Đạo Quân

Chương 552: Đạo gia




Chương 552: Đạo gia
Edit: Luna Huang – hehe, dạo này có đá banh nên edit cũng chậm lại, chắc mọi người cũng bận xem đá bánh nên không gấp đọc đâu he 😀
Phượng gia giết nhiều huynh đệ của hắn như vậy, hắn sao có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra được, sao còn có thể tỏ ra tốt đẹp với Phượng gia được nữa? Làm vậy để huynh đệ phía dưới nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào?
Nếu như đều muốn tự tại, thì song phương tốt nhất là đừng có gặp lại nhau nữa.
Bành Ngọc Lan tìm đến khiến hắn khó xử, dù sao cũng là nhạc mẫu của hắn, nếu như đối đãi bần tiện thì quá xấu xí, ngay cả nhạc mẫu cũng không đối xử tốt, để huynh đệ phía dưới nhìn thấy trái tim cũng sẽ lạnh giá.
“Vương gia!” Mông Sơn Minh trái lại gọi hắn lại, chần chờ nói: “Bảo là tới gặp ta, chắc là có chuyện gì, ta đi gặp cũng không phải là không thể.”
Thương Triều Tông trầm giọng nói: “Mông bá bá. . .”
“Ca!” Thương Thục Thanh lên tiếng, khuyên nhủ: “Để Mông bá bá đi gặp một chút, xem thử bà ấy muốn làm gì, cũng không có gì là không tốt mà.”
Lam Nhược Đình sau đó cũng khuyên.
Được mấy người khuyên bảo, Thương Triều Tông không thể không nhả, gọi một tên cận vệ, hộ tống Mông Sơn Minh đi gặp.
Phủ thứ sử, trong một gian phòng yên tĩnh, Bành Ngọc Lan một mình ngồi tĩnh tọa, có hộ vệ tùy hành đi theo, nhưng bên này chỉ cho có một mình nàng tiến vào.
Bây giờ thứ sử phủ bên này đã do Đại Thiền sơn khống chế, đã không phải là Thiên Ngọc môn nói gì thì nói, không để cho người nào khác tiến vào, nàng cũng không có cách nào.
Mông Sơn Minh đến, Bành Ngọc Lan đứng dậy, gượng ép nặn ra mấy phần tươi cười, giọng mang theo câu nệ lên tiếng chào, “Mông soái.”
Xưa đâu bằng nay, đổi lúc trước, nàng làm sao coi Mông Sơn Minh hơn nàng.
Mông Sơn Minh hơi gật đầu đáp, rồi quay đầu lại nói: “Đại An, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Phía sau, La Đại An đang đẩy xe lăn, ánh mắt nhìn về phía Bành Ngọc Lan ẩn ẩn có chút giận dữ, trình độ nào đó mà nói, Bành Ngọc Lan có thể nói là cừu nhân giết cha của hắn, nghĩ đến tràng cảnh mẫu thân lấy nước mắt rửa mặt mỗi ngày, giọng đầy ngập bi phẫn nói: “Sư phụ, người này không thể không phòng.” Một bộ muốn ở lại để bảo vệ.

“Lắm miệng, ra ngoài!” Mông Sơn Minh giận dữ, mắng mỏ đuổi.
La Đại An cúi thấp đầu, xạch theo song thương quay người đi ra ngoài.
Mông Sơn Minh lại quay đầu lại nhìn Bành Ngọc Lan, trong lòng âm thầm cảm khái, Bành Ngọc Lan bị phế tu vi trông già đi rất nhiều, cũng tiều tụy hơn nhiều, một đầu tóc đen giờ bạc hơn phân nửa. Nói giảm: “Nó còn con nít, phu nhân không cần phải chấp nhặt với nó.”
Bành Ngọc Lan gượng ép nói: “Không sao, là do ta mạo muội quấy rầy Mông soái.”
Nàng không biết La Đại An, cũng không biết vì sao La Đại An phẫn nộ, đoán chắc có liên quan tới sự tình lúc trước.
Mông Sơn Minh: “Mời phu nhân ngồi, có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói.”
Thấy hắn nho nhã hòa khí, Bành Ngọc Lan giảm bớt bất an trong lòng, chầm chậm ngồi xuống.
Thấy nàng do dự không biết nên mở miệng như thế nào, Mông Sơn Minh chủ động hỏi: “Phu nhân lần này đến có phải là vì vương phi phải không?”
Chẳng những là hắn nghĩ như vậy, Thương Thục Thanh và Lam Nhược Đình trước đó giúp đỡ khuyên Thương Triều Tông cũng nghĩ như vậy, cũng nghĩ nàng là bởi vì vậy mà mới đi khuyên.
