Đạo Quân

Chương 502: Nghiệt duyên




Chương 502: Nghiệt duyên
Edit: Luna Huang
Âm thanh chống gậy loạt xoạt đi xa, Quản Phương Nghi đang ngồi một mình ở trong hắc ám âm thầm khẽ thở ra một hơi, nhìn lại về phía mình ở trong tấm gương, làm sao nhìn cũng không rõ lắm, chỉ còn lại một đoàn mơ mơ hồ hồ.
Nàng thật sự sợ Ngưu Hữu Đạo xông vào, sẽ nhìn thấy bộ dạng của nàng hiện tại.
Hốc mắt không hiểu dần dần ẩm ướt, gập người nhẹ nhàng nằm nhoài lên trên bàn trang điểm, úp trên cánh tay, nước mắt lặng yên không một tiếng động trượt xuống. . .  . . .
Bên ngoài, Ngưu Hữu Đạo đang chống kiếm rời đi đưa tay ngoắt một cái.
Trần bá từ trong bóng tối đi ra, bước theo hắn rời đi.
Lúc hai người đi băng qua đình viện, Viên Cương đang đứng trong bóng tối dưới mái hiên đưa mắt nhìn theo, sự tình hắn cũng đã biết.
Trước đó khi Ngưu Hữu Đạo vừa trở về, lấy kiếm ở trên kệ kiếm xuống rút ra, dưới ánh đèn ngồi nhìn ánh sáng lạnh lẽo từ thân kiếm hắt ra hồi lâu.
Viên Cương phát giác ra được dị thường, hỏi có chuyện gì, thế là Ngưu Hữu Đạo kể lại mọi chuyện cho hắn biết.
Ra khỏi khách viện, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng bên rìa vách núi, gió núi thổi tà áo phơ phất.
Trần bá đi theo đến hỏi: “Có chuyện gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Thời điểm ngươi đi theo Hồng Nương, lúc đó Hứa lão Lục vẫn còn chưa có theo Hồng Nương phải không?”

“Đúng vậy! Hứa lão lục là về sau này.” Trần bá đáp lời, không biết hắn hỏi vấn đề này để làm gì, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục hỏi bối cảnh của hắn nữa?
“Nói cách khác, những chuyện Hồng Nương đã trải qua trong mọi người ngươi là người biết được tương đối nhiều một chút.”
“Chưa hẳn, ngươi muốn nói cái gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Hôm nay, Hồng Nương theo ta đi xuất hành, bị người ta đánh.”
Trần bá mãnh liệt quay đầu lại, nhìn về phía đình viện, rốt cuộc hiểu rõ hôm nay vì sao Quản Phương Nghi trông có chút dị thường, lại quay đầu lại, trầm giọng hỏi: “Là ai đánh?”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi phun ra một cái tên, “Văn Tâm Chiếu!”
Trần bá sửng sốt, vẻ tàn khốc trên khuôn mặt dần dần lại biến mất, hỏi lại: “Là phu nhân của Đỗ Vân Tang?”
“Là nàng, hôm nay lúc đi Thiên Nữ giáo bên kia bái phỏng gặp phải phu thê bọn hắn. . .  . . .” Ngưu Hữu Đạo đem những gì được biết kể lại đại khái một chút.
Trần bá nghe xong than nhẹ, “Biết rõ là vô ý gặp phải còn động thủ, nữ nhân này có chút quá.”
“Xem ra ngươi cũng biết ngọn nguồn câu chuyện, nói một chút đi, muốn tính sổ sách tối thiểu cũng phải biết rõ ràng tình huống mới được? Không biết rõ nội tình ta cũng không biết phải ra tay từ đâu?”
