Đạo Quân

Chương 542: Một tên cũng đừng buông tha




Chương 542: Một tên cũng đừng buông tha
Edit: Luna Huang – tình hình dịch ở VN hiện nay đang nghiêm trọng, các đạo hữu cẩn thận sức khỏe và tuân thủ theo chỉ đạo của nhà nước nha. Chúc mọi người đều an lành.
Coong! Một tiếng vang giòn.
Viên Phương tận mắt nhìn thấy một cây bảo kiếm vừa đâm tới bị dừng lại, bị một móng vuốt màu bạc với những móng tay bén nhọn bắt lấy cứng ngắc.
Người cầm kiếm dùng sức kéo, lại khó mảy may di động chút nào, khiến mặt mũi hắn tràn đầy chấn kinh.
Móng vuốt vung lên, trường kiếm bắn ngược trở về, chuôi kiếm lấy thế sét đánh không kịp bưng tai cắm vào lồng ngực người vừa công kích, mấy giọt máu rơi nhỏ xuống trên mặt Viên Phương.
Viên Phương quay đầu lại, trố mắt nhìn thích khách kia bị đánh bay ra ngoài.
Thích khách thực lực mạnh mẽ như vậy, thế mà không chịu nổi một kích!
Thánh La Sát quả là Thánh La Sát! Viên Phương đại hỉ, reo hò: “Ngân nhi, không thể để cho bọn hắn biết được có ngươi tồn tại, mau làm ‘thịt’ bọn hắn đi, một tên cũng đừng buông tha. . .  . . .” Đang nói hai mắt chợt trợn tròn, nhìn thấy một đôi mắt yêu dị đang lạnh lẽo liếc xuống, nhìn hắn đang có động tác ôm chân.
Sau một khắc, “A!” Viên Phương hét lên một tiếng thảm thiết, bị nhấc lên sút một cước cho bay ra ngoài, bay tới đụng vào một tên thích khách.
Tên thích khách kia bổ một kiếm xuống người Viên Phương, nhưng Viên Phương da dày thịt béo, không thể bổ vào, chỉ đánh cho Viên Phương phọt máu mồm.
Cũng không thể cản được thế văng tới của Viên Phương, trực tiếp bị Viên Phương đụng trúng, lực trùng kích cường đại nện thích khách kia cùng bay ra ngoài, đồng dạng cũng phốc ra một ngụm máu tươi, hai người song song rớt đập xuống mặt đất, lăn quay vòng vòng.
Trần bá phát hiện tất cả thích khách đang vây công đột nhiên dừng tay lại, vô ý thức nhìn qua, còn chưa kịp thấy rõ là có chuyện gì, chỉ thấy một mảnh tóc bạc tung bay, phía sau lưng liền bị chấn đập, “Phốc!” Một ngụm máu tươi sặc ra khỏi miệng, người bị bay ra ngoài.
Bị Ngân nhi vung tay quật trúng phía sau lưng, quét bay ra ngoài.
Hết thảy những kẻ mua may đao kiếm bên người nàng, toàn bộ đều đã bị quét sạch, tóc bạc bay bồng bềnh, một mình đứng đó, vụn cỏ tung bay xẹt qua xẹt lại.
Nhìn thấy nàng đá bay Viên Phương, lại nhìn thấy nàng quật bay Trần bá, một đám thích khách vây quanh kinh ngạc, không biết chuyện gì vừa xảy ra, làm sao ngay cả người cùng phe cũng đánh luôn vậy? Cả đám cùng nhìn chằm chằm bộ dáng vừa thay đổi trong nháy mắt của Ngân nhi.
Tóc bạc như thủy ngân tung bay theo gió phất phới, bên dưới mái tóc bạc phấp phới là khuôn mặt trứng ngỗng hơi nhọn yêu diễm, cái trán, mũi, đều được xương cứng như ngân giáp bao trùm, trên mặt có ngân văn vừa tà mị vừa quỷ dị, hai cái răng nanh nhọn lộ ra bên ngoài miệng.
Gió thổi, tóc bạc bay lên, lộ ra hai cái tai nhọn.
Hai bàn tay là một đôi móng vuốt màu bạc, hai con ngươi lạnh nhạt từ từ quét qua đám người, cả người lộ ra một cỗ khí tức yêu ma rất khiếp người.

Thích khách chung quanh ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cũng không biết đây là quái vật gì.
“Cùng tiến lên!” Chợt có một tên thích khách quát lên.
Chín tên thích khách lập tức liên thủ đánh tới.
Trong cương khí mạnh mẽ, đất đá bị bắn bay, loạn cỏ bị nhổ bật tận gốc.
