Đạo Quân

Chương 591: Buông Thanh Thanh ra




Chương 591: Buông Thanh Thanh ra
Nói trắng ra là, Phiếu Miểu các chính là bên chuyên trị các thể loại cứng đầu không phục tùng quy tắc.
Đương nhiên, sợ thì có lẽ không sợ, nhưng Yến quốc bên này cũng không muốn tạo thêm phiền toái cho chính mình, nếu không trước khi Phiếu Miểu các hàng phục được thể loại bất phục tùng này, thì chúng nó vẫn có thể mang đến những uy hiếp không nhỏ cho bên này. Dù không thể giết được hoàng đế, nhưng bên dưới hoàng đế vẫn còn có con cái, và những đại thần giúp gìn giữ căn cơ thống trị nữa, tam đại phái kiếm đâu ra nhiều cao thủ để luôn bảo hộ mỗi người được, cho nên loại cao thủ này muốn giết một cá nhân nào đó, rất là dễ dàng, vì thế nếu không tất yếu, không ai nguyện ý đắc tội sống chết với loại người này cả.
“Tông tiên sinh yên tâm, thật ra triều đình cũng là có ý tốt thôi, thân phận Tông Duyên Linh bị bại lộ, triều đình đã kịp thời ra mặt bảo hộ, cũng giúp tránh cho rơi vào  miệng lưỡi của người khác, nếu có ai nói cái gì, thì triều đình có thể tùy thời ra mặt giải thích, hắn đã sớm được triều đình ngầm quyết định trao tặng cho chức quan. Sau khi chuyện này thành công, chỉ cần Tông tiên sinh nguyện ý, triều đình có thể cho hắn chức quan nhàn tản như đã hứa, đến lúc đó ở bên người có hai tu sĩ bảo hộ cũng là rất bình thường. Đương nhiên, nếu như Tông tiên sinh không nguyện ý, tùy thời có thể tới mang hắn đi, triều đình cũng không muốn đắc tội tiên sinh.” Ca Miểu Thủy khách khí nói.
Gương mặt Tông Nguyên căng ra, trong lòng có thể nói từng đợt hối hận trào dâng, hối hận không nên nhất thời bị ma quỷ ám ảnh lưu lại nhược điểm, để giờ bị một đám đạo chích lấy ra áp chế.
Trước kia vốn cho rằng đời này đã không còn gì có thể ràng buộc hắn, ai ngờ cuối cùng vẫn gặp phải một nữ nhân khiến hắn động tâm, có với nhau được một đứa con trai, cũng chính là Tông Duyên Linh, đằng sau đứa con trai này lại ‘làm ra’ cho hắn thêm mấy đứa cháu trai và cháu gái nữa.
Bằng tu vi thực lực của hắn, không thiếu tài nguyên tu hành, cũng không muốn làm trâu làm ngựa cho người khác để bị người ước thúc, nên liền âm thầm an trí đứa con trai kia, bởi vì sợ bị người ta lấy nó ra để áp chế, ai ngờ vẫn là bị rò rỉ tin tức.
Con trai, cháu trai, cháu gái đều bị rơi ở trên tay người ta, ý chí của hắn còn chưa đạt đến tình trạng sắt đá, để từ bỏ hết thảy được.
Hối hận cũng đã muộn, cũng không có lời gì hay ho để nói, bèn dọa “Bớt nói nhảm đi, dám hủy ước hẹn, ta sẽ hái đầu ngươi trước!”
“Tốt, chỉ cần tiên sinh có thể đắc thủ, Ca mỗ liền lấy cái đầu trên cổ mình ra bảo đảm!” Ca Miểu Thủy chắp tay xác định, tiếp theo lại duỗi ra dấu xin mời.
Cạnh dòng suối nhỏ, dưới sự chú mục của đám người phía đối diện, Tông Nguyên chậm rãi đứng dậy.
. . .  . . .
“Bảo phía dưới chuẩn bị một chút, chấp hành như thường lệ đi.”

Lưu Tiên tông, Viên Cương vừa đến, sau khi nghe Viên Cương nói xong, chưởng môn Phí Trường Lưu phất tay ra hiệu cho đệ tử đang dự thính đi chấp hành.
Viên Cương sau lưng đang vác Tam Hống Đao lại tiếp tục nói, “Không nên lề mề, toàn phái dốc hết toàn bộ lực lượng, lập tức chấp hành, chưởng môn tự mình đi đôn đốc đi!”
Phí Trường Lưu cau mày nói: “Viên Cương, bản môn có mấy đệ tử đang bế quan tu luyện, có chút người thì đều đang bận việc, lời này có ý là phái đến đủ người là được, không cần phải lôi đi hết.”
