Đạo Quân

Chương 541: Cầu vồng ra khỏi vỏ




Chương 541: Cầu vồng ra khỏi vỏ
Edit: Luna Huang – cám ơn mọi người đã nhiệt tình donate cho ta nhé, cảm động quá
Nghe giọng là có thể đoán ra được tuổi tác đã không còn trẻ.
Ngưu Hữu Đạo rất bình tĩnh, không vui không buồn nói: “Nàng chết rồi! Bị ngươi đánh chết.”
Người bịt mặt: “Cái này rất bình thường a, mấy cái đứa không biết tự lượng sức mình, thông thường đều gặp loại kết cục này.” Trong lời này có ý riêng, kiểu như đang ngầm ám chỉ hành vi trước mắt của Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo: “Có thể bắt sống được, ngươi liền sẽ không giết ta.”
Sở dĩ nhận định đối phương muốn bắt sống, nguyên nhân không khó đoán, Ngọc Thương không dám chắc là hắn có chuẩn bị gì ở phía sau không, cũng không dám cam đoan rằng hắn chưa có tiết lộ bí mật này ra ngoài, nên biện pháp tốt nhất chính là bắt sống hắn, ép hỏi hắn có chuẩn bị gì hay đã có tiết lộ với người nào chưa.
Nếu thật sự có hậu chiêu, liền sẽ dùng tính mạng hắn, ép cho những chuẩn bị ở phía sau kia không thể tuỳ tiện bùng ra được!
Chưa làm rõ ràng được cái này, Ngọc Thương sẽ không dám tùy tiện giết hắn, lỡ có những người khác cũng nắm giữ bí mật này, thì giết mỗi mình hắn thì cũng chẳng có ích gì.
Người bịt mặt: “Nguyên lai ngươi biết rõ, khó trách.”
Mới vừa rồi còn cảm thấy có chút kỳ quái, nghe nói tên này tu vi mới Trúc Cơ kỳ, sao lại dám đưa tới tận cửa, còn tưởng là có cái gì để cậy vào, ai ngờ là do biết mình muốn bắt sống, xem ra là sợ gặp phải ngộ thương* a. (* lỡ xui bị thương)
Ngưu Hữu Đạo: “Xem ra người sai ngươi tới đây cũng không nói cho ngươi biết nguyên do vì sao muốn bắt ta rồi.”
Người bịt mặt: “Ta cần biết không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không muốn nghe ta nói thử sao? Có lẽ sẽ có chỗ tốt đối với ngươi đó.”
“Muốn dựa vào cái miệng để giải quyết vấn đề à, ngươi tìm nhầm người rồi.” Người bịt mặt dứt lời, mắt thấy đã sắp rơi xuống đất, đột nhiên vung chưởng vồ một cái, một cái móng vuốt ảo ảnh lớn màu xanh đột nhiên hiện ra.
Ngưu Hữu Đạo trở tay không kịp, vừa vặn bị bắt lấy.
Móng vuốt ảo ảnh xanh kết nối hai người, cả hai đồng thời rơi xuống đất.

Trong ảo ảnh vuốt xanh, Ngưu Hữu Đạo đang dùng hết khí lực tu vi một thân giãy giụa, nhưng cũng khó mà động đậy.
Người bịt mặt bóp năm ngón tay lại, móng vuốt ảo ảnh xanh cũng năm siết lại, mặt mũi Ngưu Hữu Đạo lập tức đầy đau đớn, sắc mặt đỏ lên, giống như sắp phun máu ra vậy.
Bốn bóng người từ trên trời giáng xuống, chia làm bốn phương hướng, vây hai người lại ở giữa.
Quản Phương Nghi vừa rơi xuống đất, cũng bị bốn người đuổi theo vây quanh, sau khi bị Ngưu Hữu Đạo hất ra về sau, chỉ còn một mình.
Hứa lão lục, lão Thập Tam cùng Viên Cương rơi xuống đất, cũng bị mười tên bịt mặt vây quanh.
Trần bá, Ngân nhi, Viên Phương rơi xuống đất, mười tên áo đen ‘vù vù’ rơi xuống theo vây chung quanh bọn hắn.
Hai phe địch ta rơi xuống thảo nguyên, chia làm bốn nhóm.
30 tên sát thủ, xuống dưới 29 đứa, một đám phi cầm xoay quanh ở trên không, chỉ lưu một người ở trên không phụ trách trông coi.
Đối với những tên sát thủ này mà nói, có thể bức cho Ngưu Hữu Đạo hạ xuống đất là lựa chọn tốt nhất, bằng không khi đánh nhau rất dễ làm tổn thương tới phi cầm, mỗi con phi cầm có giá cả đều là giá ở trên trời, có thể tránh khỏi bị tổn thất tự nhiên là tốt nhất, bởi vậy trên cơ bản đều bỏ phi cầm hạ xuống.