Có người bị một cánh tay quạt cho bay cả người lẫn kiếm, thân thể giống như tờ giấy bay ngược ra ngoài, oanh oanh liệt liệt đụng vào mặt đất đá nổ tung, rồi cuồng phún ra mấy ngụm máu tươi.
Có người nửa bên đầu bị đập cho dẹp vào, rồi bị đập bay ra.
Có người bị một trảo xuyên ngực rồi bị quẳng bay đi.
Có người bị một trảo quét qua lồng ngực bay đi.
Có người bị một trảo đập cắm vào dưới mặt đất, y như đóng một cây đinh, nửa bên bả vai đã không còn, sặc máu hấp hối.
Trảo anh mau lẹ và cuồng loạn dừng lại, động tĩnh đánh nhau cũng dừng lại.
Một người quỳ gối bên cạnh Ngân nhi, kiếm trong tay dùng sức đâm vào lưng Ngân nhi, dù đâm thủng quần áo, nhưng mũi kiếm lại không thể đâm vào được thân thể Ngân nhi, đầu của hắn thì lại bị 5 móng vuốt Ngân nhi nắm lấy.
Một người khác nhìn thấy cảnh này thì kinh hãi như gặp phải yêu ma, hai mắt đầy hoảng sợ lùi lại, cả đời này cũng chưa từng gặp qua thứ khủng bố như vậy bao giờ, đột nhiên xoay người bỏ chạy.
C-rốp! Dưới móng vuốt bóp, óc bạo liệt não bắn ra, người Ngân nhi loáng lên một cái, nhanh như mị ảnh.
Người óc bị bạo liệt còn chưa có hoàn toàn ngã xuống, sát thủ bỏ trốn kia vừa nhảy lên bay lượn đi liền đã bị nhấn xuống, lại thấy móng vuốt dính máu kia xuyên ra trước ngực.
Bị một trảo xuyên từ đằng sau ra đằng trước.
Mấy tên sát thủ vây công, trong nháy mắt không chết cũng đã bị tàn phế.
Toàn bộ người đang đánh nhau xung quanh đều dừng lại, toàn bộ đều ngó sang bên này.
Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi với Viên Cương còn tốt.
Hứa lão lục với lão Thập Tam thì thật sự là chấn kinh, khó có thể tin, nếu không phải thấy cái người như yêu ma kia đang còn mặc y phục của Ngân nhi, thì bọn hắn không thể tin được yêu ma này lại có thể là nữ nhân có bộ mặt đầy ngây thơ kia.

Chính mắt thấy sự khủng bố khó có thể tưởng tượng kia, giết loại cao thủ như bọn hắn y như là thái rau chém dưa vậy, bảo bọn hắn còn đánh đấm như thế nào nữa? Một đám sát thủ sợ hãi!
“Đi!” Một tên sát thủ đang khống chế phi cầm trên không trung hô to một tiếng.
Ngân nhi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía trên không trung, đôi mắt lạnh lẽo túc sát, cái đám người áo đen bịt mặt này, dám động thủ với nàng còn muốn chạy?
Vung tay quăng bộ thi thể kia bay đi, hai tay dơ lên, phía sau lưng vang lên một tiếng ‘soẹt’ .
Phần lưng áo phía sau bị xuyên thủng, hai cái cánh màu bạc chui ra.
Dưới trời chiều, ánh sáng bạc của hai cánh tản ra bị ánh trời chiều áp chế bớt lại.
Cánh bạc khẽ động, cuồng phong nổi lên, cả người ‘viu’ một tiếng, vọt lên không trung.
Dù con Hắc Ngọc Điêu kia khẩn cấp vỗ cánh bay đi, cũng không tránh thoát được tốc độ nàng vọt tới, tên thích khách trên người Hắc Ngọc Điêu kia lập tức tung mình bay ra.
Trên không trung ánh sáng bạc đột nhiên rẽ ngoặt, như một mũi tên nhọn, vạch ra một đường vòng cung đánh trúng hắn, đánh hắn rớt từ không trung xuống đất.
Ầm! Mặt đất xuất hiện một cái hố, Ngân nhi đứng ở trong hố, hai cánh hơi khép lại, trong hố có máu tươi tràn ra từ dưới chân nàng.
“A!” Trong hố vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết ngắn ngủi.
Cánh bạc lại lần nữa tạo lên một trận cuồng phong, vọt thẳng về phía đang có nhiều người tụ tập nhất, hai tên thích khách bịt mặt phun máu bay văng ra.
“Nằm xuống!”
Viên Cương đột nhiên kinh hô.
