Đạo Quân

Chương 589: Đại đạo độc hành




Chương 589: Đại đạo độc hành
Đối với lời phân trần này, Hoàng Liệt không nói gì cả, chỉ cười ha ha, cũng không có biểu thị đồng ý gì, người ta gặp chuyện nguy hiểm cần phải tránh né, hắn cũng không tiện trực tiếp phản đối, chuẩn bị một lát nữa cùng với mấy người Đại Thiền sơn thương lượng bàn bạc xem cần làm sao ứng đối.
Viên Cương ở bên cạnh nhìn thờ ơ lạnh nhạt, mặc kệ thái độ của đối phương như thế nào, nhưng có một điểm ngay chính bản thân Viên Cương cũng không thể không cảm khái.
Đó là sự thay đổi tình thế, thật sự đã thay đổi, đổi trước kia, Đạo gia thử dùng thái độ này nói chuyện như với Bành Hựu Tại của Thiên Ngọc môn coi? Bành Hựu Tại mà không muốn đáp ứng, thì khẳng định là sẽ trực tiếp cự tuyệt luôn, làm gì có chỗ cho thương lượng ở đây. Hiện tại, cũng cùng là đối đầu với một người thực lực không thua kém Bành Hựu Tại là Hoàng Liệt, nhưng với Đạo gia mà nói, Hoàng Liệt đã không thể không ước lượng lại cân lượng của chính mình, đã không còn có khả năng cường thế giống như Bành Hựu Tại trước đó nữa.
Trải qua những năm này gây dựng, Đạo gia rốt cuộc đã có được lực lượng nói chuyện ở trên mảnh đất Nam Châu này, đã không cần phải tiếp tục nhịn nhục quá mức nữa.
Đợi đám người Hoàng Liệt rời đi khỏi, Ngưu Hữu Đạo đi tiễn khách trở về, thì nhìn thấy Ngân nhi với Thương Thục Thanh cùng đi tới.
Người sau mặt nở nụ cười, nụ cười trông có vẻ hơi dữ tợn, nhưng đôi mắt sáng lại lóe sáng, từ lúc từ biệt tại phủ thành, rốt cục đã gặp lại.
Ngân nhi thì không có dè dặt như nàng, trực tiếp chạy tới thân thiết gọi, “Đạo Đạo, ngươi đi đâu vậy? Ta đợi ngươi lâu quá.”
Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn hộp cơm nàng đang ôm trên tay, có chút đau răng, cười trả lời: “Ra ngoài xử lý chút việc.”
“Ta cũng muốn đi!” Ngân nhi thái độ kiên quyết.
Ngưu Hữu Đạo biết ý trong lời nói của nàng, là chỉ về sau ra ngoài phải mang nàng đi theo với, bèn chỉ cười cười, không có đáp ứng cũng không có cự tuyệt.
Thấy hắn cười, Ngân nhi tức thì cho rằng hắn đã đáp ứng, bèn rút từ trong hộp cơm ra một cái đùi gà chiên bóng loáng đưa cho hắn, “Cho ngươi ăn nè!”
Người bình thường mơ tưởng đoạt được thức ăn của nàng, người được nàng nguyện ý chủ động chia sẽ thức ăn cho, nhất định là người lấy được hảo cảm của nàng.
“Ta đã ăn no rồi.” Ngưu Hữu Đạo thuận tay đẩy cản trả về, thật sự không có hứng thú với đồ ăn nàng tiện tay bốc ra cho, buồn nôn!

“Đạo gia!” Thương Thục Thanh cũng bu lại chào hỏi, ánh mắt nhu tình như nước, sau đó cũng quay qua chào hỏi những người khác.
“Quận chúa.” Mấy người cũng gật đầu chào hỏi lại với nàng.
Ngưu Hữu Đạo lại liếc nhìn Ngân nhi đang làm bộ mặt ngươi không ăn thì ta ăn, nói “Nghe nói quận chúa ở cùng Ngân nhi rất hợp tính, mỗi ngày đều dạy nàng không ít thứ hả?”
Thương Thục Thanh cười nói: “Ta cũng rảnh không có việc gì làm, Ngân nhi muội tử rất đơn giản, ta cũng rất ưa thích.”
Nàng còn chưa chân chính cảm nhận được thái độ của Ngân nhi đối với những người khác, Quản Phương Nghi nghe vậy mí mắt giật giật, âm thầm oán thầm, Yêu Vương này mà đơn giản á? Chắc quân chúa ngươi chưa từng thấy qua nàng có bao nhiêu đáng sợ rồi đi?
