Đạo Quân

Chương 604: Đánh không thắng cũng phải đánh




Chương 604: Đánh không thắng cũng phải đánh
Vào lúc giữa trưa, Cao Kiến Thành xuất cung, về nhà dùng bữa trưa.
Xuống xe ngựa, tiến vào cửa chính, cũng đã không còn tâm tư ăn cơm, trực tiếp chạy vào thư phòng, quản gia Phạm Chuyên cũng không có nói mời dùng bữa gì, mà cùng đi theo sau vào thư phòng.
Cao Kiến Thành mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng rất là sốt ruột, miệng đắng lưỡi khô, sáng hôm nay không biết đã uống hết biết bao nhiêu nước trà, lúc này đây vẫn y nguyên cảm thấy khát.
Đợi hắn uống nước xong thấm họng, Phạm Chuyên mặt mày sầu lo lúc này mới lên tiếng hỏi, “Lão gia, tình huống sao rồi ạ?”
Cao Kiến Thành buông chén trà xuống nói, “Chưởng môn Phi Hoa các và Chân Linh viện đều cùng bị treo ở trên đầu tường thành Thanh Sơn quận, tình huống Nam Châu bên kia có chút không ổn, nghe được tin tức, có vẻ Thương Triều Tông đang tập kết nhân mã chạy tới Định Châu.”
“A! Chẳng lẽ hắn lại muốn tiến đánh Định Châu sao, Thương Triều Tông có thể có được lá gan lớn như vậy?” Phạm Chuyên giật mình không nhỏ.
Cao Kiến Thành: “Cái gì mà gan lớn gan nhỏ, chẳng phải hắn cũng đã nuốt Nam Châu rồi đó sao. Theo lý thuyết là không dám, thế nhưng Đồng Mạch đã một lần nữa an bài nhân thủ đi kiểm kê thuế má những châu phủ mà triều đình khống chế, cũng ra thủ dụ cho các bộ nha phía dưới tiết kiệm chi tiêu. Nhìn ra được, hắn đang tiến hành chuẩn bị đề phòng có biến.”
Phạm Chuyên có chút hồ nghi, “Cũng bởi vì tiến đánh Nhà Tranh sơn trang, mà Ngưu Hữu Đạo liền muốn hưng binh làm loạn, tam đại phái lại có thể chịu ngồi yên nhìn sao?”
“Một cái Nhà Tranh sơn trang nho nhỏ, lại có thể làm thất bại trận công kích mạnh mẽ như vậy, ngay cả Tông Nguyên cũng bị giết chết, đây rõ ràng là đã sớm có phòng bị. Đã sớm biết trước, nhưng Ngưu Hữu Đạo lại không gửi thư cáo tố lên tam đại phái để ngăn chặn trước, tình nguyện bất chấp nguy hiểm, suy nghĩ lại một chút việc Tống sứ bị giết dẫn đến đại quân Tống quốc áp cảnh. . . Lão Phạm, việc này ta không dám suy nghĩ kĩ càng, càng nghĩ tỉ mĩ càng cực kỳ đáng sợ a!” Cao Kiến Thành nhẹ nhàng gõ gõ bàn nói, “Mưu đồ đã lâu, Định Châu sợ là khó thoát khỏi tai kiếp!”
Phạm Chuyên như hiểu ra gì đó, chợt lại lo lắng nói: “Vậy đại gia phải làm sao bây giờ? Một khi Nam Châu mà vạch mặt, há lại để cho đại gia được dễ chịu?”

Cao Kiến Thành thăm thẳm thở dài: “Nghiệt tử kia chết sống ra sao không trọng yếu, thế nhưng Cao gia con cháu đầy đàn, từ trên xuống dưới hơn trăm tính mệnh, sợ là sẽ bị nó làm cho liên lụy. Từ thế cục trước mắt xem ra, vẫn còn có một tia hi vọng.”
Thấy ánh mắt hắn quỷ quyệt, tựa hồ đã có tính toán gì, Phạm Chuyên vội nói: “Lão gia, đã có tính toán gì thì nên làm sớm, không nên chậm trễ a!”
