Đạo Quân

Chương 503: Cùng bọn hắn chơi đùa




Chương 503: Cùng bọn hắn chơi đùa
Edit: Luna Huang
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Văn Tâm Chiếu đi đến bên cạnh Đỗ Vân Tang, đứng song song với hắn, có vẻ như tùy ý lên tiếng hỏi thăm.
Đỗ Vân Tang lặng thinh trong chốc lát, nói “Nghĩ về Điệp Mộng Huyễn Giới không thể phong bế lại, căn cứ theo các vị tiền bối còn sống ở thời kì Võ triều nói, linh sủng của Ly Ca Thánh La Sát đang ở ngay bên trong Huyễn Giới. Truyền thuyết nói, Thánh La Sát có thể tạo kén ngủ đông, bảo trì trường sinh bất tử, nếu như truyền thuyết là thật, nay Huyễn Giới không thể phong bế lại, chẳng khác nào lối ra vào Huyễn Giới luôn luôn mở ra, như vậy nếu một khi Thánh La Sát thông qua đó hiện thế, thì thế gian này lại ra thêm một cao thủ Nguyên Anh kỳ, khi ấy cách cục thiên hạ lại sẽ đại biến.”
Văn Tâm Chiếu: “Thật sự là đang suy nghĩ về cái này? Chớ không phải là đang suy nghĩ về nữ nhân kia?”
Đỗ Vân Tang: “Chuyện đã qua lâu rồi còn nhắc tới nàng ta nữa, có ý nghĩa sao?”
Văn Tâm Chiếu hơi nghiêng đầu nhìn qua một bên, mím môi, nội tâm có xúc động muốn nói ra cho hắn nghe chuyện chính nàng vừa mới cho Quản Phương Nghi hai bạt tai, muốn nhìn xem phản ứng của hắn, nhưng cuối cùng, vẫn là không có nói ra.
Đôi phu thê cùng im lặng, mỗi người nhìn về một phía.
Thời điểm hai người ở riêng cùng nhau, thường xuyên sẽ trầm mặc như vậy, thường xuyên đột nhiên trở nên không còn lời nào để nói, trước kia cũng như vậy, tương lai có lẽ cũng sẽ tiếp tục như vậy. . .  . . .
Dưới ánh trăng, trong đình viện, Trần Đình Tú bồi hồi đi qua đi lại, khi thì cúi đầu, khi thì ngước lên nhìn bầu trời đêm, thỉnh thoảng xuỵt ngắn thở dài mấy cái.
Nếu như không nhầm mà nói, thì ý đồ của Ngưu Hữu Đạo đã rõ ràng, hắn muốn nhảy ra khỏi Nam Châu tích súc thực lực, để triển khai vòng tranh đoạt lần hai với Thiên Ngọc môn, bây giờ Long Hưu không tiếp hắn, ngược lại lại đi tiếp Ngưu Hữu Đạo, lại nói chuyện rất lâu nữa, đường đường chưởng môn Tiêu Dao cung, có chuyện gì mà cần phải nói lâu như vậy, lại chỉ với một tên quèn như Ngưu Hữu Đạo? Càng nghĩ càng lo lắng, lo Ngưu Hữu Đạo sẽ lôi kéo Long Hưu tới đối phó Thiên Ngọc môn.

Kế hoạch của Thiên Ngọc môn chia làm hai bước, hắn đến đây là để chấp hành bước đầu tiên, chấp hành kế hoạch ‘mượn đao giết người’, một đường ngựa không ngừng vó chạy tới.
Hắn khẩn cấp chạy đến đây, cũng là vì để thăm dò tình huống, nhằm chuẩn bị cho kế hoạch bước thứ hai, dù sao lúc đến đây, hắn cũng chỉ biết là Ngưu Hữu Đạo ở chỗ này, còn những mặt khác thì hoàn toàn không có biết.
