Đạo Quân

Chương 590: Hưng sư động chúng




Chương 590: Hưng sư động chúng (* huy động 500 ae tất tay)
Ngưu Hữu Đạo ‘nha’ một tiếng, có chút kỳ quái hỏi lại: “Cầu ta? Đường đường Phi Hoa các, ta có cái gì cho các ngươi cầu chứ?”
Tào Ngọc Nhi ca thán nói: “Đạo gia đã biết rõ làm gì còn cố hỏi, từ khi Chu Thủ Hiền chiến bại về sau, sau khi Phi Hoa các ta và Chân Linh viện bị đuổi ra khỏi Nam Châu, thì như chó nhà có tang vậy, không có chỗ để dừng chân, hoảng sợ không biết đến ngày mai. Càng chết hơn nữa chính là, hai phái có nhiều đệ tử như vậy, tài nguyên tu luyện cơ bản và chi phí sinh hoạt mỗi ngày cũng không phải là số lượng nhỏ, không có tiền thu, chỉ có tiêu hao, chúng ta hao không nổi nữa, lại kéo dài, lòng người Phi Hoa các với Chân Linh viện tứ tán, sợ là bị hủy ở trên tay đời chúng ta, thẹn với lịch đại tiên sư a!”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, “Đúng là đã làm khó các ngươi, có thể lý giải, nhưng ngươi cũng cần phải hiểu tình thế bất đắc dĩ của chúng ta khi tiến đánh Nam Châu lúc đó.”
Tào Ngọc Nhi gật đầu: “Hiểu, mọi người đều có chỗ khó xử, chúng ta há lại không biết tâm tư của Yến Hoàng đối với Dung Bình quận vương. Hai bên tranh chấp tất có thắng thua, chúng ta tài nghệ không bằng người, thua chính là thua, không có gì oán trách, điều duy nhất chúng ta có thể làm chính là té ngã thì lại đứng dậy, hi vọng Đạo gia có thể cho Phi Hoa các và Chân Linh viện chúng ta một cái cơ hội.”
Ngưu Hữu Đạo: “Cơ hội gì? Sẽ không đến mức kêu chúng ta nhường Nam Châu lại chứ hả?”
Tào Ngọc Nhi: “Đạo gia nói quá lời, địa vị của Đạo gia tại Nam Châu chúng ta không dám khiêu khích, thế nhưng một mình Đại Thiền sơn ở tại Nam Châu quá mức độc đại, đối với Đạo gia chưa chắc là chuyện tốt. Đại Thiền sơn đơn giản chỉ là đang chờ, chờ khoảng mười năm sau, đến khi thực lực tổng hợp của Đại Thiền sơn lại tiến thêm một bước, khi đã có đủ thực lực để khống chế toàn diện Nam Châu triệt để rồi, thì bọn hắn còn có thể chấp nhận cho Đạo gia có ảnh hưởng tại Nam Châu nữa sao? Có thể bọn hắn còn chịu không nổi đến mười năm sau mới nổi lên nữa kìa, lúc nào cũng có thể sẽ gây ra điều bất lợi cho Đạo gia, chẳng lẽ Đạo gia không lo lắng cái này sao?”
Ngưu Hữu Đạo để tay trên chén trà, “Ý của ngươi là đá Đại Thiền sơn ra khỏi Nam Châu?”
Tào Ngọc Nhi: “Đạo gia ngẫm lại xem, một nhà độc đại thật sự không tốt, nếu như Phi Hoa các cùng Chân Linh viện bọn ta thay thế cho Đại Thiền sơn thì sẽ không giống thế, Phi Hoa các, Chân Linh viện, còn có thủ hạ ba phái của Đạo gia, có thể hình thành thế chân vạc, có thể ngăn cản lẫn nhau, điều này đối với Đạo gia mà nói, chẳng lẽ không phải là cục diện tốt nhất hay sao?”
Ngưu Hữu Đạo như có điều suy nghĩ, trầm mặc một hồi lâu mới từ từ nói: “Ta làm sao lại không biết một nhà độc đại thì sẽ không tốt, thế nhưng thỉnh thần về thì dễ đưa thần đi thì khó, muốn đá Đại Thiền sơn ra khỏi, sợ là không dễ dàng như vậy, các ngươi có biện pháp gì tốt không?” Hắn tựa hồ như đã tâm động.
Tào Ngọc Nhi hơi nghiêng thân thể về phía trước nói: “Chỉ cần Đạo gia có ý, chúng ta tự nhiên có thể cùng suy nghĩ thật kỹ biện pháp, chỉ cần ngươi ta nội ứng ngoại hợp, không lo không có biện pháp tốt.”
