Đạo Quân

Chương 544: Không nên dối gạt ngài




Chương 544: Không nên dối gạt ngài
Edit: Luna Huang – Mọi người ai ở đâu ở yên đấy nhé, hạn chế ra đường và tụ tập khi không cần thiết. Mọi người bình an. Việt Nam cố lên.
Trong một gian lầu các, vài ngọn đèn cháy sáng, chiếu trong phòng sáng trưng.
Thiệu Bình Ba ngồi trước án chấp bút viết, thỉnh thoảng nắm tay ho khan, ho xong lại tiếp tục đặt bút viết.
Thiệu Tam Tỉnh tới, giúp hắn đổi ly trà nóng, ngó thử thứ trên bàn hắn đang viết, đập vào mắt là một dòng tiêu đề bắt mắt: Tấn Đồ Thiên Hạ Sách!* (* Sách viết về kế sách để nước Tấn quét sạch thiên hạ)
Lại nhìn lại Thiệu Bình Ba thỉnh thoảng ho khan, vẻ mặt đầy lo lắng.
Vị đại công tử này thân thể thế nào hắn rõ ràng, căn bệnh chưa lành, cần an tâm điều dưỡng, không thể hao phí tâm thần quá mức.
Tại thời điểm ở Bắc Châu, có pháp sư tùy tùng hỗ trợ điều trị, có linh đan tẩm bổ, vấn đề cũng không lớn.
Sau khi rời khỏi Bắc Châu về sau, đã không còn được như vậy, nhất là sau khi đến bên này.
Nhìn xem đại công tử ngồi dưới ánh đèn, hai tóc mai bạc trắng, lâu lâu còn có tiếng ho khan làm cho người ta lo lắng kia, đã thế này, còn tiếp tục hao phí tâm thần với tinh lực, trong lòng hắn không đành lòng, khuyên nhủ: “Đại công tử, thân thể là quan trọng, ngài vừa mới đến, không cần nóng lòng lo lắng như vậy, trước tiên đi nghỉ một chút đi!”
Thiệu Bình Ba ngừng bút, lại ho khan hai tiếng, lắc đầu nói: “Thời gian không chờ ta, chúng ta ở chỗ này không có bất kỳ cái gì làm căn bản để đặt chân, bên này cũng chưa chắc đã an toàn, tin tức chúng ta tới đây không gạt được quá lâu, để lâu xuống dễ dàng để cho người ta chui chỗ trống. Trước khi trời sáng ngày mai, thứ này nhất định phải tiến hiến lên cho Thái Thúc Hùng, nhất định phải nhanh chóng để cho Thái Thúc Hùng xem được!”
Thái Thúc Hùng chính là đương kim hoàng đế Tấn quốc.
Thiệu Tam Tỉnh muốn nói gì đó lại thôi, nếu không phải có lòng tin đối với vị đại công tử này, hắn thật sự cũng muốn hỏi thử một chút, Thái Thúc Hùng cũng không phải là một người tầm thường có thể tuỳ tiện mê hoặc, chỉ bằng một cuốn sách liền có thể đổi lấy được chỗ đặt chân tại Tấn quốc thật sao?
Dưới đèn, Thiệu Bình Ba lại thêm một phen ho khan, hơi chú ý mạch suy nghĩ chút, rồi lại tiếp tục chấp bút viết. . .  . . .
Trời đã sáng, suốt cả đêm mưa phùn vẫn chưa dứt.
Giữa thiên địa mông mông, hạt mưa bao phủ cả đô thành rộng lớn của Tề quốc.
Cửa thành, tiểu thương người qua đường kẻ đến người đi, xe ngựa ra vào.
Ngưu Hữu Đạo sau khi đã dịch dung đeo kiếm sau lưng, một mình từ ngoài thành đi tới, trên tay cầm một cái dù che, bước đi không nhanh không chậm, ung dung không vội, không bởi thời tiết mà bị ảnh hưởng, trông rất có vài phần vận vị thanh nhã.

Con đường bên ngoài thành bị mưa phùn làm lầy lội, con đường lát đá trong nội thành thì được nước mưa tẩy rửa sạch sẽ.
Nội thành, dưới mái hiên một gian cửa hàng, Quản Phương Nghi sau khi dịch dung đứng tránh mưa, cũng đang đợi Ngưu Hữu Đạo đến.
Nàng vào thành trước, bắt liên lạc với thám tử Ngũ Lương sơn ở đây, nguyên nhân một phần là để cho người ta ra gặp Ngưu Hữu Đạo, tiếp nhận hỗ trợ trông giữ phi cầm, một phần cũng là muốn bảo Ngũ Lương sơn nhanh chóng liên hệ nhân viên, lần nữa giúp Ngưu Hữu Đạo tạo dựng đường dây liên lạc với các nơi.
