Đạo Quân

Chương 553: Còn nhớ là ngươi còn thiếu ta một chưởng




Chương 553: Còn nhớ là ngươi còn thiếu ta một chưởng
Edit: Luna Huang
Ba vị chưởng môn mừng rỡ, thận trọng khách khí hai câu, đồng thời cũng có lễ vật dâng tặng, bảo người mang đến cho hai người.
Một người chật vật không chịu nổi, bị hai tên đệ tử Lưu Tiên tông lôi vào trong sơn trang, nhấn quỳ gối trước mặt Ngưu Hữu Đạo, chính là Tống Thư.
Một người khác cũng cùng đi theo tới, là Trần Quy Thạc, trong lòng hơi có chút thấp thỏm.
Hắn không phải là bị chộp tới, sau khi đưa thư đến cho tam đại phái về sau, liền phụng mệnh trở về, đến bên này chờ đợi.
Tống Thư quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo, dù có chỗ suy đoán, nhưng vẫn chưa từng có gặp qua Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Ngươi chính là Ngưu Hữu Đạo?”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, “Là ta! Chưa từng gặp qua ngươi, nhưng nhi tử của ngươi ta ngược lại rất là quen thuộc đó.”
Người trước mắt này quả nhiên là kẻ giết nhi tử mình, giết nhị ca, còn diệt cả nhà mình, Tống Thư lúc này bèn giãy dụa gào thét: “Cẩu tặc!”
“Còn dám mạnh miệng!” Phí Trường Lưu ‘hừ’ lạnh một tiếng, nghiêng đầu ra hiệu, hai tên đệ tử Lưu Tiên tông lập tức muốn cho hắn ăn chút đau đớn.
Ngưu Hữu Đạo ngược lại đưa tay lên ngăn trở.
Tống Thư quay đầu qua nhìn chằm chằm ba vị chưởng môn, giận mắng: “Tiểu nhân phản chủ, các ngươi sẽ chết không yên lành!”
Hạ Hoa Lãnh cười, “Phản chủ? Ngươi thật đúng là coi Tống gia ngươi quá ra gì rồi, không biết đây là thiên hạ của tu sĩ sao?”
Ngưu Hữu Đạo không có để ý Tống Thư nói gì, nhìn về phía Trần Quy Thạc đang có chút câu nệ bên cạnh, mỉm cười nói: “Những năm này vất vả cho ngươi, làm không tệ đó. Thiệu Bình Ba không dễ bị lừa gạt, chuyện tình vừa ra, hắn cũng đã đoán được vấn đề nằm ở đâu, phía Thiệu Bình Ba bên kia ngươi đừng trở về nữa, về sau liền an tâm ở chỗ này tu luyện đi.”
“Tạ ơn Đạo gia.” Trần Quy Thạc chắp tay cám ơn.
Tống Thư lại quay đầu qua nhìn hắn mắng, “Uổng cho ta mắt bị mù, lại đi tín nhiệm ngươi như vậy, những năm này ta có bạc đãi qua ngươi gì không? Lương tâm ngươi bị chó ăn rồi sao?”

Trần Quy Thạc lập tức phản mỉa mai: “Tống Thư, tên khi sư diệt tổ ngươi cũng không cảm thấy ngại khi giảng lương tâm sao?”
Tống Thư còn muốn mắng nữa, đã bị Phí Trường Lưu ra hiệu cho đệ tử khống chế không cho phát ra âm thanh gì được nữa.
Phí Trường Lưu hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, người này phải xử trí như thế nào?”
Đem người đưa đến tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo, hỏi xử trí như thế nào là một chuyện, cũng là muốn nhắc nhở Ngưu Hữu Đạo, đừng quên công lao của bọn hắn.
Trần Quy Thạc lại chắp tay nói: “Đạo gia, ta nguyện tự tay đâm chết tặc này!”
Ngưu Hữu Đạo từ từ lắc hai tay chống kiếm hai lần từ chối, nhìn chằm chằm Tống Thư xem xét một hồi, chợt nhẹ nhàng nói: “Đã bắt được hung thủ diệt môn Tống gia rồi, phái người áp giải tới kinh thành, giao cho triều đình, để cho triều đình xử trí đi.”
Trần Quy Thạc nghe nói vậy có chút gấp, hắn sợ bị Tống Thư trả thù, “Đạo gia, Tống Cửu Minh ở kinh thành có rất nhiều nhân mạch, áp giải đi kinh thành sợ là. . .”
Ngưu Hữu Đạo ngắt lời nói: “Tốt, cứ làm như vậy đi. Ta là người không thích chém chém giết giết, cũng không thích tạo sát nghiệt, dính máu tanh.”
Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu nghe vậy nhíu mày, đối với lời này của hắn có chút có xem thường, bất quá vẫn là làm theo ý hắn, bảo người ta mang xuống xử lý.