Nơi xa lần lượt truyền đến ba tiếng đồ vật rơi xuống đất ‘phịch phịch’, là ba con phi cầm sau khi bị đánh trọng thương quay cuồng ở trên không rốt cục đã rơi xuống đất, be bét máu tươi, có con không có động tĩnh, có con còn có thể chống cánh xuống, nhưng cũng không đứng lên nổi.
Ngân nhi quay đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm ba con chim lớn một đường chở bọn hắn bay tới bay lui, lúc này lại bị đánh rơi xuống mặt đất kia.
Viên Phương vốn định trốn, nhưng thấy đã bị vây quanh, đành phải núp ở phía sau Ngân nhi, giữa Ngân nhi và Trần bá, nhỏ giọng gấp rút nhắc nhở, “Ngân nhi, ngươi xuất thủ nhanh lên, mau ra tay đi, Đạo gia sắp không chịu được nữa rồi!”
Ngân nhi lại quay đầu qua, nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo đang bị khống chế lại.
Trần bá một tay cầm kiếm, một tay cầm một tấm Khai Sơn phù, cảnh giác bốn phía.
Mấy người Phù Phương viên bọn hắn trên tay mỗi người đều có ba tấm Khai Sơn phù, đều là của Quản Phương Nghi cho bọn hắn, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống phòng thân nào.
Bên này lo lắng nhất chính là Thiên Cơ Phá Cương tiễn trên tay đối phương.

Nhưng mà thấy sát thủ vây quanh đều đã đưa cung tiễn ra vác ở sau lưng rồi, giá cả của Thiên Cơ Phá Cương tiễn không rẻ, số lượng mang theo có hạn cũng là một nguyên nhân, mà người sử dụng cũng biết, thứ này ở trên mặt đất tác dụng cũng không lớn, đánh nhau chỉ cần vẩy lên lớp đất là liền có thể phá giải, không cần thiết đi lãng phí.
Mắt thấy tình cảnh Ngưu Hữu Đạo gian nan, Quản Phương Nghi lật tay, rút ra một tấm Thiên Kiếm phù, muốn đánh tới cứu viện.
Bốn tên sát thủ vây quanh cấp tốc tránh ra, giữ vững một khoảng cách an toàn, bốn người sau đó điều khiển trường kiếm ‘vù vù’ bắn ra khỏi vỏ, lơ lửng trên đầu, mắt nhìn chằm chằm Quản Phương Nghi, kiều tùy thời là sẽ phát động tiến công.
Quản Phương Nghi nhìn thấy giật mình, bốn tên này đúng thật là 4 cao thủ đã đạt đến cảnh giới lấy khí ngự kiếm luôn rồi.
Tu sĩ Kim Đan trong tu hành giới có không ít, nhưng không phải tất cả tu sĩ Kim Đan đều là cao thủ, cùng một cấp độ tu vi nhưng không thể đại biểu là thực lực đều giống nhau, thậm chí có khi là khác một trời một vực. Mà lấy khí ngự kiếm chính là một đường ranh giới phân chia trong cùng cảnh giới Kim Đan, có thể công kích từ xa, cũng chính là thứ gọi là phi kiếm.
Người bình thường nhìn thì không thể nhìn ra cái gì, chỉ có tu sĩ sau khi mở pháp nhãn mới có thể nhìn thấy, ở giữa bảo kiếm lơ lửng kia và người thi pháp sẽ có một sợi pháp lực tinh tế ngưng tụ kết nối.
Ý vị người này có trình độ khống chế pháp lực đến mức tinh diệu, không phải tu sĩ Kim Đan bình thường thu phóng pháp lực chưởng đùng đùng là có thể so sánh.
Vậy mà đi cho bốn tên cao thủ cảnh giới lấy khí ngự kiếm tới đối phó nàng, Quản Phương Nghi ý thức được sự phiền phức, đây nhất định không phải sự cố ngoài ý muốn, đây chính là nhắm vào nàng mà tới, hiển nhiên là biết trong tay nàng có Thiên Kiếm Phù, muốn công kích ở khoảng cách xa hơn để tiêu hao Thiên Kiếm Phù của nàng.
Bốn tên cao thủ lấy khí ngự kiếm xuất hiện, lập tức kiềm chế nàng lại.
Mắt thấy Ngưu Hữu Đạo nguy cấp, Viên Cương lại không quản được nhiều như vậy, xách Tam Hống đao trực tiếp giết ra ngoài.