Công phá xung quanh xong, Ngân nhi lại nhằm hướng ba người bọn hắn đánh tới, Hứa lão lục cùng lão Thập Tam còn tưởng rằng là người một nhà, tưởng không có việc gì, Viên Cương thì từ trong ánh mắt của Ngân nhi nhìn ra gì đó không đúng, khẩn cấp hô lên nhắc nhở.
“Gao ô!”
Một tiếng hổ gầm như sấm sét giữa trời quang, Tam Hống Đao cuồng bổ về phía Ngân nhi đang vọt tới đối diện.
Ngân nhi đưa một cánh tay lên chặn lại, ‘cạch’ một tiếng, người đang trên không trung vỗ cánh hất lên.

Viên Cương phun máu bay ra ngoài, Hứa lão lục cùng lão Thập Tam còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì, không có để ý tới trước đó Trần bá với Viên Phương gặp phải chuyện gì, cùng bị một đôi cánh lớn quất bay, từng người phun máu rơi đập xuống mặt đất.
Đám thích khách chạy tứ tán, đôi cánh bạc kia như tia chớp bạc xẹt qua trên thảo nguyên, bay lượn tứ phía, giống như diều hâu vồ gà con vậy, không một tên nào có thể may mắn thoát khỏi, không một ai có thể đào thoát, cùng lắm là chạy hơi xa một chút mà thôi.
Cánh bạc lượn một vòng trên thảo nguyên lại trở về, vọt thẳng tới những người còn đứng đó.
Tốc độ nhanh chóng, khiến cho đối tượng bị xung kích tê dại hết cả da đầu.
“Thôi chết rồi!” Quản Phương Nghi hú lên quái dị, lật tay áo lôi ra một tấm Thiên Kiếm Phù, phóng xuất ra cương ảnh cuồn cuộn như sóng cả quấn quanh người, năng lượng cường đại làm nổi bật cả một vùng thinh không.
Nàng đã chịu qua một lần bị đánh, đã có kinh nghiệm, không còn dám xuất thủ, xuất thủ căn bản là vô dụng, không chặn nổi người ta, nên chỉ dùng năng lượng khổng lồ này hộ thể mà thôi.
Oành! Như một đạo sấm rền nổ vang trong thiên địa, mặt đất đổ sụp, mắt đất bị sóng xung kích cuồng bạo làm cho nổi sóng lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Không trung, một đám phi cầm kinh hãi vỗ cánh bay lên cao tránh né.
Quản Phương Nghi phun ra một ngụm máu tươi, từ trong vòng năng lượng thật lớn sụp đổ bay ra ngoài như một ngôi sao chổi, nặng nề đập xuống mặt đất.
Đánh ngã một người, đôi cánh bạc ở trong cương phong mạnh mẽ kia lại xoay chuyển thay đổi phương hướng, xông tới chỗ Ngưu Hữu Đạo đang cầm kiếm.
Ngưu Hữu Đạo thần sắc run rẩy, giơ kiếm trước người chuẩn bị ngăn trở, đồng thời thi pháp giận dữ hét lên: “Ngân nhi! Ngân nhi! Ngân nhi. . .”
Liên thanh gầm thét, muốn rống cho nàng tỉnh lại.
Không có cách, đụng tới Yêu Vương này, hắn căn bản không có sức hoàn thủ, chút tốc độ đón đỡ này của hắn ở trong mắt người ta, giống như là trò chơi vậy.
Trốn? Không nói trước kia, vừa rồi chả nhẽ còn không có thấy được? Có tên sát thủ nào là không chạy nhanh hơn hắn, kết quả có đứa nào có thể chạy thoát đâu?
Vạn hạnh trong bất hạnh, thanh âm của hắn tựa hồ có chút hiệu quả.
Cánh bạc vọt đến như thiểm điện đột nhiên giảm tốc độ xuống, một đôi cánh tỏa ra ánh bạc ve vẩy, tốc độ giảm lại thấy rõ rệt, càng ngày càng chậm, cuối cùng treo ở trên không trung đỉnh đầu hắn, nhìn xuống.
Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu lên nhìn, cắm kiếm xuống mặt đất, đưa hai tay không ra, tỏ ra ta không có ác ý, lần nữa dùng giọng bình thường giao lưu kêu gọi: “Ngân nhi!”
Hai cánh chầm rãi vỗ nhẹ, người hạ xuống, mũi chân chậm rãi chạm đất.
Ngân nhi đứng ở trước mặt hắn, chậm rãi thu cánh lại, vẻ mặt có chút nghi ngờ nhìn xem hắn, vẻ lạnh nhạt túc sát trong ánh mắt đã không còn thấy nữa, tựa hồ muốn cố gắng nhớ lại cái gì đó.
Ngưu Hữu Đạo vươn tay ra về phía nàng, thử tiến lên một bước.
Ngân nhi hơi giật mình, hai cánh hơi nhích mở ra một chút.