“Chỉ e không cần phải ra tay, Hồng Nương chưa hẳn nguyện ý tính phần sổ sách này. Văn Tâm Chiếu năm đó đã từng cảnh cáo Hồng Nương, không cho phép nàng lại gặp mặt Đỗ Vân Tang, Hồng Nương cũng đã đáp ứng.”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc quay đầu: “Chẳng lẽ thật đúng là câu dẫn chồng của người khác, Hồng Nương thật đã làm sai, có lỗi với người ta trước?”
“Nào có, Hồng Nương đâu phải là loại người như vậy, có thể hiện tại đôi lúc sẽ có hành vi phóng túng một chút, nhưng trước kia không phải là như vậy, trước kia chỉ có người mộ danh mà chạy đến dây dưa nàng thôi, nàng sẽ không chủ động đi dây dưa người khác. Về Đỗ Vân Tang, tính toán sơ, cũng đã là chuyện hơn 20 năm về trước, khi đó Đỗ Vân Tang còn chưa cưới hỏi, thì làm gì có chuyện câu dẫn chồng người khác. Ngay lúc đó Đỗ Vân Tang cũng chỉ là theo bằng hữu mộ danh tới chơi, không thể không thừa nhận, dáng dấp tướng mạo của Đỗ Vân Tang đường đường, khí thế bất phàm, kiêm tu cả văn lẫn võ, cầm kỳ thi họa đều có thể đạt ‘hạ bút thành văn, nói là một nhân tài kiệt xuất của đời đệ tử Thiên Hành cung khi đó cũng không quá chút nào.”

“Xấu là xấu ở chỗ Đỗ Vân Tang này quá ưu tú, chỉ lần gặp gỡ thứ nhất, Hồng Nương khi đó có tầm mắt rất cao liền cũng bị hắn hấp dẫn. Nhưng Đỗ Vân Tang lúc đó cũng không nhiều lời, mấy lần đến đều là bởi vì bồi bằng hữu thôi. Về sau chính Hồng Nương chủ động cho cái ám chỉ, nói là có một chiếc đèn lồng ban đêm luôn luôn không sáng. Mà Đỗ Vân Tang nghe xong lại tâm ý như tương thông, hiểu, ban đêm thật sự xách ngọn đèn lồng đi tới. Rồi hai cánh tay cùng cầm đèn lồng, hai người có thể nói là vừa gặp đã yêu, liền lặng lẽ ở cùng một chỗ.”
“Sở dĩ lặng lẽ, là vì Hồng Nương đã từng nếm qua thua thiệt tương tự, cảm thấy môn không đăng hộ không đối, thêm nữa thanh danh của nàng không tốt, sợ công khai ra, khi ở cùng một chỗ sẽ có lực cản. Mà Đỗ Vân Tang cũng đúng thật là không thèm đếm xỉa, cư nhiên không tiếc tiền đồ cũng muốn công khai chuyện hai người ở cùng một chỗ. Kết quả bị Hồng Nương cản lại, sợ hắn không có cách nào giao nộp với sư môn. Thế là Đỗ Vân Tang lập tức trở về sư môn, chuẩn bị thỉnh cầu sư môn đồng ý, muốn cưới hỏi Hồng Nương đàng hoàng. Hắn nói, nếu sư môn không chịu đáp ứng, hắn tình nguyện chịu bị trục xuất khỏi sư môn!”
“Hồng Nương tâm như hoa nở, chuẩn bị lấy chồng, cũng bắt đầu bảo chúng ta đi chuẩn bị. Ai ngờ không chờ được Đỗ Vân Tang đến, lại chờ được sư muội của Đỗ Vân Tang là Văn Tâm Chiếu, cũng là nữ nhi của Văn Hoa, chưởng môn tiền nhiệm Thiên Hành cung. Sư muội của Đỗ Vân Tang hẹn Hồng Nương ra khỏi thành nói chuyện, mà Hồng Nương thế mà giấu giếm chúng ta lặng lẽ phó ước, kết quả một lần kia kém chút chết nữa chết ở trên tay Văn Tâm Chiếu, may mắn không biết là có vị nào ngưỡng mộ Hồng Nương đi ngang qua, ra tay cứu Hồng Nương một mạng. Hồng Nương lúc ấy hấp hối, bị đánh thành trọng thương gửi trả lại.”
