Đạo Quân

Chương 543: Có đói khát đến mức thành như vậy không trời?




Chương 543: Có đói khát đến mức thành như vậy không trời?
Edit: Luna Huang
Thấy hắn còn có tâm tư đi lải nhải cái này, Quản Phương Nghi ngẫm lại cũng đúng, Kim Vương Hùng nha, nhục thân cường hãn không phải người bình thường có thể so sánh, nên cũng liền mặc kệ hắn, để đó giúp sau.
Sau lưng truyền đến động tĩnh, Viên Phương nhìn lại, nhìn thấy một tên sát thủ đang rên rên co giật, cố sức bò lên, chính là tên bị hắn đụng bay kia.
Viên Phương lập tức nhìn chung quanh, chợt lộn nhào sang một bên, nhặt được một thanh kiếm, vọt thẳng tới.
Phốc! Tên sát thủ kia vừa mới chống tay ngồi dậy, lại bị ngã xuống, ngực bị Viên Phương cho một kiếm đâm xuyên.
Viên Phương rút kiếm ra, lại đâm, lại rút, lại đâm.
Liên tục đâm mấy kiếm, giết cho đến khi đối phương nằm rạp trên mặt đất không còn nhúc nhích, Viên Phương mới chống kiếm đứng đó thở hồng hộc, miệng mũi có máu tươi tí tách nhỏ xuống, cũng đã bị nội thương không nhẹ.
Viên Phương ngồi bệt xuống một bên, lấy thuốc trị thương ra ăn vào xong, lại đưa tay sờ soạng lên trên người tên thích khách, lôi ra nào là kim phiếu các loại, liền lập tức nhét hết vào trong tay áo của mình.
Quản Phương Nghi câm nín.
Đặt Trần bá xuống, Quản Phương Nghi lại tiếp tục đi tìm Hứa lão lục và lão Thập Tam, cả hai đều đã bị trọng thương rơi vào hôn mê, nàng bèn dần dần cứu chữa.
Cuối cùng mới tìm được Viên Cương, lần này Viên Cương bị thương nặng hơn so với thời điểm tại Huyễn Giới, đang hôn mê, miệng mũi có máu tươi chảy ra rất nhiều, một đôi cánh tay càng là bị chấn vặn vẹo biến dạng đến không thể tưởng tượng nổi.
Phát hiện vẫn còn hít thở, Quản Phương Nghi lại lấy ra một viên Thiên Tể Đan, đang tính cho hắn ăn, bỗng nhiên hai mắt Viên Cương chởt mở ra nhìn nàng.
“Không cần đâu.” Viên Cương giọng suy yếu nói, coi như vẫn tính là còn ổn.
Quản Phương Nghi không hiểu khuyên, “Ngươi bị thương rất nặng.”
Viên Cương: “Không cần, giúp ta nắn lại xương hai cánh tay trở về lại vị trí cũ là được.”
Quản Phương Nghi ‘xùy’ một tiếng, không dong dài nữa, cất linh đan vào, có điều vẫn là động thủ giúp hắn nắn xương cánh tay lại về vị trí cũ.

Coi như Viên Cương không nói, nàng cũng muốn làm giúp, không phải vậy với hai cánh tay bị vặn vẹo biến dạng thành thế này, chỉ có phục linh đan thôi cũng là vô dụng.
Lúc di chuyển uốn nắn xương hai cánh tay cho hắn, hô hấp Viên Cương rõ ràng đã trở nên gấp rút hơn, đau đớn đến toát cả mồ hôi lạnh.
Sau khi nắn lại xương hai cánh tay bị vặn vẹo của hắn về lại vị trí cũ xong, để hai tay hắn nằm ngang, Viên Cương một mặt đầy mồ hôi, nhắm hai mắt lại, hô hấp dần dần trở nên có tiết tấu hơn, trên miệng mũi bắt đầu có sương đỏ tuần hoàn ra vào theo nhịp hô hấp,  phần bụng dần dần cũng nhô lên hình bán cầu, nhấp nhô lên xuống.
Quản Phương Nghi kinh nghi bất định quan sát một lúc, có chút không hiểu tình huống này là gì.
Cũng không có ở đó trông coi hoài, đứng dậy quay đầu nhìn, rồi nhún người bay về phía chỗ Ngưu Hữu Đạo bên kia, không dám áp sát lại quá gần, giữ một chút khoảng cách nhìn xem.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu qua nhìn nàng, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Quản Phương Nghi nhìn chằm chằm Ngân nhi, vừa giận lại vừa sợ nói: “Sao có thể không có chuyện gì được? Trên tay lão nương tổng cộng chỉ có ba tấm Thiên Kiếm Phù, đã bị dùng mất hai tấm, toàn bộ còn dùng ở trên đầu nàng ta. Còn có thương thế của đám Trần bá nữa, nếu không phải ta có thánh dược chữa thương Thiên Tể Đan, tính mệnh của bọn hắn sợ là đã không giữ được nữa rồi. Số Thiên Tể Đan bị tiêu hao, còn có những tấm Khai Sơn Phù kia, món nợ này phải tính như thế nào đây?”