Tin tức từ Đại Thiền sơn bên kia rất quan trọng, tiến độ sự vật của Bắc Châu đến đâu, Ngưu Hữu Đạo muốn nắm giữ trước tiên, phòng ngừa có biến.
Một khi có biến, hắn cũng muốn có ứng đối trước.
Không thể không nói, từ lúc Ngưu Hữu Đạo chưa có dư dả lắm liền đã trút vào lượng tiền lớn để tạo dựng mạng lưới tình báo, đến giờ này mục đích đã đạt được đúng như Ngưu Hữu Đạo dự kiến trước đó, hàng năm đầu nhập vào rất nhiều tiền, ngay lúc này này đây đã có thể phát huy hiệu quả, giúp cho Ngưu Hữu Đạo có thể mau chóng liên hệ được với các nơi.
Ngũ Lương sơn có tiền vốn sung túc được cấp cho, cũng đã lặn chìm xuống, từ một cái thế lực phụ thuộc cầu sinh, một môn phái tranh lợi, đã hoàn toàn thay đổi bản chất.
Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đi tới trong màn mưa, Quản Phương Nghi cũng đưa dù lên đầu che, đi tới, cùng đi song song, cũng nhẹ giọng thông báo, “Đã sắp xếp xong xuôi, sau nửa canh giờ nữa sẽ đưa đến.”
Ngưu Hữu Đạo ‘ừm’.
Quản Phương Nghi hỏi: “Đi đâu đây?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đến nơi liền biết.”
Quản Phương Nghi: “Ngươi đến tột cùng là muốn làm gì? Chỉ có hai người chúng ta, ta rất sợ hãi, ngươi có biết không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đến nơi tự nhiên sẽ biết.”
“Tiện nhân!” Quản Phương Nghi hận nghiến răng, nhỏ giọng sỉ vả mắng chửi.
. . .  . . .
Phù Phương viên, một lão hán mộc mạc che dù xách cái bao vải đi đến trước cửa ra vào Phù Phương viên, hết nhìn đông tới nhìn tây.
Cửa ra vào lập tức xuất hiện một tên hán tử, hỏi: “Làm gì đó?”
Lão hán nhấc nhấc bao vải lên, nói: “Có người kêu ta đem lễ vật này tặng cho Ngọc Thương tiên sinh.”

Hán tử nhíu mày hỏi: “Là ai tặng?”
Lão hán quay đầu lại, kì quái nói, “Vừa nãy còn đi theo phía sau ta mà.”
Hán tử bước ra ngoài cửa, cũng nhìn theo hướng con đường lão hán nhìn một chút, thấy toàn người đến người đi, cũng không thấy có bất kỳ dị thường gì, bèn quay đầu qua đưa tay ra, nói: “Đưa cho ta đi!”
Lão hán khúm núm, đưa bao vải cho hắn.
Lúc đồ vật được giao tới, hán tử bắt lấy cổ tay của hắn, sau khi thi pháp điều tra, phát hiện đúng không phải là tu sĩ, chỉ là người bình thường, mới buông ra, tiếp lấy bao vải, rồi phất tay bảo lão hán đi đi.
Hắn cũng biết, người giật dây kia đã muốn che giấu tung tích, thì có điều tra từ trên người lão hán cũng sẽ không tra ra được cái gì.
Mang theo bao vải đi vào, quẹo vào một cái đình ở bên trong, hán tử mở bao vải ra xem, không có khả năng thứ gì nhận được đều đưa lên cho Ngọc Thương tiên sinh xem được.
Nhất là đồ vật không rõ lai lịch nữa, khẳng định là phải làm cho rõ ràng trước đã.
Mở bao vải ra, bên trong có một cái hộp sơn, cẩn thận mở hộp, phòng ngừa bên trong có cơ quan bẫy rập gì đó.
Hộp vừa mở ra, an toàn, không có cơ quan gì, bên trong ngược lại là có một thứ ngoài ý muốn, là một cái đầu người!
Còn có một phong thư.
Hán tử nhíu mày, cầm thư lên, lại nhấc đầu người lên xem xét, sau khi nhìn qua thì quá sợ hãi, đóng nhanh hộp, lập tức xách theo bước nhanh rời đi.
. . .  . . .
Ngoài hoàng cung, Ngưu Hữu Đạo che dù đứng đó, chờ người đi vào trong thông báo.
Nơi hẻo lánh đằng xa, Quản Phương Nghi trốn đó nhìn lại, không biết Ngưu Hữu Đạo chạy trở về lại hoàng cung là có ý gì, chẳng lẽ muốn mời triều đình Tề quốc hỗ trợ tiêu diệt hay sao?