Tống Thư một đường bị kéo đi cứ ngoài đầu nhìn chằm chằm phía bên này, vẫn còn không cam lòng, hận cực, năm đó làm sao cũng không có nghĩ đến, một  Tống gia to như vậy lại bị một tên tiểu nhân vật của Thượng Thanh tông làm cho tan nhà nát cửa, nếu sớm biết như vậy, liền đã sớm nên giết chết cho rồi, thế nhưng giờ đã không có thuốc hối hận để uống rồi.
Ngưu Hữu Đạo thì ngay cả nhìn hắn nhiều thêm một chút cũng không thèm.
Trịnh Cửu Tiêu vẫn còn do dự, nhắc nhở một chút, “Đạo gia, vị tiểu huynh đệ này nói cũng không sai, trong kinh thành Tống Cửu Minh ít nhiều gì còn có ít môn sinh, bạn cũ, một khi để hắn trốn qua được một kiếp mà nói, sợ là sẽ nghĩ tất cả biện pháp để trả thù.”
Ngưu Hữu Đạo bình bình tĩnh tĩnh nói: “Làm người không cần phải làm quá tuyệt, áp giải tới kinh thành, nhìn xem tạo hóa của hắn đi.”
Có chút ý tưởng thật sự, nhưng hắn cũng không cần thiết nói cho mấy người này biết, chỉ là một tên Tống Thư, với hắn mà nói, không đáng để lo, hiện tại hắn còn cần sợ Tống gia làm khó dễ sao? Giết Tống Thư cũng không thể khiến hắn có chút vui vẻ gì.
Triều đình Yến quốc bên kia, chỉ cần không ngốc, chuyện cho tới bây giờ đại khái đều đã rõ ràng, Ngưu Hữu Đạo hắn mới là hắc thủ phía sau màn diệt môn Tống gia, hắn hiện tại coi Tống Thư là hung thủ, muốn áp giải tới kinh thành, bất quá chỉ là muốn dùng cái mạng của Tống Thư này để thử xem thái độ của triều đình Yến quốc hiện tại đối với bên này mà thôi.

Hắn trước kia giết Yến sứ, lấy Băng Tuyết các ra hù dọa Yến Đình chỉ có thể hù dọa trong nhất thời, sau khi bên này đã trải qua những chuyện này, Yến Đình há có thể không nhìn ra mánh khóe nữa sao?
Thương Triều Tông lấy được Nam Châu từ trong tay Chu Thủ Hiền kỳ thật cũng chưa có được bao lâu, dư ba của nó vẫn còn tồn tại.
Triều đình Yến quốc sẽ không cam tâm từ bỏ Nam Châu, nhất là Yến hoàng Thương Kiến Hùng kia.
Người khác còn dễ nói, riêng nhi tử Thương Kiến Bá chiếm Nam Châu, lại còn có thế phát triển an toàn nữa, chỉ sợ là Thương Kiến Hùng ăn ngủ cũng không yên.
Trước đó không có nhúc nhích Nam Châu, là do có đủ loại nguyên nhân, Thương Triều Tông là người được chính triều đình sắc phong, là thứ sử Nam Châu danh chính ngôn thuận, Thương Kiến Hùng không thể lập tức trở cờ tự đánh mặt mình được, chỉ có thể là tạm thời nhẫn nại. Thứ yếu, Yến Đình cũng không phải kẻ điếc kẻ đui mù, khi biết bên này muốn tranh đấu với Thiên Ngọc môn, nên đoán chừng Yến Đình đang tính ngồi ngoài xem hổ đấu, tùy thời sẽ ra tay đây.
Đoán chừng Yến Đình cũng không nghĩ tới Thiên Ngọc môn sẽ bị đá ra theo loại phương thức này, nên mưu đồ đã bị phá diệt.
Mà bây giờ tam đại phái lại trực tiếp nhúng tay vào chuyện Nam Châu và Bắc Châu, hai châu đang còn giao tiếp chuyển đổi, vì để thuận lợi lấy lại Bắc Châu, Yến Đình tạm thời cũng sẽ không có hành động thiếu suy nghĩ gì.
Thế nhưng chờ đến khi những chuyện này qua đi thì sao? Sợ là mưa gió sẽ lại nổi lên!
Trước đó tranh đấu các kiểu nhao nhao hỗn loạn, nói cho cùng đều là hắn và Thương Triều Tông muốn ngồi cho an ổn mảnh đất này.
Bây giờ nội bộ Nam Châu đã ổn định, hắn cũng bắt lấy thời cơ có lợi, cấp tốc dọn dẹp một chút cản trở, cũng lấy việc thu hồi được Bắc Châu nịnh nọt tam đại phái.