Nàng đem toàn bộ món nợ này tính lên trên đầu Ngân nhi.
Ngưu Hữu Đạo dựng một ngón tay chỉ lên trên không, nói: “Đều là của ngươi hết.”
Quản Phương Nghi ngẩng đầu nhìn lên, ngạc nhiên, trên không trung có mười con phi cầm cỡ lớn đang bay vòng quanh, trong đó có ba con Xích Liệp Điêu, đôi mắt sáng tròn to của nàng không khỏi chớp chớp.
“Nói thiệt đúng là dễ nghe, quay đầu còn không phải do ngươi muốn xử trí sao liền xử trí như thế a.” Quản Phương Nghi hừ lạnh nói.
Ngưu Hữu Đạo: “Nhanh thu thập đi, xem coi còn có người nào còn sống hay không, không nên để lại người sống, phải hủy thi diệt tích.”
Quản Phương Nghi quay lại, quan sát ngắm chừng đại khái vị trí từng người bị Ngân nhi truy sát nằm rải rác bốn phía, lại quay đầu lại hỏi: “Có muốn lột che mặt của bọn hắn ra nhìn thử không, điều tra để biết thêm về lai lịch của bọn hắn không?”
Ngưu Hữu Đạo ở một bên vừa đang giúp Ngân nhi hóa giải yêu lực trong cơ thể nàng, vừa nói: “Không cần làm vậy, tốc độ phản ứng của Hiểu Nguyệt các nhanh hơn chúng ta, những người này một khi đã bị mất đi liên hệ, Hiểu Nguyệt các sẽ lập tức sẽ chặt đứt tất cả những mối liên quan đến bọn hắn, có tra cũng sẽ không ra được trò gì. Cũng không có đủ thời gian để làm, hồi sau bọn hắn không liên lạc được với bên này, Hiểu Nguyệt các khẳng định sẽ cử người tới xem xét, không cần lề mề nữa, mau chóng làm đi!”
Quản Phương Nghi ngẫm nghĩ, đúng là như thế thật, liền cấp tốc lách mình chạy đi làm.
Sau khi chạy một vòng thanh lý hiện trường xong xuôi, ở trong đám thích khách hoàn toàn chính xác có không ít người chưa chết, hơn phân nửa đã bị đánh thành trọng thương.

Quản Phương Nghi phát hiện một cái hiện tượng rất có ý tứ, phàm là kẻ dám phản kháng hoặc động thủ, phần lớn đều bị Ngân nhi giết chết, ai không có phản kháng, trên cơ bản thì cũng chưa chết.
Nàng và Viên Cương là một ngoại lệ, nàng là bởi vì lợi dụng năng lượng Thiên Kiếm Phù hộ thể, về phần Viên Cương, nhục thân của hắn thì quá biến thái đi.
Kẻ không chết, như lời Ngưu Hữu Đạo nói, không lưu người còn sống, đều bị Quản Phương Nghi tru sát!
Dưới ánh chiều tà, Ngưu Hữu Đạo buông lỏng tay ra.
Ngân nhi đã khôi phục lại nguyên dạng, cũng mở hai mắt ra nhìn hắn, vẫn là một mặt đầy vẻ ngây thơ kia, reo lên, “Đạo Đạo!”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Ngươi có biết mình vừa làm chuyện gì hay không?”
Vẻ mặt Ngân nhi vô cùng nghi hoặc.
Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ một mảnh thảo nguyên bừa bộn xung quanh, Ngân nhi quay đầu lại nhìn một chút, lại quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì.
Ngưu Hữu Đạo bó tay rồi, không biết nên nói nàng thế nào cho phải.
Bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trên không trung, phi cầm đang kết thành đội bay tới, lần lượt hạ xuống bên cạnh.
Quản Phương Nghi nhảy xuống đi tới, trên hai bàn tay lộ ra mười ngón tay có đeo mười cái Chỉ Linh, vẻ mặt trông rất hưng phấn, phát đại tài, không muốn hưng phấn cũng khó khăn.
Bất quá sau khi thấy được Ngân nhi lại không cao hứng nổi nữa.
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu qua nhìn về phía mặt trời đã sắp lặn xuống đường chân trời, đưa tay ra cởi áo choàng, dưới ánh mắt khó hiểu của Quản Phương Nghi lột bỏ áo khoác, cầm một ống tay áo đưa lên đặt ở trước mũi ngửi ngửi.
