Đạo Quân

Chương 551: Long tranh hổ đấu




Chương 551: Long tranh hổ đấu
Edit: Luna Huang
Biến cố tại Nam Châu, chính là đại sự, Ngưu Hữu Đạo vốn nên phải trở về tọa trấn, nhưng hắn vẫn không có trở về trông coi.
Kỳ hạn ba ngày đi qua rồi, Ngọc Thương vẫn không có vội vã đưa người trở về.
Chỉ vì trong đàm phán của song phương có mục này, nên phía Ngọc Thương bên này muốn nhìn xem Ngưu Hữu Đạo có thể thực hiện được lời đã nói hay không, có thể đá Thiên Ngọc môn ra khỏi Nam Châu hay không, có thể bày rõ ràng lực ảnh hưởng tuyệt đối với Nam Châu hay không.
Nói trắng ra là chính là muốn xem coi Ngưu Hữu Đạo có thực lực đó hay không, có đủ thực lực để hợp tác với Hiểu Nguyệt các hay không.
“Vâng!” Độc Cô Tĩnh lĩnh mệnh.
Ngọc Thương quay người phất phất tay, dẫn Độc Cô Tĩnh cùng rời khỏi rừng trúc, đi tới một tòa đình viện u tĩnh lịch sự tao nhã nhất Phù Phương viên, cũng là chỗ năm đó Quản Phương Nghi ngủ nghỉ, bây giờ là chỗ ở của hai mẫu tử Trang Hồng.
Hai sư đồ đợi ngoài cửa ra vào một chút, chờ người ở bên trong thông báo xong, được cho phép đã mới tiến vào.
Đi vào trong, nhìn thấy Trang Hồng, Ngọc Thương cho hạ nhân hai bên lui xuống, mới hành lễ với Trang Hồng: “Nương nương!”
Độc Cô Tĩnh không có lui xuống, mà cùng hành lễ theo.
Lúc Ngọc Thương đi gặp Trang Hồng, bình thường sẽ không gặp riêng đơn độc, muốn tránh bị hiềm nghi.
“Quốc sư.” Trang Hồng hơi gật đầu đáp lại, song có chút không kịp chờ đợi hỏi: “Công tử thế nào rồi?”
Ngọc Thương trả lời theo quy củ: “Nương nương yên tâm, mỗi ngày đều phái người tới gặp công tử, công tử mạnh khỏe, rất là ngưỡng mộ tài hoa của Ngưu Hữu Đạo, chăm chỉ học tập.”

“Học tập?” Trang Hồng nói mang theo ý tự giễu: “Thật sự là đi học tập sao?”
Ngọc Thương: “Là đi học tập thật, sau này cũng tính là sẽ đi theo hầu ở bên người Ngưu Hữu Đạo, đoán chừng cũng sắp theo Ngưu Hữu Đạo về Yến quốc Nam Châu rồi.”
Trang Hồng giật mình, có chút gấp, “Các ngươi muốn đưa công tử đi? Ngọc Thương, các ngươi muốn làm gì?”
Ngọc Thương khom người thở dài, “Nương nương chớ gấp, đích thật là đưa công tử đi học tập thật. Nương nương, tuổi công tử cũng đã không nhỏ, đã gần trưởng thành, một mực tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, cuối cùng cũng phải ra ngoài nhìn ngắm chút việc đời. Nương nương nếu thấy không yên lòng, có thể đi theo học thử.”
“. . .  . . .” Trang Hồng nghe vậy mặt mũi đầy kinh ngạc, những người này một mực luôn hạn chế nàng ra ngoài, hiện có thể thả nàng rời đi rồi? Nàng có chút không thể tin được, “Các ngươi thật sự có thể thả ta đi?”
Ngọc Thương nghiêm mặt lại một chút, “Nương nương cớ gì nói ra lời ấy, hết thảy những gì chúng ta làm cũng chỉ là vì công tử và nương nương mà thôi, thả hay không thả gì chứ, nghe nặng lời quá, chúng thần không chịu nổi đâu!”
Trang Hồng bận bịu khoát tay, đổi giọng, “Quốc sư hiểu lầm rồi, ý của ta là, ta thật sự có thể đi theo công tử tới Nam Châu Yến quốc sao, các ngươi không có đi cùng sao?”
Ngọc Thương nói: “Tiên sinh có nói với công tử, muốn cho công tử ở một nơi có hoàn cảnh rộng rãi, chúng ta sẽ không đi quấy rầy, hi vọng lần này nương nương có thể đi theo chiếu cố tốt cho công tử.”