Người chấp hành kế hoạch bước thứ hai, là một trong hai vị túc lão* cao thủ trấn phái của Thiên Ngọc môn, nếu như kế hoạch mượn đao giết người không thành, thì sẽ do cao thủ đỉnh cấp của Thiên Ngọc môn xuất thủ, trực tiếp dùng vũ lực tiến hành ám sát. (*trưởng lão lâu năm)
Cũng chỉ có thể là đi ám sát, muốn lặng yên không một tiếng động giết, để cho Ngưu Hữu Đạo lặng lẽ biến mất, không thể công khai động thủ được.
Mà một khi động thủ, liền phải đuổi tận giết tuyệt, không thể để cho một tên nào ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo được chạy thoát, không thể để cho bất luận kẻ nào đi mật báo, bằng không coi như có giết được Ngưu Hữu Đạo, nếu lại để tin tức truyền về Nam Châu, thì Nam Châu sẽ có một trận đại loạn, sẽ để cho triều đình Yến quốc thừa cơ hội thu phục lại Nam Châu mất.
Chính bởi vì nguyên nhân như vậy, nên mới không tiếc xuất động cả cao thủ trấn phái hiếm khi lộ diện, mục đích tự nhiên là muốn một kích lấy mạng.
Nhưng mà ở bên người Ngưu Hữu Đạo, đến tột cùng là có bao nhiêu người ẩn trong bóng tối, không ai biết rõ hết, cho nên cũng không dám cam đoan là có thể hoàn toàn không để lọt tin tức, cho nên việc ám sát này sẽ có phong hiểm, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thì sẽ không chọn phương án bí quá hoá liều này.
Trần Đình Tú hắn vừa chạy tới chấp hành kế hoạch bước đầu tiên, kết quả phát hiện Ngưu Hữu Đạo lại ở trong Vạn Thú môn, không nói khó mà ra tay, mà lại còn trơ mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo hình như đã vượt lên trước một bước so với hắn, để hắn làm sao có thể an tâm ngồi nhìn được.
Thế là hắn muốn liên lạc Thiên Hỏa giáo, muốn mượn mâu thuẫn giữa Thiên Hỏa giáo với Ngưu Hữu Đạo, để kích thích song phương đối chọi nhau, thế nhưng Thiên Hỏa giáo bên kia căn bản lại lười tiếp hắn.
Bây giờ hắn đang còn chờ tin tức của những đệ tử đã được phái ra ngoài trước đó.
Những đệ tử đợt này đi theo, cơ hồ đều đã bị hắn phái ra ngoài, tìm biện pháp liên hệ với những người quen biết ở Vạn Thú môn bên này, cho dù là đệ tử ở tầng dưới chót của Vạn Thú môn đi nữa, cũng phải tận lực gầy dựng quan hệ, nhằm tạo tai mắt để thăm dò hành vị của Ngưu Hữu Đạo ở Vạn Thú môn bên này.
Cừu Sơn bên kia đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, sẽ không giúp đỡ thêm cái gì nữa, nơi này lại ở trong nội bộ Vạn Thú môn, không phải là nơi Trần Đình Tú hắn có thể tùy ý đi lại nghe ngóng, cho nên chỉ có thể nghĩ biện pháp đi tìm đệ tử Vạn Thú môn nhờ hỗ trợ. . .  . . .

Ngưu Hữu Đạo đồng dạng cũng đang đi lui đi tới ở dưới ánh trăng trong đình viện, hình bóng cô đơn, lủi thủi lặng lẽ.
Viên Phương, Trần bá hay Hứa lão Lục, không phải là người có thể chuyện trò với hắn, Quản Phương Nghi thì trốn ở trong phòng, một mực chưa chịu đi ra.
Cuối cùng vẫn là Viên Cương đi tới, lẳng lặng đứng ở một bên, chợt mở miệng nói, “Hôm nay hình như ngươi suy nghĩ hơi nhiều.”
Ngưu Hữu Đạo dừng bước lại ở trước mặt hắn, ngẩng đầu lên nhìn trăng, nói “Trần Đình Tú tới.”