Bất quá nàng sau khi biết được tin tức cũng rất kinh ngạc, Yêu Vương này thế mà có thể lịch sự hòa nhã với quận chúa a?
Đơn giản? Ngưu Hữu Đạo cười gượng, nụ cười có chút xấu hổ, lại không tốt nói rõ ra.
Vừa lúc này nam tử áo thiêu bông vừa một mình đi dạo một vòng quanh Nhà Tranh sơn trang đi trở về, thời khắc vừa nhìn thấy Thương Thục Thanh, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, đứng yên lại ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm thật kỹ khuôn mặt Thương Thục Thanh một hồi lâu. . .  . . .
Mấy người Đại Thiền sau khi từ biệt bên này xong, thì quay trở lại khách viện.
Cũng không có lòng dạ làm gì khác, Hoàng Liệt cùng mấy vị trưởng lão đi theo tụ tập lại trong đình viện, không vòng vo, trực tiếp bàn bạc, “Lời Ngưu Hữu Đạo nói các ngươi cũng đã nghe rồi đi, hắn muốn vào phủ thứ sử ở, mọi người thấy thế nào?”
“Lúc trước, lúc chúng ta tiếp nhận Nam Châu, là bởi vì tam đại phái đột nhiên tham gia, làm cho Thiên Ngọc môn trở tay không kịp, chúng ta mới thuận lợi nắm Thương Triều Tông vào trong tay, nếu không Thiên Ngọc môn căn bản không có khả năng tuỳ tiện giao người cho chúng ta, cũng không có chuyện thuận lợi giao tiếp Nam Châu.”
“Không sai, Ngưu Hữu Đạo là người quỷ kế đa đoan, nếu thật sự để cho Ngưu Hữu Đạo ở cùng một chỗ với Thương Triều Tông, lỡ như Ngưu Hữu Đạo nổi lên dị tâm gì, Thương Triều Tông lại vốn có mối quan hệ thân thiết với Ngưu Hữu Đạo, phòng được nhất thời, không phòng được lâu dài, thời gian dài sợ là khó lòng phòng bị đổi ý!”
“Ta cũng cho rằng là không ổn, ai biết hắn ở bên ngoài có thông đồng với môn phái nào khác hay không. Hắn vốn có ảnh hưởng lớn đối với Nam Châu, nên quyền khống chế Nam Châu này, chúng ta dù sao cũng phải bắt lấy một đầu. Hắn nói là ở tạm, ai biết là ở tạm trong bao lâu? Nếu hắn xong rồi lại không chịu đi, chẳng lẽ phải trực tiếp trở mặt sao? Đem Nam Châu ra giày vò long trời lở đất, đối với chúng ta cũng không có chỗ gì tốt.”

Mấy vị trưởng lão nghị luận ầm ĩ, thái độ rất rõ ràng, cũng không nguyện ý nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo chuyển dời vào Nam Châu phủ thứ sử.
Hoàng Liệt trầm ngâm nói: “Nhưng hắn đã nói, trước mắt gặp nạn, muốn tới phủ thành để tránh nguy hiểm, nếu không đáp ứng thì chúng ta chính là hi vọng hắn bị chết, không tiện cự tuyệt a!”
“Gặp nạn? Đó là hắn nói thôi! Nếu triều đình thật sự muốn động thủ với hắn, hắn có dễ dàng thoát thân như vậy sao? Ngươi nhìn coi hắn thật khỏe mạnh, nào giống có chuyện gì.”
“Kỳ thật cũng có biện pháp ứng phó, không phải liền là tránh nguy hiểm thôi sao? Có thể tới tông môn Đại Thiền sơn chúng ta mà ở! Chúng ta cung cấp che chở cho hắn là được, chẳng lẽ chỗ chúng ta lại không an toàn hơn phủ thành chắc? Nếu hắn cự tuyệt, vậy há chẳng phải nói rõ bản thân hắn có giấu tâm tư riêng? Lại nói, người đến ở trong tay chúng ta, có một số việc chúng ta hoàn toàn có thể nhìn tình huống mà ra quyết định!” Trong lời nói cuối cùng nhấn mạnh đầy ý vị thâm trường.
Lời nói này vừa ra, đám người nhao nhao hô tốt, Hoàng Liệt cũng gật đầu, “Rất tốt, lát nữa liền hồi đáp hắn như vậy đi!”
Thật sớm ngày kế tiếp, Thương Thục Thanh xuất hiện ở bên ngoài gian phòng của Ngưu Hữu Đạo đứng chờ đợi, yên lặng cúi đầu bồi hồi, mười ngón tay có chút xoắn xuýt, lâu rồi không tới chải đầu, cũng không biết thái độ của Ngưu Hữu Đạo bây giờ ra sao.