“Ngao ô!”
Một tiếng hổ gầm giống như sấm rền, một tiếng ‘kang’ vang vọng, chính diện va chạm với một tên sát thủ ở đối diện, đao kiếm chạm vào nhau, song phương đồng thời cùng bị đẩy lui.
Tên sát thủ chính diện liều mạng trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là cảm thấy thật bất ngờ.
Hai tên sát thủ khác lập tức gia nhập vào vây công, Hứa lão lục cùng lão Thập Tam không cách nào ngồi nhìn, lúc này bèn xông tới hỗ trợ, mười tên sát thủ lập tức liên thủ tấn công, song phương chém giết thành một đoàn.
Bên này nhìn thấy bên kia đã bắt đầu đánh nhau, người bịt mặt điều khiển vuốt ảo nắm giữ Ngưu Hữu Đạo cười lạnh nói: “Bằng tu vi của ngươi, lọt vào trong Thanh Long trảo của lão phu, không cần uổng phí khí lực giãy giụa nữa!”

Cánh tay kéo lại một phát, vuốt ảnh màu xanh trong nháy mắt túm Ngưu Hữu Đạo lôi tới.
Trước đó còn có chút kiêng kị, lo lắng trên người Ngưu Hữu Đạo có Thiên Kiếm phù mới dám lớn mật như thế, có chút không dám động bậy, đợi đến khi một tay túm lấy được Ngưu Hữu Đạo rồi khống chế lại xong, cho dù có Thiên Kiếm phù, cũng vô pháp thi triển được, mới không còn lo nữa.
Một tay túm Ngưu Hữu Đạo lôi tới, một tay cho năm ngón tay lọt vào trong ánh sáng xanh, tóm lấy cổ Ngưu Hữu Đạo, đồng thời quát lên, “Giết!”
Trước đó không có hạ lệnh giết, là muốn để lại người sống, hiện tại đã bắt sống được Ngưu Hữu Đạo rồi, muốn biết cái gì đều có thể cạy miệng Ngưu Hữu Đạo, nên chết sống của những người khác đã không còn quan trọng.
Nhưng một cái chữ “Giết”này vừa ra khỏi miệng xong, trong nháy mắt một đám sát thủ động thủ, thì ánh mắt vị bịt mặt này cũng đại biến.
Hắn đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, Thanh Long trảo đang ổn định bóp chặt Ngưu Hữu Đạo, tựa hồ bị buông lỏng, tựa hồ như bóp cái không khí.
Ngay trong lúc hắn vừa kéo Ngưu Hữu Đạo đến trước người, ngay khi từ “Giết” vừa ra khỏi miệng, Ngưu Hữu Đạo tựa hồ đã tuân mệnh hắn mà làm, chuôi kiếm thường nắm trong tay cơ hồ ngay lặp tức khẽ động.
Một đạo cầu vồng ra khỏi vỏ!
Ngưu Hữu Đạo chờ chính là giờ khắc này.
Tựa hồ lực nắm của Thanh Long Trảo đột nhiên mất đi hiệu lực áp chế với Ngưu Hữu Đạo.
Khoảng cách lại quá gần, tốc độ Ngưu Hữu Đạo xuất kiếm quá nhanh, quá đột nhiên, người bịt mặt muốn có phản ứng cũng đã không kịp, ngoài ý muốn không kịp chuẩn bị.
Hắn tận mắt nhìn thấy một đạo hàn quang từ trước ngực mình đâm xuyên qua, lồng ngực có thể cảm giác được sự lạnh buốt lướt qua.
Hư ảnh của Thanh Long Trảo sụp đổ, cương phong thổi ra bốn phía, vụn cỏ bay tứ tung, trên kiếm trong tay Ngưu Hữu Đạo mang theo huyết thủy.
Ngưu Hữu Đạo chỉa xéo kiếm, mặt không biểu tình, đứng đấy cùng hắn mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, một kẻ thì bình tĩnh lạnh nhạt, một kẻ thì ánh mắt đầy hoảng sợ.
Một tay của người bịt mặt đã duỗi ra, sắp sửa đã chạm đến cổ Ngưu Hữu Đạo, hắn từ từ cúi đầu nhìn xuống lồng ngực của mình, nhìn xem máu tươi từ trong ngực cuồn cuộn tuôn ra.
Tay chậm rãi rủ xuống, chống ở trên ngực Ngưu Hữu Đạo, người khụy xuống, ‘phịch phịch’ quỳ gối ở trước mặt Ngưu Hữu Đạo, từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ khó có thể tin.
Gần phía bên kia, bốn người bịt mặt nhìn thấy cảnh này cũng khó có thể tin, thậm chí có chút hoài nghi một màn trước mắt này có phải chăng đã nhìn lầm.