Viên Cương: “Hắn còn dám làm loạn ở tại Vạn Thú môn này hay sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Thiên Ngọc môn sợ là đã muốn hạ sát ta.” Lúc ở tại Vạn Tượng thành, bị một đám người Thượng Thanh tông làm bại lộ thân phận, hắn liền đã có chỗ lo lắng, Trần Đình Tú chạy tới, ẩn ẩn đã khẳng định nỗi lo lắng của hắn là chắc chắn có.
Viên Cương: “Bọn hắn làm vậy liền không sợ dẫn tới Nam Châu đại loạn sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Công khai thì không dám, những có thể ngấm ngầm, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng mà! Mấu chốt của vấn đề là, nếu không phải vạn bất đắc dĩ ta cũng không muốn để cho Nam Châu đại loạn, thật muốn triệt để xé bỏ mặt mũi mà nói, thì tính mạng đám người Thương Triều Tông có khả năng sẽ bị bóp ở trong tay Thiên Ngọc môn. Từ lúc chúng ta bị bại lộ ở Vạn Tượng thành, đến lúc Thiên Ngọc môn nhận được tin tức, sau đó thì Trần Đình Tú chạy đến, từ lộ trình thời gian suy tính, sợ là Thiệu Bình Ba kia đã cấu kết lại với Thiên Ngọc môn rồi. Đám người Thiên Ngọc môn kia căn bản không hiểu rõ thủ đoạn của thằng đó, lúc này đây sợ là đã bị hắn nhân tiện lợi dụng.”
Viên Cương: “Nếu Thiệu Bình Ba thật sự đã tham dự vào, thì còn cần lợi dụng nữa sao? Bon hắn cùng có chung địch nhân, đã đủ để cho bọn hắn hợp thành một khối rồi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Điểm chung của bọn hắn đều là muốn giết ta, nhưng tên đó thì sẽ không để ý tới Nam Châu có loạn hay không loạn, nếu Thiên Ngọc môn có thể giết được ta thì thôi, nếu không giết được ta, thì hắn có thể sẽ tiếp tục chơi trò châm ngòi để cho Nam Châu rối loạn, vừa có thể khiến cho ta khó mà đặt chân an ổn tại Nam Châu, vừa khiến thành quả những năm nay ta kinh doanh tại Nam Châu bị hủy hoại trong chốc lát. Chỉ cần Thiên Ngọc môn xuất thủ, xé mặt với ta, thì dù trái phải như nào, đều đã đạt được mục đích của hắn.”
“Mượn cơ hội cùng đối phó chung một địch nhân, từng lần chiếm được tín nhiệm của Thiên Ngọc môn, chỉ cần ta ở tại Nam Châu không bị lật đổ, thì Thiên Ngọc môn liền sẽ không bỏ qua cho ta, cứ như vậy, cái thằng kia liền thật sự thò được tay vào tới Nam Châu. Có Thiên Ngọc môn để lợi dụng, hắn căn bản không cần phải hao tốn tài nguyên gì, cũng không cần tốn quá nhiều tinh lực, chỉ cần châm ngòi thổi gió, liền đủ để ta phải ứng phó mệt mỏi.”

Viên Cương: “Hay là thử đem tình huống giải thích rõ ràng với Thiên Ngọc môn xem sao, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, cớ gì phải tự làm khổ chính mình?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta giải thích có tác dụng không? Thiên Ngọc môn có thể tin tưởng ta sao? Đám lão già này không biết được năng lực của Thiệu Bình Ba, cho rằng bọn hắn là tu sĩ cao cao tại thượng, chỉ sợ chưa chắc sẽ coi Thiệu Bình Ba ra gì. Đi nói với đám người này như thế, ngược lại có thể để cho bọn hắn nghĩ rằng là ta sợ, Thiệu Bình Ba ở phía Bắc Châu xa xôi, bọn hắn sẽ không quá coi ra gì.”