Quản Phương Nghi lắc mông xuất hiện từ một góc rẽ, đi ra nhìn thấy Thương Thục Thanh đứng trong sân, hơi sửng sốt một chút, chợt nhẹ nhàng lui lại trở về, tránh đi chút.
Cửa gian phòng mở ra, Ngưu Hữu Đạo xuất hiện, ánh mắt nhìn thấy Thương Thục Thanh đang đứng trong sân, chợt ôn hòa cười một tiếng, nhẹ gật đầu chào hỏi, “Ngân nhi đâu rồi?”
“Vẫn còn đang ngủ nướng.” Thương Thục Thanh đáp lời, thấy hắn không có gì dị thường xoay người vào lại phòng, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này bèn tiến lên bước vào trong phòng.
Ngưu Hữu Đạo trước tiên đẩy mở hết cửa sổ phòng ra, có ý tránh tị hiềm, đằng sau mới chủ động ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Giống như khi xưa, thủ pháp chải đầu của Thương Thục Thanh vẫn ân cần như vậy, đối với người được chăm sóc mà nói, chân chính là một loại hưởng thụ.
Sau nửa ngày, Ngưu Hữu Đạo chợt lên tiếng hỏi: “Quận chúa, tương lai ngươi tính tìm ý lang quân như thế nào hử?”
Tay Thương Thục Thanh hơi run chút, đằng sau đó tiếp tục chải, nói khẽ: “Ta xấu xí như vậy, ai mà để ý ta?”

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Lần trước Mông soái đã có nói với ta, mới biết cái bớt trên mặt ngươi có liên quan đến Đông Quách Hạo Nhiên. Ngươi yên tâm, có cơ hội ta sẽ liên hệ người Thượng Thanh tông, để bọn hắn nghĩ biện pháp trả lại mỹ mạo như hoa cho ngươi, đến lúc đó tự nhiên quận chúa sẽ có đầy lang quân như ý đứng xếp hàng xin cầu thân với quận chúa.”
“Dung mạo thật trọng yếu như vậy sao?” Thương Thục Thanh chợt ngừng động tác, nhìn xem nam nhân trong gương, thử hỏi: “Không biết tương lai ý trung nhân của Đạo gia sẽ là giai nhân như thế nào?”
“Ta ư?” Ngưu Hữu Đạo lặng yên nói: “Người trong tu hành, chìm chìm nổi nổi, thân bất do kỷ, có tương lai hay không còn chưa biết, có một số chuyện không thích hợp với ta, đại đạo độc hành, chưa hẳn là chuyện xấu.”
Thương Thục Thanh trầm mặc, không nói thêm gì nữa, tiếp tục chải vuốt.
Chát! Đang trong yên lặng Ngưu Hữu Đạo đột nhiên đập tay vào đùi, “Hồ đồ quá rồi, làm sao lại quên mất hắn cũng là xuất thân Thượng Thanh tông nhỉ!”
Thương Thục Thanh nghi hoặc, “Ai? Trần Quy Thạc hả? Ta từng gặp hắn gặp, hắn hình như cũng không biết.”
Ngưu Hữu Đạo khoát tay, vui cười hớn hở nói: “Nếu tất cả mọi người đều biết, thì làm sao để kéo dài tới hiện tại được, tên đó ở trong Thượng Thanh tông cũng không có địa vị gì, không biết cũng không có gì lạ. Đợi chuyện trước mắt qua rồi, có thời gian sẽ bàn tiếp.”
Thương Thục Thanh nhẹ nhàng dạ một tiếng, chuyện khôi phục lại dung mạo, nàng cũng không có bài xích, cũng không có nóng lòng.
Nơi này còn chưa có chải đầu xong, Đoàn Hổ gõ cửa một cái rồi tiến vào, trước tiên gật đầu thăm hỏi Thương Thục Thanh, sau đó bẩm báo nói: “Đạo gia, nguyên chương môn Phi Hoa các Nam Châu Tào Ngọc Nhi tới, nói là muốn gặp ngài.”
“Đúng là không kịp chờ đợi thật. . .” Ngưu Hữu Đạo nói thầm, lại tiếp tục hỏi: “Tới bao nhiêu người?”
Đoàn Hổ: “Hai người, ngoài nàng ra còn có một tên đệ tử đi theo.”
Ngưu Hữu Đạo vẻ mặt không thay đổi nói: “Người tới là khách, cho mời vào.”
“Vâng!” Đoàn Hổ lĩnh mệnh rời đi.