Triều đình Tề quốc làm sao có thể giúp làm loại chuyện này được? Có chút chứng cứ bản thân có thể biết chắc chắn, nhưng đối với người ngoài mà nói, lấy ra cũng không được tính, ngươi nói những sát thủ kia là người của Ngọc Thương thì liền chính là người của Ngọc Thương sao?

Ngọc Thương là thân phận gì? Triều đình Tề quốc há có thể động bậy!
Lại nói, làm như vậy chẳng phải là tự tìm phiền phức sao? Sự tình liên lụy rất trọng đại, Tề quốc có thể thả ngươi đi được sao? Lợi và hại trong đó ngươi cũng không phải là không biết.
Quản Phương Nghi cảm thấy Ngưu Hữu Đạo không có khả năng ngốc như vậy, cho nên mới không biết rõ trong hồ lô của Ngưu Hữu Đạo chứa cái gì.
Từ trong cửa cung có thị vệ đi ra, dẫn Ngưu Hữu Đạo đi vào.
Bên trong lại có một tên thái giám ra tiếp dẫn, dẫn Ngưu Hữu Đạo đến một chỗ vẫn là gian phòng đơn giản lần trước kia, cái chỗ thị vệ trong cung nghỉ chân.
Ngồi trong phòng đợi cũng không quá lâu sau, có một hồi tiếng bước chân truyền đến, Bộ Tầm lộ diện, bước vào.
Bộ Tầm lần này tới tính ra cũng hơi bị nhanh, bởi vì hắn cũng kỳ quái, tên này vừa mới đi không bao lâu, tại sao lại chạy về, chạy về làm cái gì?
“Ngươi lại có chuyện gì nữa hả? Chẳng lẽ Thiệu Bình Ba còn trốn ở trong nội thành à?” Bộ Tầm vừa gặp mặt liền hỏi.
Ngưu Hữu Đạo giơ cái cằm lên hất về mấy người phía sau hắn.
Bộ Tầm đưa tay phẩy phẩy, một đám tùy tùng lập tức lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Ngưu Hữu Đạo cười ha ha: “Thiệu Bình Ba à? Đã chạy lâu như vậy rồi, ta khuyên ngươi cũng đừng có hi vọng là có thể bắt được.”
Bộ Tầm đi đến một bên, đặt mông ngồi xuống một cái ghế đẩu, hai tay đặt trên đầu gối nói: “Nếu không có việc gì ngươi sẽ không tới tìm ta, nói đi, lại muốn lợi dụng ta làm chuyện gì?”
Ngưu Hữu Đạo cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh: “Lợi dụng? Lời này thật khó nghe quá, ở trong Tề kinh này, có lợi dụng ai cũng không dám lợi dụng ngài đâu nà.”
Bộ Tầm: “Đừng lượn quanh, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, hoàng cung này đều sắp sửa trở thành nhà của ngươi luôn rồi, nói thẳng ra đi, nói không ra chuyện gì, ta đây cũng phải cho ngươi chút màu sắc để ‘xài’.”
“Nhà lớn như vậy, ta thật sự không có phúc phần để hưởng thụ. Màu sắc cũng không cần, ta lại không có mở xưởng nhuộm.” Ngưu Hữu Đạo cười ‘ha ha’ đùa, bỗng thu lại vẻ mặt tươi cười, trầm giọng nói: “Đại tổng quản, ta sai rồi.”
Bộ Tầm sững sờ, chợt bật cười nói: “Từ sáng sớm chạy tới, vừa gặp mặt liền nhận sai, cái này không giống như là tính cách của ngươi nha. Sao, làm sao, đã làm sai chỗ nào?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không nên dối gạt ngài.”
Khóe miệng Bộ Tầm giật giật, đối phương trung thực đến độ làm hắn có chút không tin, đột nhiên có cái loại cảm giác như là chồn tới nhà gà để chúc tết vậy, nhưng vẫn là không nhịn được hỏi: “Gạt ta cái gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Kỳ thật hai bài thơ kia là do ta viết.”
“. . .  . . .” Bộ Tầm câm lặng, hỏi: “Có phải là do ngươi viết hay không thì có liên quan gì? Không phải ngươi đã cự tuyệt Ngọc Thương tiên sinh rồi sao? Làm sao, hay là thật sự muốn làm lão sư cho hoàng tử hoàng tôn rồi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu ngài thật sự nguyện ý giao hoàng tử hoàng tôn cho ta dạy dỗ, không sợ ta dạy sai lệch, vậy ta cũng không có ý kiến. Đại tổng quản, ý của ta là, ta trên đường cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, Ngọc Thương tiên sinh đức cao vọng trọng, có thể coi trọng ta là đã cho ta mặt mũi, có thể có cơ hội kết giao. . . Nói trắng ra đi, là ta hối hận, ta nguyện ý làm lão sư cho chất tử của Ngọc Thương tiên sinh.”