Viên Cương từ từ nói: “Ngươi lần này muốn lợi dụng Đại Thiền sơn, hắn lần này cũng muốn lợi dụng Thiên Ngọc môn, lại ‘đụng hàng’ nhau nữa rồi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Liền xem ai có thể chiếm được trước tiên cơ, lần này nếu ta không thể vượt lên trước hắn, làm cho hắn đổ, hắn liền sẽ khiến cho ta chịu không nổi.”
Viên Cương: “Trước mắt điểm yếu của Đạo gia nằm ngay ở Nam Châu, Đạo gia không hi vọng Nam Châu bị loạn. Mà hắn cũng có điểm yếu, hắn không phải là người trong tu hành giới, năng lực khống chế hoạt động ở tu hành giới kém xa Đạo gia ngươi, thiên hạ này dù sao vẫn là thiên hạ do tu sĩ khống chế.”
“Ha ha, không sai, đây kỳ thực là nhược điểm lớn nhất của hắn cho tới nay.” Ngưu Hữu Đạo bật cười, quay người đi lui đi tới hai bước, ánh mắt nhìn về phía hậu viện, giơ cái cằm lên hỏi, “Nàng vẫn còn ở trong phòng tối à?”
Viên Cương ừm, lại tiếp tục hỏi thử: “Những phù triện ở trên tay nàng kia, có phải là của Đỗ Vân Tang tặng cho không nhỉ?”
Ngưu Hữu Đạo hơi có vẻ chần chờ, nói “Ngay từ đầu ta cũng có cái hoài nghi này, chính nàng cũng nói như đùa thừa nhận, thế nhưng từ khi xảy ra chuyện này xong, ta cảm thấy không đúng. Ngươi xem coi nàng cứng rắn chịu hai bàn tay kia, phải gọi là rất ư là có ‘cốt khí’ đấy, ta rất khó tin tưởng rằng nàng sẽ đi dùng những đồ vật do Đỗ Vân Tang tặng cho.”
Viên Cương ngẫm lại cũng đúng, đúng là có chút kỳ quái, “Hiện tại vấn đề phiền phức đan xen vào nhau, ngươi sẽ không thật sự ở ngay lúc này mà vẫn còn muốn đi tìm Văn Tâm Chiếu kia tính chuyện đó chứ?”
“Có chuyện này ta một mực cảm thấy nghi hoặc, Văn Tâm Chiếu không để ý đến thân phận hành động như thế, hận ý với Hồng Nương rõ rành rành, như thế nào lại có thể để cho Hồng Nương sống đến bây giờ?” Ngưu Hữu Đạo cầm kiếm vòng hai tay ra sau lưng, nhìn Viên Cương ý vị thâm trường nói: “Văn Tâm Chiếu nhìn cũng không giống như là người sẽ nguyện ý buông tha cho Hồng Nương, chiếu tình huống lúc đó, người nguyện ý còn có năng lực ngăn cản Văn Tâm Chiếu động thủ, chỉ có một cái.”
Lông mày Viên Cương khẽ chau, chợt toát ra một câu, “Là Đỗ Vân Tang đang còn bảo đảm cho Hồng Nương?”
“Tình huống biết được quá ít, còn liên quan tới chức chưởng môn Thiên Hành tông nữa, không tiện khẳng định.” Ngưu Hữu Đạo lại buông tay, chống kiếm ra trước người, song chưởng đặt lên trên chuôi kiếm, ngẩng đầu nhìn Trăng, có vẻ như đang nói một mình: “Khoản nợ Triều Kính kia, Thiệu Bình Ba gây sóng gió, Thiên Ngọc môn muốn giết chết ta, Hồng Nương hai bạt tai kia, chúng ta cũng không phải nhàn rỗi, chuyện tình thật đúng lúc cùng nhau vồ vập tiến tới, hỗn loạn rối rắm. Không sao cả, tới thì tới đi, binh đến tướng đỡ, lũ đến đất ngăn! Cưỡi ngựa hành tẩu giang hồ, lần này liền dừng lại ở tại Vạn Thú môn này nghỉ chân một cái, ta sẽ tọa trấn nơi đây, cùng bọn hắn chơi đùa, cùng sát cánh tiến lên, cùng nhau bắt đầu giải quyết hết một lượt đi!”