Ngoại an nội yên, nội bộ ổn định rồi, ánh mắt của hắn lại cấp tốc ngóng về phía triều đình Yến quốc, đây trước mắt là uy hiếp lớn nhất của Nam Châu, hắn không có khả năng ngồi đợi triều đình Yến quốc xuất thủ rồi mới bị động ứng đối.
Thấy hắn nhất định phải làm như vậy, Phí, Hạ, Trịnh cũng chỉ đành thôi.
Bây giờ vị này đối với ba phái mà nói, đã tích lũy đầy đủ uy tín tín nhiệm.
Uy tín không phải mấy chốc là có thể tạo thành, mà là từng chuyện từng chuyện thật sự sinh ra kèm theo đầy đủ uy lực chấn nhiếp, lúc trước Nam Châu chiến tranh, nếu mà Ngưu Hữu Đạo đã có được uy tín như hôm nay, thì ba phái có nào dám lưng chừng lắc lư.
Chuyện Tống Thư cho qua, không đề cập tới nữa, Ngưu Hữu Đạo có an bài khác với ba phái.

Đầu tiên là kêu ba phái chọn lựa ra một chút nữ đệ tử tinh anh, tới chiếu cố sinh hoạt thường ngày của Trang Hồng, bất kể có phải là con tin hay không, dù sao cũng là đệ muội của Ngọc Thương, lại là nữ nhân nữa, để nam nhân chiếu cố không tiện lắm, vẫn là nữ nhân thì thích hợp hơn.
Thứ yếu là bên này sẽ không để cho Quách Hành Sơn ở lại trong sơn trang, mà để cho nó ở lại dưới núi, để ba phái phái mấy tên đệ tử thay phiên nhau nhìn chằm chằm, chỉ cho phép Quách Hành Sơn vào trong sơn trang thăm viếng hai mẫu tử Trang Hồng mỗi ngày một lần.
Ba vị chưởng môn hiếu kỳ, vì sao thế?
Không có vì sao hết, Ngưu Hữu Đạo bảo bọn hắn cứ làm theo.
Nói đến chiếu cố cái, Hạ Hoa chợt cười nói: “Đạo gia, ta có một vị nữ đệ tử, coi như cũng thông minh lanh lợi, chỗ ngươi bên này trên cơ bản đều là nam nhân, không có cẩn thận bằng nữ nhân được, bình thường ngươi sinh hoạt cũng cần có một nữ nhân cẩn thận tới chiếu cố, nếu Đạo gia không có ý kiến, ta liền bảo nàng đến chỗ ngươi bên này làm việc vặt giúp cho.”
Hai người Phí, Trịnh liếc mắt nhìn nhau một cái, biết đại khái nữ đệ tử Hạ Hoa nói kia là ai, là một nữ đệ tử như hoa như ngọc.
Đoán chừng Hạ Hoa coi như không cần nói cái gì với nữ đệ tử kia, thì bằng với điều kiện bây giờ của Ngưu Hữu Đạo, cũng đã có đầy đủ lực hấp dẫn rồi.
Mà Ngưu Hữu Đạo tuổi còn trẻ, bên người lại không có nữ nhân, thật muốn trường kỳ sớm tối ở cùng với một nữ nhân như hoa như ngọc mà nói, hai người sợ là sớm muộn gì cũng sẽ cuốn lấy nhau.
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Không cần phiền toái vậy.”
Hạ Hoa cười ha ha nói: “Đạo gia không ngại nhìn người trước thử, hình dạng không chê, tay chân cũng chịu khó lắm.”
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Hình dạng đẹp lại càng không được, Hồng Nương đó là bình dấm chua a.”
Lời này không khác gì thừa nhận là có một chân với Quản Phương Nghi rồi, Hạ Hoa ngượng ngùng cười một tiếng, đành phải thôi, Quản Phương Nghi là tâm phúc của Ngưu Hữu Đạo, đích thực không tiện đắc tội.
Ngưu Hữu Đạo lại không ngốc, lòng dạ biết rõ, chỉ không phá ra mà thôi.
Thân là người từng trải, cũng biết bản thân mình ở độ tuổi này rất dễ dính, tránh không được sẽ có lúc lỡ ‘làm’ một chút.
Tâm hắn như mặt hồ không gợn sóng, sẽ không dễ dập dờn với người khác, tâm đã sớm lặng như nước, không muốn gây thêm phiền toái, cũng không muốn tổn thương một mảnh hảo tâm của người khác, mà Hồng Nương tự nhiên liền trở thành tấm mộc của hắn, trước kia thì tấm mộc của hắn là Hắc Mẫu Đơn.
Có tấm mộc dạng này bên cạnh, trên cơ bản không có ai sẽ lại đề cập chuyện nam nữa gì nữa với hắn, thanh danh đều bị Hồng Nương làm cho hỏng rồi, nếu như còn có người muốn cố dính vào, đó chính là lòng mang ý đồ xấu.