Trên mặt Ngưu Hữu Đạo lộ ra ý cười, tận lực nặn ra nụ cười ấm áp, từ từ tới gần nàng,  rồi vẫy vẫy tay, ra hiệu nàng đưa tay ra.
Tựa hồ bị tâm tình của đối phương cảm nhiễm, tựa hồ cảm nhận được thiện ý, Ngân nhi chậm rãi thu hai cánh lại, một cái móng vuốt thử duỗi ra.
Một bàn tay người, một cái móng vuốt yêu ma, ở trên mảnh thảo nguyên bừa bộn này, tắm rửa bằng ánh nắng chiều, rốt cục đụng chạm vào nhau.
Hai bàn tay nắm lại, đã có kinh nghiệm ứng đối, Ngưu Hữu Đạo cấp tốc thi triển công pháp Càn Khôn Quyết, vận chuyển chân khí xâm nhập vào trong cơ thể nàng, giúp nàng hóa giải yêu lực mênh mông đang giận dữ trào ra khắp người nàng kia.
Thần sắc Ngân nhi đã trở nên ôn hòa hơn, hai mắt từ từ nhắm lại, cái cằm khẽ nâng lên, tựa hồ đang có chút hưởng thụ.
Mà vẻ bề ngoài của nàng cũng đang dần dần xuất hiện các biến hóa, cánh co lại chui vào trong cơ thể, một đầu tóc bạc dần dần chuyển màu xám, rồi biến thành đen, móng vuốt bén nhọn cũng đang co vào. . .  . . .
“Khụ khụ. . .  . . .”
Quản Phương Nghi từ từ chui ra từ trong bùn đất, bò lên.
Đúng là đã từng có một lần kinh nghiệm bị đánh nên đã khôn lên, có năng lượng cả tấm Thiên Kiếm Phù hộ thể, đích xác giúp nàng chống đỡ hết tuyệt đại bộ phận uy lực công kích.
Lần này nàng bị thương không nặng lắm, chỉ là bị chấn mộng chút, một hồi mà vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Uy lực công kích to lớn của Thiên Kiếm Phù, có thể được nàng phát huy ra tác dụng của hộ thân phù, nàng cũng coi như là người đầu tiên làm được từ trước tới nay.
Lung lay cái đầu, thanh tỉnh lại được một chút, leo ra khỏi hố, nhìn thấy một màn hai người ở chung phía xa xa về sau, ho khan một tiếng, rồi quệt đi vết máu trên miệng.
Lại quay đầu nhìn chung quanh, thấy chung quanh là một mảnh bừa bộn, ngoại trừ hai vị kia ra, đâu còn có thể nhìn thấy một người nào còn đứng, toàn bộ đều bị đánh nằm sấp hết.
Nàng tựa hồ như nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt đột nhiên đầy khẩn trương, kêu gọi: “Trần bá, Hứa lão lục, lão Thập Tam. . .”
Tung người lướt đi, nhắm hướng hai người ăn mặc khác biệt đang ngã nằm trên mặt đất bay tới, tìm được Trần bá đang nằm rạp trên mặt đất.
Đem Trần bá một mặt bê bết máu xoay chuyển lại, phát hiện đã mém hấp hối, đã bất tỉnh nhân sự, trên người có nhiều chỗ bị gãy xương, lục phủ cũng bị tổn thương nặng.
Nàng cấp tốc lấy ra một hạt Thiên Tể Đan, đặt vào trong miệng của hắn, thi pháp giúp hắn luyện hóa, hỗ trợ phát huy dược hiệu cấp cứu.
Cách đó không xa truyền đến tiếng rên “ứ hự”, Quản Phương Nghi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Viên Phương đang luồng cuồng chống đỡ, từ từ ngồi dậy, dùng sức lắc lắc cái đầu.
“Lão Hùng, ngươi có sao không?” Quản Phương Nghi quát lên hỏi.
Lấy lại tinh thần rồi Viên Phương nhìn nàng, lại nhìn bốn phía như trời long đất lở.
Không thể nói hắn là bị thương không nặng, nhưng cũng may hắn không phải là bị đánh, mà chỉ là bị Ngân nhi một cước hất văng ra, thêm nữa thân thể đao thương bất nhập, nên có thể nói là chân chính nhặt được một cái mạng trở về.
Ánh mắt chuyển sang chỗ Ngưu Hữu Đạo phía xa xa bên kia, vẻ mặt đau khổ, giọng nói mang theo nghẹn ngào, “Ta bảo ngươi là một tên cùng đừng buông tha là nói bên kia, chứ đâu có bảo ngươi là ngay cả chúng ta cũng đừng buông tha đâu a!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.