Nghe được sắp có việc, không muốn làm hỏng việc, Thương Thục Thanh lập tức tăng nhanh tốc độ lên không ít, ai ngờ Ngưu Hữu Đạo nói: “Từ từ, không vội!”
Thương Thục Thanh hơi giật mình, tốc độ chải liền khôi phục như bình thường.

Ngưu Hữu Đạo lại nói: “Quận chúa, ngày hôm nay nơi này có thể sẽ xảy ra chút chuyện, mà động tĩnh có khả năng lại còn không nhỏ, vì không muốn đánh cỏ động rắn, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào được rút lui, sợ là sẽ làm ngươi kinh hãi, ngươi cần chuẩn bị tâm lý trước cho thật tốt, đến lúc đó không cần phải quá mức sợ hãi.”
Thương Thục Thanh rất muốn hỏi xem là có chuyện gì, nhưng nàng thông minh, nghĩ đến mấy chứ ‘không muốn đánh cỏ động rắn’, cũng liền không hỏi thêm, cười nói: “Đạo gia quên rồi à, ta tuy là thân nữ nhi, nhưng cũng là người đi lên từ chiến trường, chịu qua không ít kinh hãi. Huống chi còn có Đạo gia tại đây, chỉ cần Đạo gia tại. . . Ta không còn sợ gì nữa hết!”
Câu nói sau cùng lúc ra khỏi miệng, âm thanh không khỏi nhỏ đi mấy phần, chính bản thân nàng cũng không biết mình giống như bị ma xui quỷ khiến gì đó, nhịn không được nói ra những lời ấy, không biết có phải do quá lâu rồi không gặp nhau, nhịp tim có chút gia tốc nhanh hơn, hai má nóng lên.
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nhắm mắt, trong lòng nặng nề.
Trong đình đài thủy tạ, hai nữ nhân đứng dựa vào lan can, chờ đợi chủ nhân nơi đây đi vào, phụ nhân lớn tuổi chính là chưởng môn Phi Hoa các Tào Ngọc Nhi, một người khác là đệ tử của nàng.
Từ khi tiến vào nơi đây Tào Ngọc Nhi đứng tại chỗ nhìn bốn phía xung quanh dò xét xong nói: “Không nghĩ tới bằng địa vị của hắn hôm nay vậy mà còn có thể tiếp tục ở lại nơi hoang sơn lĩnh dã này.” Ngụ ý là bằng với điều kiện của Ngưu Hữu Đạo bây giờ hoàn toàn có thể tìm nơi có hoàn cảnh tốt hơn.
Đệ tử kia nói câu nịnh bợ: “Có lẽ là biết cho dù có là nơi tốt thì bản thân hắn cũng không thể ở ngốc lâu dài được đi.”
Tào Ngọc Nhi lạnh lùng nghiêng mặt qua liếc nàng một cái, lại liếc mắt nhìn Đoàn Hổ đứng cách đó không xa đang nhìn chằm chằm bên này, hạ thấp thanh âm, “Chờ một lúc mở to mắt ra nhìn cho thật kỹ, không thể để có sai lầm.”
Đệ tử cũng nhỏ giọng trả lời: “Sư phụ yên tâm, con ở tại Tề kinh thật sự tận mắt thấy hắn rõ ràng, chỉ cần đúng là hắn, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.”
Chờ một lúc, Ngưu Hữu Đạo tới, quần áo mặc dù là đồ bình thường, nhưng ăn mặc chỉnh tề, hai bên trái phải là Viên Cương cùng nam tử áo thêu bông dáng đi lại tùy ý.
Vào trong thủy tạ đình đài, Đoàn Hổ tiến lên giới thiệu song phương.
Lúc song phương chủ khách ngồi xuống, Tào Ngọc Nhi liếc mắt nhìn đệ tử, đệ tử khẽ gật đầu.
“Tào chưởng môn đại giá quang lâm chỗ ở đơn sơ của Ngưu mỗ này, không biết muốn làm gì?” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười hỏi, đồng thời đưa tay ra xin mời dùng trà.
Tào Ngọc Nhi không có ý muốn đụng chén trà, bất quá thái độ vẫn rất khiêm tốn, “Nghe nói người ở đây đều gọi ngươi là Đạo gia, vậy ta cũng liền xưng hô ngươi là Đạo gia đi.”
Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo, “Thiệt giảm thọ mất, người ở đây thuận miệng hô loạn thôi, đừng coi là thật.”
Tào Ngọc Nhi không có ý muốn đổi, thẳng thắn nói: “Người tới lịch sự, tất có sở cầu! Đạo gia, lần này đến không vì cái gì khác, thật sự là có việc muốn cầu cạnh Đạo gia.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.