Nói đến nữ nhi, con mắt Bành Ngọc Lan đỏ lên, vẻ mặt đầy không chịu nổi lắc đầu nói: “Mông soái, ta sai rồi, ban đầu là do ta bị ma quỷ ám ảnh, làm hại nhi tử mình, cũng làm hại nữ nhi của mình nữa. Bất quá Mông soái à, Nhược Nam thật sự không biết gì đến chuyện này, nó từ đầu tới cuối đều không có tham dự vào bất cứ chuyện gì, chuyện này thật sự không có liên quan gì đến nó cả. . . . . .”
Có một số việc không đến cuối cùng, vẫn luôn là chấp mê bất ngộ, tại trước khi Thiên Ngọc môn rút lui khỏi Nam Châu, nàng vẫn còn đắm chìm trong cừu hận nhi tử bị giết.
Thẳng đến biết được Thiên Ngọc môn đã bị Thương Triều Tông bên này đá ra khỏi Nam Châu, năng lực của bên này khiến cho nàng thức tỉnh, ngay cả Thiên Ngọc môn đều không làm gì được Thương Triều Tông, thì nàng lại có thể làm được gì? Chí ít trước mắt nàng là không có cách nào. Thiên Ngọc môn đã bắt đầu dời đi, nàng mới nhớ đến còn có một nữ nhi đang ở trong nhà Thương Triều Tông, tỉnh táo lại rồi mới biết có lỗi với nữ nhi.
Tìm tới Bạch Diêu nghe ngóng xem Phượng Nhược Nam sống thế nào, Bạch Diêu không có nhiều lời, hỏi ngược một câu, ngươi cảm thấy sẽ như thế nào?
Đằng sau lại bổ sung một câu: Nó không muốn có lui tới với người Thiên Ngọc môn nữa, người cơ khổ không nơi nương tựa, gầy không còn hình dạng!
Bành Ngọc Lan nghe nói mà tâm tình khó ứ nghẹn, khóc lớn tại chỗ!

Đằng sau, nàng muốn Thiên Ngọc môn mang Phượng Nhược Nam cùng đi, mà bây giờ mới nhớ tới cái này thì đã chậm, tinh lực Thiên Ngọc môn đã tập trung vào việc đặt chân tại Bắc Châu bên kia, mà Thương Triều Tông bên này cũng không chịu sự khống chế của Thiên Ngọc môn .
Nếu là tại thời điểm còn khống chế, dù Phượng Nhược Nam không có chịu đi Thiên Ngọc môn vẫn còn có thể cưỡng ép mang đi.
Đột nhiên tam đại phái xuất thủ tham gia, trong nháy mắt tách người Thiên Ngọc môn ra khỏi người phủ thứ sử, khiến cho bên này vội vàng không kịp chuẩn bị, Thiên Ngọc môn có muốn mang người đi cũng đã không kịp, hiện tại Thiên Ngọc môn còn có thể xông vào phủ đệ của Thương Triều Tông cưỡng ép mang người đi được sao?
Không có Thiên Ngọc môn ở chỗ này chiếu cố, Bành Ngọc Lan không cách nào tưởng tượng được tương lai nữ nhi làm sao sống tiếp.
Không có cách nào, nàng đành phải mặt dày đi tới.
Cũng biết gặp Thương Triều Tông sẽ không dễ nói chuyện, sẽ khiến Thương Triều Tông khó xử, càng dễ kích phát mâu thuẫn, nên lúc này mới nghĩ đến gặp Mông Sơn Minh, biết Mông Sơn Minh có lực ảnh hưởng đến Thương Triều Tông, tăng thêm bối phận cùng tư lịch của Mông Sơn Minh, là người có thể nói chuyện.
Mông Sơn Minh bình tĩnh nghe nàng nói xong, khẽ gật đầu nói: “Phu nhân không cần giải thích, chúng ta quen biết vương phi cũng không phải là ngày một ngày hai, vương phi là hạng người gì ta biết, chỉ là không biết ý của phu nhân là gì?”
Bành Ngọc Lan lau nước mắt, thử hỏi: “Mông soái có thể nói với vương gia một tiếng, xin vương gia để cho Nhược Nam rời đi được không?”
Mông Sơn Minh trầm ngâm nói: “Phu nhân có biết rõ thái độ của vương phi hay không? Nơi này không ai hạn chế tự do của vương phi, lúc Thiên Ngọc môn còn ở có mấy lần đến hỏi qua rồi mà, không phải vương gia không cho vương phi rời đi, mà là tự vương phi không muốn đi. Chuyện này, Thiên Ngọc môn cũng biết rõ ràng, Thiên Ngọc môn chắc cũng biết rõ thái độ của vương phi mà.”