Trang Hồng có thể nói là mừng rỡ không thôi, thận trọng gật đầu nói: “Nhi tử của ta, ta tự nhiên sẽ chiếu cố tốt, quốc sư không cần phải lo lắng.”
Ngọc Thương: “Có chuyện còn cần phải nhắc nhở nương nương, có nhiều thứ có liên lụy rất lớn, dính đến quá nhiều sinh tử của người khác, một khi để cho người ta biết được, sẽ có rất nhiều người gây bất lợi cho nương nương với công tử, cái gì không nên nói ra ngoài, một chữ cũng không thể tiết lộ. Mặt khác, công tử không rành thế sự, có một số việc tạm thời vẫn đừng cho công tử biết đến mới tốt, đến thời điểm nên biết tự nhiên sẽ để cho công tử biết được.”
Trang Hồng liên tục gật đầu đáp ứng, “Cái này không cần ngươi nói ta cũng hiểu rõ, ta sẽ không lấy tính mệnh của mình với nhi tử ra làm trò đùa.”
“Nương nương bảo trọng, lão thần giờ đi an bài.” Sư đồ Ngọc Thương chắp tay, khom người cáo lui.
Ra khỏi tiểu viện u tĩnh này, Độc Cô Tĩnh nhịn không được hỏi: “Sư phụ thật sự muốn đưa cả nàng ta đi sao?” Ngụ ý là Ngưu Hữu Đạo cũng không có đưa ra yêu cầu này, chúng ta cần gì phải đưa thêm một con tin nữa cho người ta.
Ngọc Thương thở dài: “Ta cũng không muốn đưa nàng ta đi. . . Được rồi, những gì nàng biết đến cũng không nhiều. Trọng yếu nhất vẫn là công tử, công tử còn ở, nàng mới có giá trị, công tử không ở tại, nàng có ở đó hay không cũng không trọng yếu. Nếu công tử không ở chỗ này, ta trường kỳ giữ một đệ muội quả phụ ở bên người chiếu cố, để người ngoài nhìn thấy nghĩ như thế nào? Mà khi ai thấy qua đều biết đệ muội này rất có tư sắc, muốn không để cho người ta nói này nọ cũng khó khăn. Quay đầu lâu quá không thấy nhi tử, nàng tất nhiên lại muốn tranh cãi đòi gặp. Ai, vẫn là để cho nàng cùng đi đi!”

Độc Cô Tĩnh như có điều suy nghĩ, gật đầu, ngẫm lại cũng đúng, thân phận vị kia bày ra đó, muốn đánh cũng không thể đánh, mắng cũng không thể mắng, quay đầu ba ngày hai bữa tranh cãi muốn gặp nhi tử của mình, đích thật là phiền phức, còn không bằng buông lỏng cho đi.
. . .  . . .
“Mười con phi cầm kia của ta đi đâu rồi?”
Đồng Phương viên, Ngọc Thương đích thân đưa tiễn mẫu tử Trang Hồng, mắt thấy mấy con phi cầm cỡ lớn hạ xuống sân viện, Ngọc Thương tiến đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng hỏi thăm một câu.
“Loại sự tình chém chém giết giết này, xuất hiện tử thương là không tránh khỏi, đều đã chết hết rồi. Ngươi sẽ không coi mấy con này la của nhà các ngươi a? Đây chính là của ta a, trên tay ta cũng có phi cầm mà, ngươi không phải không biết chứ.” Ngưu Hữu Đạo không đau không ngứa phủi sạch hết, hắn ngu gì đi thừa nhận đây là do chính mình bắt lại, bản thân hắn còn bị tổn thất mất ba con đâu.
Ngọc Thương nghe hắn nói mà đau hết cả răng, phát hiện bản thân đúng là tự tìm kích thích mà, không nói lời đối phương là nói thật hay nói xạo, chuyện đi đến loại tình trạng này, người ta không thừa nhận mà nói, ngươi không gô cổ người ta đưa lên đoạn đầu đài mà nói, mơ tưởng người ta phun ra.
Cuối cùng mấy con phi cầm xông lên trời, trời cao lồng lồng, Tề kinh to lớn ở phía dưới cũng dần dần cách xa.
“Tiên sinh, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Đang cùng cưỡi chung một con phi cầm với Ngưu Hữu Đạo, Hạ Lệnh Phái lên tiếng thử hỏi, trong đám người, hắn là đứa hồ đồ nhất, không ai nói cho hắn biết chân tướng cả.
“Đọc vạn quyển sách, bằng đi vạn dặm đường, hỏi nhiều làm gì?” Ngưu Hữu Đạo thuận miệng qua loa.