“Chờ đến khi thương thế Hồng Nương lành lại, Đỗ Vân Tang cũng có tới. Lần này Đỗ Vân Tang đã thay đổi, nói từ nay về sau là người qua đường, nói chỉ là chơi đùa, coi như chưa từng bao giờ gặp qua, bảo Hồng Nương về sau đừng có lại quấn lấy hắn nữa. Cảm giác của Hồng Nương lúc đó như thế nào là có thể nghĩ. Không lâu sau đó, phía Thiên Hành tông bên kia liền truyền đến tin đại hôn giữa Đỗ Vân Tang và Văn Tâm Chiếu. Lại không lâu sau đó nữa, Văn Tâm Chiếu lại tới, đích thân đến Phù Phương viên, ngay trước mặt cảnh cáo Hồng Nương, nói Đỗ Vân Tang đã là trượng phu của nàng, không cho phép Hồng Nương lại gặp mặt Đỗ Vân Tang, nếu không tất sẽ không tha. Hồng Nương lúc ấy cũng tức khí cược nhảm, nói hạng người lòng lang dạ chó như vậy, có cầu nàng cũng sẽ không gặp, nói nếu như gặp lại, mặc cho xử trí!”
“Đằng sau đó, Hồng Nương càng là trong cơn tức giận, lại đi dựng cái đài ném tú cầu, tú cầu ném ra ngoài rồi, cũng có người tiếp được. Nhưng mà Hồng Nương là nữ nhân cầm được buông được, sau khi tỉnh táo lại, chung quy là không có tiếp tục làm oan chính bản thân mình, không có gả cho người tiếp được tú cầu kia, chỉ tặng cho một khoản tiền tài liền xong việc.”
“Mấy năm đằng sau, Thiên Hành tông bên kia lại truyền tới tin tức, chưởng môn Văn Hoa chủ động thoái vị, truyền chức chưởng môn lại cho Đỗ Vân Tang. Trước đó chúng ta còn hoài nghi Đỗ Vân Tang thay đổi bởi vì chịu áp lực gì, thẳng đến một khắc này, chúng ta mới hiểu được, đại vị chưởng môn Thiên Hành tông a, làm sao chỉ một Hồng Nương là có thể so sánh, thiên hạ có bao nhiêu người có thể cự tuyệt được dụ hoặc như vậy?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha hai tiếng, khóe miệng mang theo ý trào phúng nói: “Đã hiểu, cưới nữ nhi chưởng môn, đổi lấy chức chưởng môn, cuộc mua bán này cũng không lỗ.”
Trần bá thở dài: “Sự tình đại khái là như vậy, Hồng Nương sẽ không gặp lại Đỗ Vân Tang nữa, không nghĩ tới lần này thế mà đụng phải. Liền tính tình kia của Hồng Nương, năm đó đã cược xuống, nên hai bàn tay này khẳng định sẽ cứng rắn chịu, sẽ chỉ tự trách mình không biết chen đua, dù có bị đánh nát răng cũng sẽ nuốt vào trong bụng, chứ lúc nào lại muốn đi tính toán sổ sách gì.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Nàng chen đua cái dạng này, người ta liền có thể cho rằng nàng có cốt khí? Thanh danh của nàng liền có thể tốt lên sao?”
Trần bá: “Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa? Đừng nói Thiên Hành tông chúng ta căn bản không thể trêu vào, đụng vào đó chỉ có một con đường chết, ngươi cũng thấy đấy, Hồng Nương tình nguyện tự nàng nhịn nuốt xuống, cũng không muốn để cho người ngoài biết, nàng tình nguyện để lưng đeo những thanh danh xấu xa kia, cũng không muốn thành người nói không giữ lời ở trước mặt Văn Tâm Chiếu. Không phải chúng ta cho rằng nàng muốn cái cốt khí kia có hữu dụng hay là không, mà là do chính bản thân nàng muốn cái cốt khí đó.”