Cao Kiến Thành giọng trầm thấp nói: “Thương Triều Tông không xuất binh thì thôi, một khi xuất binh, triều đình tuyệt đối sẽ không thừa nhận Thiếu Minh là do triều đình phái đi, đây chính là một tia hi vọng!”
Phạm Chuyên nghi hoặc, “Hi vọng ở đâu? Không phải chính lão gia cũng đã nói, Ngưu Hữu Đạo đã nắm giữ người trên tay, sợ là sẽ không từ bỏ a!”
“Cho nên cần phải ngăn chặn Ngưu Hữu Đạo lấy Thiếu Minh ra để làm văn chương!” Cao Kiến Thành nhẹ nhàng dùng lực gõ mặt bàn trước mặt một cái nói, “Triều đình không thừa nhận phái Thiếu Minh đi tiến đánh Nhà Tranh sơn trang, Ngưu Hữu Đạo cũng coi Thiếu Minh không hề tồn tại, như thế hội sẽ có kết quả như thế nào?”
Phạm Chuyên bừng tỉnh đại ngộ, đã hiểu, “Kể từ đó, triều đình liền sẽ không tự dời tảng đá lên nện chân của mình, sẽ ngăn chặn không để cho những người trong triều truy cứu hướng đi của đại gia, cũng sẽ không liên luỵ đến lão gia, nguy cơ của Cao gia liền sẽ đi qua! Thế nhưng là. . .” Vẻ mặt hắn đầy khó khăn, “Ngưu Hữu Đạo há lại để cho chúng ta tùy ý bài bố?”
Cao Kiến Thành hừ lạnh, “Hắn không phải đòi tiền sao? Cho hắn là được! So với sinh tử tồn vong và tiền đồ của hơn trăm mạng người Cao gia, chút tiền đó chả là cái gì, chỉ cần có thể bảo trụ như hiện tại, về sau tiền tài tự nhiên sẽ trở về.”
Phạm Chuyên lập tức mơ hồ, “Lão gia ngài không phải nói Ngưu Hữu Đạo coi như có cầm tiền cũng sẽ huyên náo cho mọi người đều biết sao? Huống chi, yêu cầu của Ngưu Hữu Đạo chính là 1 ức( 100 triệu) kim tệ a! Với vốn liếng Cao phủ, đi nơi nào làm ra được số tiền kia, thật muốn trắng trợn thu xếp mà nói, sợ là không có cách nào che giấu được.”
Cao Kiến Thành: “Ai nói cho hắn 1 ức rồi? Ta lấy đâu ra 1 ức đưa cho hắn, ngươi tính toán coi con số 1000 vạn(10 triệu) hiện có thể lấy ra được hay không?”
Phạm Chuyên nghi hoặc không hiểu, ” Nếu 1000 vạn thì đúng là có thể kiếm ra được, thế nhưng từ 1 ức biến thành 1000 vạn, chênh lệch này có phải hay chăng quá lớn chút, Ngưu Hữu Đạo có thể nhả ra sao?”
Cao Kiến Thành thấp giọng hỏi ngược lại một câu, “Giang sơn Yến quốc này trị giá bao nhiêu tiền?”

“. . .  . . .” Phạm Chuyên nghe trợn mắt há hốc mồm, kinh nghi bất định, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.
Cao Kiến Thành đứng dậy, đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: ” Dã tâm của Thương Triều Tông, ngay cả người qua đường cũng đều biết, lần chủ mưu này càng thêm chứng minh điểm đó. Ta ở trong triều quyền cao chức trọng, kinh doanh nhiều năm tại Yến quốc cảnh nội, môn sinh quan lại quan hệ trải rộng, nếu như đổi lấy sự đồng ý giúp đỡ của ta, với dã tâm của bọn hắn mà nói, 1 ức kia làm sao có thể so sánh, ngươi nói coi bọn hắn sẽ lựa chọn như thế nào?”
Phạm Chuyên đã minh bạch ý đồ của hắn, tự nhiên cũng minh bạch được ý vị sẽ như thế nào, bèn hít sâu vào một hơi.