Ngưu Hữu Đạo chần chờ nói: “Việc này cho ta suy nghĩ lại một chút.”

“Tốt! Đạo gia cứ suy nghĩ lại một chút, sau ba ngày ta lại đến bái phỏng như thế nào?” Tào Ngọc Nhi nói xong đứng dậy cáo từ, có ý ba ngày sau lại đến nghe câu trả lời.
Ngưu Hữu Đạo cũng đứng dậy theo, khách khí nói: “Không cần chạy tới chạy lui phiền phức như vậy, không ngại ở lại khách viện luôn.”
Tào Ngọc Nhi khoát tay, “Nhiều người phức tạp, ta ở lại đây để Đại Thiền sơn biết thì không ổn.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu như thế, vậy ta liền không giữ lại, hẹn ba ngày sau gặp!”
“Dừng bước!” Tào Ngọc Nhi đẩy tay, ra hiệu cho Ngưu Hữu Đạo không cần đưa, miễn cho dễ gây chú ý.
Ngưu Hữu Đạo cũng không khách khí, phất tay ra hiệu cho Đoàn Hổ đi đưa tiễn.
Đưa mắt nhìn khách nhân rời đi khỏi rồi, nam tử áo thêu bông lên tiếng, “Chân trước đá Thiên Ngọc môn đi, chân sau lại chuẩn bị tính đá Đại Thiền sơn đi nữa?”
Ngưu Hữu Đạo hai tay chống kiếm, “Ta hôm kia chân trước vừa trở về, nàng hôm nay chân sau đã đến, sớm không tới, muộn không tới, ngươi cho rằng là trùng hợp chắc?”
Nam tử áo thêu bông: “Ý của ngươi là, nàng có mưu đồ khác?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Ta vốn cho rằng còn phải chờ thêm chút thời gian nữa, nhưng lúc này lại gặp được vị Tào chưởng môn kia, nếu như ta không có đoán sai, trong số lực lượng tham dự triều đình tiến đánh Nam Châu trước, Phi Hoa các cũng là một trong lực lượng tham gia.”
Nam tử áo thêu bông: “Triều đình không kịp chờ đợi như vậy, phải chăng lại sắp sửa ra tay với ngươi nữa rồi?”

“Chỉ sợ đang ở ngay trước mắt rồi.” Ngưu Hữu Đạo chầm chậm một tiếng, ánh mắt càng thêm thâm trầm, chậm rãi quay đầu lại nhìn Viên Cương, nói: “Hẳn là tới để dò đường đi.”
Viên Cương: “Đều đã chuẩn bị xong, nhân viên tham dự đều không biết muốn làm gì, sẽ không có người nào để lộ tin tức.” Trước đó Ngưu Hữu Đạo ở trên đường đủng đỉnh kéo dài thời gian, chính là hấp dẫn lực chú ý các phe liên quan, để cho hắn đầy đủ thời gian làm chuẩn bị.
Bàn giao việc cho Viên Cương làm, Ngưu Hữu Đạo yên tâm, nếu Viên Cương nói đã chuẩn bị xong, Ngưu Hữu Đạo cũng không nói gì nhiều, hơi nghiêng đầu ra hiệu nói: “Đi thôi, thuận tiện thông báo cho Hoàng Liệt một tiếng, nói trọng lễ đến rồi!”
Viên Cương hơi gật đầu, quay người bước nhanh chân rời đi.
Nam tử áo thêu bông nghe cái hiểu cái không, nhưng cũng không có hỏi nhiều cái gì, lần này, cũng là lần đầu hắn tận mắt lĩnh giáo thủ đoạn của vị này, hắn cũng muốn rửa mắt mà đợi xem, xem coi vị này đến tột cùng là muốn làm gì!
Rời khỏi vùng trọng địa phòng ngự quanh Nhà Tranh sơn trang, đi lên đường cái rồi Tào Ngọc Nhi bèn nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại nhìn thanh sơn rậm rạp, lại hỏi đệ tử, “Nhìn rõ không, xác nhận đúng không đó?”
Đệ tử nói: “Sư phụ yên tâm, không có sai, đệ tử nhìn rất rõ ràng, tuyệt đối là chính Ngưu Hữu Đạo, nếu có mảy may sai lầm, đệ tử nguyện đem tính mạng ra đảm bảo!”
