Đạo Quân

Chương 592: Tập kích




Chương 592: Tập kích
Lời này lọt vào tai người ở đây nghe ra nhiều ý nghĩa, đám người Đại Thiền sơn cũng không biết có nên coi lời này là thật hay không nữa.
Hoàng Liệt mặc dù ước gì Ngưu Hữu Đạo không có dời tới phủ thành, nhưng cảm giác những lời này của đối phương càng giống như chỉ là nói nhảm, hai tay bèn nhấn nhấn, “Lão đệ, hà tất phải nói như vậy, ta thật sự không có ý tứ gì khác, mời lão đệ tới Đại Thiền sơn ta ở, thật sự là vì nghĩ cho an toàn của lão đệ, không nên bị lời đồn quấy nhiễu.”
Ngưu Hữu Đạo: “Chính vì nguyên nhân có thể là lời đồn, nên mới không thể để cho người ta đạt thành được. Những lời năm đó đã nói khi tới mời Đại Thiền sơn đến Nam Châu, hôm nay ở trước mặt tất cả mọi người ta nguyện nhắc lại với Hoàng chưởng môn, Đại Thiền sơn cứ việc yên tâm, lợi ích của Nam Châu sẽ thuộc về Đại Thiền sơn, ta tuyệt đối không cướp lấy nửa phần, ta chỉ giữ lại những gì ta nên có, còn lại tuyệt đối sẽ không được một tấc lại muốn tiến một thước tại Nam Châu này!”
Ngay trước mặt mọi người nói ra những lời này, bất kể có phải là lời thật lòng hay không, một đám người Đại Thiền sơn nghe tự nhiên là sướng bụng.
Hoàng Liệt thở dài: “Lời lão đệ nói ta tự nhiên là tin tưởng, không cần phải nhắc lại, đối với lão đệ ta vẫn rất tín nhiệm.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta nói những lời này, cũng là hi vọng Đại Thiền sơn tuân thủ nghiêm ngặt hứa hẹn, không cần lần nữa được một tấc tiến thêm một thước, đẩy ta vào tuyệt cảnh tại Nam Châu này!”
Hoàng Liệt nghiêm mặt nói: “Sao lại có chuyện đẩy vào tuyệt cảnh cơ chứ? Đại Thiền sơn nói lời tự nhiên là giữ lời, nhất định sẽ cùng lão đệ giữ gìn tốt cục diện Nam Châu hiện tại.”
Cứ việc trong lòng những người ở đây đều tự biết rõ ràng, những lời nói của Ngưu Hữu Đạo Đại Thiền sơn chưa chắc tin tưởng hoàn toàn, và tương lai Đại Thiền sơn cũng chưa chắc sẽ nói giữ lời, đều là do thế cục trước mắt mà thỏa hiệp, chân ngôn ‘một núi không thể chứa hai hổ’ luôn chí lý, cuối cùng nhất định phải có một phương chịu thư phục, nhất định phải có một phương vượt lên trên một phương khác, lúc đó nội bộ Nam Châu mới có thể yên tĩnh xuống được, thế nên trước mắt song phương hay là vẫn phải nói lời dễ nghe để trấn an đối phương.
. . .  . . .
Trong núi rừng, nhìn xem đệ tử đang diễn luyện mai phục dựa theo những bài thường ngày trong núi rừng, vẻ mặt Phí Trường Lưu nghiêm túc hẳn lên, thấy trận tuyến thế mà lại co vào đến tận vòng trong cùng nhất.
Trước kia phần lớn thời gian diễn luyện, đều là ở khu vực phía vòng bên ngoài, bây giờ đây nhân thủ lại co kéo vào tận biên giới khu vực hạch tâm, từ bỏ phòng thủ vòng ngoài.
“Dưới mặt đất hình như có động tĩnh!” Đang đứng ở một bên Ô Thiếu Hoan chợt lên tiếng cảnh giác.
Ầm! Chỗ chân núi đột nhiên có một tầng đất bị đổ sụp, chỉ thấy một đám nhân mã chợt xông ra, chính là nhân mã đại quân phòng vệ vòng bên ngoài, khiến cho đám người sợ bóng sợ gió một trận.

Chúng đệ tử Lưu Tiên tông còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì, thì âm thanh ‘ầm ầm’ liên tiếp vang lên không ngừng, một vùng chân núi, không ngừng có tầng đất sụp đổ, xuất hiện từng cái cửa hang, từng nhánh nhân mã xông ra ngoài, nhìn giống như thủy triều dâng vậy, tụ tập tại chân núi.
Đám người Phí Trường Lưu kinh ngạc, từ lúc nào mà dưới đất này đào nhiều địa đạo như vậy? Nhân mã nhìn tựa hồ cũng thật là nhiều.