Sát thủ chú ý tới tình huống bên này đều sợ ngây người, đầu lĩnh vậy mà?
Thời thời khắc khắc đều luôn lo lắng cho an nguy của Ngưu Hữu Đạo mấy người Quản Phương Nghi nhìn thấy cũng giật nảy cả mình, cái này…?

“Tên khốn! Còn không mau tới hỗ trợ?” Đang cầm trong tay một đôi Tụ kiếm liều mạng chống cự phi kiếm vây công, Quản Phương Nghi mắng mỏ, vừa mừng vừa sợ, phát hiện bản thân lo lắng không công một trận, hoá ra tên hỗn đản này thâm tàng bất lộ.
Sao có thể để cho Ngưu Hữu Đạo đến giúp đỡ, bốn tên sát thủ vây quanh Ngưu Hữu Đạo đã xuất thủ.
Bịch! Ngưu Hữu Đạo một cước đá người quỳ gối trước mặt bay, cùng bốn tên sát thủ kịch chiến thành một đoàn.
Nhưng mà sát thủ Hiểu Nguyệt các phái tới thực lực quá cường hãn, đám người Ngưu Hữu Đạo trong nháy mắt rơi xuống hạ phong, thế cục đang nghiêng về một bên.
Quản Phương Nghi bị phi kiếm vây công, khó mà thoát thân, người ta từ cự ly xa công kích, nàng có Thiên Kiếm phù cũng không thể phát huy ra uy lực gì, phóng Thiên Kiếm Ppù mà không có tác dụng gì thì phóng làm gì?
Ngưu Hữu Đạo lại cũng chả phải là cái gì thâm tàng bất lộ, chênh lệch phương diện tu vi với thực lực không phải bày biện, tốc độ phản ứng của bốn tên thích khách vây công không phải hắn có thể sánh bằng, hắn căn bản không làm người ta bị thương được.
Cũng may hắn cận thân, phản ứng nhanh, cũng có thể kháng trụ uy lực công kích cường đại của bốn tên thích khách, nên trong lúc nhất thời bốn tên thích khách liên thủ cũng khó có thể làm gì được hắn.
Hứa lão lục, lão Thập Tam cùng Viên Cương phía bên kia thì tương đối nguy hiểm, nhờ vào phù triện trên tay, thình thoảng ném ra giải vây, vẫn còn kiên trì được một chút.
Chân chính bị nguy hiểm chính là phía Trần bá bên kia.
Thực lực Trần bá cố nhiên cường hãn, thế nhưng sát thủ Hiểu Nguyệt các phái tới cũng không phải dạng ăn chay, đối mặt mười tên cao thủ vây công, tình huống như nào là có thể nghĩ.
Phù triện trên tay đã sử dụng hết, đã là nỏ mạnh hết đà.
Mấu chốt là đối mặt loại cao thủ thích khách này, một chút bận bịu chống đỡ Viên Phương cũng không thể giúp được, chỉ có phần bị đánh, mà Ngân nhi thì không có phản ứng, cơ hồ chỉ đứng đó nhìn xem.
Hai người chẳng những không giúp được gì, mà Trần bá còn phải nghĩ biện pháp bảo vệ một hai, song quyền khó địch tứ thủ, huống chi còn là mười tên cao thủ vây công.
“Kang!” Trên người Viên Phương lại chịu một kiếm, trực tiếp bị chém ngã xuống đất, y phục trên người lại rách mảng lớn, nằm đó quỷ khóc sói gào, “Ngân nhi, mau ra tay a!”
Hắn thật sự sắp khóc rồi, trọng điểm bảo vệ của Trần bá là Ngân nhi, nên hắn khẳng định là đối tượng tương đối xui xẻo hơn.
Một đôi Giới đao trên tay đã sớm bị người ta đánh bay, miệng dập mũi đổ máu, trên người đã chịu mười mấy kiếm.
Hắn rất muốn hỏi hỏi Trần bá xem, có phải mắt ngươi đã bị mù rồi hay không, nàng là người cần ngươi bảo vệ sao? Người cần bảo vệ là ta này!
Kỳ thật mấy tên sát thủ rút kiếm chém qua người Viên Phương đều có chút ngoài ý muốn, lão khọm này thế mà đao thương bất nhập a?
Viên Phương lần này thật sự ăn không tiêu, ôm lấy đùi Ngân nhi không buông, “Ngân nhi, ngươi nhanh. . .” Đang nói cái nghẹn lại, ngẩng đầu lên nhìn, thần sắc cứng đờ, thấy được một đầu tóc bạc đang tung bay phất phới.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.