“Đi!” Tào Ngọc Nhi lập tức hô, dẫn đệ tử cấp tốc bay lượn rời đi, xâm nhập vào phía núi rừng phía trước.
Hai sư đồ một đường bay lượn phi nhanh trong núi rừng sâu thẳm, trên đường có đệ tử Phi Hoa các như ẩn như hiện đoạn hậu, quan sát hậu phương xem coi phải chăng có người theo dõi không.
Đi vào trong một chỗ sâu trong hẻm núi, nhìn thấy Ca Miểu Thủy mặc một thân thường phục đứng chắp tay cạnh một dòng suối, sắc mặt trầm lãnh.
Sau lưng còn có mấy người đi theo, chưởng môn Chân Linh viện Kim Vô Quang cũng ở đó, Cao Thiếu Minh mặc thường phục cũng ở đây.

“Trở về rồi.” Kim Vô Quang chợt lên tiếng nhắc nhở.
Bao quát cả Ca Miểu Thủy bên trong, cả đám người cùng quay đầu nhìn lại, sư đồ Tào Ngọc Nhi đã lách mình hạ xuống trước mặt đám người.
“Ca công công.” Tào Ngọc Nhi chắp tay, “May mắn không làm nhục mệnh!”
Ca Miểu Thủy: “Có thể xác nhận Ngưu Hữu Đạo đang ở trong sơn trang chứ?”
Tào Ngọc Nhi: “Lúc này hoàn toàn khẳng định đang ở ngay trong sơn trang, ta đã dựa theo kịch bản gặp hắn nói chuyện qua, không có sai.”
“Tốt! Có tin tức nói hắn muốn dời tới Nam Châu phủ thành, một khi để hắn tới Nam Châu phủ thứ sử, lại muốn ra tay liền phiền toái, lần này không động thủ thì thôi, vừa động thủ tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát, cần phải một kích tất trúng, lấy tính mạng kẻ này!” Giọng Ca Miểu Thủy trầm bồng du dương nhắc nhở đám người, nhất là chỉ điểm Tào Ngọc Nhi cùng Kim Vô Quang, “Nhân thủ Chân Linh viện và Phi Hoa các đều đã bố trí sẵn sàng chưa?”
“Đã sẵn sàng.”
“Đang tiềm ẩn đợi mệnh lênh, tùy thời có thể vây kín tiến đánh!”
Hai vị chưởng môn gật đầu xác nhận, nhưng trong lòng có mấy phần bi thương.
Lần này vì diệt trừ tên Ngưu Hữu Đạo, hai phái ngoại trừ đệ tử Luyện Khí kỳ ra, cơ hồ là dốc toàn bộ lực lượng, tụ tập hơn vạn tên tu sĩ, đội hình không thể nói là không khổng lồ. Hai người đều biết tác dụng của bọn hắn, đơn giản là dùng để đối phó với đại lượng tu sĩ hộ vệ Nhà Tranh sơn trang của  ba phái Lưu Tiên tông, Phù Vân tông hay Linh Tú sơn.
Mặc dù thực lực ba phái này không bằng hai nhà bọn hắn, nhưng khi đánh nhau, người ta không có khả năng không đánh tra, cá chết lưới rách cũng có thể khiến bọn hắn phải trả giá đắt!
Thế nhưng là không có cách, như lời Tào Ngọc Nhi nói với Ngưu Hữu Đạo vậy, Chân Linh viện cùng Phi Hoa các tại Yến quốc này đã trở thành chó nhà có tang, chưa nói không có thu nhập còn phải nuôi nhiều người như vậy, với số lượng người lớn như thế, có cái thế lực nào mà không lo lắng, có thể chứa chấp cho bọn hắn đặt chân ở địa bàn của mình?
Thế lực trên địa bàn Yến quốc sẽ không thu lưu bọn hắn, thế lực trên các quốc gia khác thì lại càng không.
Nếu không phải có triều đình khoan dung, nhiều tu sĩ như vậy chỉ sợ ngay cả địa phương để tạm đặt chân cũng khó tìm nữa là, nếu ngay cả triều đình cũng không dung, thì thế lực các nơi càng sẽ không khách khí với bọn hắn, chỉ sợ là sẽ bị đuổi cho chạy ngược chạy xuôi khắp nơi, cứ thế mãi, thì hậu quả cũng không khó tưởng tượng.