Bành Ngọc Lan: “Biết, ta cũng biết, cho nên ta mới hi vọng Mông soái có thể nghĩ giúp chút biện pháp.”
Mông Sơn Minh thở dài: “Loại chuyện này ngươi bảo ta nghĩ biện pháp thế nào, chẳng lẽ muốn ta nghĩ biện pháp đuổi vương phi ra khỏi nhà sao, đây là chuyện quân thần làm sao? Vương phi không làm sai cái gì cả, chúng ta chỉ có thể khuyên ‘hòa’, không thể khuyên ‘ly’ được.”
Không đợi nàng nói tiếp, đưa tay lên ngăn lại nói: “Phu nhân, ta biết tâm tình của ngài, tha thứ cho ta nói thẳng, vương phi tính cách cương liệt, coi như ra khỏi vương phủ, cũng sẽ không đi cùng ngài, nếu để nàng lưu lạc ở bên ngoài, trái lại là làm hại nàng, sẽ bị người hữu tâm lợi dụng, đồng dạng cũng sẽ liên lụy tới vương gia. Nếu phu nhân thật sự muốn tốt cho vương phi, thì nên nghĩ biện pháp khác giúp nàng.”
Bành Ngọc Lan vội hỏi: “Giúp như thế nào, xin Mông soái hãy dạy ta.”
Nói đến đây cái, Mông Sơn Minh hơi có chút chần chờ, “Bên này có một người, nếu như người đó nguyện ý xuất thủ, hẳn là có thể giúp được vương phi, chỉ là không biết hắn có chịu ra tay hay không thôi.”
Bành Ngọc Lan lập tức hỏi: “Ai?”

Mông Sơn Minh chậm rãi phun ra một cái tên, “Ngưu Hữu Đạo! Hắn có quan hệ với bên này, có lực ảnh hưởng cực lớn, lại vẫn duy trì một khoảng cách, sẽ không bị người bên này ảnh hưởng, mà người từ trên xuống dưới đều kính sợ, đều tin phục hắn.”
Lời này của hắn không có sai, Ngưu Hữu Đạo không nợ bất luận người nào phía Thương Triều Tông bên này, ngược lại là người phía Thương Triều Tông bên này từ trên xuống dưới đều chịu ân nặng của Ngưu Hữu Đạo.
Những năm qua này, Ngưu Hữu Đạo chỉ bỏ ra mà không có đòi hỏi gì, bất tri bất giác đã tích luỹ lại rất lớn cường thế ở tại Nam Châu này.
“. . .  . . .” Bành Ngọc Lan câm câm, cái này thì nàng tin, thế nhưng mấu chốt là. . . Vẻ mặt nàng đầy khổ sở nói: “Ta với hắn có quan hệ cũng không tốt, Mông soái, nếu ngài mở miệng giúp, chắc hắn sẽ cho ngài mặt mũi, ngài có thể hay không. . .”
Mông Sơn Minh lắc đầu: “Phu nhân, có một số việc, chúng ta cũng thật sự khó khăn, nếu không cũng không cần bảo phu nhân đi cầu hắn. Không nói những người khác, tiểu tử vừa rồi đứng đằng sau ta kia, thái độ như thế nào ngài cũng thấy đấy, phụ thân của hắn từng là cận vệ của Ninh vương, cũng là thủ hạ của ta, vì cứu ta, bị chết ở trong tay nhi tử của ngươi, ca ca của vương phi a! Có một số việc nếu như ta ra mặt, thì làm thế nào bàn giao với những người còn sống và đã chết đây?”
Đã nói ngay thẳng đến như vậy, Bành Ngọc Lan sao còn có thể không rõ nữa?
Minh bạch, cũng không có quấy rầy lâu, nơi này cũng không phải chỗ nàng ở lâu, bèn cáo biệt, rời đi.
Đưa mắt nhìn theo, Mông Sơn Minh cũng là khẽ thở dài một tiếng, đưa ra chủ ý này giúp Bành Ngọc Lan, hắn cũng vì không có cách nào.
Bên này cũng không thể bởi vì ân oán với Phượng gia mà đem Phượng Nhược Nam ra giết đi a?
Đem đuổi Phượng Nhược Nam đi cũng không thích hợp, coi như bỏ, dù sao cũng từng có danh phận vợ chồng, từng là vương phi, như lời hắn vừa rồi nói với Bành Ngọc Lan, nếu như rơi vào tay người hữu tâm lợi dụng, thì cũng sẽ liên lụy đến bên này.
. . .  . . .
Thanh Sơn quận, Nhà Tranh sơn trang.