Oa! Trong lòng Hạ Lệnh Phái lại kinh hô, phát hiện lão sư chính là lão sư, xuất khẩu thành thơ a, tùy tiện một câu đều ẩn chứa đầy triết lý, cũng có thể làm cho hắn ngồi ngẫm nghỉ hồi lâu, mặt mũi lập tức lại tràn đầy sùng bái và ngưỡng mộ.
Quản Phương Nghi nắm lấy cánh tay hắn, hỗ trợ chiếu cố không bị ngã, trên thực tế là tóm lấy, trước khi chưa có xác nhận đã ổn thỏa, dù có đàm luận hợp tác tốt đẹp cũng là vô nghĩa, bên này sẽ một mực nắm mạng nhỏ của Hạ Lệnh Phái ở trong tay.
Khiến cho Ngưu Hữu Đạo ngoài ý muốn chính là, thế mà lại xuất hiện một tình huống ngoài ý muốn, Ngọc Thương thế mà cũng đưa cả Trang Hồng tới tay hắn, đưa cả hai mẫu tử này cho hắn luôn, làm cho hắn có chút không hiểu rõ là có ý gì.

Nếu không phải xác nhận Trang Hồng không phải là tu sĩ, hắn còn có chút không dám tiếp nhận.
Ngọc Thương vốn muốn phái theo mấy người chiếu cố cho hai mẫu tử, sao Ngưu Hữu Đạo có thể giữ nhiều tai hoạ ngầm bên người như vậy được, cuối cùng chỉ đáp ứng cho một tên đệ tử của Ngọc Thương gọi là Quách Hành Sơn đi theo.
Một người cũng không cho, thì cũng không nói được, Ngọc Thương bên kia cũng phải có người để tùy thời có thể xác nhận hai mẫu tử này có phải chăng có an toàn, đồng thời cũng làm người liên lạc giữa hai bên.
Mà Ngọc Thương có thể đáp ứng, cũng vì đã cân nhắc vấn đề an toàn của hai mẫu tử cũng không có gì lớn, bằng mặt mũi Ngọc Thương hắn, mặc kệ ai muốn làm khó dễ Ngưu Hữu Đạo, chỉ nhằm vào mỗi mình Ngưu Hữu Đạo là được, không cần thiết phải động đến người của hắn mà tự tìm phiền phức.
Chỉ cần Ngưu Hữu Đạo không làm loạn, an toàn của hai mẫu tử hẳn là không sao.
Phi hành ở giữa trời cao, mặt mũi Trang Hồng đầy thư sướng vui vẻ, ánh mắt lưu luyến ngắm nhìn mỹ cảnh thiên địa.
Những năm này, nhìn như được cung phụng, kỳ thật trong nội tâm nàng rõ ràng, trên thực tế là đang một mực bị giam lỏng, chưa đến 20 tuổi liền phải thủ tiết, cấm túc đến bây giờ cũng chỉ mới chừng 30 tuổi, một thời thanh xuân nhất của nữ nhân cứ như vậy ở trong cô đơn lãnh lẽo vượt qua, tâm tình rất chi là tịch mịch, cõi lòng luôn hướng tới bên ngoài, phải trải qua như vậy cảm giác như nào là có thể nghĩ.
Bây giờ được thả, trong lòng vui sướng không cách nào hình dung, tựa như là chim chóc được xổ lồng bay đi.
Quản Phương Nghi quay đầu nhìn lại Tề kinh xa xa, lại rời khỏi Tề kinh, tâm tình cũng có chút cảm khái, khác biệt so với lần thứ nhất rời đi.
Lại nhìn lại Hạ Lệnh Phái đang bị khống chế trong tay, lại nhìn xem Ngưu Hữu Đạo đang đứng ở phía trước đón gió mây, trong lòng càng thêm cảm khái.
Cái gì gọi là năng lực, cái gì gọi là thủ đoạn, đoạn đường này nàng xem như là chân chính nhìn thấy.
Tại Vạn Thú môn đối mặt nguy cơ tìm tới, mặc cho sóng gió nổi lên, vẫn bình ổn còn thuyền thả cần câu cá.
Nàng còn đang trong sự ngơ ngác, thì vị này đã là hóa giải hết nguy nan vô hình từ bốn phương tám hướng, trở tay gọi gió phản kích đầy khí thế.
Tại Vạn Thú môn quỷ quyệt thò tay, vớt năm con phi cầm tới tay, thuyết phục Đại Thiền sơn tin tưởng, truy sát đến Bắc Châu, bức Thiệu Bình Ba chạy đi. Lại truy sát Thiệu Bình Ba đến Tề kinh, lần nữa làm cho Thiệu Bình Ba trốn sang Tấn quốc. Mò ra thân phận của Ngọc Thương, bị Hiểu Nguyệt các truy sát, dưới tình huống cho dù là ai cũng muốn chạy mất dép, vị này lại quay trở về Tề kinh, xâm nhập vào hang hổ, lật tay thành mây, trở tay thành mưa, lấy hạt dẻ từ trong lò lửa, cầm người từ trong tay Hiểu Nguyệt các bình yên trở ra.