Bởi vì năm đó từ sau khi ba phái tới bên này, thì Viên Cương liền thường xuyên bày ra cái trò gọi là ‘diễn luyện’, chính là chuẩn bị một khi có người tập kích Nhà Trang sơn trang, thì làm thế nào để phòng ngự, bày ra đủ các loại phương án giả thiết để diễn luyện thử.
Ba phái kỳ thật không kiên nhẫn đi làm mấy  thứ này, nhưng ngại mặt mũi Ngưu Hữu Đạo, ba phái đành phải ý tứ phối hợp một chút, thời gian lâu dài tập mãi cũng thành thói quen, cũng có chút làm đối phó, phái ít người tới qua loa một chút.
Giờ đột nhiên lại bắt đi hết như vậy, có chút khó mà tiếp nhận, toàn phái có nhiều người như vậy, kéo ra hết làm trò như xiếc khỉ vậy, chơi vui lắm sao?
Ngữ khí Viên Cương trở nên hơi nghiêm khắc, “Phí chưởng môn, đây là pháp chỉ Đạo gia vừa mới ban xuống, lập tức chấp hành, người chậm trễ, giết!”
Đám Trần bá, Ngô lão nhị, đều đang đứng ở sau lưng Viên Cương, nhìn chằm chằm, hôm nay, bọn hắn phụ trách bảo hộ an toàn cho Viên Cương.
Phí Trường Lưu sợ hãi cả kinh, từ chỗ ngồi đứng bật dậy, hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Viên Cương: “Không cần hỏi nhiều, đến thời điểm tự nhiên sẽ biết.”
Tiếp xúc lâu, Phí Trường Lưu cũng biết tính cách của Viên Cương, nói chuyện rất cứng, khiến người nghe rất không thoải mái, nhưng quen thuộc rồi cũng liền không xem ra gì, hỏi lại: “Đạo gia còn ở trong sơn trang sao? Ta đi gặp hắn.”
Viên Cương: “Ngươi muốn đi gặp, ta không ngăn cản ngươi! Bất quá ta cũng nhắc nhở ngươi một tiếng, Đạo gia làm người, một số thời điểm rất dễ nói chuyện, nhưng  một số thời điểm rất là lãnh huyết vô tình, nếu như ngươi không sợ Đạo gia giết một răn trăm, đứng thẳng đi vào nằm ngửa đi ra, thì cứ việc đi thử xem. Ngươi đi thử không sao, nhưng tốt nhất đừng liên lụy tới toàn bộ Lưu Tiên tông, tốt nhất lập tức bảo toàn bộ đệ tử Lưu Tiên tông tập kết đến nơi, nếu có chút trì hoãn, ta cam đoan Nam Châu sẽ không còn nơi nào cho Lưu Tiên tông sống yên ổn!”
Nói được đến tình trạng này, Phí Trường Lưu không còn dám tiếp tục ngang bướng nữa, vấn đề ở đây hắn nghĩ là, coi như chấp hành, cũng chỉ là phiền phức một chút, cũng không có tổn thất cái gì.

Không bao lâu sau, Lưu Tiên tông dốc toàn bộ lực lượng chạy đến, rồi đằng sau đó Phí Trường Lưu mới phát hiện, là không chỉ mỗi Lưu Tiên tông của hắn, mà ngay cả Linh Tú sơn lẫn Phù Vân tông, đều đã sớm triển khai hành động trước một bước.
. . .  . . .
Trong Nhà Tranh sơn trang, nhân viên tương quan cũng nhao nhao bắt đầu di chuyển.
Trong lầu các cao nhất của sơn trang, Ngưu Hữu Đạo đang đứng ở tầng cao nhất, nam tử áo thêu bông thì ở bên cạnh, Lôi Tông Khang và Đoàn Hổ cũng ở tại đó, phụ trách quan sát bốn phía.
Thương Thục Thanh leo lên trên lầu các, hô gọi, “Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo nhìn lại, nhìn thấy là Thương Thục Thanh, cũng thấy được Ngân nhi không tim không phổi đang đi theo sau lưng Thương Thục Thanh, tay còn ôm cái hộp đựng thức ăn, miệng nhai không ngừng, cũng nhìn thấy Quản Phương Nghi đi lên sau đó, bèn không khỏi cau mày nói: “Hồng Nương, ngươi không có nói với quận chúa hay sao, đã bảo kêu nàng tới chỗ mấy người Trang Hồng ẩn nấp rồi mà?”
Không để cho Thương Thục Thanh đi cùng với hắn, tự nhiên là có nguyên nhân, trong đó có một nguyên nhân chính là, nếu thật sự gặp nguy hiểm, nhưng đối phương lần này đến đây cũng chỉ là vì hắn, sẽ không hao phí tâm tư vào những người khác, cũng không cần thiết gây thù chuốc oán với Ngọc Thương tiên sinh, nên một khi đối phương đắc thủ liền sẽ rút lui, Thương Thục Thanh ở cùng với hai mẹ con Trang Hồng thì ngược lại sẽ an toàn hơn.