Trọng yếu nhất là, phần lớn nhân mã xông ra đều khiêng theo đủ loại khí giới.
Nhân mã vừa xong ra, các loại chi tiết khí giới lập tức được nhanh chóng lắp ráp, từng chiếc Công Thành Nỏ có kích cỡ tương đương như chiếc xe ngựa, dưới ánh mắt đệ tử Lưu Tiên tông được nhanh chóng lắp ráp xuất hiện, động tác cực kỳ thuần thục.
Đến tiếp theo sau là sự xuất hiện của nhân mã khiêng trường mâu tinh cương*(thép cứng) đang không ngừng chạy ra, chất lại thành đống ở bên cạnh Công Thành Nỏ, mấy người đã cùng nhau lắp ráp Công Thành Nỏ xong lại cùng nhau túm lấy dây cung thô to, chân đạp nỏ rồi kéo căng dây cung ra, năm mũi trường mâu tinh cương được cùng đặt trên dây cung, một khi kích phát, năm cây cương mâu này sẽ bắn ra cùng lúc.
Ba chiếc Công Thành Nỏ xếp lại làm một tổ, bày theo trận ‘tiền – trung – hậu’, cứ theo thứ tự xếp như vậy, dọc theo đường đi dưới chân núi cơ hồ là được xếp lít nha lít nhít.
Người Lưu Tiên tông từng thấy qua quân coi giữ huấn luyện thứ này, nhưng không nghĩ tới nơi này thế mà ẩn giấu nhiều Công Thành Nỏ như vậy, cái này cần phải hao tốn hết bao nhiêu tiền của lận? Từng dãy cương mâu đặt trên dây cung kéo căng lóe lên hàn quang kia, khiến cho người nhìn trong lòng phát lạnh.
Cái ‘đồ chơi’ này khi bắn ra thế nhưng là có thể xuyên cả vào tường thành, chân chính là trọng khí dùng công thành, vừa có thể áp chế quân coi giữ đầu tường thành, cũng vừa có thể để cho binh sĩ công thành mượn nhờ cương mâu cắm vào tường thành này để leo lên đầu tường thành, cái này nếu mà đi bắn lên trên thân thể người, thì độ sát thương còn phải nghĩ.
Kỳ thật ngay chính quân coi giữ tại đây, cũng không biết ở nơi này có ẩn giấu nhiều Công Thành Nỏ như vậy, Viên Cương từ rất sớm trước đó đã âm thầm lo liệu những thứ này rồi, hắn vẽ xong thiết kế rồi chia ra thành từng bộ phận, sau đó sai công tượng nghiêm ngặt dựa theo quy cách mà chế tác ra các bộ phận, rồi bí mật đem cất giữ ở trong mật đạo, một khi cần dùng thì có thể tùy thời lấy ra lắp ráp lại, bình thường chỉ lấy ra một vài bộ cấp cho quân coi giữ dùng để huấn luyện mà thôi.
Tại hậu phương Công Thành Nỏ, từng nhóm nhân mã được bố trí nối tiếp, toàn bộ đều là Cung Tiễn Thủ. Sau khi xếp thành đội xong, từng người rút tên ở trong ống đựng tên ra, đặt vào dây cung, tạm thời vẫn chưa kéo ra, đầu mũi tên hướng xuống đất, nhìn về phía trước lặng chờ quân lệnh.
Trong núi rừng có mấy người lướt đến, mấy người Viên Cương đi dò xét chung quanh một lượt trở về, Trần bá lôi kéo cánh tay Viên Cương bay lượn.
Phí Trường Lưu vừa chạm mặt với Viên Cương lập tức hỏi: “Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
“Có người muốn ra tay với bọn ta.” Viên Cương vừa dứt câu liền đi xuống dưới, đi gặp người phụ trách quân coi giữ nơi đây, thống lĩnh Tô Kiệt Nhân.

Tô Kiệt Nhân đang chỉ huy bày trận nhìn thấy Viên Cương đến, lập tức chắp tay chào, “Viên gia.”
Hai người đều là người quen biết cũ của nhau, đã quen biết từ thời gian rất sớm, lúc trước hắn chính là người đã bồi Viên Cương đi đưa thư tới Nam Sơn tự, bây giờ địa vị đã sớm lên theo Thương Triều Tông, trở thành thống binh thống lĩnh một phương. Thương Triều Tông để Tô Kiệt Nhân trấn thủ nơi này, cũng là ý của Viên Cương.
“Đều đã chuẩn bị xong?” Viên Cương hỏi.