Bộ Tầm dở khóc dở cười, “Ngươi lật lọng dạng này thấy có được không? Cái này chẳng phải nói rõ trước đó ngươi nói là đang nói xạo hắn sao? Lại nói, ngươi nguyện ý làm liền đi làm đi, đường tới Phù Phương viên ngươi cũng không phải là không biết, tự ngươi tới tìm đi. Phù Phương viên ngươi còn quen thuộc hơn cả ta a? Chạy vào cung tìm ta làm gì, thật sự cho rằng ta rảnh đến độ không có chuyện gì làm, có nhiều thời gian qua tới tán phét với ngươi hả?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngài thật sự không có ý kiến?”
Bộ Tầm kỳ quái, “Chuyện của các ngươi, ta có thể có ý kiến gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Vậy thì tốt, Đại tổng quản, vậy ta đi liền đây, quấy rầy nhiều rồi, mong thứ tội cho, cáo từ!” Nói đi liền đứng dậy chắp tay đi liền.
“Chờ một chút!” Bộ Tầm ngoắc gọi hắn lại, đứng lên, hồ nghi nói: “Ngươi chạy đến tìm ta chỉ là vì xin phép ta cái này thôi? Ta làm sao nghe có chút không thích hợp a?”
Ngưu Hữu Đạo cười khan nói: “Ta đây không phải là vì sợ Ngọc Thương tiên sinh hiểu lầm ngài sao.”
“Hiểu lầm ta? Hiểu lầm ta cái gì?” Bộ Tầm ngạc nhiên.
Ngưu Hữu Đạo giải thích nói: “Ngài coi, lần trước là bởi vì có ngài ở hiện trường, nên ta mới không có đáp ứng có đúng không? Lần này ngài không ở đó, ta đáp ứng, có phải rất dễ dàng khiến cho người ta hiểu lầm gì đó hay không a?”
“. . .  . . .” Bộ Tầm á khẩu không biết nói gì, minh bạch ý tứ trong lời của hắn nói, nếu như thế sẽ khiến cho Ngọc Thương hiểu lầm là Bộ Tầm hắn hoặc là phía hoàng cung bên này đã cản trở.
Ngẫm lại cũng đúng là có thể nghĩ như vậy thật, cứ để tên này một mình chạy tới, có một số chuyện có thể sẽ không có rõ ràng.
Không bao lâu sau, một chiếc xe ngựa xuất cung, một vài hộ vệ mặc thường phục đi theo.
Bộ Tầm lại xuất cung, lại phải bồi Ngưu Hữu Đạo đi một chuyến tới Phù Phương viên, ngồi ở trong xe ngựa lung lay Bộ Tầm có chút buồn bực, thỉnh thoảng ngó ngó Ngưu Hữu Đạo, làm sao có cảm giác bản thân đường đường là tổng quản đại nội hoàng cung Tề quốc, lại trở thành tùy tùng chân chạy của người nào đó luôn rồi?
Ra khỏi cửa cung không bao xa, Ngưu Hữu Đạo lại lên tiếng: “Dừng lại một chút.”
Bộ Tầm tức giận nói: “Ngươi có phải quá nhiều chuyện rồi có phải không?”
“Còn có một người nữa.” Ngưu Hữu Đạo lên tiếng giải thích, vén màn cửa lên, vẫy vẫy tay ngoắt Quản Phương Nghi ở phía xa xa.
Quản Phương Nghi đi tới, hơi bị ngăn cản một lúc sau mới lên xe, nhìn thấy Bộ Tầm đang ngồi trong, lập tức liền cẩn thận từng li từng tí ngồi ở một bên.
Nàng ở tại Tề kinh ở nhiều năm rồi, đương nhiên biết Bộ Tầm quyền thế lớn đến bao nhiêu, tại Tề kinh này, nói là dưới một người trên vạn người cũng không đủ, trong tiềm thức vẫn luôn khiếp sợ dâm uy của Bộ Tầm.
“Đều là người một nhà, không có gì phải che che lấp lấp, lấy xuống đi.” Ngưu Hữu Đạo ra hiệu cho Quản Phương Nghi lấy mặt nạ xuống.
Bộ Tầm hừ lạnh một tiếng, có vẻ như đang nói, ai là người một nhà với ngươi hả?
Nhưng mà ánh mắt sau khi nhìn tới khuôn mặt Quản Phương Nghi vừa kéo mặt nạ xuống cái, khóe miệng lại giật giật, giọng âm dương quái khí nói: “Hai vị thật đúng là song túc song phi*, như hình với bóng a!” (* yêu đương thắm thiết)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.