Ngược lại, người nào ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo hắn thì sẽ nguy hiểm hơn.
Quản Phương Nghi đi tới, cười khổ nói: “Không nói còn tốt, cũng bởi vì ngươi nói, nên quận chúa ngược lại lại muốn đi qua tìm ngươi, cản cũng không được, muốn ta chế trụ nàng lại mang đi hay sao?”
Ngưu Hữu Đạo liền một câu, “Mang đi!”
“Quận chúa, đi thôi!” Quản Phương Nghi bắt lấy cánh tay Thương Thục Thanh muốn trực tiếp kéo đi luôn.
Nhưng không động thủ còn tốt, vừa động thủ cái liền không kịp đề phòng, ‘bốp!’ Trên mông bị ăn  một cước, Quản Phương Nghi đột nhiên quay đầu nhìn lại, thì thấy cái mặt Ngân nhi đang thở phì phì trừng mắt nhìn mình, tựa hồ như trách nàng sao khi dễ Thương Thục Thanh, còn trực tiếp nhắm mông nàng đá cho một cước nữa.

“Buông Thanh Thanh ra!” Ngân nhi trừng hai mắt, trong miệng ngồm ngàm thức ăn, phát ra âm thanh cảnh cáo nghiêm khắc, còn văng cả vụn thức ăn ra ngoài.
Quản Phương Nghi xanh mặt, giật nảy mình, vô ý thức buông tay Thương Thục Thanh ra, nàng dám chọc ai đó tức giận, cũng không dám chọc vị này giận, vị này một khi tức giận, thì hậu quả rất là nghiêm trọng, đó là ngay cả người một nhà cũng giết không tha, nàng cũng không có nhiều Thiên Kiếm Phù như vậy để lấy ra bảo mệnh!
Nếu không phải như vậy, thì nơi này cần gì phải sợ ngoại nhân xâm phạm nữa, điểm mấu chốt là do vị Yêu Vương này thật sự không đáng tin cậy, không thể trông cậy vào!
Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ Ngân nhi, “Ngươi mù tới xem náo nhiệt làm cái gì, nghe lời, xuống dưới đi!”
Ngân nhi nhìn thấy ánh mắt không muốn đi của Thương Thục Thanh, lập tức cứng cổ cãi: “Không đi!”
“Ngươi. . .” Ngưu Hữu Đạo không biết phải nói gì, hắn đối với vị này cũng có kiêng kị, không dám dùng sức mạnh, chỉ có thể sử dụng cách lừa gạt.
Nam tử áo thêu bông có chút ngoài ý muốn, không khỏi nhìn Ngân nhi nhiều hơn một chút, làm sao cảm giác Ngưu Hữu Đạo ở trước mặt ‘nữ nhân thùng cơm’ này có chút không đủ tự tin a!
“Đạo gia, ta không sợ đâu.” Thương Thục Thanh vội vàng lên tiếng, mắt đầy khẩn cầu, trong giọng nói thậm chí có mấy phần cầu xin.
Nhìn thấy không khí trong Nhà Tranh sơn trang giống như lâm vào đại địch, tăng thêm lời  Ngưu Hữu Đạo nói lúc  sáng sớm nữa, nàng biết chắc chắn đây không phải là việc nhỏ.
Nàng ở tại sơn trang này cũng không phải một ngày hai ngày, hiểu rất rõ nơi này, nơi này là căn cứ của Ngưu Hữu Đạo, chung quanh có cả tu sĩ ba môn phái phòng thủ, nhưng vẫn chưa bao giờ thấy bầu không khí trong Nhà Tranh sơn trang khẩn trương như hôm nay như vậy.
Trước kia thường xuyên nghe được tin tức Ngưu Hữu Đạo gặp nạn, thế nhưng đều bất lực, bây giờ chuyện tình có khả năng lại sắp sửa xảy ra ở trước mắt. . .  . . .
Ngưu Hữu Đạo liếc mắt nhìn bên hông nàng, phát hiện ngay cả bội kiếm cũng đều đã mang tới, một tay thì nắm chặt chuôi kiếm, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng mà đối diện ánh mắt đầy nghiêm túc của vị này, hắn cũng không bực nổi, cũng không cười nổi, ngược lại lại mơ hồ nhíu mày.
Đúng lúc này, Lôi Tông Khang nói: “Đạo gia, Hoàng Liệt tới.”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn lại, thì thấy Đoàn Hổ đang còn dẫn đám người Hoàng Liệt tới.