“Đều đã chuẩn bị xong. Viên gia yên tâm, coi như có trăm vạn đại quân đến, có đám đồ chơi này tại, một lúc lâu cũng đừng hòng đột phá được phòng ngự quân ta!” Tô Kiệt Nhân mặt mũi tràn đầy tự tin, chỉ chỉ từng dãy Công Thành Nỏ kia, chợt lại có chút tiếc hận nói, “Đáng tiếc, dùng để xuất chinh đi theo đại quân thì có chút khó khăn.”
Viên Cương hiểu ý hắn, nhiều Công Thành Nỏ như vậy, coi như tách ra từng bộ phận để vận chuyển, cũng là một khoản quân nhu nặng nề khó gánh vác, chỉ riêng đại lượng cương mâu thôi cũng đã là gánh vác không nhỏ, vận chuyển cự ly ngắn thì vẫn còn được, chứ dựa vào nhân lực hành quân đường dài mà nói, quả là không chịu nổi, không có tương đối năng lực vận chuyển cường đại thì khó mà vận chuyển được, sẽ cực kì kéo dài tốc độ đại quân tiến lên.
Viên Cương: “Không có đánh cỏ động rắn chứ?”
Tô Kiệt Nhân: “Chắc hẳn sẽ không, chung quanh có lưu lại mấy trăm người tuần tra như thường lệ, từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy manh mối gì.”
Hắn vừa tiếp xúc đến thư tín của Viên Cương, tức thì không có chút do dự, lập tức dựa theo phương án từng diễn thử, hạ lệnh xuống thi hành.
Phí Trường Lưu đi tới, hỏi lại: “Ai muốn có ý đồ với chúng ta thế?”
“Hiện tại còn chưa thể xác định, chỉ là vì để đề phòng lỡ như.” Viên Cương thực sự nói thật.
Bên này kỳ thật cũng không biết được tình huống của đối thủ, Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ bảo là chuẩn bị để đề phòng rủi ro.
Ngưu Hữu Đạo dự phán, muốn giết hắn ở tại địa phương có trọng binh phòng thủ này, đơn giản là có ba cái khả năng.

Một là khai thác thủ đoạn quỷ bí ám sát, thí dụ như là hạ độc các kiểu, về điểm này cơ hồ là không có khả năng, hắn ăn uống đều có người chuyên chế biến riêng với được kiểm tra cẩn thận.
Hai là trực tiếp cho cao thủ từ không trung đáp xuống sơn trang tập sát.
Ba chính là phái ra đại lượng nhân mã cường công, bố trí trước mắt chính là phòng ngự chiêu này, dùng phòng tuyến bên ngoài ngăn trở, miễn cho nội bộ bị quấy nhiễu.
Chỉ cần bảo vệ tốt điểm thứ ba, thì điểm thứ hai liền có thể yên tâm hơn không ít, đạo lý rất đơn giản, khó mà đầu nhập vào quá nhiều phi hành tọa kỵ để cùng lúc chở quá nhiều cao thủ được.
Phí Trường Lưu quay đầu qua nhìn các trưởng lão đi theo hai bên một chút, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Tất cả mọi người không ngốc, trong lòng ít nhiều đã có suy đoán, người muốn động thủ với nơi này, khả năng lớn nhất chính là triều đình, mà đối tượng nhằm vào cũng rất có thể chính là Ngưu Hữu Đạo.
Viên Cương lại nói: “Phí chưởng môn, nơi này binh lực có hạn, muốn phát huy được tác dụng đánh chặn lớn nhất, ta đã triệt bỏ tấm chắn phòng hộ ở hàng phía trước, cho nên muốn xin mời đệ tử ba phái tới phía trước Công Thành Nỗ bố trí phòng vệ, phòng ngừa tu sĩ có lực cánh tay cường hãn, ném mạnh lợi khí vào phản kích, tránh cho đối phương làm xáo trộn trận thế công kích của bên ta. Mặt khác khi lên dây Công Thành Nỏ này cũng cực kỳ phí sức, cho nên cũng xin mời đệ tử ba phái tới hỗ trợ, có thể giúp gia tăng lên tốc độ bắn giết.”
Binh lực kỳ thật cũng đã có không ít, đan xen vào việc bảo hộ Ngưu Hữu Đạo, Thương Triều Tông dứt khoát trực tiếp thiết trí vùng này thành trọng địa đóng quân, đưa tới khoảng chừng năm vạn nhân mã, còn ít sao?
Đến lúc này, Phí Trường Lưu có thể nói không được sao? Trước đó một chút tin tức cũng không hay biết, ngay cả một chút chuẩn bị ở phía sau cũng không có, trước mắt lúc này cũng không dám đối nghịch với Ngưu Hữu Đạo, nên chỉ có thể là gật nhẹ đầu, quay đầu lại sai người cấp tốc phân phó.
Hắn cũng biết, luận chiến trận quy mô lớn, bên này không bằng được với những người này.