Sát na Viên Cương chợt thấy hoảng hốt, phảng phất như lại được thấy một Đạo gia đã từng quát tháo giang hồ hào hùng kia, có điều lòng vẫn có hồ nghi: “Cùng nhau bắt đầu giải quyết hết?”

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu liếc hắn, ánh mắt lạnh lùng nói: “Không sai, Thiên Hành tông ta đúng là không thể trêu vào, thế nhưng hai bàn tay kia Hồng Nương chịu ta thấy không thoải mái, không phải là do ta buộc nàng đi theo ta ra ngoài xã giao, thì nàng sẽ không phải chịu sự khi nhục này, nàng không lên tiếng, ta cũng không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được. Hai bạt tai này sớm muộn gì ta cũng sẽ để cho Hồng Nương tự tay đánh trả lại cả gốc lẫn lãi, coi như hiện tại ta không làm được gì Văn Tâm Chiếu, ta cũng không thể để cho nàng ta tiếp tục thoải mái ở trước mắt ta được, nếu không ở tại Vạn Thú môn này Hồng Nương không còn mặt mũi nào đi ra ngoài! Ta đang muốn sờ  thử xem trong chuyện giữa phu thê Đỗ Vân Tang cùng với Hồng Nương đã xảy ra cái gì, còn tên Trần Đình Tú kia, đoán chừng cũng là tới tìm ta để gây phiền phức đây, tốt, ngày mai giải quyết xong Đại Thiền sơn, quay đầu liền sẽ lấy bọn hắn ra làm nóng người trước!”
. . .  . . .
Thiên Vận khách sạn, có hai tên đệ tử Đại Thiền sơn đang đi theo sau lưng trưởng lão Hoàng Thông, cùng xuống lầu.
Dưới bậc cầu thang, một tên đệ tử Đại Thiền sơn nghênh đón xong rồi dẫn đường, dẫn ba người đi vào một gian phòng yên ắng.
Trong gian phòng yên ắng, trên bàn có bày mấy dĩa thịt Linh thú, được nấu nướng trông rất ngon, người tới nơi này nhìn thấy cũng không khỏi muốn nếm thử mùi vị một chút.
Hoàng Thông ngồi xuống xong, phất tay ra hiệu cho mọi người cùng nhau ngồi xuống, “Sau khi dùng xong, mọi người cũng đừng ngồi chơi, đều chia ra đi ra ngoài nghe ngóng đi.”
“Vâng!” Mấy người dạ đáp.
Nơi này vừa mới bắt đầu dùng bữa, bên ngoài liền truyền đến một loạt tiếng bước chân tiến vào phòng sát vách, âm thanh cái ghế bị xê dịch, âm thanh ngồi xuống vang lên sau đó, kèm thêm tiếng người nói chuyện.
“Nữ nhân bên cạnh hắn kia chính là Hồng Nương Tề kinh á?”
“Không sai, nghe nói năm đó thế nhưng được xưng là mỹ nhân thiên hạ đệ nhất đó.”
“Ha, như vậy phu nhân Đỗ chưởng môn tự nhiên vung tay tát nàng hai tát vào mồm làm gì? Chẳng lẽ Hồng Nương kia với Đỗ chưởng môn có cái gì đó. . .  . . .”
“Im miệng, chuyện này chớ đi nói lung tung.”
“Sư huynh, ta nghe nói Ngưu Hữu Đạo kia liên tiếp đi bái phỏng chưởng môn lục đại phái như Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn, Bách Xuyên cốc, Vô Thượng cung, Thiên Nữ giáo này, mặt mũi cũng không nhỏ a!”
“Không nhỏ cái gì không nhỏ, nghe nói là bị cái tên gì Thiệu Bình Ba Bắc Châu bức cho ấy.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.