Lại quay đầu xoay người, Ngưu Hữu Đạo bước đến gần trước mặt Thương Thục Thanh, ánh mắt ngó xuống, đối diện gần sát ánh mắt Thương Thục Thanh, “Ngươi là quận chúa, nếu ngươi muốn lưu lại tại đây, ta cũng không tiện miễn cưỡng. Bất quá ngươi là người thông minh, hẳn phải biết, một khi có chuyện, kiếm trong tay ngươi chẳng những không phát huy được tác dụng, ngược lại còn sẽ trở thành vướng víu. Ngươi muốn lưu lại cũng được, nhưng một khi sự tình không thể khống chế, ta bảo ngươi phải rời đi, thì ngươi nhất định phải nghe lời, hiểu chưa?”

Thương Thục Thanh răng ngà cắn môi, người ta đã lùi lại một bước mà yêu cầu cái khác, nàng biết nếu mà không đáp ứng nữa, thì chỉ sợ hiện tại liền muốn nàng cút ngay, đành phải gật đầu đáp ứng, “Được!”
Ngưu Hữu Đạo lập tức nghiêng đầu ra hiệu với Quản Phương Nghi một cái.
Quản Phương Nghi hiểu ý của hắn, một khi tình thế mất khống chế, thì nàng phải chịu trách nhiệm mang Thương Thục Thanh đi, bèn nhẹ gật đầu.
Ánh mắt Nam tử áo thêu bông tựa hồ cũng có lo lắng gì đó, thỉnh thoảng khẽ liếc nhìn gương mặt Thương Thục Thanh một chút.
Hoàng Liệt lên lầu, ánh mắt đảo qua đám người trên lầu các, trước tiên khẽ gật đầu chào hỏi với Thương Thục Thanh trước, sau đó chợt cười haha nói với Ngưu Hữu Đạo: “Lão đệ, nghe nói trọng lễ đã tới, ta đúng là không chờ được nữa, đặc biệt chạy tới để xem thử a!”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Cũng sắp đến rồi, Hoàng chưởng môn chờ một lát.”
“Vậy à!” Hoàng Liệt gật đầu, đã chờ vài ngày, nên chờ thêm một lát nữa cũng không sao, huống chi lại đang có chuyện muốn nói, bèn đi đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo nói: “Chuyện hôm qua lão đệ nói muốn dời tới Nam Châu phủ thành ấy, ta đã ngẫm nghĩ qua giúp lão đệ, cảm thấy lão đệ tốt nhất vẫn là đừng đi tới phủ thành.”
Thương Thục Thanh ở bên cạnh nghe vậy khẽ giật mình, lộ ra vẻ nghiêng tai lắng nghe.
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày nói: “Hẳn là Hoàng chưởng môn ước gì ta chết sớm phải không?”
“Ấy, lời này để người ta nghe được xấu hổ lắm, không phải như vậy!” Hoàng Liệt khoát tay áo nói: “Vì an toàn của lão đệ, ta nghĩ lão đệ có thể dời tới Đại Thiền sơn tông môn ta, nơi đó có tinh anh Đại Thiền sơn ta tụ tập, càng có cao thủ túc lão tọa trấn, an toàn hơn đứt phủ thành. Ta an bài như vậy, lão đệ yên tâm hay chưa?”
Ngưu Hữu Đạo từ chối cho ý kiến, chợt thay đổi câu chuyện, “Ta gần nhất có nhận được tin tức, có người nói bởi vì ta muốn dời đi tới phủ thành, nên Đại Thiền sơn không thoải mái trong lòng, muốn cấu kết với triều đình chơi trò nội ứng ngoại hợp, cho ta rơi vào chỗ chết, có phải vậy không hử Hoàng chưởng môn?”
Lời này vừa thốt ra, Thương Thục Thanh nghe hãi hùng khiếp vía, chẳng lẽ chuyện hôm nay có liên quan đến Đại Thiền sơn sao?
Sắc mặt đám người Đại Thiền sơn đều trầm xuống, đều vô ý thức nhìn chung quanh, lo lắng lần mời này có bẫy rập gì đó.
Hoàng Liệt cảnh giác nhìn bốn phía, xong trầm giọng nói: “Ai nói bậy nói bạ bịa đặt như thế vậy? Lão đệ, loại lời nói châm ngòi ly gián này, chẳng lẽ ngươi cũng tin?”
“Ta tất nhiên là không tin rồi, ý tốt mời ta tới Đại Thiền sơn ở của Hoàng chưởng môn ta cũng xin ghi nhận, nhưng vì để tránh cho mọi người không thoải mái, miễn cho người khác nhân cơ hội, và cũng là vì để cho thấy thành ý của Ngưu mỗ, Ngưu mỗ quyết định, chuyện dời đi tới phủ thành ở coi như thôi, không đi nữa! Ngưu mỗ sẽ tiếp tục ở lại trong Nhà Tranh sơn trang này. Hoàng chưởng môn đã hài lòng rồi chứ?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.