Đệ tử Lưu Tiên tông lập tức lục tục đi xuống, lẫn vào trong trận thế công kích phối hợp.
Mặc dù là phối hợp, nhưng nhân viên hỗn loạn không có trật tự gì cả, chỗ thì đứng thưa thớt vài người, Viên Cương hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói cái gì, cũng biết những người này không thể nào so với quân đội được huấn luyện đối mặt với tình huống này mỗi ngày được.
“Đi nói cho Đạo gia, phòng tuyến bên ngoài đã chuẩn bị xong.” Viên Cương quay đầu qua nói với Chu lão bát, Chu lão bát lập tức nhún người lướt quay về.
. . .  . . .
Đường cái, đối diện trên đỉnh núi, có mười mấy con phi cầm cỡ lớn tụ tập, đồng thời còn có mấy trăm tu sĩ tụ tập, Ca Miểu Thủy đứng chung một chỗ với Cao Thiếu Minh, mắt nhìn thấy nhóm lớn tu sĩ Phi Hoa các xông ra ở trong núi rừng phía dưới, liên tiếp bay lên lượn xuống, xông qua đường cái, xông về phía trọng đại phòng ngự của Nhà Tranh sơn trang bên kia.

Phòng ngự trọng địa, lính canh gác trên lầu trạm gác phát hiện có đại lượng tu sĩ đột ngột xông đến, có người lập tức giật dây chuông treo trên tường trạm canh gác rung vang “Coong Coong”.
Tiểu đội tuần tra phía dưới liền lập tức quay đầu chạy, chui vào trong xó xỉnh ẩn núp.
Tô Nhân Kiệt trước khi đi đã hạ lệnh, một khi phát hiện có địch tập, chỉ cần báo động, không cần chống cự, lập tức ẩn núp.
Hắn cũng biết, những người dám tiến công nơi này, chỉ dựa vào những người lưu lại kia chống cự, thì không khác gì đi chịu chết.
Nhân mã Phi Hoa các và Chân Linh viện đồng thời từ bốn phía vây kín tiến công, đang suất lĩnh bộ phận đệ tử tiến công từ chính diện Tào Ngọc Nhi nhìn thấy quát: “Không cần để ý đến!”
Nhóm lớn tu sĩ ‘viu viu’ lướt qua trên không trung, không để ý binh lính chạy trốn bên dưới, đây không phải là mục tiêu của bọn hắn, mục tiêu của bọn hắn là tập kích Nhà Tranh sơn trang, không phải dây dưa cùng đám lính quèn này.
Viên Cương đang đứng ở trên đỉnh núi quan sát phía trước, phát hiện phía nơi xa có đại lượng bóng người bay lượn đến, bèn trầm giọng hô: “Đến rồi, Tô Nhân Kiệt, nhìn ngươi rồi, ngăn trở bọn hắn cho ta!”
Tô Nhân Kiệt nghiêm chặt gò má, không có nói nhảm, ‘réc’ một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ kiếm về phía trước.
Người thổi kèn bên cạnh lập tức bưng Ngưu Giác hào lên, phồng má thổi “Ô Ô”, tiếng hào ngột ngạt vang lên.
Dưới chân núi tiếng ‘két két’ vang lên liên miên, toàn bộ trận doanh Cung Tiễn Thủ giơ cung lên, kéo căng dây cung, mũi tên chỉ xéo lên không trung.
Bên cạnh đại lượng Công Thành Nỏ, từng tên sĩ tốt vung lên búa gỗ lớn lên, chuẩn bị tùy thời nện chốt bắn.
Đang đứng cạnh Viên Cương đám người Phí Trường Lưu đều trầm mặt xuống, đều đã thấy được, phe đột kích cũng không chỉ có một chút xíu tu sĩ, vẻn vẹn nhìn bóng người thôi cũng có thể thấy đã vượt qua toàn bộ số lượng đệ tử Lưu Tiên tông, tâm tình tất cả đều nặng nề.
Tào Ngọc Nhi một đường bay vọt đến bên này cũng phát hiện ra không đúng, bên ngoài liền chỉ phát hiện một ít binh sĩ chạy trốn, sau khi xâm nhập sâu vào thế mà lại không có gặp được một bóng người.
Dù rằng tập kích bất ngờ, mục đích là muốn giết đối phương trở tay không kịp, thế nhưng trọng địa phòng ngự này thế mà không có phản ứng gì quá lớn, khiến nàng cảm thấy có chút không bình thường.
Đợi vượt qua một mảnh gò núi, nghi hoặc trong lòng đã có đáp án, ở chân núi phía trước trong tầm mắt nàng, thình lình xuất hiện trận địa nhân mã sẵn sàng đón địch, lập tức làm nàng giật nảy mình, đối phương đã sớm chuẩn bị rồi?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.