Cao Kiến Thành biết trong lòng của hắn đang suy nghĩ cái gì, khoát tay nói: “Chuyện cho tới bây giờ, Cao gia ta đã mất đường lui, trong triều là những loại người nào, ngươi ta đều lòng dạ biết rõ, đều là những hạng người hổ báo sài lang. Nếu như ta bị sụp đổ, thì ‘tường đổ mọi người cùng đẩy’, ‘trống thủng loạn người nện’, bọn hắn còn không phải sẽ đem ta ra mà giẫm cho chết sao, đến lúc đó ngay cả những a miêu a cẩu( đám mèo chó) kia cũng dám tùy ý làm bậy với ngươi, ngươi bảo ta làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn Cao gia từ trên dưới xuống dưới tích tắc bị biến trở thành không bằng heo chó được? Đến lúc đó xui xẻo không phải chỉ là mình Cao gia ta, mà toàn bộ những môn sinh, quan lại phụ thuộc vào ta kia đều xong!”
Phạm Chuyên giọng run run nói: “Lão gia, đây chính là. . .” Có chút chữ hắn khó mà nói ra khỏi miệng được, nhưng không thể không nhắc nhở, “Một khi sự tình bị bại lộ, thì là vạn kiếp bất phục a!”
Cao Kiến Thành: “Nếu như ta không hành động, thì vạn kiếp bất phục đang chờ ở trước mắt. Thương Kiến Hùng người này ta hiểu rất rõ, tuy có lòng muốn cường quốc, nhưng lại không phải là người có thể gánh vác, không dung được quần thần tranh đấu, cho nên trong triều đều là đám hạng người không rành quốc sự chỉ biết ton hót. Thượng bất chính hạ tắc loạn, lời này rất chí lý, Yến quốc bây giờ loạn tượng ở khắp nơi, đều là do yêu nghiệt trong triều hoành hành bẻ cong gây nên.”
Đưa tay ra đập đập vào đầu vai Phạm Chuyên, “Hắn sẽ không vì Cao gia ta mà đứng ra gánh vác cái gì cả, ta có thể đoán được, nhi tử của ta rõ ràng là bán mạng cho hắn, Cao gia ta lại sắp sửa rơi vào hạ tràng bị quần công tan nhà nát cửa, chỉ tiện nghi cho đám hổ báo sài lang kia, cái này để ta làm sao có thể cam tâm? Nếu hắn bất nhân bất nghĩa trước, thì cũng đừng trách ta bất trung!”
Phạm Chuyên vành mắt đỏ cả lên gật gật đầu, “Đã hiểu, lão nô đều hiểu cả, thế nhưng trước mắt triều đình dù sao vẫn là thế lớn!” Nhắc nhở hậu quả nếu phải làm như vậy.
Cao Kiến Thành: “Cho nên việc này ta không thể mượn qua tay người khác được, chỉ có thể chính bản thân ngươi tự đi gặp gỡ Ngưu Hữu Đạo, quyết không thể để lộ ra bất luận tiếng gió gì. Ta đưa cho ngươi 1000 vạn cầm đi qua đó cũng không phải là để chuộc người, đó chỉ là đại biểu cho thành ý của ta thôi, ta vì ổn định hắn. Chỉ cần ngươi tỏ rõ ý đồ của ta cho hắn biết, hắn liền sẽ cưỡng ép bắt giữ Thiếu Minh làm con tin, cũng sẽ bảo vệ tính mệnh của Thiếu Minh nữa. Ta chỉ cần Ngưu Hữu Đạo cho ta một cái công đạo, là để triều đình biết Thiếu Minh đã chết rồi là được! Chuyện này đối với hắn cũng không phải là việc gì khó, lại quan hệ đến sinh tử vinh nhục của tất cả mọi người Cao gia ta từ trên xuống dưới!”
Phạm Chuyên đã hiểu, đều hiểu, đã nói đến nước này, còn gì nữa mà không hiểu, nước mắt lưng tròng gật gật đầu.