Nói xong lại thở dài, lại bồi thêm một câu, “Đạo gia, xem ra ngươi vẫn còn chưa hiểu rõ được Hồng Nương, không phải là bởi vì Đỗ Vân Tang hay Văn Tâm Chiếu gì cả, mà bởi vì có nhiều thứ Hồng Nương có thể không thèm quan tâm, nhưng cũng có nhiều thứ nàng rất quan tâm.”
Ngưu Hữu Đạo đã hiểu, từ từ nói: “Trần bá, chuyện nàng bị đánh, đừng để cho nàng biết là chúng ta đã biết đó.”

Trần bá thở dài: “Hiểu mà, không cần ngươi nói.”
“Ngươi đi về trước đi, việc này ta sẽ xử lý.”
“Ngươi đừng có làm loạn đó, Thiên Hành tông hoàn toàn không phải là chúng ta có thể trêu chọc.”
“Nên làm như thế nào trong lòng ta rõ ràng hơn ngươi. Ta chỉ là có chút kỳ quái, theo phong cách hành sự của Văn Tâm Chiếu kia, như thế nào lại dễ dàng tha thứ cho Hồng Nương sống đến bây giờ?”
. . .  . . .
Ánh trăng vằng vặc, ở một chỗ lâu đài chính giữa, Đỗ Vân Tang đang đứng thẳng người dựa vào lan can, ngạo nghễ, ánh mắt có chút tan rã.
Chuyện cũ rõ mồn một như hiện ở trước mắt, hắn y nguyên còn nhớ rõ tình huống hắn rời Phù Phương viên trở về lại sư môn, hắn cũng khẩn trương, cũng sợ hãi, biết một đệ tử danh môn đại phái như Thiên Hành tông muốn cưới một nữ nhân có thanh danh như Hồng Nương vậy sẽ gặp phải áp lực, huống chi bản thân hắn lại là đệ tử thân truyền được chưởng môn coi trọng nhất nữa.
Nhưng hắn vẫn không ngần ngại hay quay đầu.
Hắn vẫn nhớ rõ, lúc hắn nói ra chuyện cưới hỏi, mặt sư phụ hắn có phản ứng như thế nào, rất tức giận, hai chữ “làm càn” như lôi đình sấm sét vang lên, không nói hai lời, ngay tại chỗ một chưởng đánh hắn thổ huyết văng bay ra xa.
Sư phụ đi đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống hỏi, đã thanh tỉnh lại chưa?
Hắn vẫn đau khổ cầu khẩn.
Mặt sư phụ rất thất vọng, lắc đầu hỏi hắn, ngươi có biết ta đã kỳ vọng vào ngươi rất nhiều hay không? Ta coi ngươi như là nhi tử thân sinh vậy, có biết những năm nay ta đã trút xuống bao nhiêu tâm huyết bồi dưỡng cho ngươi hay không? Chẳng lẽ ngươi muốn ép lão phu nói rõ ra chức chưởng môn này sẽ truyền lại cho ngươi luôn hay sao? Đường đường chưởng môn Thiên Hành tông, há có thể cưới ả tiện nhân ai ai cũng có thể làm chồng? Ngươi để Thiên Hành tông dấu mặt mũi đi chỗ nào? Chuyện cười lớn như vậy, ngươi để lão phu làm sao bàn giao với tất cả người từ trên xuống dưới của Thiên Hành tông? Thật muốn làm chuyện này, chẳng những lão phu không còn mặt mũi, mà Thiên Hành tông từ trên xuống dưới cũng sẽ không có ai có thể để cho loại người như ngươi lên thượng vị, từ giờ về sau không cho phép được nhắc lại chuyện này nửa chữ, nát ở trong bụng cho lão phu!