Không có ngửi ra mùi gì dị thường, lại nhìn ngó trời chiều một chút, lục trong trí nhớ xem vị trí nơi Ngọc Thương đã chạm qua.
Quả nhiên, tại chỗ cánh tay, nơi Ngọc Thương cầm nắm qua, thấy có chút bóng loáng phản ra, giống như là dính một lớp phấn sáp nhàn nhạt.

“Gì vậy?” Quản Phương Nghi hỏi thăm.
“Ta đã cảm thấy kỳ quái, chúng ta cưỡi phi cầm, làm sao bọn hắn có thể chặn đường chuẩn xác như vậy được. Kém chút thuyền lật trong mương rồi, Ngọc Thương đã động tay động chân trên người ta, lão già này thủ pháp thành thạo vô cùng, thế mà lừa gạt được con mắt của ta.” Ngưu Hữu Đạo tiện tay vẩy một cái, áo khoác bị chấn vỡ thành bột mịn theo gió bay đi.
Quản Phương Nghi: “Phải làm sao bây giờ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đối phương đã biết chúng ta muốn đi Vô Biên các rồi, Vô Biên các bên kia không thể đi tiếp, nếu không còn không biết trên đường lại sẽ xảy ra vấn đề gì nữa. Dựa vào nàng ta, không thể trông cậy vào nàng được.” Giơ cái cắm hất về phía Ngân nhi.
Quản Phương Nghi gật đầu rất tán thành, vị Yêu vương này cố nhiên lợi hại, nhưng mà thời điểm phát tác căn bản không thể yên lòng nổi, phát tác lên còn đáng sợ hơn cả địch nhân phái sát thủ tới nữa là, chẳng phân địch ta, hết thảy đều đánh ngã.
Sát thủ chí ít còn có thể ngăn cản được một chút, chứ đối mặt vị này ớ, liền biện pháp ngăn chặn cũng chẳng có.
Nàng cũng không có nhiều Thiên Kiếm Phù để dùng bảo mệnh như vậy, huống chi cũng không dám cam đoan là vị này sau khi đánh một kích thì liền sẽ dừng tay, vạn nhất nàng bồi thêm một kích nữa, lúc đó Thiên Kiếm Phù cũng không thể bảo vệ được nàng, cho nên thật sự không thể trông cậy vào vị này.
Ngân nhi tựa hồ không biết là đang nói bản thân nàng, thỉnh thoảng cúi đầu kéo y phục của mình lên, ngón tay móc vào lỗ rách, có vẻ như kỳ quái vì sao y phục lại bị rách.
“Không đi Vô Biên các vậy nên đi đâu đây? Đối phương sẽ không từ bỏ đâu.”
Ngưu Hữu Đạo: “Bảo bọn hắn trước tiên đi tìm một nơi nào đó tránh trước một chút, chúng ta đi một chuyến về lại Tề kinh, tìm lão già Ngọc Thương kia tính sổ sách đi.”
Hai mắt Quản Phương Nghi trừng lớn, “Quay về Tề kinh, ngươi điên rồi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Điên? Ngươi yên tâm, không điên được, trước đó còn không dám hoàn toàn xác định, vẫn còn muốn đi tìm cái chỗ an ổn ở tạm trước rồi lại phụng bồi, bây giờ nếu như đã xác nhận rồi, vậy liền vạch mặt tới luôn. Đến mà không trả lễ thì không hay. . . Viên Phương đang làm cái gì vậy?” Ánh mắt khóa chặt Viên Phương đi đứng còn chưa vững đang lội ngược lội xuôi trên thảo nguyên.
Quản Phương Nghi quay đầu nhìn theo, “Hắn nói chuyện hủy thi diệt tích giao cho hắn làm cho, hắn nói hắn là người xuất gia, muốn giúp siêu độ cho người chết.”
Siêu độ? Ngưu Hữu Đạo hồ nghi: “Người xuất gia? Lừa gạt ai đây, hắn có lòng tốt đó?”
Quản Phương Nghi cười khổ: “Hình như là đang tìm kiếm tài vật trên thi thể đối phương, đã bị thương thành như thế mà vẫn còn đi nhớ thương mấy thứ này, vì thế hắn chẳng từ chối vất vả, không để ý trọng thương, ta xem như là phục hắn luôn rồi. Bình thường ta cũng không có cắt xén tiền cho hắn, cũng không thấy hắn cần phải tiêu cái gì, có đói khát đến mức thành như vậy không trời?”
“Ha ha! Đúng rồi.” Ngưu Hữu Đạo bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Bên này sau đó nhanh chóng hành động, cho mấy người trọng thương lên phi cầm, dù sao phi cầm có nhiều, ba người còn có thể thi pháp được vừa khống chế vừa chiếu cố người.