Vấn đề là, vận dụng lực lượng lớn như vậy, bỏ ra đại giới to lớn như vậy chỉ vì diệt trừ mỗi một tên Ngưu Hữu Đạo, bọn hắn cũng không chiếm được chỗ tốt gì, chỉ được triều đình bố thí cho một chút tiền tài, còn những hứa hẹn khác cũng chỉ là nói mồm, quỷ mới biết khi nào mới có thể cầm được Nam Châu để mà làm tròn lời hứa nữa?
Thế nhưng đã hết cách, cánh tay không thể làm trái cái giò, nếu dám không theo, bao lớn chỗ tốt có lẽ sẽ không cho ngươi được, nhưng bức ngươi lên tuyệt lộ thì lại có thể à!
Vừa vặn, trước đó khi chuẩn bị tiến đánh Nam Châu, Đại Tư Không Yến quốc Đồng Mạch đã có tìm bọn hắn qua, nhân thủ hai phái vừa vặn cũng đang bố trí ở phụ cận Nam Châu, lúc này bèn thuận tiện gọi hai phái tới dùng, lý do đường xá xa xôi khó tập kết đại lượng nhân thủ của hai phái cũng khó mà sử dụng được.
Từ khi đã mất đi địa bàn Nam Châu về sau, Chân Linh viện cùng Phi Hoa các đã triệt để đã mất đi quyền lên tiếng tại Yến quốc này!
“Tốt!” Ca Miểu Thủy gật đầu, quay người qua đối mặt với một nhóm tu sĩ trước mặt, chắp tay ôm quyền nói: “Lần này tập kết 300 vị cao thủ, tập sát Nhà Tranh sơn trang từ trên không, lấy chư vị dẫn đầu. Ngoại bộ có Chân Linh viện cùng Phi Hoa các cường công, hấp dẫn số lượng lớn nhân thủ của đối phương, phía nội bộ liền dựa vào chư vị, hi vọng chư vị đồng tâm hiệp lực!”
Cả đám cùng chắp tay, có người nói: “Ca công công, ta thừa nhận Ngưu Hữu Đạo có chút danh khí, nhưng vì đối phó một tên Ngưu Hữu Đạo mà cần phải hưng sư động chúng như thế này, có phải có hơi chút quá rồi chăng? Coi như lấy được thủ cấp của hắn, cũng sẽ chỉ khiến cho người khác chê cười!”
“Tặc tử này không tầm thường, thủ đoạn không thể coi thường, tuyệt đối không phải tu sĩ tầm thường có thể so sánh, chỉ có thể chơi lớn, không thể khinh thường, lo trước khỏi hoạ luôn luôn không sai!” Ca Miểu Thủy khoát tay áo, không nói nhiều nữa, lách mình lướt tợi hạ xuống cạnh dòng suối nhỏ đối diện.
Đối diện, dưới vách núi đá, có một tên lão giả áo vàng đang khoanh chân ngồi trên tảng đá, có chút không thích đứng chung đông người.
Lão giả này không phải ai khác, chính là cao thủ Đan Bảng xếp hạng thứ bảy, xem như là cực hạn làm được của một tán tu, tên là Tông Nguyên!
Ánh mắt tu sĩ đứng đối diện dòng suối nhỏ chạm đến ánh mắt người này, cũng đều nổi lên lòng tôn kính, không nghĩ tới triều đình vì để đối phó một tên Ngưu Hữu Đạo, ngay cả vị này cũng mời xuất núi!
Ca Miểu Thủy chắp tay nói: “Tông tiên sinh, người trên bức họa đã nhớ rõ rồi chứ?”
Tông Nguyên chậm rãi mở mắt, “Ta không phải tiểu nhi ba tuổi, không cần ngươi phải nói nhiều, ngươi chỉ cần nhắc nhở Thương Kiến Hùng sau khi xong chuyện thì hết lòng tuân thủ hứa hẹn là được, nếu không ta muốn xem coi cao thủ tam đại phái có thể theo hắn cả đời như hình với bóng hay không!”
Ca Miểu Thủy thần sắc vẫn bình tĩnh, loại uy hiếp này với hắn mà nói, không có chút ý nghĩa gì, cũng không nhìn xem coi người đang chấp hành pháp tắc thiên hạ chính là người nào, nhược điểm bên này nắm trên tay, nói lớn có thể lớn, nhỏ có thể nhỏ, nhỏ thì bọn hắn có thể bưng bít, lớn thì có thể nói bọn hắn không chấp hành được, đành phải đâm lên Phiếu Miểu các thôi, trước khi nói mấy lời vô dụng này, hay là vẫn nên ngẫm lại bản thân mình một khi chọc giận bên này, thì có thể chạy trốn được Phiếu Miểu các truy sát hay không đi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.