Trong lúc đó đã lặng yên không một tiếng động quấy cho Nam Châu cùng Bắc Châu long trời lở đất, cuối cùng phất tay một cái, quét sạch từ nam tận bắc trở về.
Mà Thiệu Bình Ba cũng không phải là hạng người bình thường, liên thủ với Thiên Ngọc môn ra tay, sau khi thất thủ thì lại tự chịu tù để chứng minh trong sạch, ngay thời điểm nguy cấp không coi Đại Thiền sơn ra gì, ung dung không vội thoát thân. Thân bị vây hãm trong Tề kinh cũng kịp thời hóa giải tình thế nguy hiểm, ngay cả khi thế đơn lực bạc, vẫn đùa giỡn chư quốc ở trong lòng bàn tay, khiến cho bên đó nhiều lần truy sát hụt. Cuối cùng càng thêm không thể tưởng tượng được, bằng thân một chó nhà có tang tới Tấn quốc lại được quang vinh hoàng bào choàng thân, từ thất thế trong nháy mắt xoay chuyển, thu được càng thêm cường thế trợ lực, cuối cùng làm cho bên đó sợ ném chuột vỡ bình, lặng lẽ hành quân không còn dám vọng động, rơi vào cái thế hươu chết vào tay ai còn chưa biết.

Hai người là long tranh hổ đấu.
Kẻ bại càng mạnh thêm, không bị rơi vào thế hạ phong, được thế của Tấn quốc.
Bên thắng thu lợi, thắng lợi trở về, cũng đã nhận được trợ lực của Hiểu Nguyệt các.
Thắng bại lưng chừng, trong thắng có thắng, mà trong bại cũng có thắng.
Quản Phương Nghi ý thức được, cũng nhìn thấy rõ, hai người này buông tay đánh cược một lần, chẳng những không có tiêu hao lẫn nhau, ngược lại đều đẩy đối phương lên tầng thứ cao hơn, đã làm cho quần hùng thiên hạ đều chú ý tới.
Một đường đi theo, tận mắt nhìn thấy, Quản Phương Nghi chân chính là nhìn thấy mà than thở, đối mặt hai tên tuổi còn quá trẻ này, nàng nhiều lần có loại cảm giác nhiều năm qua đã sống vô dụng quá rồi.
Những thứ khác không biết, nhưng có một chút là nàng minh bạch, tùy tiện một chuyện gì của hai tên này rơi vào trên người nàng, đều có thể dễ dàng đè cho nàng chết, nàng thật sự gánh không nổi.
. . . . . .
“Là nhi tử của huynh đệ kết nghĩa với Ngọc Thương tiên sinh ư?”
Nam Châu phủ thứ sử, chạng vạng tối, trong sân vườn, lúc một đám người đang dạo bước, Lam Nhược Đình mang đến một tin tức, Mông Sơn Minh nghe xong ngạc nhiên hỏi lại.
Lam Nhược Đình gật đầu: “Đúng vậy, không có sai, tin tức đã truyền ra khắp nơi, có người tự mình đi tìm Ngọc Thương tiên sinh xác minh rồi, xác nhận không có sai.”
Mấy người quay mặt nhìn nhau, Ngọc Thương tiên sinh có danh vọng không tầm thường, môn hạ học sinh ở khắp chư quốc, người nào không phú thì quý, Đạo gia thế mà lại trở thành lão sư của chất tử Ngọc Thương tiên sinh luôn.
Mông Sơn Minh lắc đầu cười khổ, “Vị Đạo gia này, thật đúng là khiến cho người ta không còn lời nào để nói.”
Đúng lúc này, một tên thân vệ chạy tới, bẩm báo nói: “Vương gia, mẫu thân vương phi  Bành Ngọc Lan tới bên ngoài phủ, muốn gặp Mông soái.”
Mọi người đều có cảm xúc giống nhau, mặt Thương Triều Tông đen lại, “Bà ta còn mặt mũi đến à, còn muốn giết ta hay sao? Liền nói không gặp!”
Một trận biến cố, có nhiều huynh đệ bị giết như vậy, có thật nhiều lão nhân bên cạnh phụ thân hắn bị vẫn lạc, mà lại còn do người nhà vợ hắn làm, để hắn biết phải làm sao bây giờ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.