Rời xa khỏi bên này về sau, tìm một cái sơn cốc ẩn nấp.
Mấy người cũng đã mất đi phương tiện liên hệ với bên ngoài, mấy con Kim Sí ở trong lồng lão Thập Tam đeo trên người, đã bị Ngân nhi một cánh đập cho thành thịt vụn, toàn bộ bị đập chết, cần phải lần nữa tạo dựng đường dây liên lạc.

Sau khi sắp xếp cẩn thận cho mấy người bị thương xong, cho Viên Phương ở lại trông coi chiếu cố.
Viên Phương lập tức cảm nhận được trách nhiệm rất trọng đại,  hỏi thăm  “Đạo gia, các ngươi chuẩn bị đi đâu?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không nên hỏi, cũng không cần đoán, trông kỹ bọn hắn là được.”
Viên Phương có chút sợ hãi nói: “Đạo gia, ngươi cùng Hồng Nương đi rồi, nơi này đều đã bị thương thành dạng này, một mình ta sợ là chiếu khán không đủ, lỡ như người Hiểu Nguyệt các lại đuổi theo, ta ngăn không được a!”
Ngưu Hữu Đạo: “Đã cắt đứt manh mối truy tra của bọn hắn rồi, hẳn là sẽ không tìm thấy các ngươi được nữa. Nếu thật sự tìm tới được, không cần cản, cũng đừng phản kháng, để cho bọn hắn bắt, không được bao lâu sau bọn hắn liền sẽ phải thả ra thôi.”
Viên Phương kinh nghi bất định.
Ngưu Hữu Đạo không có nhiều lời nữa, cùng Hồng Nương cưỡi một con phi cầm rời đi trong màn đêm. . .  . . .
Mây đen bao phủ Tề kinh, mưa phùn tí tách rơi.
Đã là quá nửa đêm.
Trong rừng trúc Phù Phương viên, trong đình, một con Nguyệt Điệp đậu trên xà nhà phát sáng, Ngọc Thương đứng chắp tay ở trong đình, lẳng lặng đứng chờ hồi lâu, nhìn xem hạt mưa rơi tí tích tí tách trên mái hiên, tâm tình giống y như thời tiết lúc này vậy.
Độc Cô Tĩnh từ trong mưa phùn lách mình bay đến, còn chưa kịp mở miệng, Ngọc Thương đã hỏi trước: “Còn chưa có tin tức gì sao?”
Độc Cô Tĩnh: “Song phương đã giao thủ tại điểm mai phục dự thiết trước đó, người truy tra đã tìm được địa điểm đánh nhau.”
Ngọc Thương quay người lại, “Ta hỏi kết quả thế nào.”
Thần sắc Độc Cô Tĩnh có chút ngưng trọng, “Chưa biết kết quả thế nào. Ngưu Hữu Đạo cũng đã phát hiện ra trên người hắn bị động tay động chân, hiện tại đã đứt mất manh mối truy tung, nhân thủ bố trí ở Vô Biên các bên kia không có phát hiện dấu hiệu Ngưu Hữu Đạo có đi qua. Nhân thủ chúng ta mai phục bố trí cũng đều không nhìn thấy, một người cũng đều không liên lạc được, tình huống có chút không ổn.”
Ngọc Thương vội hỏi, “Một người cũng đều không liên lạc được? Ngay cả một chút tin tức cũng không có truyền về luôn sao?”
Độc Cô Tĩnh lắc đầu, “Không có, đã triệt để mất đi liên hệ.”
Ngọc Thương chấn kinh, “Điều đó không có khả năng, thực lực như thế đi ám sát, liền xem như ngay cả ta tự mình xuất thủ, xem như mấy người như ta đồng loạt ra tay, cũng không có khả năng ngăn lại toàn bộ, thấy tình huống không đúng, bằng thực lực nhóm người này, làm sao có thể ngay cả một người cũng đều không có thể chạy thoát? Cũng không thể là vị Chí Tôn nào đó đích thân ra xuất thủ a? Tuyệt đối là không thể có khả năng này!”
Độc Cô Tĩnh trầm ngâm nói: “Sư phụ, lòng người ác độc thông thường càng đáng sợ hơn cả tu vi nữa, Ngưu tặc xảo trá, có thể hắn đã đoán ra được kế hoạch của chúng ta, thiết trí bẫy rập nào đó mà chúng ta không biết để hạ chúng ta, chúng ta có khả năng đã rơi vào bẫy rập của hắn.”
An tĩnh, hai sư đồ an tĩnh đến nỗi, chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài đáp lại. . .  . . .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.