Nói đến Hắc Mẫu Đơn, sau khi chưởng môn ba phái rời đi, Ngưu Hữu Đạo ra khỏi sơn trang, đi đến đỉnh núi phụ cận, dừng lại bên cạnh nấm mồ dưới tàng cây, tiện tay nhổ đi mấy cây cỏ dại, chống kiếm ở trước người, đưa lưng về phía nấm mồ, trông về phía xa xa.

“Đang nghĩ gì thế.” Quản Phương Nghi không biết từ lúc nào đi đến bên cạnh hắn.
Không biết vừa rồi bản thân nàng vừa phát huy ra tác dụng bia đỡ đạn, cũng không biết từ khi nàng đến bên này tới nay, nàng chính là tấm mộc của Ngưu Hữu Đạo.
“Cảnh sắc không tệ ha.” Ngưu Hữu Đạo thuận miệng trả lời qua loa một câu.
“Thôi đi, toàn là rừng thiêng nước độc.” Quản Phương Nghi khinh thường lên tiếng, ngoài miệng luôn luôn không có lời gì tốt đối với nơi này. “Đúng rồi, ba môn phái này từng lén phéng qua với Thiên Ngọc môn, không biết có lại tiếp tục chơi lắc lư với Đại Thiền sơn nữa hay không, từng có vết xe đổ, có thể yên tâm được sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Là người sao có thể không có tư tâm, đều tự có lựa chọn, lựa chọn rồi thì tự gánh lấy hậu quả, bọn hắn nguyện ý lựa chọn ai, là vấn đề nhãn quang của chính bọn hắn. Không giữ được bọn hắn, nói rõ vấn đề xuất hiện ở ngay chính trên người chúng ta, là vấn đề của tự thân chúng ta, trách không được người khác.”
“Nói mà chả khác gì là không nói.” Quản Phương Nghi ‘xùy’ một tiếng, lại nói: “Vương gia gửi thư, được biết người ở trong sơn trang quay trở về, nên đoán chừng chúng ta cũng sắp sửa trở về, bèn gửi thư hỏi chúng ta khi nào về tới, muốn tới gặp ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Hồi tin nói cho hắn biết, không cần phiền toái như vậy, Hoàng Liệt không bao lâu nữa hẳn là sẽ tới phủ thành gặp mặt hắn, ta cũng phải ló mặt tới thôi. Mặt khác, phía kinh thành bên kia, vương gia ít nhiều chắc cũng có chút nhân mạch, cũng có chút tai mắt, bảo vương gia chú ý một chút tới phản ứng của triều đình sau khi áp giải Tống Thư tới kinh thành, tình huống ra sao kịp thời truyền đến cho ta bên này. Bảo Công Tôn Bố thông báo cho thám tử phía kinh thành bên kia trọng điểm chú ý tới tin này một chút.”
Tiếng lòng Quản Phương Nghi xiết chặt thốt lên, “Ngươi lại muốn làm cái gì nữa?”
. . .  . . .
Mấy ngày về sau, Ngưu Hữu Đạo đang ngồi khoanh chân ở trong phòng tĩnh tọa tu luyện, Đoàn Hổ gõ cửa đi vào, bẩm báo: “Đạo gia, Bành Ngọc Lan tới, muốn gặp ngài.”
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày, hỏi thầm: “Bành Ngọc Lan? Bà ta tới gặp ta để làm gì?” Phản ứng đầu tiên của hắn là ‘muốn đến báo thù sao’?
Đoàn Hổ: “Không biết, bên người chỉ có hai người, thêm thái độ có chút là lạ.”
“Là lạ? Làm sao lại là lạ?”
“Ta cũng không rõ nữa, không biết có phải là ảo giác của ta hay không, cảm giác thấy thái độ của bà ta có chút hèn mọn.”
Ngưu Hữu Đạo buồn bực, bất kể như thế nào, vẫn là phải ra gặp một chút, xem coi muốn làm cái quỷ gì.
Đợi cho nhìn thấy khách nhân đang đứng ở trong đình đài chờ đợi rồi, Ngưu Hữu Đạo cũng âm thầm thổn thức không thôi, biết tu vi Bành Ngọc Lan bị phế, nhưng không nghĩ tới lại bị già đi nhiều như vậy.
Thái độ cũng đích xác là rất hèn mọn, sau khi nói mấy câu, biết được ý đồ đến đây của đối phương, Ngưu Hữu Đạo trầm mặc.
Tại dưới con mắt trông mong của Bành Ngọc Lan, Ngưu Hữu Đạo từ từ ngẩng mắt lên, liếc nhìn quản gia Thọ Niên của Phượng gia đang đứng ở sau lưng Bành Ngọc Lan, không nóng không lạnh truy vấn một câu, “Thọ quản gia, ta còn nhớ là ngươi còn thiếu ta một chưởng!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.