Cao Kiến Thành nắm lấy cánh tay hắn căn dặn, “Lão Phạm, việc này không nên chậm trễ, ngươi nhất định phải nhanh chóng đuổi tới Thanh Sơn quận đi gặp Ngưu Hữu Đạo, nhất định phải đến trước khi Ngưu Hữu Đạo cầm Thiếu Minh ra làm văn chương, làm cho Ngưu Hữu Đạo dừng việc đó lại, toàn bộ họa phúc vinh nhục Cao gia từ trên xuống dưới đều ký thác vào ngươi!”
Phạm Chuyên: “Lão nô minh bạch, nhưng đường xá xa xôi, lão nô sợ không kịp thời gian. . .”
Cao Kiến Thành đưa tay dừng hắn nói tiếp, “Cái này ngươi không cần lo lắng, chỗ Long Thân Vương chưởng quản sự vật Hoàng tộc Thương thị, bên kia có một con phi cầm cỡ lớn của triều đình có thể mang người. Hoàng tộc,  thuộc phạm vị quyền lực trách nhiệm giám sát của lão phu, những chuyện xấu con cháu Hoàng tộc Thương thị làm những năm nay, lão phu không biết đã đè xuống không biết bao nhiêu cho bọn hắn, Long Thân Vương không đến nổi ngay cả chút mặt mũi này cũng không cho lão phu.”
Phạm Chuyên có chút khó khăn: “Lão nô lớn tuổi, tuổi này bay đến bay đi ở trên bầu trời không chịu đựng nổi, cũng không khống chế được. Việc này lại cơ mật, để tu sĩ hộ tống lại không ổn.”
“Để tu sĩ hộ tống, sau đó sắp xếp người. . .” Cao Kiến Thành nâng một ngón tay lên, sau đó làm động tác cắt cổ giết người diệt khẩu.
. . .  . . .
Định Châu, bên ngoài phủ thứ sử, không ngừng có tiếng vó ngựa phi nhanh đến, từng tướng lĩnh nhận được truyền lệnh lần lượt khẩn cấp chạy tới.
Nhân viên tương quan đã đến không sai biệt lắm, Tiết Khiếu vội vàng hạ đạt quân lệnh điều binh khiển tướng.
Chờ đến khi chư tướng lĩnh mệnh nhao nhao rời đi, thì lại có hai nhóm tu sĩ không hẹn mà cùng đi vào, hai bên gặp nhau tại cửa ra vào phủ thứ sử.
Hai nhóm tu sĩ này chính là hai môn phái trấn giữ Định Châu, theo thứ tự là Thiên Hoa Động phủ và Tiên Vân phái.
Phàm là những địa bàn thuộc triều đình khống chế, trên cơ bản rất không có khả năng xuất hiện tình huống có một phái độc đại. Đầu tiên là lo lắng không dễ khống chế, đòi hỏi cần phải có chế hành. Thứ yếu là có những đại quan trong triều đều muốn tranh thủ lôi kéo một môn phái nào đó về cho mình. Cho nên tình huống tối thiểu nhất là hai phái cùng tồn tại, có chút châu phủ thậm chí là có tới tận mấy cái môn phái cùng tồn tại.
Mà những môn phái kia cũng đang chờ từ từ lớn mạnh, về sau có thể được như Thiên Ngọc môn hay Đại Thiền sơn vậy, có thể nắm được một phương.
“Vạn huynh cũng đến rồi à.”

Hai vị chưởng môn chạm nhau ở trước cửa, chưởng môn Thiên Hoa Động phủ Cái Hoan bắt tiếng chào hỏi.
Chưởng môn Tiên Vân phái Vạn Khinh Yên trầm giọng nói: “Có thể không đến sao?” Rồi phất tay ra hiệu xin mời cùng vào.
Hai người cùng nhau dẫn người của mình đi vào, thẳng đến Chính Sự đường, gặp được Tiết Khiếu mặt mũi đang đen thui.
Cũng mất hết tâm tình khách sáo, vừa thấy mặt, Vạn Khinh Yên hất đầu liền hỏi, “Châu mục đại nhân, nghe nói đại quân Nam Châu tiến đánh Định Châu, là bởi vì thủ hạ của ngươi giết người của Thương Triều Tông, cướp tiền tài của Thương Triều Tông, còn đoạt nữ nhân của Thương Triều Tông nữa, có phải có chuyện này hay không?”