Rồi hắn không chịu nhượng bộ, bò dậy quỳ cầu khẩn, nói hắn tình nguyện không cần chức chưởng môn, tình nguyện bị trục xuất khỏi sư môn.
Dập đầu xong, hắn liền đứng lên xoay người rời đi, cứ như vậy muốn thoát ly khỏi Thiên Hành tông.
Tiếng cười lạnh của sư phụ hắn từ sau lưng truyền đến, ‘nghiệt súc! Chấp mê bất ngộ! Thiên Hành tông há cho phép ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?’

Thế là, hắn không thể ly khai Thiên Hành tông được, bị giam lỏng ở trong địa lao tối tăm không ánh mặt trời.
Có một ngày, có một con Nguyệt Điệp bay xuống chiếu sáng địa lao âm u, cũng chiếu sáng khuôn mặt sư phụ hắn đứng ở bên ngoài song sắt.
Hắn y nguyên vẫn cầu khẩn, thế nhưng sư phụ hắn chỉ lạnh lùng cho một câu, ‘ngươi muốn tiện nhân kia chết, hay là muốn tiện nhân kia sống?’
Chỉ một câu nói này, liền giống như rút khô hết cả khí lực ở trong người hắn!
Về sau, hắn quay lại Phù Phương viên, lúc quay người rời đi, hắn vĩnh viễn không quên được khuôn mặt khóc cười kia.
Ở một góc rẽ trên đình đài lầu các, Văn Tâm Chiếu lẳng lặng đứng đó, lẳng lặng nhìn bóng hình của hắn.
Nàng cũng nhớ rõ, bởi vì nữ nhân kia, phụ thân nàng nổi trận lôi đình, vị sư huynh này của nàng chưa từng bao giờ khiến phụ thân thất vọng qua, kiệt xuất như vậy, để phụ thân luôn lấy làm niềm kiêu ngạo, coi như nhi tử thân sinh, cũng đã sớm coi huynh ấy như là con rể của phụ thân.
Một lần đó, đã khiến phụ thân nàng quá thất vọng với sư huynh rồi!
Nàng từ lâu đã biết bản thân nàng sớm muộn cũng sẽ gả cho vị sư huynh này, sư huynh ưu tú như vậy, nàng cũng rất thích, thế nhưng nữ nhân kia xuất hiện, khiến cho hết thảy bị thay đổi, khiến cho sư huynh nàng tàn tạ giống như con ma vậy.
Nàng không nghĩ ra, một ả tiện nhân ai ai cũng có thể làm chồng làm sao lại khiến cho sư huynh si mê đến thần hồn điên đảo như vậy.
Thế là nàng chạy tới xem, muốn xem thử một chút đến cùng đẹp ở chỗ nào, có thể khiến cho sư huynh nàng si mê đến thế này.
Sau khi thấy được, nàng liền ghen ghét, trên đời này vì sao lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy, xinh đẹp đến nàng cũng không bì kịp, thế là nàng phẫn nộ, kém chút nữa giết chết tiện nhân kia.
Về sau sư huynh có lẽ đối diện với hiện thực, đã chịu tuân theo an bài của phụ thân nàng, cũng cưới nàng, thế nhưng cũng có ước định với phụ thân nàng, bên này không được phép động đến nữ nhân kia, sư huynh cũng đáp ứng nhất đao lưỡng đoạn, sau này sẽ không còn có bất kỳ dây dưa gì với nàng ta!
Chính là bởi vì ước định này, đối với nàng mà nói, chính là cái thiên đại nhục nhã*, một mực khiến nàng như nghẹn ở cổ họng! (*nỗi nhục nhã lớn bằng trời)
(Luna: Mấy hôm trước vẫn rất ức chế nhưng còn kiềm được, đến hôm nay rõ ràng HN không phải tiểu tam, vì vậy ủng hộ xử lý mạnh mụ VTC)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.