Sơn Trang đã được quét dọn sạch sẽ rồi vẫn lại có người đang quét, một đám hòa thượng lại chạy tới quét dọn, một đám hòa thượng Nam Sơn tự đã trở về.
Viên Phương đã đổi lại thành tăng bào, đang đứng đó chỉ huy, cái này, cái này, cái này, kia kia kia, đều quét cho sạch sẽ.
Kỳ thật người ba phái luôn có phái người tới quét dọn mỗi ngày, thế nhưng Viên Phương lo vẫn chưa đủ sạch sẽ.
Ba đạo nhân ảnh hạ xuống bên ngoài sơn trang, Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu đi vào trong sơn trang, nhìn trong đám người đang quét dọn, tìm được Viên Phương.
“Ngưu Hữu Đạo khi nào trở về?” Phí Trường Lưu lên tiếng hỏi.

Đột nhiên phát hiện đám Viên Phương trở về, một đám người Ngũ Lương sơn biến mất một thời gian cũng quay về, chưởng môn ba phái liền ý thức được, Ngưu Hữu Đạo khẳng định đã sắp trở về.
Thế là ba người cứ cách hai ngày, một ngày đều chạy tới xem mấy lần, cũng đã hỏi qua câu này mấy lần.
Kết quả Viên Phương chỉ cười ‘hắc hắc’, vẫn cho câu một trả lời chắc chắn là, “Cái này ta nào biết được, ách. . .” Trong lúc vô tình ngẩng mắt chỉ lên trời liền ngây ngẩn cả người.
Ba người đi tới cũng quay đầu lại nhìn lên theo, chỉ thấy trên không trung có bóng bốn con phi cầm lướt đến, vòng vo ở trên không trung vài vòng về sau, lượn một vòng đáp xuống.
Lúc bốn con phi cầm hạ xuống trong đình viện, thân ảnh một đám người nhảy xuống, không phải mấy người Ngưu Hữu Đạo còn có thể là ai.
“Đạo gia!” Viên Phương tươi cười lên tiếng chào, vung vây tăng bào rất là vui vẻ chạy tới, cộng thêm cái đầu mới cạo trọc lóc rất sáng bóng.
Một đám tăng nhân đang quét dọn vệ sinh đều đứng thẳng dậy, chắp tay trước ngực chào đón.
“Ngươi mặc như thế này vẫn là đẹp nhất đó.” Ngưu Hữu Đạo quan sát Viên Phương trên dưới một chút, cho cái đánh giá xong liền không để ý tới, ngắm nhìn bốn phía, nhìn thấy sơn trang vẫn y như cũ, thỏa mãn gật nhẹ đầu.
Ba vị chưởng môn đi tới, Hạ Hoa mở miệng trước cười chào, “Đạo gia!”
Cái chào này đã chính thức đổi tôn xưng, khiến cho Phí Trường Lưu với Trịnh Cửu Tiêu nhìn nhau, sau đó hai người cũng lần lượt chào hỏi, “Đạo gia.”
Ngưu Hữu Đạo cười tủm tỉm, đánh giá ba người một lượt, cuối cùng nói: “Gần đây nhất đã vất vả rồi.”
“Đúng đó.” Hạ Hoa cười khanh khách đáp, sau đó lại đi đến một bên, xắn lấy cánh tay Quản Phương Nghi, cười cười nói nói.
Cùng ba vị chưởng môn trò chuyện đôi chút, Ngưu Hữu Đạo giới thiệu mấy người Trang Hồng một chút, ba vị chưởng môn nổi lòng tôn kính chào hỏi.
Sau khi Quản Phương Nghi mang mấy người Trang Hồng đi an trí chỗ ở, Hạ Hoa mới xích lại gần Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Đạo gia, mấy con phi cầm này là của ai zậy?”
Chẳng những là mấy con này, trước đó ba vị chưởng môn liền đã có phát hiện, lúc đám người Công Tôn Bố trở về cũng ‘trâu bò’ đến rối tinh rối mù, tám con phi cầm cỡ lớn, trong đó có ba con là Xích Liệp Điêu, làm bọn hắn nhìn kém chút nữa chảy hết nước miếng.
Kết quả tưởng xong, ai ngờ giờ này lại lòi ra thêm bốn con nữa, có còn nữa hay không trời? Có cảm giác sắp sửa trở thành chi nhánh của Vạn Thú môn luôn rồi.
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Đều là của Hồng Nương đó.”
Ba vị chưởng môn quay mặt nhìn nhau, Ngưu Hữu Đạo thuận miệng lại bổ sung một câu, “Về sau ba phái có việc gì gấp, đều có thể đến mượn dùng.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.