Tiết Khiếu mặt hơi căng thẳng chút, đem một phần tình báo tới đưa cho hai người xem, rồi trầm giọng nói: “Loại chuyện hoang đường này mà Vạn huynh và Cái huynh cũng tin được sao? Đây là tin tức tướng thủ biên quân truyền đến, chuyện tình cướp bóc vừa phát sinh, nhân mã Nam Châu liền trực tiếp giết vào, phối hợp ăn ý như vậy, đây rõ ràng là do Thương Triều Tông mưu đồ đã lâu, cố ý khiêu khích bẫy rập!”
Xem qua tình báo xong, Vạn Khinh Yên nghiêm mặt nói: “Bây giờ nói cái này không có bất kỳ ý nghĩa gì hết, mấu chốt của vấn đề là người của ngươi có đoạt nữ nhân của Thương Triều Tông hay không, có phải người của người đi khiêu khích trước hay không ?” Rủ trang giấy trong tay phẹt phẹt, “Bây giờ người ta nhân chứng tang chứng đều đã lấy được, bằng chứng trong tay, ngay cả người của ngươi cũng chính mình thừa nhận, ngươi lại đổ tại này nọ, ngươi giải thích rõ ràng sao? Người ta không có ép buộc ngươi, người ta chỉ là đi ngang qua, là người của ngươi giả mạo giặc cướp chủ động đi cướp đoạt, chính bản thân ngươi quản giáo vô phương, dựa vào cái gì nói là do người ta đào bẫy rập?”
Tiết Khiếu mặt mày xanh lét, “Ta đã báo cáo triều đình, có phải do Nam Châu khiêu khích hay không, trong lòng triều đình biết rõ. Bây giờ nói cái này cũng vô dụng, hai vị tới thật đúng lúc, đang muốn mời hai phái cùng ta đi ngăn địch!”
Cái Hoan lên tiếng nói: “Làm sao đánh? Nhân mã Định Châu đã bị điều đi không ít tới phòng ngự bên phía Hàn quốc và Tống quốc ở bên kia, hai ta đã phái không ít đệ tử tinh nhuệ cùng di chuyển theo quân, Định Châu bây giờ trống rỗng. Giờ hai phái ta đi ngăn lại Đại Thiền sơn, hay là thủ hạ nhân mã Tiết đại nhân có thể ngăn lại được đội quân như lang hổ của Thương Triều Tông? Cuộc chiến này căn bản là không có cách nào đánh được!”
Tiết Khiếu đang bị dồn ép biệt khuất rốt cục không nhịn được bạo phát, “Vậy hai vị nói giờ phải làm sao bây giờ? Ngồi nhìn mặc kệ, không thèm chống cự gì sao? Sau đó triều đình có thể bỏ qua cho ta, hay vẫn còn có thể bỏ qua cho hai nhà các vị? Vì thế cho nên kế hoạch hiện nay là, không muốn đánh cũng phải đánh, đánh không thắng cũng phải đánh!”
Ầm c-rắc! Vạn Khinh Yên một cước đá bay một cái ghế bên cạnh, phát tiết lửa giận ở trong lòng.
Cái Hoan nghiêm chặt gò má nói: “Lập tức bảo triều đình liên hệ tam đại phái, xin mời tam đại phái ra mặt ngăn cản!”
Tiết Khiếu giang hai tay ra nói, “Với tình huống bố trí binh lực của Yến quốc hiện tại, còn cần ta phải đi dạy nữa sao? Tin tức bên này một khi truyền đi, triều đình khẳng định phải đi tìm tam đại phái can thiệp, có lẽ Điệp Báo Ti đã báo cáo tình huống lên trên sớm trước ta một bước rồi. Hiện tại chúng ta chỉ có thể là cố gắng chống đỡ, cho dù có bỏ ra đại giới to lớn, cũng phải cố chống cho đến khi người tam đại phái ra mặt giải quyết, nếu bỏ mặc không quan tâm để cho đại quân Thương Triều Tông đánh thẳng vào một mạch mà nói, trong chúng ta ai cũng không gánh vác nổi trách nhiệm này!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.