếm được càng nhiều địa bàn!
Mục đích này cũng không dám phơi bày trước công chúng, nếu không phía Định Châu bên này tất nhiên sẽ muốn làm tất cả biện pháp dây dưa.
. . .  . . .
Tin tức chiến bại truyền đến trong đại trướng trung quân Định Châu, trong trướng bồng mới dựng, Tiết Khiếu người mặc chiến giáp đang cầm xem chiến báo, hai tay run rẩy, lẩm bẩm một mình, “Làm sao lại bại thảm hại như vậy, chẳng lẽ Mông Sơn Minh tự mình chỉ huy. . . Người nào có thể cản được đây?”
Sắc mặt Vạn Khinh Yên và Cái Hoan đều cùng khó coi, mới bất quá ngày đầu khai chiến, liền ngay cả một ngày còn chưa qua, vậy mà liền ném đi đất đai cả một quận!
Cái Hoan đột nhiên nói: “Tiết huynh, lập tức lại phát tin cho triều đình, thỉnh cầu gọi châu phủ phụ cận điều gấp viện binh!”
Tin chiến thắng truyền đến trong phủ thứ sử Nam Châu, trong Anh Võ đường, Thương Triều Tông với Lam Nhược Đình cầm tin chiến thắng nhìn nhau cười ha ha, chư tướng cũng vui mừng khôn xiết.
“Nhanh, nhanh như vậy liền cầm xuống được đất đai một quận, quả nhiên là nhanh! Mông bá bá tự thân xuất mã, quả nhiên không phải tầm thường.” Thương Triều Tông thoải mái không thôi.
Một tướng cười hắc hắc nói: “Vương gia, Mông soái năm đó khi suất lĩnh đại quân Yến quốc uy chấn tứ phương, ngay cả chư quốc đều phải nơm nớp lo sợ, tên Tiết Khiếu tính là cái rắm gì, nếu như để cho Tiết Khiếu biết đối thủ mình đang giao phong là Mông soái, tất sẽ dọa Tiết Khiếu vỡ gan chó chứ chẳng chơi!”
“Ha ha!” Đám người lại một trận cười to thống khoái.
Phủ thứ sử, trong một tòa đình viện khác, Hoàng Thông sắp bước vào bên trong, tìm gặp Hoàng Liệt, báo tin chiến thắng cho hắn biết.
Sau khi nghe xong, Hoàng Liệt cũng thật bất ngờ, ngạc nhiên hỏi: “Trong thời gian ngắn như vậy liền cầm xuống đất đai cả một quận luôn? Địa bàn lớn như vậy, trong thời gian ngắn như vậy đại quân muốn chạy khắp toàn quận thôi cũng đã khó rồi a?”

Hoàng Thông cười nói: “Chính xác mà nói, tính cả những huyện thành khác mở cửa thành ra đầu hàng, thì không chỉ là địa bàn một quận thôi đâu, nghe nói rải rác cộng lại có khả năng lên đến thêm cả một nửa quận nữa. Chưởng môn, không thể không thừa nhận, Mông Sơn Minh này ở trên chiến trường đích thật là lợi hại, một đại danh tướng quả nhiên là danh bất hư truyền, vừa xuất mã là càn quét ngang dọc!”
Hoàng Liệt lại không cười nổi, khẽ thở dài một tiếng, “Chúng ta lần này xem như đã bị kéo xuống nước, sợ là ở bên ngoài dù có muốn không cho rằng chúng ta có quan hệ mật thiết với Ngưu Hữu Đạo cũng khó khăn.”
Vốn cho rằng song phương chỉ đụng đụng nhau một cái, giằng co một hồi rồi đợi tam đại phái đến tham gia vào là coi như xong, ai ngờ Định Châu không chịu nổi được một kích như vậy, lần này thật sự đúng là đâm lao phải theo lao, sự tình từ đùa thành thật luôn rồi. Đã đánh thành dạng này, Đại Thiền sơn hắn hiện tại nếu lại rút nhân thủ về lại mà nói, một khi làm cho Nam Châu chiến bại, thì không có cách nào bàn giao với Nam Châu từ trên xuống dưới.
Nụ cười trên mặt Hoàng Thông chợt cứng đờ, im miệng không biết nói gì nữa.
. . .  . . .
“Muốn ta thả người qua cho bọn họ?”
Nhà Tranh sơn trang, Ngưu Hữu Đạo đang ngồi tại trong đình cầm thư tín của triều đình từ phía Thương Triều Tông bên kia chuyển tới nhìn xem, cười lạnh một tiếng.
Thương Triều Tông cũng không có bảo hắn thả người, mà chỉ là chuyển thư tín qua cho hắn, để hắn định đoạt.
Đập thư tin xuống trên bàn đá, Ngưu Hữu Đạo: “Hồi thư tín cho Vương gia, bảo Vương gia đáp ứng triều đình!”
Quản Phương Nghi đứng một bên kinh ngạc nói: “Ngươi đem người ta ra treo ở trên đầu thành, triều đình ở đây thuần túy là không nhịn được mặt mũi, hiện tại lấy cớ thẩm vấn đưa người đi, đến lúc đó kết quả thẩm vấn như thế nào liền không phải do chúng ta quyết định.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nam Châu trên danh nghĩa dù sao vẫn là Nam Châu của Yến quốc, mọi thứ đều phải giảng quy củ, cũng không thể để Vương gia rơi vào trường hợp công nhiên kháng chỉ a? Đáp ứng thuộc về đáp ứng, nhưng lúc nào chấp hành lại là một chuyện khác. Dám dập ta một trận, còn muốn ta tuỳ tiện thả người, có cái chuyện tốt như vậy sao? Thông báo quận thành bên kia một tiếng, lôi đám đang bị treo ở đầu tường kia ra giết ở trước mặt mọi người một nhóm! Lý do giết nha, thông báo rộng rãi ra, liền nói những người kia vu hãm triều đình, nói bọn hắn đến đánh lén là do triều đình phái tới!”
Quản Phương Nghi lắc đầu buông tiếng thở dài, đây rõ ràng là đánh mặt triều đình, bên này nhận được ý chỉ, chẳng những không thả người, lại còn giết người nữa, để triều đình làm sao chịu nổi!
Chính lúc này, Viên Cương đi vào, lấy ra một phong thư đặt ở trước mặt Ngưu Hữu Đạo, “Định Châu bên kia gửi tin chiến thắng!”
“Ồ!” Ngưu Hữu Đạo nhiều hứng thú cầm lấy xem xét, Quản Phương Nghi cũng bước nhanh đến phía sau hắn, một cánh tay gác trên đầu vai hắn, cúi người xuống cùng nhìn xem, vừa xem vừa chậc chậc ra tiếng.
“Ha ha!” Nhìn sau Ngưu Hữu Đạo cười vui vẻ, lắc đầu tán thán nói: “Không hổ là Mông Sơn Minh, đánh xinh đẹp, tiến độ chiến quả viễn siêu ta dự kiến!”
Mong muốn lớn nhất của hắn là, chờ đến khi tam đại phái chính thức tham gia vào, thì bên này tốt nhất có thể cắn lấy được địa bàn một quận của Định Châu, ai ngờ tình hình chiến đấu huy hoàng đến nỗi khiến hắn khó có thể tin, không đến một ngày thời gian, Mông Sơn Minh liền chiếm được một quận rưỡi địa bàn, mà lại còn thật sự là làm theo lời hắn nói, hung hăng đánh cho ra khí thế của Nam Châu nữa!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.